Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌺🦁🐰🌺

Trong suối nước nóng ấm áp, y phục ướt đẫm dán người, giữa sự vuốt ve của lớp vải thấm ướt, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy thân thể dán vào nhau cực nóng, có mùi tùng tuyết dễ ngửi chậm rãi bốc hơi quanh quẩn.

Khuôn mặt như bức tranh núi xanh của tiểu thái giám vẫn thanh lãnh như cũ, nhưng mà Tiêu Chiến dựa người vào đầu vai hắn, thấy trên vành tai kia ửng hồng. Khóe miệng nhịn không được nở nụ cười.

Còn rất đáng yêu.

Tiếng ồn ào náo động bên ngoài xa dần, Tiêu Chiến mới chậm rãi đứng dậy từ trong nước, giọt nước tí tách tí tách nhỏ giọt xuống từ trên người y, Thường Tứ tiến vào quỳ xuống đất.

"Là thần sơ sẩy, quấy rầy bệ hạ."

Tiêu Chiến cởi y sam ướt đẫm, không quay đầu lại chỉ khẽ nói:

"Quận chúa ở thế phải làm, làm việc đều cảnh giác chút đi."

Thường Tứ đáp ứng, Tiêu Chiến lại ném y sam, da thịt trần trụi trơn bóng, trả lời một cách rất khó hiểu:

"Thất thần làm gì, lại đây hầu hạ trẫm mặc y phục a."

Thường Tứ ho khan một tiếng, nghĩ tuy mình là cận vệ, nhưng việc hầu hạ thân cận này, hắn chưa từng nhúng tay vào, đang do dự, mới phát hiện ánh mắt của Tiêu Chiến không phải chỉ mình, mà là thiếu niên trong nước.

Chỉ thấy thiếu niên kia cũng cả người ướt đẫm, tóc đen hơi tản ra như rong biển trong nước, vẫn đứng trong hồ nước, nghe thấy Tiêu Chiến nói, hơi sững sờ, mới vội vàng vùi đầu đi đến bên cạnh Tiêu Chiến.

Hoàng đế bệ hạ sống trong nhung lụa, vươn tay ra, tùy hắn khoác y phục, ánh mắt lại không dời một khắc, rơi vào trên người tiểu thái giám kia, khóe miệng hơi cong chưa từng hạ xuống.

Chỉ liếc mắt một cái, Thường Tứ liền rũ mắt, không dám nhìn sâu hơn.

Tiếng sột sột soạt soạt bên kia qua đi, Tiêu Chiến đã thay xong y sam, ngồi xuống giữa ghế, nói với hắn:

"Ngươi đi chuẩn bị một chút, ngày mai liền hạ hoàng lăng."

Thường Tứ nói: "Vâng."

Tôn thượng một thân áo nhẹ màu xanh nhạt, tự mình lột nho trong khay ăn, thịt quả nhiều nước kia len qua hàm răng trắng, một giọt chất lỏng liền nhỏ giọt xuống theo khóe miệng, lưỡi mềm mại đỏ tươi khẽ liếm, ánh mắt lại vẫn đảo quanh trên người tiểu thái giám kia, như thể giữa môi răng không phải là quả kia mà là người.

Quả nhiên, tuy tiểu thái giám kia không dám mở mắt nhìn y, nhưng vành tai lại đỏ vài phần.

Tiêu Chiến cảm thấy thú vị, "Xì" một tiếng bật cười, đột nhiên nói:

"Ngươi, sau này hồi cung hầu hạ."

Tiểu thái giám vùi thấp đầu, đáp "Vâng" sau đó chậm rãi lui ra ngoài.

Tiểu thái giám mới ra ngoài, Thường Tứ liền thấp giọng nói:

"Bệ hạ, tiểu thái giám ở hành cung này không thể so với người ở hoàng cung đều đã kiểm soát từng người, sợ là......"

"Thường Tứ."

Tiêu Chiến lại chậm rãi ngắt lời hắn, nâng lụa mỏng nguyệt sắc lên, nhìn hướng tiểu thái giám rời đi, khóe miệng hơi cười.

"Ngươi có cảm thấy...... Hắn rất anh tuấn không?"

Thanh tịnh vài ngày ở hành cung xong, Tiêu Chiến trở về hoàng cung đã bị tấu chương chồng chất như núi bao phủ đến mức đã không có chỗ thở dốc.

Lại phần lớn đều là vì cùng một việc —— Lập hậu.

