Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌹🦁🐰🌹

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cãi nhau rồi.

Từ lúc ở bên nhau đến nay, tuy hai người vẫn ồn ào nhốn nháo mỗi ngày, nhưng chưa từng thật sự tức giận, có lẽ là vì quá quen thuộc quá hợp nhau, một ánh mắt của đối phương liền biết ý nghĩ, nên vốn không có cơ hội cãi nhau, dùng lời của mẹ Vương để nói là

"Hai đứa là hai con giun đũa đang yêu đương."

Nhưng lần này hai con "giun đũa" giận thật, và mồi dẫn lửa là hộ chiếu của Tiêu Chiến.

Ngày đó ở nhà, Vương Nhất Bác dựa vào sô pha chơi game, Tiêu Chiến đang ở trong phòng ngủ của mình lục sột soạt một lúc, sau một lát đi ra hỏi

"Anh thấy hộ chiếu của em đâu không?"

Rõ ràng thao tác tay của Vương Nhất Bác dừng lại một chút

"...... Không có. Em cần hộ chiếu làm gì?"

"Cần dùng một chút, kết quả tìm không thấy." Tiêu Chiến vẫn đang lục khắp nơi "Không phải chứ, em lại không quăng loạn, em đều cất trong vali mà......"

Tìm không thấy đồ vật thật sự sẽ khiến người lo âu, Tiêu Chiến cứ xoay quanh trong phòng tìm như vậy.

Hiệu ứng âm thanh trò chơi của Vương Nhất Bác vẫn đang tiếp tục, lắng nghe âm thanh hôm nay chơi Vân Trung Quân mà cậu rành nhất, nhưng tiếng nhắc nhở tử vong lại vang lên liên tục.

Tiêu Chiến đột nhiên ngồi dậy nhìn cậu

"Anh thật sự không biết ở đâu sao?"

Vân Trung Quân lại chết rồi.

Vương Nhất Bác cầm di động không nói.

Tiêu Chiến đi qua, giật điện thoại một phát

"Rốt cuộc ở đâu?"

"Em cần hộ chiếu làm gì?" Vương Nhất Bác nhìn anh hỏi gằn từng chữ.

"Em hỏi anh rốt cuộc ở đâu?" Tiêu Chiến không trả lời, tiếp tục hỏi.

Vương Nhất Bác trầm mặc.

Tiêu Chiến bỗng chốc liền phản ứng lại, anh nhớ rõ hộ chiếu ở trong vali của mình, nhưng bây giờ không có, và rõ ràng Vương Nhất Bác biết tất cả, Tiêu Chiến hơi khó tin, nhíu mày nói

"Anh như vậy là sao? Hạn chế tự do của em sao?"

Tiêu Chiến rất khó chịu, tuy anh không muốn suy đoán Vương Nhất Bác với ác ý lớn nhất, nhưng anh thật sự cảm thấy hành vi của Vương Nhất Bác khiến anh cảm thấy không dễ chịu, rõ ràng bọn họ là cặp đôi tốt nhất có thể nói bất cứ điều gì, hoàn toàn không cần phải dùng cách như vậy để hạn chế anh.

"Hơi quá đáng rồi đi?" Anh chất vấn.

Vương Nhất Bác lại như bỗng chốc bị đau đớn, lạnh lùng nói

"Tiêu Chiến, anh quá đáng sao? Em không cảm thấy việc em làm quá đáng hơn sao?"

"Em làm cái gì???" Tiêu Chiến không thể hiểu nổi.

"Em......"

Vương Nhất Bác còn chưa nói xong, điện thoại của Tiêu Chiến đã vang lên, Tiêu Chiến nhìn cuộc gọi, là ông chủ của công ty đối tác mới nhất của anh, anh không thể không bắt, nên sau khi cho Vương Nhất Bác một ánh mắt liền nghe điện thoại.

Người bên kia lải nhải không ít, Tiêu Chiến bận cãi nhau với Vương Nhất Bác nên có lệ hai tiếng, liền chuẩn bị cúp máy, nhưng trong nhà đã truyền đến tiếng đóng sập cửa, Vương Nhất Bác đi rồi.

Tiêu Chiến cúp máy, giữa mày hơi đau, nhìn ngôi nhà trống vắng mà bực bội trong lòng.

"...... Tật xấu gì thế."

