Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌺🦁🐰🌺

Lúc Tiêu Chiến tỉnh lại trời mới vừa sáng lờ mờ, cơn mưa nhỏ cuốn đi bụi bặm, cành cây ngoài cửa sổ phủ bóng xanh, y nghiêng đầu nhìn, lại chỉ thấy tóc trắng như tuyết của Bảo thiếu chủ xõa ra đầu giường, khoát lên cánh tay y, nhẹ nhàng ôn nhu mà ngứa ngáy.

Y nỉ non một tiếng, muốn đứng dậy, lại thấy trên hai đầu gối đã quấn băng gạc thật dày, như thể hai quả bóng bị trói lại, tiếng động rất nhỏ đã đánh thức người đang ghé vào đầu giường ngủ, Bảo thiếu chủ dụi dụi mắt đứng dậy khỏi ghế.

"Ngươi tỉnh rồi?"

"Ta đã ngủ bao lâu?" Tiêu Chiến mở miệng mới phát hiện, giọng nói khàn không thể tưởng.

Bảo thiếu chủ đỡ người dậy, đưa một chén nước qua cho y.

"Ba ngày."

Đầu óc Tiêu Chiến nặng nề, đỡ trán hoảng hốt, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nhớ cuối cùng bị đẩy vào trong hàn đàm lạnh lẽo thấu xương, như kết sương trên phổi y.

"Tỉnh rồi à? Nào, uống thuốc."

Còn chưa nhớ ra, y thánh ở bên ngoài đã bưng một chén chất lỏng đen như mực đi vào, Tiêu Chiến nhìn khói bốc lên thoang thoảng, nhíu mày.

"Đừng làm ra vẻ a." Y thánh "Chậc" một tiếng, liền giơ tay cầm chén rót vào trong miệng y.

Thuốc ấy thật sự đắng, Tiêu Chiến bị nhíu mày sặc một cái, chất lỏng màu nâu từ bên môi chảy xuống, y đang bực, giữa môi đã bị đẩy mạnh vào một viên mứt hoa quả, vị chua chua ngọt ngọt liền tan ra đầu lưỡi.

Y thánh thu hồi túi nhỏ chứa mứt hoa quả, không nhịn được nói lẩm bẩm:

"Mấy người làm quân vương như các ngươi sao uống thuốc đều phiền toái như vậy."

Tiêu Chiến "Chậc" một tiếng, phồng má nói:

"Ta cũng chưa nói gì, toàn ngươi nói đấy."

"Được rồi, nằm xuống nghỉ ngơi đi."

Đút thuốc xong, y thánh xách theo thuốc lại vội vàng chuẩn bị rời đi, Tiêu Chiến đột nhiên chợt nhớ đến chuyện thí luyện, vội vàng nói:

"Thảo dược của ta đâu?"

Y thánh ở cửa nghiêng đầu nhìn y, bóng ánh mặt trời đầu hạ che khuất ánh mắt của hắn, chỉ nghe hắn nói:

"Cửu tử nhất sinh trở về, còn có tâm tư lo lắng cái này." Sau đó "Chậc chậc" hai tiếng.

"Thật là sư môn bất hạnh a."

Nói xong, nghênh ngang mà đi, Tiêu Chiến chẳng hiểu nổi, ngồi trên giường nói:

"Hắn, đây là......"

"Đây là đồng ý cho ngươi làm đồ đệ của hắn rồi đó." Bảo thiếu chủ nói tiếp.

"Ta thông qua thí luyện rồi sao?" Tiêu Chiến hơi khó tin.

"Đúng vậy, chỉ một mình ngươi thành công mang theo đồ ra khỏi rừng độc. Không nhìn ra ngươi còn rất lợi hại đấy, lúc Thanh Thanh trở về một mình ta còn bị dọa sợ, cho rằng ngươi đã chết trong đó rồi, cũng may lúc ta đến, Doãn Tử đang chữa chân giúp ngươi rồi......"

Bảo thiếu chủ còn đang dong dài, tâm tư của Tiêu Chiến lại bay lên, đầu ngón tay khẽ chạm vào đùi mình, trước mắt lại hiện lên ánh sáng cắt qua đáy đàm vực sâu kia.

"Nói đi, ngươi đã bị thương thành như vậy, ngươi làm sao trở về?" Bảo thiếu chủ đột nhiên nói.

