Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌺🦁🐰🌺

"Đi lên a."

Tiêu Chiến bọc trong chiếc chăn mây mềm mại, vỗ vỗ đệm giường bên cạnh, tẩm điện Càn Thanh cung trống vắng có vô số màn nguyệt ảnh rũ xuống, ngay cả ánh nến nhảy lên cũng lộ ra ánh trăng dịu dàng, trong ánh sáng mông lung nhu hòa, tiểu thái giám chỉ quỳ bên giường, giọng nói rất thấp.

"Nô tài không dám."

Tiêu Chiến mím môi.

"Tiểu Bác Tử, ngươi như vậy không tốt."

Người quỳ trên mặt đất, gương mặt thanh lãnh như ngọc, lúc nghe thấy xưng hô kia rốt cuộc cũng có một tia buông lỏng, nhìn chằm chằm mặt đất nói:

"Thật ra tổ tiên của nô tài họ Vương."

"Vậy...... Lão Vương?"

"...... Bệ hạ vui là được."

"Đây là dùng lời chặn ta sao." Tiêu Chiến khép lại áo nhẹ hơi hở trên người, tay chống đầu nghiêng người dựa vào người quỳ dưới đất bên giường, khẽ ôm chăn mềm nhàn tản lười biếng như một con mèo nhỏ, giọng nói trầm tĩnh mềm mại kéo dài.

"Với người bình thường, đừng nói là ngủ cùng, cho dù là có thể hầu ngủ cũng có thể vui vẻ nửa ngày, sao chỉ có ngươi dáng vẻ như bị trẫm cưỡng ép vậy."

Giọng nói kia như lông chim quét qua, rơi xuống trong lòng mới phát hiện là mang theo gai.

Cửa sổ nhỏ hơi mở có đèn đêm nhẹ nhàng chiếu qua, Vương Nhất Bác khẽ nâng đôi mắt sạch sẽ thông suốt, lại nồng đậm như mực, hắn nói:

"Vì nô tài biết mục đích của bệ hạ không ở đây."

Đều nói tướng mạo của hoàng đế Minh Chiêu quốc cực đẹp, đặc biệt là đôi mắt kia, ẩn tình như nước, trong suốt linh động như xuân lay hồ đưa, lúc này chỉ hơi hơi giương mắt, liền khiến y sam trắng thuần kia nhuộm hết mọi vẻ đẹp.

"Ồ? Phải không? Ngươi có biết tự tiện phỏng đoán thánh ý là tội chết không."

"Nô tài không phải tự tiện."

Là người cho phép.

Tiêu Chiến muốn cười: "Vậy ngươi hãy nói lại điều vừa nói, nói đúng, trẫm liền miễn ngươi tội chết."

Vương Nhất Bác liền ở bên giường không tránh không né nhìn y.

"Bệ hạ ân sủng nô tài như vậy, là vì không muốn để Thanh Liên quận chúa vào cung."

"Điều này lại không phải bí mật." Tiêu Chiến nói. Y không muốn Thanh Liên vào cung, dĩ nhiên không phải bí mật, thậm chí, là một chuyện mà cả triều đều biết.

"Bệ hạ mới đăng cơ, không có cách nào chống lại Thái Hậu, cách duy nhất chính là, để người khác cho rằng...... bệ hạ có long dương chi phích."

Âm thanh kia nhẹ, nhưng Tiêu Chiến lại nhịn không được ho khan.

Thật ra ý niệm này, là kế sách chợt lóe lên trong đầu Tiêu Chiến lúc ở hành cung, rơi vào trong nước, trong tiếng ồn ào của Thanh Liên, nhưng nghĩ là một chuyện, bị người giáp mặt nói ra lại là một chuyện khác.

"Ngươi, làm càn."

Vương Nhất Bác lại không sợ, thẳng cổ tiếp tục nói:

"Bệ hạ cứu nô tài ở trước mặt mọi người trên trường nhai, và hôm nay để Thanh Liên quận chúa ở ngoài, đều là vì khiến Thái Hậu nương nương hiểu lầm ngài thích nam tử, nên không có hứng thú với chất nữ của bà, không đến mức quá coi thường mặt mũi của nương nương, nhưng nếu truyền ra sẽ khiến trong cung gièm pha, vì mặt mũi của hoàng thất, bà sẽ không làm lớn chuyện."

Tiêu Chiến nghiêng đầu, nhìn hắn, đầu ngón tay điểm nhẹ: "Tiếp tục."

"Cho dù bà vẫn kiên trì muốn cho quận chúa vào cung, ngài cũng có thể lấy lý do long dương chi phích, để không cùng phòng với nàng ấy, liền càng không thể có con nối dõi với nàng ấy." Vương Nhất Bác tiếp tục nói.

Tiếng rơi xuống, người trên giường, lại không có hồi âm, hai người đối diện nhau trong bóng tối, sau một lúc lâu, Tiêu Chiến khoác lụa mỏng ngồi dậy, thong thả như một con mèo nhỏ cao quý, đi về phía Vương Nhất Bác từng chút.

Bên mép giường, nửa nằm bò, lộ ra cổ đẹp thon dài, tóc đen tản ra rơi trên bờ vai tuyết trắng, đôi mắt nhếch lên lộ nét phong tình, như yêu vật trong núi, tươi đẹp kiều diễm.