Gọi điện không bắt, chỉ có thể gửi tin nhắn

【Vương Nhất Bác, chúng ta không đề xướng cách giải quyết như vậy a.】

Vẫn không trả lời.

Mẹ nó. Lúc này Tiêu Chiến tức giận thật rồi, cũng ra ngoài đi thẳng đến phòng làm việc kiếm tiền, trước khi đi cũng phải đóng sầm cửa lại.

Kết quả mãi đến khi hết giờ làm thêm buổi tối, Vương Nhất Bác vẫn không gọi điện đến.

Tiêu Chiến rất phiền, cũng không muốn về nhà, liền ngồi trong văn phòng chờ, cũng không biết đang chờ gì.

Rốt cuộc đến 0 giờ, điện thoại mới vang lên, nhận lấy nhưng bên kia lại không phải là Vương Nhất Bác, là ông chủ của quán bar mà bọn họ thường đến bảo anh trực tiếp qua đón người.

Tiêu Chiến đến quán bar nhanh chóng, vốn đang tức cành hông, kết quả đi vào liền phát hiện Vương Nhất Bác đang ngồi xổm trong một góc của quầy bar, bụm mặt không biết đang làm gì.

Vẻ mặt của ông chủ quán bar bất đắc dĩ, kéo không được, cũng khuyên không được, chỉ có thể vây quanh xoay quanh, thấy Tiêu Chiến tiến vào tựa như thấy được cứu tinh

"Ai da, thiếu gia của tôi ơi, cậu đến rồi, cậu nhìn Vương tổng kìa, kéo cũng kéo không dậy, bảo cậu ấy ngồi cũng không chịu, cứ nói phải đợi cậu đến."

Tiêu Chiến hơi xin lỗi cười một chút, nói đặt một bình rượu xem như nhận lỗi, kết quả ông chủ nói hôm nay Vương Nhất Bác đặt rượu đủ công trạng một tuần của bọn họ rồi.

"Uống hết luôn sao?" Tiêu Chiến khiếp sợ.

"Còn một nửa, giữ cho các cậu nhé?" Ông chủ nói.

Tiêu Chiến gật đầu, lúc này mới đi qua, ngồi xổm trước mặt Vương Nhất Bác

"Làm gì đó?"

Vương Nhất Bác bụm mặt "Chờ vợ của tôi."

"Chờ vợ anh làm gì vậy?" Tiêu Chiến lại hỏi.

"Chờ vợ đón tôi về nhà a." Vương Nhất Bác uống đến mức tai đỏ bừng, tay vô thức cào tóc của mình.

"Ban ngày không phải tự đóng sập cửa rời nhà trốn đi sao?" Tiêu Chiến hỏi cậu.

Lúc này Vương Nhất Bác mới nâng đầu từ trong cánh tay lên, thấy Tiêu Chiến cười khẽ

"Bảo bối."

"Ừm."

Tiêu Chiến vuốt vuốt tai cậu, duỗi tay kéo cậu qua "Đứng dậy được không?"

Vương Nhất Bác lắc đầu "Chân đã tê rần......"

"Chân tê rần vì anh ngồi xổm ở đây." Tiêu Chiến vừa bực mình vừa buồn cười.

"Anh ngồi kia thì bọn họ cứ thính anh, anh không thể bị thính, anh chỉ có thể bị vợ thính." Vương Nhất Bác lẩm bẩm.

"Ái chà chà, chỉ anh ngoan nhất." Tiêu Chiến trêu cậu.

Vương Nhất Bác gào "Anh đây là giữ nam đức!"

"Được rồi, nam đức gương mẫu, đứng dậy về nhà thôi." Nói xong, Tiêu Chiến kéo cậu dậy.

"Vợ cõng anh."

"Cõng anh cõng anh."

Hai người lôi lôi kéo kéo về nhà.

Về đến nhà Tiêu Chiến đến toilet giặt khăn lông cho cậu, vừa ra liền thấy người vừa rồi còn say đến bất tỉnh nhân sự đã ngồi bật dậy từ trên giường, nhìn chằm chằm vali mà Tiêu Chiến lấy ra từ phòng để quần áo.

Ánh mắt kia, như chim ưng trong bóng đêm, nhìn chòng chọc có thể xuyên thủng người.

Tiêu Chiến đi qua lau mặt cho cậu, Vương Nhất Bác trầm lặng nói

"Em vẫn muốn đi phải không?"

