Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌺🦁🐰🌺

"Tiếng gì vậy?"

Động tĩnh trong tủ vẫn quấy nhiễu nam nữ tìm hoan bên ngoài, Vương Nhất Bác đã bất chấp trước mắt, chỉ chuẩn bị đi ra ngoài đánh người ngất xỉu.

"Kẽo kẹt."

Cửa tủ mở ra, giẫm lên lụa mỏng màu xanh trong thanh lâu, xuyên qua ánh sáng nhu hòa, Vương Nhất Bác vẫn chưa thể đánh ngất người, liền thấy nàng kia kinh hô một tiếng.

"Ai da, gia của ta, sao người lại ở đây a?"

Nói rồi cánh tay như ngó sen, đã đi đến nâng Tiêu Chiến, ân khách bên cạnh không rõ nguyên do, đang định đặt câu hỏi, lại bị nữ tử nhu nhu nhược nhược vừa rồi, bổ cho một chưởng hôn mê bất tỉnh.

Tiêu Chiến cười: "Uyển Quân, cô đối với ân khách của cô như vậy không ổn đi."

"Ân khách gì a, nào quan trọng bằng gia ngài đúng không." Uyển Quân nói, thân mật ôm lấy Tiêu Chiến đi ra ngoài.

Người trong tủ kia lại sững sờ ở đó, Tiêu Chiến đi được vài bước, quay đầu lại nhìn, khóe miệng cong cong như mèo con trộm tanh.

Vương Nhất Bác mím môi, lại bị trêu đùa.

Sắc mặt không tốt bước ra khỏi ngăn tủ, rõ ràng nữ tử quen biết Tiêu Chiến, mới ngồi xuống cũng đã thay trà mà y thích rồi.

Tuyết Đỉnh Hàm Thúy kia vốn là cống phẩm trong cung mới có, lại xuất hiện trong thanh lâu ở trước mặt Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến là tương đương thấy nhiều không trách, còn đưa cho Vương Nhất Bác một ly.

Vương Nhất Bác cầm chiếc ly tráng men trắng nóng hổi, rốt cuộc mới khẳng định lão bản sau lưng thanh sắc huyên náo nhất kinh thành này, là đương kim Thánh Thượng.

Tiêu Chiến thuần thục chọn vài món y thích ăn, nói:

"Mạc ma ma của các ngươi đâu?"

Uyển Quân nói: "Còn không phải ở dưới tiếp đón khách nhân sao, ta đi kêu lên cho ngài?"

"Không cần, hỏi ngươi cũng vậy, gần đây trên phố nổi dậy một giáo hội, tên là Bạch Liên giáo, nếu ta muốn đến giáo hội này dạo một vòng, thì có cách nào không?" Tiêu Chiến hỏi.

Uyển Quân hơi hơi nghiêng đầu, tóc đẹp như rong biển áp sát khuôn mặt nói:

"Thật ra cũng từng nghe khách nhân nhắc đến rồi, nhưng đều nói vào hội cực kỳ khắc nghiệt, muốn vào trừ phi là người quen dẫn đến, nếu không sẽ không vào được."

Tiêu Chiến hơi hơi nhíu mày.

Uyển Quân này thấy sắc mặt y không tốt, liền lại gần nhỏ giọng nói:

"Gia, trước đây ta có một ân khách, cũng muốn nhập hội, sau đó hắn đã nghĩ cách đến Quỷ Thị thu giá cao, nếu ngài thật sự muốn đi, cũng có thể thử một lần."

"Quỷ Thị?"

"Giờ sửu, Quỷ Thị mở, vạn vật trên thế gian đều có thể tìm."

(Giờ sửu 丑时: từ 1 đến 3 giờ sáng. Quỷ thị 鬼市: là chợ đen.)

---------

Hai người ra khỏi thanh lâu, bên ngoài đã đến giờ cấm đi lại ban đêm, đường Tứ Phương còn náo nhiệt vô cùng vừa rồi, lúc này người đã tan hết, chỉ còn lại hai người Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ở trên đường phố đen nhánh không một bóng người.