Y nhìn Vương Nhất Bác, đầu ngón tay nâng nhẹ cằm hắn, hô hấp giao hòa với hắn mà đến gần chạm mắt, hướng về phía đôi mắt sâu thẳm kia nói:

"Ngươi sai rồi, trẫm như vậy......"

Kéo dài lời cuối như một cái móc nhỏ, câu tâm hồn người, đôi môi đỏ mọng áp vào bên tai tiểu thái giám khẽ nói:

"Là vì, trẫm thật sự muốn ngươi."

Hơi thở ướt át phả vào vành tai, Vương Nhất Bác hơi sững người, lui về sau một tấc.

Phản ứng như vậy, dường như lấy lòng Tiêu Chiến rất lớn, y lập tức nhẹ giọng cười rộ lên, phảng phất mọi thứ vừa rồi chưa từng xảy ra, ngồi dậy, chỉnh lại y sam nói:

"Nhưng mà có một việc ngươi nói đúng, cứu ngươi ở trường nhai là trẫm cố ý."

Vương Nhất Bác trầm mặc một lát, đột nhiên nói:

"Bệ hạ là vì để ta chế hành Lý tổng quản."

"Lý Quý hoành hành trong cung nhiều năm, thi ngược thành tính, vô số mạng người chết oan trong tay, ngươi có biết vì sao không?" Tiêu Chiến hỏi.

(Thi ngược 施虐: là sự hứng thú hoặc lạc thú khi nhìn thấy người khác bị đánh, trói, làm nhục hoặc ngược đãi.)

Đôi mắt của Vương Nhất Bác khẽ nhúc nhích, trước mắt đột nhiên hiện lên hôm nay Tiêu Chiến dẫn hắn đến hoa viên sau cung điện kia, hai bóng đen mờ ảo kia, một trong số đó......

"Bởi vì ông ta là người của Thái Hậu nương nương." Hắn khẳng định nói, "Cung điện ở vị trí hậu cung kia, chỉ có cung điện của Thái Hậu, hai bóng người kia, một trong số đó có thân hình tương tự Lý Quý."

"Rất tốt. Còn quan sát rất cẩn thận, không phí hồng mai tô của trẫm." Tiêu Chiến chống đầu nhìn hắn.

"Hôm nay ông ta đến đó vì gì, hẳn là trong lòng ngươi cũng có đáp án. Có thể vượt qua hay không, cần phải dựa vào chính ngươi rồi."

Vương Nhất Bác nhìn về phía y: "Đây là khảo nghiệm mà bệ hạ cho nô tài sao?"

Tiêu Chiến cười, lại không trả lời thẳng câu hỏi của hắn: "Thay thế được vị trí của ông ta, hoặc bị ông ta làm hại."

"Nô tài đã hiểu." Vương Nhất Bác dập đầu.

Nhưng vừa ngẩng đầu, liền bị Tiêu Chiến kéo một cái lảo đảo đến bên giường, bàn tay còn lại vỗ vỗ giường, nói với hắn:

"Hoặc là...... Ngươi cũng có thể chọn bò lên đây."

Liền chẳng cần lo nghĩ gì cả.

Bò lên long sàng cẩm tú tơ mây kia, ở bên cạnh cửu ngũ chí tôn, quyền lực đỉnh đám mây.

Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn giường đệm mềm mại kia, và đôi mắt của người trước mặt, dập đầu trên mặt đất.

"Nô tài cáo lui."

Y sam kia liền trượt khỏi đầu ngón tay của Tiêu Chiến, gió lạnh căm căm xuyên qua, Tiêu Chiến nhìn bóng lưng của thiếu niên, ánh mắt chìm xuống.

Thường Tứ từ chỗ tối đi ra, nhìn đế vương nào còn có chút lười biếng nào nữa, khẽ nói:

"Thật ra là một người có tài, có quyết đoán có lòng can đảm, tâm tư nhạy bén, không lay động vì quyền lực."

Nói xong, lại nhìn về phía bệ hạ đã phủ thêm áo ngoài, mắt lạnh cầm sách nói:

"Nhưng mà...... Thuộc hạ cảm thấy người này giấu tài, chưa chắc có thể để bệ hạ khống chế hoàn toàn, chỉ sợ...... dã tính khó thuần."

Tiêu Chiến cầm quyển sách, chưa từng giương mắt, chỉ lãnh đạm nói:

"Vũ khí tốt đến đâu, mà không đánh bóng thì làm sao đi đầu."

"Tuy bệ hạ nóng lòng bồi dưỡng người của mình, nhưng......"

Thường Tứ nói còn chưa xong, lại bị ngắt lời đột ngột, quân vương tuấn tú nổi danh cả đại lục này, nhìn hắn mặt không biểu cảm hỏi:

"Thường Tứ. Trẫm đẹp không?"

Thường Tứ sửng sốt, không hiểu ra sao, đây là đâu a?

Ngoài miệng lại vẫn nói:

"Bệ hạ dĩ nhiên là ngọc thụ lâm phong, khí vũ bất phàm, mặt như quan ngọc, mạo tựa Phan An, khuynh quốc khuynh thành...... A phi, không phải......"

Thường Tứ sinh ra là một võ tướng, dĩ nhiên không có bao nhiêu học vấn, đang ảo não, Tiêu Chiến lại buông sách xuống, nhìn về hướng người vừa mới rời đi, nhíu mi, không vui nói:

"Đúng là thái giám."

🌺🦁🐰🌺


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net