"Không phải a, em chính là......"

"Mẹ nó em chính là muốn đi!" Vương Nhất Bác đột nhiên bùng nổ, gân xanh trên cổ hiện ra, nói xong lại che mặt mình như sợ dọa Tiêu Chiến vậy, giọng trở nên rất thấp

"Chính là muốn đi......"

"Em không có." Tiêu Chiến hơi bị dọa rồi.

"Em có." Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm anh nói "Em đã đặt xong cả vé máy bay rồi."

Tiêu Chiến ngơ ngẩn.

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, ánh mắt tối sầm lại

"Anh biết, anh đều biết, ngày đó em đã mua vé máy bay."

Bỗng chốc Tiêu Chiến liền biết cậu nói chính là ngày đó.

Ngày tặng tây trang cho Vương Nhất Bác đó, thật ra anh...... đã mua vé máy bay bay đi vào ngày hôm sau.

"Anh...... Nhìn thấy tin nhắn rồi sao?" Tiêu Chiến hỏi rất cẩn thận.

Lúc này anh mới nhớ, lúc trước anh mới về nước, chưa kịp đăng ký lại sim điện thoại đã bị vô hiệu hóa trong nước, nên vẫn luôn dùng sim điện thoại dự phòng của Vương Nhất Bác, sau đó sim điện thoại của mình đã làm xong, liền trả sim lại cho Vương Nhất Bác.

Có lẽ là tin nhắn hoàn tiền của hãng hàng không, đã được gửi vào sim di động kia.

"Nếu, nếu ngày đó anh không trở về, có phải em liền đi không?"

Vương Nhất Bác rất không muốn nhớ lại tâm trạng lúc nhận được tin nhắn đó, quá phức tạp, quá khó chịu, chỉ cần vừa nghĩ đến, xém chút nữa Tiêu Chiến đã rời khỏi cậu, cậu liền nghĩ mà sợ muốn chết.

"Anh không dám hỏi em, anh chỉ có thể làm bộ không biết." Vương Nhất Bác càng nói giọng càng thấp "Anh biết, là anh đáng đời, nhưng anh không thể, không thể cứ để em đi như vậy được, anh chỉ nói hoảng thôi...... Anh vốn...... vốn không thể rộng lượng như đã nói ngày đó được......"

Lời nói của Vương Nhất Bác hơi lộn xộn, mùi rượu nóng bỏng khiến nước mắt trên khuôn mặt trắng bốc hơi, cậu lau mặt, lấy hộ chiếu từ túi quần ra đưa cho Tiêu Chiến

"Trả lại cho em...... Anh biết anh sai rồi...... Anh chỉ là...... Anh chỉ là sợ em đột ngột rời đi, ít nhất như vậy, lúc em muốn đi, chúng ta, cũng có cáo biệt."

Tiêu Chiến đưa tay lấy, người cầm hộ chiếu kia lại không buông tay, anh bị Vương Nhất Bác mượn lực kéo vào lòng, giọng của Vương Nhất Bác nghẹn ngào

"Anh sẽ ngoan...... Anh sẽ sửa...... Em, em đừng đi được không, anh thật sự rất cần em......"

Viền mắt của Tiêu Chiến cũng hơi nóng lên.

Anh vẫn luôn cho rằng trong đoạn tình cảm này, anh là người yêu trước, người bị động trước, nên anh tránh né do dự lắc lư không ngừng, nhưng anh chưa từng nghĩ đến, những điều này sẽ mang lại cho Vương Nhất Bác cái gì.

Anh khiến Vương Nhất Bác không có cảm giác an toàn như vậy, rồi lại không dám ép buộc anh, chỉ có thể dùng loại cách ngốc nghếch này, len lén giấu hộ chiếu đi.

Khi nhìn thấy mình lấy vali ra tìm hộ chiếu, liên tưởng mình muốn rời đi.

Tiêu Chiến muốn cười, lại cười không nổi, vuốt vuốt đầu Vương Nhất Bác

"Ngày đó em...... muốn đi, nhưng mà, trước nay em chưa từng nghĩ sẽ không từ mà biệt với anh."

Vương Nhất Bác nhìn anh nói "Thật sao?"

