Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌺🦁🐰🌺

Ánh nắng tảng sáng xé tan bóng đêm của thành Kim Lăng, mới sáng sớm mà đã có tiếng người bán hàng rong rao bán trên đường phố, hơi nước cuồn cuộn và hương thơm tỏa ra từ chiếc bếp của sạp nhỏ đơn sơ được dựng lên, một mảnh cảnh tượng thịnh vượng phồn vinh, Túy Mộng Lâu chỉ vài canh giờ trước vẫn là ca vũ thăng bình, phồn hoa tựa cẩm, vào lúc này phảng phất đã chìm vào giấc ngủ say.

Trên thảm nhung mềm mại nhập khẩu từ Ba Tư, có một nam tử say nằm trên mặt đất đã không còn biết hôm nay là hôm nào, đang nắm một chiếc khăn thơm, lẩm bẩm nói mớ, có một nữ tử say ngã cạnh hồ trong đình, vai ngọc hơi lộ ra, vết son lem bên khóe miệng, một mảnh bầu rượu ngổn ngang, Tiêu Chiến nhảy tránh khỏi người nằm liệt trên mặt đất vẫn đang say mộng kia, ở hậu viện tìm được Vương Nhất Bác.

Trong ánh hoàng hôn đầu tiên của buổi sáng, Vương Nhất Bác đang cúi người nhặt mai lụa bị Tiêu Chiến khuấy rơi đầy đất hôm qua, dung mạo thanh lãnh, thần sắc bình yên, Tiêu Chiến vẫn luôn cảm thấy trên người hắn luôn có một loại sức hấp dẫn chết người, có người xuất hiện vạn năm, lại chưa từng khiến ai dừng lại vì hắn. Còn có người chỉ đứng ở đó, dù không nói gì, không làm gì, nhưng chỉ liếc mắt một cái liền có thể nhớ đến vạn năm.

Hắn chỉ đứng đó, ánh ban mai vẫn bao phủ hắn, ánh sáng mềm mại khiến quanh thân hắn đều nhiễm kim sắc, sau đó giương mắt nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt khẽ động.

"Bệ hạ tỉnh rồi."

Sau đó đi vài bước đến gần y, giọng nói ôn nhu.

"Có cảm thấy khó chịu không?"

Tiêu Chiến lắc đầu: "Chỉ đói bụng thôi."

Hai người ra khỏi Túy Mộng Lâu, Tiêu Chiến dẫn người rẽ trái bảy vòng vào một tiệm hoành thánh, kêu hai chén hoành thánh, động tác thêm cay thuần thục của y trong hơi nước, khiến Vương Nhất Bác có chút không chân thực.

Ai có thể ngờ ngồi trong quán hoành thánh tầm thường nhất trong phố phường, lại là đương kim thiên tử chứ.

Tiêu Chiến đưa đũa cho hắn, tuy nói tiệm hoành thánh này chỉ là một cửa hàng nhỏ, nhưng mùi vị thật sự không tệ, nước dùng đậm đà ngọt thanh, vỏ hoành thánh mỏng, thịt dày, miệng vừa hạ xuống nước thịt tràn ngập, môi răng thơm ngát.

Quán nhỏ buôn bán rất tốt, mới sáng sớm đã chật ních khách, giữa hương thơm tràn ngập của súp đặc, có tiếng nói chuyện huyên náo.

"Này, các ngươi nghe nói chưa? Quận chúa của nhà Tả tướng là Thánh Nữ chuyển thế đấy."

"Nghe nói nghe nói, nói nàng thiên cách phượng mệnh, có thể mang đến điềm lành cho Minh Chiêu."

"Nói như vậy, chẳng phải nàng là Hoàng Hậu mà trời cao đã định cho Minh Chiêu quốc của chúng ta sao?"

"Đó là dĩ nhiên, chẳng lẽ còn có thể là khuê nữ xấu kia của nhà ngươi sao."

Trong tiếng cười ầm ĩ, Tiêu Chiến cảm thấy sau khi say rượu mình ăn uống không tốt, nên buông đũa xuống.

"Công tử đừng giận." Vương Nhất Bác khẽ nói.

Tiêu Chiến lấy gừng nghiền trong chén ra nói:

"Cái này có gì mà giận. Chẳng qua bọn họ cũng chỉ bị người thao túng. Mãi mãi chỉ có thể thấy ảo giác mà người ta muốn bọn họ thấy, chẳng qua là nước chảy bèo trôi, tùy ý lắc lư mà thôi, mắt không thể thấy sự thật, thật sự rất đáng buồn.

"Lời đồn của dư luận, nhẹ nhàng nhất, cũng đả thương người nhất."