Tiêu Chiến đi về phía trước, Vương Nhất Bác đi theo phía sau y cách nửa bước, nhẹ giọng nói:

"Bệ hạ mở thanh lâu, là vì thám thính tin tức ở ngư long hỗn tạp sao?"

Tiêu Chiến dừng bước, quạt ngọc gõ vào đầu hắn nói:

"Tiểu thái giám, biết quá nhiều, khó giữ được cái mạng nhỏ này. Biết không?"

Tiếng vừa rơi, liền kéo ống tay áo hắn.

"Đi, chúng ta đến Quỷ Thị nhìn một chút đi."

---------

Uyển Quân giới thiệu cho bọn họ một vị thủ nghệ nhân ở đầu phố tây, hàng năm trà trộn trong Quỷ Thị, tên là Triệu Lão Tứ, ba người thừa dịp bóng đêm liền đi về phía Quỷ Thị.

Triệu Lão Tứ này là một người què, khập khiễng dẫn hai người lách đông lách tây, rốt cuộc dừng lại trước một tòa đại viện hoang, Triệu Lão Tứ đi đến gõ cửa một trận có quy luật, đại môn chạm trổ cũ nát "kẽo kẹt" mở ra, hai người thò ra đeo mặt nạ Hắc Bạch Vô Thường.

Triệu Lão Tứ thấp giọng nói thầm vài câu với hai người, liền cầm hai cái mặt nạ lại đây, đưa cho Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nói:

"Nào, lão bản, đây là quy tắc."

Hai người đeo mặt nạ vào, lúc này mới có thể bước vào đại môn, chi thấy bên trong cánh cửa kia có một thau đồng đốt lửa, Triệu Lão Tứ nói:

"Vượt chậu than, vào Minh giới."

Tuy Tiêu Chiến khó hiểu, nhưng vẫn đi vượt qua, sau khi đi vào Triệu Lão Tứ mới giải thích nói:

"Quy tắc của Quỷ Thị này là, vào cửa này, chính là đến Minh giới làm ăn, trời vừa sáng, là đường ai nấy đi, việc nơi đây đều bị gạt bỏ, không thể nói với người khác, vật phẩm có bất kỳ vấn đề gì đều không chịu trách nhiệm."

"Còn rất thú vị." Tiêu Chiến trêu ghẹo nói.

Sau khi đi vào lại là một cánh cửa, chờ đẩy ra, tiếng ồn ào náo động mới lớn hơn, Tiêu Chiến chưa từng nghĩ đến ở đất kinh thành này, còn có nơi như vậy.

Sau cửa là không gian rộng rãi to lớn, những con đường bị ngăn cách bởi những cửa hàng nhỏ, hàng ngàn ngọn đèn đỏ được thắp sáng, treo lơ lửng trên bầu trời đêm, như thể bầu trời đầy sao. Ánh đỏ chiếu xuống, là những người đeo mặt nạ ngưu quỷ xà thần, che đậy gương mặt, dưới ngọn đèn dầu, hiện ra sự quỷ dị chân thật của Minh giới.

Mới đi vào không bao lâu, đã bị đám đông ồ ạt đẩy đi về phía trước, Tiêu Chiến nhịn không được muốn dừng lại nhìn một chút.

Y phát hiện mỗi cửa hàng này, bán đủ loại đồ vật, cái gì cũng có, từ đồ ngọc châu báu mà cung đình tiền triều dùng, đến tiết khố nói là tiểu hài tử dùng sẽ không bao giờ đái dầm, còn về thật hay giả thì không biết được.

"Ở Quỷ Thị, không thể gọi là dạo Quỷ Thị, mà phải gọi là tranh Quỷ Thị, tên của chuyến đi lần này là nước sâu nước cạn, đều dựa vào bản thân qua sông, hỏi giá tất mua, rời tay không trả, lỗ hay lời, đều xem vận may của mỗi người."

Triệu Lão Tứ nói quy tắc của Quỷ Thị bên tai Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nghiêng đầu nghe nói:

"Thật sự có người có thể làm giàu ở đây sao?"