"Thật mà, em mãi mãi sẽ không không từ mà biệt với anh." Tiêu Chiến nhỏ giọng nói "Bởi vì bất kể thế nào, chúng ta vẫn sẽ là người thân thiết nhất trên đời này ngoại trừ người thân, không phải sao?"

"Cho dù ngày đó anh...... không trở về sao?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Ừm, cho dù ngày nào đó, anh không trở về."

Vương Nhất Bác ôm anh không buông tay, vùi đầu vào cổ anh thật sâu, giọng rầu rĩ quật cường nói

"Anh sẽ không không trở lại đâu."

Tiêu Chiến cười cười, ôm cậu hôn một cái

"Vương Nhất Bác, anh thật là ngốc chết đi được."

Vương Nhất Bác ủy khuất lại thẹn bực

"Vậy rốt cuộc là vì sao em lại kéo vali ra, còn tìm hộ chiếu khắp nơi?"

"Ừm......" Tiêu Chiến mím môi "Được rồi, em thật sự phải về Italy một chuyến......"

Lúc Vương Nhất Bác trừng lớn mắt, Tiêu Chiến lập tức bổ sung nói

"Là vì lúc trước trở về quá nhanh, nhà của em còn rất nhiều hành lý vẫn chưa sắp xếp, lúc trước đều đang bận vì phòng làm việc, rồi bận yêu đương với anh, nên mãi chưa có thời gian, nhà sắp đến hạn rồi, chủ nhà thúc giục mãi, cho nên...... Ừm, anh hiểu rồi đó."

Vương Nhất Bác cắn cổ anh "Xin hãy đặt yêu đương với anh lên trước phòng làm việc được không?"

Tiêu Chiến đang cười, người trong lòng lại đột nhiên vọt lên

"Vậy, em phải rời khỏi anh một khoảng thời gian rất dài sao?!"

"Ừm......" Tiêu Chiến yếu ớt trả lời.

Vương Nhất Bác lại ngã về, ôm lấy anh, không nói lời nào, chỉ dán rất chặt.

Tiêu Chiến vuốt tóc cậu

"Ngoan nha, em sẽ tranh thủ mau mau trở về."

Vương Nhất Bác ủi trong lòng anh không nói lời nào, ôm càng ngày càng chặt

"Làm sao bây giờ......"

"Hả?"

"Bây giờ anh cũng đã bắt đầu nhớ em rồi."

Tiêu Chiến cười "Vương Nhất Bác, anh có từng đọc một bài đăng hot trên Zhihu chưa. Chính là có một người hỏi, vợ của tôi đi rồi, cô ấy không còn yêu tôi nữa sao? Sau đó một lát sau, anh ấy lại nói, ah, cô ấy yêu tôi, cô ấy chỉ đi mua cà phê thôi, anh có biết mấy bình luận top đánh giá loại hành vi này thế nào không?"

Vương Nhất Bác bóp eo anh, cậu cảm thấy đằng sau nhất định không có lời tốt đẹp nào.

Tiêu Chiến dán cậu cười khẽ

"Bọn họ nói, đây là chứng lo âu của chó. Đúng không a?"

Vương Nhất Bác nghiến răng "Cắn chết em."

---------

Nửa tháng sau.

"Được rồi, anh thừa nhận, mẹ nó anh có chứng lo âu."

Giờ Bắc Kinh 0 giờ, Vương Nhất Bác ôm di động nằm trên giường, trong giọng nói đã có sự mệt mỏi khàn khàn, nhưng vẫn không muốn ngủ.

Một chỗ khác của màn hình, tia nắng ban mai ở Milan hơi lộ ra, trong nắng sớm nhàn nhạt, Tiêu Chiến soi gương cạo râu, động tác của anh cẩn thận, cũng không để ý đến vẻ mặt ủy khuất của Vương Nhất Bác trong di động trên giá.

"Rốt cuộc khi nào em trở về a......" Vương Nhất Bác cũng không biết đã hỏi câu này mấy lần rồi.

Tiêu Chiến có lệ "Sắp rồi sắp rồi."

"Mẹ nó cuối tuần trước em cũng nói như vậy, có phải em không yêu anh nữa, có phải em có chó khác rồi không." Vương Nhất Bác đầu tóc rối bời thành một cục dưới chăn, thật sự rất giống chó con bị vứt bỏ ở nhà, tự làm mình loạn thành một cục.

"Chậc. Bây giờ anh thật dính a." Tiêu Chiến nhàn nhạt nói.