Y đăng cơ khi còn trẻ, đúng là lúc căn cơ chưa vững, các thế gia đều muốn có thể nâng người của mình lên bảo tọa Hoàng Hậu này, trong đó yêu cầu cao nhất dĩ nhiên chính là Thanh Liên quận chúa của Lưu thị - mẫu gia của Thái Hậu. Đủ loại nguyên do, phần nhiều đến từ chính Thái Hậu chạy vạy giật dây.

Tiêu Chiến quét hết những tấu chương thảo luận vô vị đó, còn sót lại cũng không phải chuyện tốt gì.

Trấn nhỏ ở biên cảnh nhiều lần bị địch quốc quấy rầy, nhưng cũng không tấn công, chỉ thường có người chăn dê bị tàn sát.

Chính là vì, Minh Chiêu quốc và Sở Kiêu quốc tiếp giáp, Sở Kiêu quốc có dân phong dũng mãnh, là dân tộc cưỡi trên lưng ngựa trong gió cát phía bắc, binh lực càng là hùng hậu, hai nước liền nhau mà Minh Chiêu lại chiếm vị trí địa lý ưu việt non xanh nước biếc, dĩ nhiên trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của Sở Kiêu rồi, thừa dịp tân đế đăng cơ chính là lúc xao động.

Cũng may Minh Chiêu quốc dựa lưng vào đại quốc Thiên Vân, nên Sở Kiêu cũng không dám làm càn quá mức, nếu thật muốn nói, thì Minh Chiêu quốc này cũng không phải là một quốc gia yếu chẳng có gì.

Minh Chiêu có một ưu điểm mà nước khác không sánh nổi, đó chính là, có tiền.

Là rất có tiền, trên mảnh đại lục này, ai cũng biết giàu nhất chính là Minh Chiêu, Minh Chiêu là nơi giàu có và đông đúc, tương truyền hoàng đế dựng nước Minh Chiêu, được tiên nhân chân truyền thu được một bảo vật, bảo vật này có thể dưỡng linh khí thiên địa, có thể làm đất đai cằn cỗi nhất, biến thành nơi phì nhiêu giàu có và đông đúc nhất.

Minh Chiêu quốc chính là dựa vào bảo vật này, mới sừng sững không ngã nhiều năm trên đại lục, về việc rốt cuộc bảo vật đó là vật gì, thì mỗi người nói một kiểu a, có người nói là cục đá mà Nữ Oa vá trời, cũng có người nói là vảy rồng của chân long.

Đây rốt cuộc là vật gì, lại chỉ có Hoàng Đế kế tục đế vị các triều đại mới có thể biết được.

Người được nói là biết chân tướng này, lại vào lúc này ở trên ngự tòa của mình, đen mặt, hai tay nắm chặt cây bút lông sói gỗ tử đàn, kiềm chế xúc động muốn xé bỏ tấu chương của mình.

Mực đỏ kia vì y chậm chạp không động bút, mà từ ngòi bút nhỏ giọt xuống dưới, từng vòng đỏ thấm ướt giấy Tuyên Thành, cực kỳ giống hai má ửng đỏ của thiếu nữ.

Giữa mày y lại không giãn ra vì sự tươi đẹp này, chỉ nhíu mi, nhưng vẫn ném bút.

Đạo làm thần, đạo làm vua. Sống dựa vào nhau, chế hành lẫn nhau.

Bên ngoài, Thường Tứ tiến vào nói Thái Hậu mời y đến cung nói chuyện, không cần đoán cũng biết là tiếp khách, tất nhiên cũng không thể thiếu cháu gái của bà rồi.

Tiêu Chiến bần thần trong chốc lát mới lên kiệu liễn, cung nữ búi tóc mây tay cầm lư hương bát giác bạc chạm rỗng đi đằng trước, đến Ngự Hoa Viên Tiêu Chiến mới nghe thấy tiếng đánh chửi đứt quãng cách màn lụa.

Gõ nhẹ tay vịn một cái, kiệu liễn liền dừng lại, Tiêu Chiến vén màn che lên liền thấy một nửa số thái giám đồ đỏ, tay cầm roi to đang đánh chửi một đám tiểu thái giám trẻ tuổi.

Trong một mảnh người bị ép quỳ, chỉ liếc mắt một cái Tiêu Chiến liền nhìn thấy điểm bắt mắt nhất.

Hắn mặc một thân y phục hoạn quan màu xanh lục, không thấy chút hèn mọn nào, lại lộ ra vóc người cao ngất của hắn, nửa quỳ trên mặt đất, một tay liền bắt lấy roi to rơi xuống một phát, hai tròng mắt lãnh liệt khiến người không dám nhìn thẳng.

Dù cho thái giám xuống tay kia, là lão thái giám đã trải qua hai triều, bây giờ là thái giám tổng quản Lý Quý, cũng vẫn bị chấn động bởi ánh mắt này đến mức tạm dừng nửa giây.