Tiêu Chiến mím môi: "Ta nói...... Là người trong phòng ngươi kia đã cứu ta trở về ngươi có tin không?"

"Ca của ta? Không có khả năng không có khả năng." Bảo thiếu chủ vội xua tay.

"Đó là ca của ngươi sao? Vậy cách hai người các ngươi ở chung thật kỳ lạ." Tiêu Chiến nhớ đến xích sắt hôm ấy, nhịn không được nói.

"Đó là một chuyện ngoài ý muốn." Bảo thiếu chủ chép miệng nói, "Ngươi thật sự thấy rõ là huynh ấy sao?"

"Thì...... mặt nạ của các ngươi cũng không giống nhau mà." Tiêu Chiến ra dấu trên mặt hắn một chút.

"Ta cảm thấy, là ngươi bị thương hoảng hốt nhìn lầm rồi, ca của ta vốn không có khả năng bước vào Dược Môn trên núi này nửa tấc."

"Vì sao?"

"Ca của ta suýt giết người trong lòng của hắn."

Bảo thiếu chủ nói thật nhẹ nhàng, Tiêu Chiến lại nghe sửng sốt.

"Người trong lòng?"

"Đúng vậy, người nọ lẻn vào trong núi, cũng nói muốn làm đồ đệ của Doãn Tử, thật ra là tới trộm bảo vật trong cốc, bị ca của ta đang trấn thủ ở Bảo Hoa Các lúc ấy phát hiện, liền đánh y gần chết. Tuy rằng sau đó cũng miễn cưỡng nhặt được mạng về, nhưng Doãn Tử vẫn ghi hận ca của ta."

Chuyện cũ khiến người thổn thức, Bảo thiếu chủ lại nói với mặt mày hớn hở, Tiêu Chiến cười.

"Sao, không tính hận lây ngươi, nhưng lại khiến ngươi ở đây thổn thức đứng xem à."

"Việc trong cốc, từ trước đến nay là một chuyện trả một chuyện, một vật trả một vật, người thích ứng được thì sống sót, ca của ta làm chuyện huynh ấy nên làm, Doãn Tử cũng hận chuyện hắn nên hận. Về phần còn lại, đâu ra nhiều loanh quanh lòng vòng trong thế tục như vậy."

"Cũng có vài phần đạo lý." Tiêu Chiến nói, "Sau đó thì sao, sau đó người trong lòng kia đâu?"

Bảo thiếu chủ nhếch mày cười, thấp giọng thò qua ra vẻ thần bí nói:

"Người trong lòng kia của hắn, họ Ngôn."

"Họ Ngôn thì sao, thiên hạ họ......" Tiêu Chiến vốn thuận miệng nói, kết quả lại đột nhiên phản ứng lại.

Trên thực tế, thiên hạ thật sự cũng chỉ có một nhà họ Ngôn.

"Họ Ngôn của Thiên Vân quốc kia."

Và hoàng đế đương nhiệm của Thiên Vân quốc, họ Ngôn, tên Băng Vân.

---------

Tên Ngôn Băng Vân đóng băng kia mà cũng có người thích sao.

Đây là điều Tiêu Chiến vẫn luôn nói thầm trong lòng khi xách hộp đồ ăn đi trên đường.

Nếu nói, y là một con gà mờ bị đẩy đi lên, là hoàng đế phế vật một lòng chỉ muốn có thể sống thọ và chết tại nhà, thì Ngôn Băng Vân kia nhất định là đế vương trời sinh, đức cao trọng vọng được bồi dưỡng từ nhỏ.

Truyền thuyết kể rằng ngày y giáng sinh ấy, trời giáng điềm lành phúc trạch Thiên Vân đại lục, vào năm mới cập nhược quán đã tinh thông mọi thứ chính trị quân pháp, nước khác vẫn còn hoàng tử chém giết đoạt quyền, thì người ta đã sớm ngồi lên ngôi vị Thái Tử rồi.

(Nhược quán 弱冠: là thanh niên khoảng 20 tuổi mà thời xưa gọi.)

Bởi vì sẽ không có ai tin y không phải là quân chủ tương lai của Thiên Vân.