Tiêu Chiến nói xong thở dài một hơi, ngẩng đầu lại thấy Vương Nhất Bác nhìn y như có điều suy nghĩ, chống đầu cười hỏi hắn:

"Hôm qua say rượu, có xảy ra gì không?"

Y hỏi đến lơ đãng, ánh mắt lại xoay tròn trên người Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác buông đũa xuống, lắc lắc đầu rất nghiêm túc.

Tiêu Chiến "Xì" một tiếng, khóe mắt cong cong híp thành khe. Nét mặt tươi cười ấy trong nắng sớm này, tươi đẹp động lòng người tựa như ánh mặt trời.

Vương Nhất Bác có chút bối rối trước nụ cười của y.

"Thế nào?"

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn hắn, hôm nay tóc đen cũng không hợp quy cách, chỉ dùng một cây trâm ngọc cắm, lỏng lẻo rời rạc buông xõa trên vai, khiến khuôn mặt của y nhỏ hơn, thêm chút hương vị tuấn tiếu, nhìn Vương Nhất Bác chớp chớp mắt nói:

"Ta đang nghĩ......"

Giọng nói kia khe khẽ, trong tiếng ồn ào náo động, Vương Nhất Bác khó tránh khỏi phải lại gần nghe, chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp của người nọ phả lên mặt, sau đó nói:

"Định lực của ta cũng thật tốt."

Vương Nhất Bác sửng sốt, đột nhiên thối lui liền thấy Tiêu Chiến nhìn về phía hắn, khóe mắt lộ vẻ cười, cười đến ái muội.

Một chút đó cũng đã hiểu ý trong lời nói của y, ho khan một tiếng nói:

"Công tử cần gì đùa tiểu nhân."

"Nếu ta nói không phải đùa ngươi thì sao?"

Tiêu Chiến nhìn hắn với đôi mắt trầm tĩnh như nước, trong màu đen thâm thúy ấy chỉ có bóng hình của mình Vương Nhất Bác, lời này rất khẽ, nhưng lại trả lời tự nhiên đến vậy.

Vương Nhất Bác chỉ liếc mắt một cái, liền bỗng dưng hoảng loạn tránh đi, sau đó nhàn nhạt nói:

"Vì sao là ta?"

Tiêu Chiến quấy vỏ hoành thánh trong chén, nói một cách tự nhiên:

"Vì ngươi đẹp a, ai cũng có lòng yêu cái đẹp mà."

"Vậy nếu có một ngày nô tài biến xấu thì sao?"

"Vậy chờ đến ngày đó rồi nói sau."

Người tiêu sái không chịu gò bó như vậy, rốt cuộc làm sao lên làm hoàng đế chứ.

Đây là ý niệm chợt lóe lên trong lòng, khi Vương Nhất Bác lại nhìn mặt Tiêu Chiến lần nữa, tuy hắn đến từ nơi cách biệt với thế nhân, nhưng không phải chưa từng thấy bộ dáng của người đứng trên đỉnh quyền lực.

Trong những người đó, lại không một ai giống Tiêu Chiến.

Y...... tựa như một bí mật.

Lúc ngươi cho rằng ngươi có thể đến gần y dễ như trở bàn tay, thì mới phát hiện xung quanh y đều là sương mù, ngươi vốn không thấy rõ diện mạo thật sự của y.

Y có thể là gió xuân tháng tư, ấm áp dịu dàng, cũng có thể là tường vi đỏ nở rộ cao lãnh, lãnh diễm quyết tuyệt.

Vì vậy, dù là Vương Nhất Bác vẫn khó có thể phân biệt, rốt cuộc câu nào là thật, câu nào là giả.

Hắn hơi hơi nhíu mày, Tiêu Chiến cười nói: "Bị dọa à?" Nói rồi vỗ vỗ cánh tay hắn, "Gạt ngươi thôi, muốn một tiểu thái giám như ngươi làm gì...... Này này này, Thường Tứ bên này."

Tiêu Chiến còn chưa nói xong, liền duỗi tay đón Thường Tứ từ cửa bước vào.

Cho nên y không thấy được chính là Vương Nhất Bác bên cạnh, đôi đũa trong tay kia, đã gãy thành hai đoạn trong tay hắn.

Thường Tứ ngồi xuống, nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác.

"Đây là sao vậy?"

Vương Nhất Bác lạnh nhạt ném đũa gãy xuống đất.

"Không có gì, chất lượng đũa của quán nhỏ không tốt."

Thường Tứ bỗng dưng cảm thấy có sợi khí lạnh đến từ trong mắt Vương Nhất Bác, rụt cổ một chút, vội vàng móc đồ mà mình mang đến ra.

"Hôm nay thân thể công tử không khỏe không thể thượng triều, đã thu xếp tóm tắt tấu chương lại rồi."