Phản ứng lại, không thể tin mà nhìn tiểu thái giám trước mắt này, liền muốn đánh tiếp.

Lúc này Tiêu Chiến mới nhớ đến, tiểu thái giám kia không phải do mình mang về từ hành cung mấy ngày trước sao, nhưng hai ngày nay bận quá nên chưa từng chú ý đến hắn.

Y ho nhẹ một tiếng, kinh động bên kia.

Ngay lập tức có tiếng đồng loạt quỳ xuống đất lễ bái, Tiêu Chiến vén màn lụa lên đạp nhẹ dưới liễn, Lý Quý rũ mắt giọng âm u.

"Nô tài đang xử phạt cung nhân phạm sai lầm, quấy rầy bệ hạ, nô tài tội đáng muôn chết."

Tiêu Chiến khoát khoát tay: "Lý công công là lão nhân ở trong cung nhiều năm, không cần như vậy. Nhưng tiểu nô này phạm sai gì mà phải chịu trừng phạt như thế."

"Đều là mấy hài tử mới tới, tay chân không đủ nhanh nhẹn, cần phải đánh nhiều một chút." Lý Quý đáp nhẹ nhàng.

Tiêu Chiến lại chỉ chỉ người nửa quỳ, thân hình lại cao ngất thẳng đứng như cây tùng kia.

"Ngươi tới nói."

Lý Quý sửng sốt, mới nói với người nọ:

"Cẩu nô tài, còn không mau đáp lời rõ ràng."

Đôi mắt kia nặng nề lại lạnh lùng liếc tiểu thái giám một cái thật sâu.

Tiểu thái giám nhìn Hoàng Đế, đôi mắt không né không tránh nhìn thẳng qua, môi giật giật, giọng nói vẫn dễ nghe như trong trí nhớ của Tiêu Chiến, hắn nói:

"Là vì buổi tối nô tài không chịu đến phòng của Lý tổng quản."

Lời này vừa nói ra, cho dù là một đám người quỳ xuống đất giả chết cũng nhịn không được mà hít vào một hơi.

Cung nhân giơ chiếc dù vàng hạ bóng xuống, khiến dung mạo của đế vương trẻ tuổi chìm vào bóng tối không thấy chút cảm xúc, Lý Quý bên kia lại ngồi không yên. Một chân quỳ xuống liền đạp qua.

"Cẩu nô tài nhà ngươi bôi nhọ ta!"

Tiêu Chiến còn chưa động, Thường Tứ bên cạnh đã lạnh lùng nói:

"Trước mặt bệ hạ chớ có làm càn."

Lý Quý thu chân, nhưng đôi mắt vẫn xẻo tiểu thái giám kia.

Trong tĩnh lặng, trên đá cẩm thạch dưới bức tường đỏ ngày hè, vạt áo của đế vương khẽ động, cuối cùng dừng lại trước mặt thiếu niên đang rũ mày. Gió chợt nổi lay động sợi tóc, cành liễu rũ thấp loang lổ nhảy múa trên bức tường đỏ dưới ánh mặt trời.

Một đôi tay đưa đến trước mắt thiếu niên.

Tiểu thái giám ngẩng đầu, chỉ thấy khuôn mặt mơ hồ của đế vương dưới ánh mặt trời, nhưng mà khóe miệng hơi lộ ra sự dịu dàng tựa phương phi tháng tư của nhân gian.

(Phương phi 芳菲: chỉ hoa cỏ cực đẹp, một vẻ đẹp tuyệt đối, hoa thơm cỏ thơm.)

Dưới nụ cười ấy, hắn chậm rãi cầm đôi tay kia, đứng dậy.

Đầu ngón tay ấm áp kia nắm hắn đi về phía trước, từng tia từng sợi nhiệt độ dán vào da thịt hắn, để cho hắn một bên mặt hòa trong sắc vàng của ánh mặt trời.

Giọng nói già nua bất ngờ vang lên từ phía sau.

"Bệ hạ."

Lúc này Tiêu Chiến mới dừng lại, nhìn Lý Quý còn quỳ trên mặt đất, mặt không biểu cảm nói:

"Lý tổng quản giáo huấn người mới vất vả rồi, sau này người này sẽ ở lại trước điện để trẫm tự mình dạy dỗ."

"Bệ hạ, cái này......"

"Còn có, hắn không phải tên cẩu nô tài."

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn thiếu niên kia khẽ nói:

"Hắn có tên, hắn tên Nhất Bác."

🌺🦁🐰🌺


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net