"Vậy em không nhớ anh sao?" Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến không đáp.

"Không nhớ anh mà em cả đêm không ngủ à?" Vương Nhất Bác tiến đến trước màn hình, nhỏ giọng đắc ý "Không có anh ngủ không ngon chứ gì."

Video đã gọi hai ba tiếng đồng hồ rồi, gọi từ khi Vương Nhất Bác tăng ca ở công ty đến khi cậu về nhà, Tiêu Chiến bên kia cũng từ rạng sáng đến sáng sớm.

"Em đây là không thích ứng được trái giờ." Tiêu Chiến mạnh miệng.

"Hê, đã bao lâu rồi chứ, không thừa nhận thì thôi, gia thừa nhận được chưa, không có em hoàn toàn ngủ không được, cả đêm tỉnh 800 lần." Vương Nhất Bác nói.

"Vì sao a?" Tiêu Chiến hỏi.

"Ảo tưởng em a." Vương Nhất Bác nói tự nhiên "Quần đùi đã giặt sạch vài cái rồi."

Tiêu Chiến xem thường "Anh thật dâm a, mặc đồ của Phẩm Như cũng không dâm bằng anh."

(Mặc đồ của Phẩm Như 穿品如衣服: đây là lời thoại của nam chính Hồng Thế Hiền nói với người tình Ngãi Lợi trong phim "Sự quyến rũ của người vợ". Mục đích chính là để khơi gợi câu nói tiếp theo "Em thật là lẳng lơ/dâm.")

"A, em không có lương tâm." Vương Nhất Bác kháng nghị "Em không cảm động anh trung thành sao, đã như vậy vẫn không ra ngoài làm bậy, mỗi ngày tan làm về nhà liền chờ video với em."

"Ừa rồi, anh ngoan nhất a." Tiêu Chiến buông dao cạo râu "Được rồi, mau đi ngủ đi, đã có quầng thâm mắt rồi."

"Em ngủ với anh đi." Vương Nhất Bác ôm gối thấp giọng nói.

"Lát nữa em phải thu dọn đồ đạc a, sẽ rất ồn." Tiêu Chiến nói.

"Không sao, em dọn của em, anh ngủ của anh." Vương Nhất Bác tắt đèn lớn, bật đèn ngủ nhỏ rúc vào trong ổ chăn.

Tiêu Chiến cười cười, khẽ nói với tai nghe Bluetooth

"Ngủ ngon bảo bối."

Tiêu Chiến tận lực để tiếng thu dọn đồ đạc thật nhỏ, trong tiếng từng cuốn sách vở chồng lên nhau, hô hấp của Vương Nhất Bác dần dần kéo dài, một giây cuối cùng trước khi ngủ lẩm bẩm nói nhỏ, như nói mớ

"Buổi sáng tốt lành vợ yêu."

Tiêu Chiến ngẩng đầu, xuyên qua ô cửa kính màu của khu phố cổ, tia nắng đầu tiên của ngày hôm nay khẽ rơi trên mái tóc anh.

Vương Nhất Bác mơ mơ màng màng ngủ vài tiếng, lại bị bừng tỉnh bởi tiếng tắt video, cậu lập tức quơ di động qua bắt đầu tìm người

Chó ngốc:【Vợ đâu rồi?】

Thỏ đần:【Chuẩn bị tắm rửa ra ngoài, sợ quấy rầy anh.】

Chó ngốc:【Chó chó kinh hoàng.jpg】

Chó ngốc:【Để anh xem xem, để anh xem xem!】

Thỏ đần:【V50 online ❤️ Ngắm thỏ nữ lang nóng bỏng 😍 tắm tắm tắm 🛁 Live stream sexy】

Chó ngốc:【Chuyển 50000】

Chó ngốc:【Tính tiền tháng.】

Thỏ đần:【Thỏ tắm.gif】

Chó ngốc:【?】

Chó ngốc:【Fuck, gian thương bất lương!!! Trả tiền tiêu vặt của anh đây!!!!】

Thỏ đần:【Thiếu niên, tải app chống lừa đảo quốc gia đi, ngoan.】

Vương Nhất Bác bắt đầu con đường đòi nợ dài đằng đẵng, nhưng kẻ lừa đảo kia là một người không biết xấu hổ, hoàn toàn mặc kệ sự dây dưa của cậu, tuyệt chiêu chính là ôm tiền bỏ chạy.