"Đương nhiên, lão bản ngươi đừng xem thường nơi này, ngươi biết chén kê hàng đi?" Triệu Lão Tứ hỏi.

(Chén kê hàng 鸡缸杯.)

Tiêu Chiến cười, biết chứ, đặt ở Trân Bảo Các trong cung của ta.

Triệu Lão Tứ tiếp tục nói: "Chén kê hàng này giữ lại từ tiền triều, vốn là một bộ, nhưng sau nhiều lần qua tay nhiều người, đã bị mất một cái, tiên hoàng vẫn luôn muốn tìm, sau đó được đương kim Thánh Thượng tìm thấy, trình hiến cho tiên hoàng."

Ừm, tốn không ít bạc của ta đâu, Tiêu Chiến oán thầm.

"Hoàng Thượng này cũng phái thủ hạ đến dân gian tìm kiếm, nhưng ngài ấy không biết, chén kê hàng này do một tú tài nghèo ở Quỷ Thị, tốn 50 văn mua, sau đó được thủ hạ của ngài ấy dùng 3000 vạn lượng bạc mua đi. Tú tài nghèo kia một sớm thành phú, cũng không đi thi nữa, trực tiếp về quê mua một chức quan nhỏ cho mình, trở về làm hoàng đế miệt vườn."

Triệu Lão Tứ nói xong, Tiêu Chiến suýt không thở nổi, 3000 vạn lượng của ta a......

Câu nói kế tiếp của Triệu Lão Tứ, y cũng chưa nghe kỹ, chỉ cảm thấy hơi ù tai, quay đầu nhìn, mới phát hiện quá nhiều người, Vương Nhất Bác đã bị dòng người tách ra rồi.

Tiêu Chiến sửng sốt, đang muốn đi tìm hắn, lại chợt nghe một tràng tiếng đánh trống, tiếp theo đã bị đám người xông tới một chỗ đẩy về phía trước.

Thật vất vả dừng lại, mới nhìn thấy mình bị chen đến trước một cái đài, Triệu Lão Tứ ở bên cạnh y, cũng bị chen đến mức mặt nạ cũng lệch.

"Đây là làm gì?" Tiêu Chiến khó hiểu.

Đài này không lớn, lại trang trí cực kỳ tinh xảo, gỗ đỏ làm giá, hình tứ phương, đặt ở chính giữa, mỗi góc trong bốn góc là một đình nhỏ với bốn bức màn treo.

Triệu Lão Tứ nói: "Đây là món chính đêm nay, bán đấu giá. Đồ vật bên ngoài đều là vật nhỏ lẻ tạp nham, chỉ có đồ vật nơi này toàn bộ là nguyên liệu thật."

"Nơi này có bảo đảm không?"

"Ừ, đồ vật nơi này đều xuất từ Phục Hy cốc." Triệu Lão Tứ nói.

Tiêu Chiến nhìn có ba người đi lên, đặt mấy cái rương khác nhau, đẩy ra, thế mà là vật hình tròn màu đen, không nhìn ra là chất liệu gì.

"Đây lại là làm gì?" Tiêu Chiến hỏi.

"Bán đấu giá này không phải ai cũng có thể tham gia, cần phải có một khoản đặt cọc nhất định mới được ngồi vào trong đình, tham dự bán đấu giá."

"Vậy vật trong rương kia lại là gì?"

Triệu Lão Tứ nói: "Đó là minh tệ của Quỷ Thị, giao dịch ở Quỷ Thị, chỉ có thể dùng minh tệ."

(Minh tệ 冥币: tiền âm phủ. Minh là âm phủ, tệ là tiền.)

Triệu Lão Tứ thấy Tiêu Chiến hơi hơi nhíu mày thì tiếp tục thấp giọng giải thích:

"Quỷ Thị này có thiên hạ kỳ trân, người mua bán hàng hóa cũng không hoàn toàn là người Minh Chiêu quốc, tiền tệ của các quốc gia lại khác nhau, nên để thống nhất, Phục Hy cốc sản xuất một loại tiền tệ chất liệu đặc biệt, tên là minh tệ. Có thể lưu thông ở chợ đen, thật ra ở trong giang hồ, tác dụng của loại tệ này còn hữu hiệu hơn tiền tệ chân chính nữa."

