Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌺🦁🐰🌺

Trong chiếc chén sứ nhỏ tinh xảo màu trắng đựng tô lạc lạnh như băng, Tiêu Chiến dùng thìa nhỏ nhấp một ngụm rồi cau mày.

(Tô lạc: sữa mềm là một sản phẩm sữa truyền thống của Trung Quốc, chủ yếu được làm từ sữa dê, sữa bò, v.v., vì vậy nó có nhiều tên gọi khác nhau như "sữa đặc", "phô mai", và hiện nay nó thường được gọi là "phô mai".)

"Quá ngọt."

Thái giám đương trị lập tức quỳ xuống đất thỉnh tội, rồi bưng trà xanh lên làm nhạt vị cho y.

Tiêu Chiến nhận đáy ly gốm men xanh uống một ngụm, mày nhíu sâu hơn.

"Quá đậm."

Thái giám quỳ xuống đất thân hình đã run rẩy, nhưng thấy hoàng đế cũng không làm khó, mà là cúi đầu, tiếp tục xử lý sự vụ, tay phất phất bảo hắn lui xuống.

Thái giám cúi người nhẹ nhàng lui ra ngoài, chờ đi đến cửa điện mới thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy, y sam bên trong đã ướt đẫm, lau lau mồ hôi hột trên thái dương, liền nghe thấy Thường Tứ đương trị bên cạnh mở miệng nói:

"Hôm nay không dễ làm đi."

Thái giám thở dài: "Đúng vậy, thường ngày cũng không thấy bệ hạ này khó hầu hạ bao nhiêu, hôm nay đồ vào miệng lại đều không hợp như thế."

Thường Tứ nhìn Hoàng Đế đã dựa vào bàn mấy canh giờ, cười khẽ một tiếng.

"Nào phải là đồ không hợp, là người không hợp."

Quay đầu là lúc mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời hơi chói mắt, trong nháy mắt nghĩ, đã là ngày thứ hai Vương Nhất Bác vào cung Thái Hậu rồi.

Ngày hắn đi, Tiêu Chiến thậm chí không đến nhìn một cái, Vương đốc chủ có liễn kiệu của chính mình, được bốn đại thái giám nâng, đứng trước tẩm điện hết một nén nhang.

Hắn biết người đang ở bên trong, nhưng chưa từng đi vào, người bên trong cũng biết hắn đang ở bên ngoài, nhưng cũng không bước ra.

Nghỉ chân nửa khắc, rốt cuộc cũng bước lên kiệu đi rồi.

Thường Tứ nghe thấy tiếng kéo khe cửa ra, chính là người ấy, cuối cùng vẫn không đuổi theo.

Chỉ là một người đi rồi, nhưng thoáng cái cung điện trống vắng liền phảng phất lạnh xuống, Tiêu Chiến ngồi trên ngọc long ỷ, chưa từng ngẩng đầu lên khỏi bàn gỗ lim, chờ bóng đêm đã chìm xuống, Thường Tứ mới tiến vào nói:

"Bệ hạ, đêm xuống rồi nên nghỉ ngơi sớm chút, hôm nay ngài đã phê sổ con cả ngày rồi."

Tiêu Chiến ngẩng đầu, thấy trong điện đã thắp đèn, chậm rãi chuyển hướng về phía bóng đêm ngoài cửa sổ, sau một lúc lâu mới thì thào nói nhỏ:

"Đêm xuống rồi à."

"Đúng vậy."

"Đêm xuống, hắn phải đi hầu hạ Thái Hậu."

Đế vương trẻ tuổi cũng không nói "Hắn" kia là ai, nhưng Thường Tứ hiểu rõ trong lòng, ngẩng đầu nhìn sắc mặt mệt mỏi của đế vương, cùng nghiêng đầu nhìn chằm chằm bóng đêm, không biết sao, trong lòng từng trận xót xa.

--------

Đêm xuống.

Những đầu ngón tay trắng nõn của cung nữ đang cầm một chiếc khay vải nhung vừa dày vừa nặng, trên đó là những chiếc trâm cài màu đỏ đẹp đẽ quý giá đã được tháo xuống, nữ nhân trước gương có làn da được bảo dưỡng mịn màng, mái tóc đen mềm mại tản ra như rong biển, phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn càng xinh đẹp hơn. Chỉ có một nếp nhăn nhỏ ở khóe mắt sau khi tẩy trang đã lặng lẽ tiết lộ tuổi tác của bà.