Thiên vân là một nước lớn, Minh Chiêu cũng dựa lưng vào đại thụ hóng mát, hàng năm thông qua buôn bán với nhau cũng coi như vui vẻ, lúc Tiêu Chiến còn là thái tử đã từng đến tham gia Vạn Thọ Tiết của nước họ. .

Ngôn Băng Vân tiếp đãi y, một thân chính khí lăng nhiên nói năng thận trọng, chỉ thiếu hô lên khẩu hiệu tất cả vì Thiên Vân nữa thôi, Tiêu Chiến lúc ấy mới là thái tử nhìn thấy mà một thân sởn tóc gáy.

(Lăng nhiên 凌然: chỉ vẻ ngoài nghiêm túc khiến người kính sợ. Hoặc mô tả một biểu hiện của sự tôn trọng hoặc sợ hãi. Miêu tả sự lạnh lùng, "lăng" có nghĩa là lấn lướt, vượt trội, cao cao tại thượng.)

Người như vậy, thế mà lại có một chân với y thánh.

(Có một chân 有一腿: là sự châm biếm về mối quan hệ không bình thường giữa nam và nữ, quan hệ tình cảm.)

Thấy thế nào cũng không giống.

Vừa cảm khái, vừa đến chỗ mục đích hôm nay của y rồi, chân y đã có chuyển biến tốt đẹp, chỉ cần thay thuốc thường xuyên, đã có thể chống gậy đi lại bình thường rồi.

Y xách theo hộp đồ ăn, dừng ở trước phòng mà ngày đó đến lấy gối, khẽ gõ cửa một tiếng.

"Thiếu chủ, huynh có đó không?"

Bên trong truyền đến tiếng ho khan mãnh liệt.

Tiêu Chiến mím môi, dán cửa nói:

"Có lẽ huynh không nhớ rõ ta, nhưng ta biết, ngày đó ở trong rừng độc, là huynh đã cứu ta, tuy...... không nhớ rõ lắm, nhưng ta nhớ rõ mặt nạ của huynh."

Bên trong một trận im lặng.

Bàn tay cầm hộp đồ ăn của Tiêu Chiến hơi mỏi, thấp giọng nói:

"Ta muốn đến cảm ơn huynh, ừm...... trong rừng độc nguy hiểm, có lẽ huynh cũng bị thương, ta mới học làm dược thiện, tặng huynh bồi bổ."

Bên trong vẫn không có đáp lại, Tiêu Chiến đặt tay lên cửa thử nói:

"Vậy...... Ta vào nhé?"

Bên trong lại đột nhiên vang lên một trận tiếng đinh linh loảng xoảng, sau đó chính là một tràng tiếng rít đau đớn của nam nhân.

Tiêu Chiến cả kinh, đang định đẩy cửa vào, cửa lại bị chặn bởi một tiếng "ầm" rất lớn, bên trong truyền đến một giọng nam trầm trầm.

"Đi ra."

Tiêu Chiến nhíu chặt chân mày, tay để lên cửa hơi hơi dùng sức.

"Cút!"

Một tiếng ấy lạnh thấu xương, kích thích đầu ngón tay của y run lên, hộp đồ ăn liền rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy vỡ đầy đất, dược thiện nóng hổi làm ướt vạt áo của y.

Tiêu Chiến nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, đầu ngón tay ở bên người chậm rãi buộc chặt, lui bước, bước nhanh xoay người rời đi.

Bước chân của y rất nhanh, bước rất rộng, tóc đen vung lên, cũng không quay đầu lại, dĩ nhiên cũng chưa từng nhìn thấy, cánh cửa phía sau kia chậm rãi mở ra khi y đã đi rồi, nam nhân bên trong, một thân hắc y phủ người, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, chầm chậm cúi người xuống nhặt những mảnh sứ vỡ đầy đất kia lên, đặt vào ngực.

Sau đó kêu rên một tiếng, huyết sắc đỏ tươi từ lồng ngực phun ra, nở hoa trên mặt đất.

🌺🦁🐰🌺

Thương Vương đốc chủ lắm 🥲

Chap này đã bật mí chút thông tin về em iu của ku Doãn rồi nhé, thật ra thì mình đã ghi tên CP cameo Doãn Vân này ở ngay phần mở đầu rồi mà nhiều đồng râm quên đấy hoy ~ 🥲


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net