Triệu Lão Tứ vừa nói cái này, Tiêu Chiến liền hiểu rõ.

Giữa ba quốc gia, tiền khác nhau, hầu hết lưu thông qua lại được trao đổi bằng hàng hóa tương đương, nhưng tiêu chuẩn đánh giá hàng hóa không giống nhau, dễ dẫn phát tranh cãi.

Nhưng có minh tệ liền có chỗ khác biệt, người hành tẩu giang hồ, có thể dùng tệ này giữa ba quốc gia, có tiêu chuẩn thống nhất, hiển nhiên nhanh lẹ hơn rất nhiều.

Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến không khỏi kinh ngạc cảm thán vô cùng, một chiêu này của Phục Hy cốc hay cỡ nào a.

"Cách này tuyệt diệu a, kể từ đó, tuy Phục Hy cốc là môn phái giang hồ, lại nắm giữ tiền tài lưu động trong thiên hạ."

Triệu Lão Tứ cười hắc hắc, ông nhìn đài tứ phương tinh xảo kia, sâu kín nói:

"Dù sao, thiên hạ là thiên hạ tam quốc, nhưng giang hồ, chỉ là giang hồ của Phục Hy cốc mà thôi."

Tiêu Chiến sửng sốt, tuy y biết Phục Hy cốc thân là môn phái giang hồ, nhưng thế lực to lớn, lại không ngờ, đã đến loại mức độ này.

"Vậy hối đoái tiền tệ ở ba quốc gia, luôn có quy tắc đi." Y lại hỏi.

"Cái này dĩ nhiên là có."

"Vậy Minh Chiêu hối đoái thế nào?" Tiêu Chiến vội vàng hỏi vấn đề mà y muốn biết nhất này.

Triệu Lão Tứ do dự một chút: "Ừm...... Trước mắt là thấp nhất tam quốc......"

Mụ nội nó.

Tiêu Chiến thầm mắng trong lòng, ai mà không biết Minh Chiêu quốc của ta giàu nhất tam quốc chứ, sao lại là thấp nhất.

Đang phiền, bên kia đã bắt đầu bán đấu giá rồi, món đồ đầu tiên, là một lư thạch phù dung li cuộn khúc hai bên, Tiêu Chiến xuất thân hoàng gia, dĩ nhiên liếc mắt một cái liền nhận ra đó thật sự là đồ tốt, rực rỡ lung linh tỉ lệ hoàn hảo.

(Lư thạch phù dung li cuộn khúc hai bên 一件芙蓉石蟠螭耳盖炉. Li là rồng không sừng trong truyền thuyết.)

Bên kia đã bắt đầu bán đấu giá, thế mà dùng cách đấu giá kín, bỏ hạt đậu vào chén, một hạt đại biểu mười vạn lượng minh tệ, số lượng hạt bỏ vào chính là báo giá của người đó, sau đó sẽ có người đến kiểm tra và đọc ra giá trong chén của người đó, giá cao liền thu được.

Cuộc chiến này không chỉ về tiền tài, mà còn có quyết đoán.

Lần này chỉ có hai nhà ra giá, một người trông giống thổ tài chủ, còn một người như nhân sĩ giang hồ.

Khẩn trương tăng giá mấy lần, có vẻ hai vị đều nhất định phải có được vật này.

Tiêu Chiến nhìn lại đột nhiên cười, Triệu Lão Tứ ở bên hỏi:

"Lão bản nhìn ra cách thức gì à."

"Người lưu lạc giang hồ bên này, không thắng được." Tiêu Chiến nói chắc chắn.

"Đây là vì sao?"

Tiêu Chiến quan sát tiểu thị nữ đi theo phía sau thổ địa chủ kia nói:

"Ông xem tiểu thị nữ phía sau hắn kia, tuy nói là hạ nhân, lại dùng đồ trang sức điểm thúy."