Cung nữ bưng khay trâm đỏ lui xuống, phía sau lại trình lên thau đồng, bên trong là nước thấm chất lỏng hoa hồng, nữ nhân ngâm những ngón tay thon dài vào, tiếng nước từng trận, khẽ nói:

"Vương đốc chủ đâu?"

"Đang chờ ngoài điện."

"Cho hắn vào."

Cửa cung dày nặng phát ra tiếng trầm đục nặng nề, tiếng lớp vải sột sột soạt soạt đi qua, trong sảnh đã có một thiếu niên tuấn dật cao ngất đang đứng, mặt mày thanh lãnh, sắc mặt lạnh lùng không nói gì.

Thái Hậu cười khẽ, khoát khoát tay: "Các ngươi đều đi xuống đi." Thuận tay đưa chiếc lược gỗ hoa lê khắc đồ đằng phượng hoàng trên bàn qua.

"Nào, giúp ai gia chải đầu."

Vương Nhất Bác không nhúc nhích.

Thái Hậu nhếch môi đỏ, quan sát hắn từ trong gương, mắt phượng hơi khép.

"Thế nào? Không muốn à."

"Nô tài không dám."

"Đã làm Đốc Chủ rồi, không cần tự xưng nô tài."

Thái Hậu đứng dậy, váy lụa mềm mại lướt qua mặt đất lạnh lẽo, cổ áo khẽ buông lỏng, trước ngực lộ ra mảng lớn nở nang, làn da trắng thuần như tuyết, tóc đen hơi ướt, mi dài nhập tấn, quyến rũ sắc bén.

Đầu ngón tay sơn đỏ chầm chậm lướt qua đai gấm bên hông Vương Nhất Bác, giọng nói mềm ấm.

"Ngươi có biết, ngay cả Hoàng Đế, cũng phải chải đầu cho ai gia không."

Thân hình vẫn luôn cứng còng, rốt cuộc có phản ứng rất nhỏ, Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn về phía bà, dường như Thái Hậu càng cao hứng, cười ra tiếng.

"Mẫu thân của y chẳng qua là nữ hầu trang của ta, từ nhỏ y đã được nuôi bên cạnh ta, từ rất nhỏ đã biết chải kiểu tóc lưu hành nhất lúc đó rồi. Ngươi có biết...... y luyện thế nào không?"

Vương Nhất Bác trầm tĩnh nhìn bà. Thái Hậu lại áp vào bên tai hắn, mềm nhẹ thổi khí vào tai hắn, nói nhỏ:

"Rất đơn giản, mỗi lần y kéo đứt một sợi tóc của ta, ta liền đánh gãy một khúc xương sườn của mẫu thân y."

Hô hấp của Vương Nhất Bác lập tức cứng lại, Thái Hậu lại lui ra sau một bước nhìn hắn cười to ra tiếng.

"Vì vậy a, Vương đốc chủ, thiên hạ này có thể có rất nhiều nhánh cây phụ, nhưng chỉ có một cây chân chính. Đừng mê mắt, tránh mất mạng."

Nói xong, liền nghe thấy tiếng làn váy lụa kia rơi xuống đất, làn da trắng như ngọc vẫn tỏa ra ánh sáng dịu dàng trong đêm, Vương Nhất Bác yên tĩnh nhìn, lại chỉ như đang nhìn một bức tượng gỗ.

Đầu ngón tay trắng thuần nâng lên.

"Hầu hạ ai gia đi ngủ."

Trong không khí phiêu tán mùi phấn ngọt say, đôi tay kia liền đặt trước mắt hắn, không có hộ giáp kim ngọc, chỉ có móng tay thon dài bảo dưỡng tốt đẹp, tản ra mùi hoa hồng nhàn nhạt.

Đôi tay kia lắc lắc, cuối cùng, Vương Nhất Bác trầm mặc đỡ lên.

Nữ nhân trần truồng phát ra tiếng cười hài lòng, quanh quẩn trong cung điện trống rỗng tối tăm, như ma quỷ trong đêm đang châm chọc.

Bên trong tẩm điện, lớp lớp màn lụa rũ xuống, che lại ánh trăng, chỉ để lại hai thân ảnh chồng lên nhau, thân ảnh đong đưa, bóng cây lắc lư chập chờn, ánh trăng bị giấu vào trong tầng mây, chỉ có một tiếng ưm ư của nữ nhân chậm rãi tràn ra từ trong màn lụa kia.

🌺🦁🐰🌺

Vương đốc chủ bị nhúng chàm rồi sao? 🥺🥺🥺


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net