Tiêu Chiến khoát khoát tay nói:

"Không cần xem ta cũng biết nói gì, bên kia dựng sân khấu lâu vậy rồi, đơn giản chính là nói chuyện lập hậu."

"Lời đồn này càng truyền càng mạnh, công tử chuẩn bị ứng đối thế nào?" Thường Tứ nói.

Tiêu Chiến nhìn ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu vào một góc bàn, lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

"Dĩ nhiên, là trị từ ngọn nguồn."

---------

"Thật sự phải đi vào từ đây sao?"

Vương Nhất Bác nhìn bức tường xám cao mấy trượng này, lộ vẻ khinh thường không chịu nổi.

"Dù sao công tử cũng là chủ một nước, việc trèo tường lén lút chui vào trong này chúng ta vẫn nên làm ít tốt hơn?"

Tiêu Chiến "Chậc" một tiếng.

"Lại không phải lần đầu tiên. Sợ cái gì, đây là cứ điểm của Bạch Liên giáo ở thành Kim Lăng mà Triệu Lão Tứ vất vả tìm được, hôm nay làm sao cũng phải vào xem."

"Ừ...... Công tử muốn vào cũng được, nhưng có thể leo qua nhanh hơn không, người đã ở trên cổ tiểu nhân nửa nén hương rồi, rốt cuộc có lên hay không?"

Lúc này Tiêu Chiến mới cười gượng hai tiếng, hai chân của mình đang đạp lên vai Vương Nhất Bác, cố gắng bò lên trên.

"Ta sợ cao không được sao a."

"Vậy công tử xuống đi, tiểu nhân lên trước rồi kéo người."

Nói xong, liền thả Tiêu Chiến xuống mặt đất, Tiêu Chiến hoạt động chân hơi tê mỏi nói:

"Rốt cuộc ngươi có được không a?"

Lời còn chưa dứt, liền thấy thiếu niên bên cạnh nhẹ nhàng tung người một cái, mượn dùng cột đá bên cạnh, liền dễ dàng nhảy lên tường vây. Đứng trên đầu tường, vươn tay về phía y.

"Đi lên."

Các khớp ngón tay duỗi về phía Tiêu Chiến rõ ràng thon dài, chủ nhân của nó đứng trên đỉnh tường vây kia, ngược sáng, ánh sáng ấy hòa vào ngũ quan thanh lãnh tuấn dật của hắn, khiến Tiêu Chiến hơi lóa mắt.

Tiêu Chiến muốn mượn lực từ cột đá bên cạnh để nhảy lên, nhưng y nhìn thấy một chút khoảng cách nói:

"Ta với không tới a."

Vương Nhất Bác chỉ nhìn y, chưa từng thu tay lại.

Tiêu Chiến thở dài, mượn lực nhảy lên, ai ngờ tay kia thật sự vững vàng đón được y, dùng sức lôi kéo, liền nhẹ nhàng đặt cả người y lên tường vây.

Tay của Vương Nhất Bác vẫn đặt bên eo y, dấu ngoặc nhỏ bên khóe miệng kia, mang theo hơi đắc ý khó có thể phát hiện.

"Công tử phải tin tưởng tại hạ."

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn sang, thiếu niên y sam mỏng, ở nơi gần ánh mặt trời nhất, dấu ngoặc nhỏ bên khóe miệng là thanh phong minh nguyệt là thảo trường oanh phi, ánh sáng trong đáy mắt trong suốt thấy đáy.

(Thảo trường oanh phi 草长莺飞: Oanh là chim hoàng oanh. Hình dung cảnh sắc cuối xuân ở Giang Nam.)

Thật sự là...... rất khác biệt.

Tiêu Chiến rất khó tin, từ đôi mắt ấy y lại liên tưởng đến thiếu niên khí phách tiên y nộ mã với một tiểu thái giám.

Tuy những từ này chỉ có thể hình dung một phần vạn của hắn.

Tiêu Chiến mặt mày thâm thúy, nghiêm túc nói:

"Nếu ngươi không phải thái giám, thì chắc chắn sẽ khiến vô số thiếu nữ hoài xuân...... A a a, ngươi làm gì thế!"

Tiêu Chiến còn chưa nói xong, đột nhiên bị đẩy một cái, nặng nề ngã từ trên tường vây xuống, Tiêu Chiến vuốt cái mông suýt bị quăng bể của mình, đang chuẩn bị chửi ầm lên.

Chỉ thấy đầu sỏ gây tội kia, nhảy xuống nhẹ nhàng, vỗ vỗ bàn tay nói:

"Xin lỗi, trượt tay."

🌺🦁🐰🌺


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net