(Điểm thúy 点翠: một phong cách nghệ thuật của Trung Quốc với những chiếc lông chim bói cá màu xanh lam óng ánh.)

"Đó...... Thật ra là nhân tình của hắn chăng?" Triệu Lão Tứ nói.

Tiêu Chiến cạn lời, "chậc" một tiếng nói: "Ông xem mỗi lần bên kia bỏ đậu, tai của nàng ta đều hơi hơi run nhẹ, điều này nói lên rằng, nàng ta đang nghe tiếng đậu rơi của bên kia."

"Ngươi! Ngươi ngươi là nói nàng......"

Triệu Lão Tứ kích động, lại bị ngừng bởi một ánh mắt của Tiêu Chiến, thấp giọng nói:

"Có người trời sinh thiên phú dị bẩm, tai có thể nghe được thứ người khác không thể nghe, âm thanh rất nhỏ, vẫn có thể nghe được, cho nên thổ địa chủ bên này sẽ báo giá của mình dựa theo giá cả bên kia, chỉ cần mỗi lần nhiều hơn một viên là thắng."

Quả nhiên, Tiêu Chiến vừa dứt lời, bên kia cũng đã tuyên bố đồ vật được đưa về thổ địa chủ bên này.

Mấy lần liên tục, đều là như vậy, Tiêu Chiến đã biết cách thức của nơi này, nhìn nhiều không thú vị, y đang định xoay người đi tìm Vương Nhất Bác.

"Một món đồ đấu giá cuối cùng, một bức Hàn Mai Đồ."

Tiêu Chiến đột nhiên sững sờ tại chỗ, nhìn người nọ mở bức hoạ cuộn tròn ra, tranh kia không lớn, lại khiến người thấy đẹp không gì sánh bằng, tục ngữ nói dung thủ họa mai, cao thủ điểm mai, hoa mai trong tranh này, rất sống động, thủ pháp khéo léo, ý nhị độc đáo, như thể hoa mai kia rũ xuống tranh, lại có thể khiến người ngửi được hương mai mát lạnh.

(Dung thủ họa mai, cao thủ điểm mai 庸手画梅, 高手点梅: người tầm thường vẽ mai, người tài giỏi tô điểm mai. Hàn Mai Đồ 寒梅图: như hình.)

Tuy là tác phẩm xuất sắc đương thời, nhưng lại không có chữ ký đề từ của danh gia. Không nhìn ra nguyên do.

Người bán đấu giá giải thích nói: "Đây là vật trong cung."

Phía dưới đang nghị luận, thì nghe thấy phía dưới có một công tử văn nhã giương giọng nói:

"Ta muốn bức họa này."

Chính là Tiêu Chiến.

Người bán đấu giá nhìn qua, thấy công tử kia khí chất bất phàm, liền yêu cầu y bỏ tiền lên sân khấu, Tiêu Chiến ra ngoài không mang theo bao nhiêu tiền, Triệu Lão Tứ lại nghĩ cách, để y có thể vào đình tham gia bán đấu giá.

Nhưng khi ngồi vào chỗ của mình trong đình rồi, Tiêu Chiến mới hơi do dự, y nhất định phải mua được bức họa này, nhưng đã quá tự cao.

Y ra ngoài không mang bao nhiêu ngân lượng, mà thổ tài chủ đối diện kia lại có vẻ rất muốn ôm đồm. Chắc chắn là không chịu nhả ra rồi. Hơn nữa hắn có thể gian lận, cho dù mình tung ra hết giá quy định, hắn vẫn có thể lấy số lượng hơn một hạt giành thắng lợi.

Y nói mà không có bằng chứng, lại không thể chứng minh được gì.

"Lão bản, ngài có mấy phần chắc chắn?" Triệu Lão Tứ ở bên hỏi.

"Ông có thể mang đến bao nhiêu minh tệ, ta sẽ trả lại cho ông gấp ba." Tiêu Chiến thấp giọng nói.

"Nhiều nhất là, một ngàn vạn lượng." Triệu Lão Tứ nói.

Tiêu Chiến gật đầu, đã là một khoản rất lớn rồi, một bức họa như vậy chưa chắc thổ tài chủ sẽ ra tay mạnh.

Tuy nhiên lại không như mong muốn, y làm như vậy, khiến đối phương biết bức tranh này là hàng hiếm, vẫn cứ bắt kịp giá.

Rất nhanh liền đến con số một ngàn vạn lượng, Tiêu Chiến bỏ đậu, y biết, đây là lần cơ hội cuối cùng, nếu vẫn không thể khiến thổ tài chủ hạ thấp, thì bức họa này sẽ phải rơi vào tay người khác.

Y đứng dậy nói với thổ tài chủ:

"Vị huynh đài này, nếu huynh chịu nhường, thì sau khi ra ngoài, tại hạ nguyện lấy vạn lượng hoàng kim đưa tặng."

Lời này vừa nói ra, toàn trường ồ lên, tuy nói minh tệ này thuận tiện, nhưng hoàng kim mới thật sự là vật luôn luôn đáng giá, hơn nữa vạn lượng hoàng kim thật sự không phải số lượng nhỏ.

Thổ tài chủ kia chớp chớp mắt, xoay chuyển ngọc ban chỉ cực lớn trên tay mình nói:

"Trong Quỷ Thị này đều là người buôn bán, ra khỏi cửa này, ai cũng không quen biết ai, không có quy tắc ra ngoài buôn bán, nếu ngươi đã nói vậy, thì giao tiền ngay bây giờ."

"Ngươi! Đừng khinh người quá đáng."

Tiêu Chiến vừa dứt lời, đột nhiên vang lên một tiếng.

"Đốt thiên đăng."

Tiêu Chiến không thể tin mà quay đầu nhìn lại, là người trong đình thứ ba chưa từng phát ra tiếng kia.

Bây giờ cả hội trường đã hoàn toàn huyên náo sắp nổ tung, đốt thiên đăng, chính là bất kể đối phương tăng giá bao nhiêu, thì người đốt đèn này vẫn muốn có được.

Chỉ vì một bức họa tác, ngay cả người vẽ tranh rốt cuộc là ai cũng không biết như vậy, thế mà lại có thể khiến người đốt thiên đăng, trong tiếng xôn xao mỗi người nói một kiểu, chỉ có Tiêu Chiến sắc mặt tái nhợt.

Hoàn toàn không còn hy vọng.

Tiêu Chiến quay đầu đi, bước chân của y rất nhanh, xuyên qua đám người, y nhất định phải có được tranh này.

Cho dù là cướp.

Triệu Lão Tứ đuổi theo phía sau y hỏi:

"Lão bản, ngươi đây là làm gì?"

"Đi tìm người xốc nơi này." Tiêu Chiến cũng không quay đầu lại nói.

"Không thể a, lão bản......"

"Còn không phải là Quỷ Thị sao, hôm nay liền để cho bọn họ biết, trong Minh Chiêu này, chỉ có một Diêm Vương gia, đó chính là ta!"

Y bước nhanh đi ra ngoài, nghĩ muốn ra ngoài mang nhân thủ, tuy Thường Tứ không ở bên cạnh, nhưng chắc chắn sẽ ở gần đây bảo hộ y.

Đang nghĩ ngợi, lại đột nhiên bị người ngăn lại.

Là một hắc y nhân đeo mặt nạ đầu quỷ, hắn cúi đầu với Tiêu Chiến, đưa qua một quyển trục nói:

"Đây là chủ thượng nhà ta, gửi lời chào đến công tử."

Tiêu Chiến mở ra, chính là bức Hàn Mai Đồ kia, từng đóa hàn mai tỏa màu chu sa khiến y chói mắt.

Y sửng sốt, vừa ngẩng đầu, nào còn thân ảnh người nọ nữa.

🌺🦁🐰🌺

Các đồng râm đoán chủ thượng đó là ai nào? 🤭


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net