Rốt cuộc vào một đêm đen gió lớn, Vương Nhất Bác bắt đầu chơi một loại kịch bản đòi nợ rất mới.

Chó ngốc:【Chị ơi, đó là phí sinh hoạt một tháng của em, bây giờ em không xu dính túi, thậm chí không đủ tiền ăn.】

Thỏ đần:【Muốn ăn gì chị đặt cho em.】

Chó ngốc:【Lồn hồng nhỏ của chị.】

Thỏ đần:【Em chơi thật biến thái a.】

Chó ngốc:【Thật sự rất muốn chị, chị cho xem chút đi.】

Thỏ đần:【🔗】

Chó ngốc:【App chống lừa đảo quốc gia nói cho anh biết, không thể nhấn bậy 🔗, anh đã trưởng thành rồi.】

Tiêu Chiến gọi video đến, anh nằm trên giường, chỉ lộ ra một cái đầu xù xù, thấp giọng nói

"Thật sự không nhấn sao?"

Hình như Vương Nhất Bác bên kia mới tan làm, còn ở trong xe, cởi đai an toàn

"Em lại muốn gạt anh."

"Vậy cúp đi...... Ư......" Tiêu Chiến còn chưa nói xong, giọng đã run nhẹ.

Kèm theo tiếng than nhẹ của anh, còn có tiếng rung rất nhẹ.

"Chị mới là chơi thật biến thái a." Vương Nhất Bác đã sớm nhấn mở link, ngón tay trượt trên màn hình "Tùy tiện gửi link chơi đồ chơi cho nam bạn thân lúc nhỏ, thật lẳng lơ a."

Tiêu Chiến bên kia đang run nhẹ trong chăn, huyệt cắm đồ chơi nhỏ dưới thao tác của Vương Nhất Bác, từng cái co duỗi va chạm mị thịt bên trong, tạo nên sự tê ngứa nhàn nhạt, khiến đầu ngón tay nhịn không được nắm chặt chăn, thở hổn hển nói

"Ai bảo chồng chị không ở bên cạnh chị chứ, thật sự quá muốn anh ấy...... Nghĩ đến phía dưới liền chảy nước...... Chỉ có thể tìm gì đó ngăn chặn...... Ưm......"

Ngón tay của Vương Nhất Bác vẫn đang lướt trên màn hình, giọng hơi khàn

"Nâng lồn lên cho em xem xem, có chặn được hay không."

Tiêu Chiến ngoan ngoãn bò dậy, trên người mặc áo thun trắng mềm mại, chỉ qua mông nhỏ, chân thon dài lỏa lồ quỳ gối trên giường, di động được đặt giữa hai chân, đầu ngón tay run run rẩy rẩy bẻ cánh mông ra, lộ ra gậy mát xa màu đen cắm trong huyệt, miệng huyệt hồng nhạt bị căng ra, bên trong có dịch nhầy khuếch trương ướt nhẹp, anh run nhẹ, dâm dịch kia liền rơi xuống màn hình.

Vương Nhất Bác nhìn cảnh ướt át trước mắt, bụng dưới nóng sắp nổ tung, quần bị kéo xuống, côn thịt thẳng đứng bắn ra trên màn hình, phảng phất như vậy là có thể xuyên qua màn hình đâm vào cái miệng nhỏ tham ăn kia. Giọng nói lại vẫn lạnh lùng ác nghiệt

"Vén áo lên, mông chu cao."

Tiêu Chiến nghe lời đặt điện thoại, sau đó bò về giường vén áo lên, đệm gối đầu dưới bụng, chổng mông lên thật cao hướng về phía màn hình.

"Bảo bối lẳng lơ." Vương Nhất Bác hô hấp nặng hơn, đầu ngón tay nhấn trên màn hình, mỗi lần nhấn, mông của Tiêu Chiến liền không khống chế được đong đưa một cái, thịt mông trắng bóng bị rung động dậy sóng, tựa như thật sự bị vào sau vậy.

Vương Nhất Bác thao túng mọi cảm quan và niềm vui của anh, như quốc vương xâm lấn lãnh thổ tùy ý đùa bỡn vương cơ bại quốc, đặt anh trong lòng bàn tay, dâm loạn mọi ngóc ngách trên cơ thể anh. Cậu nhấn dài, Tiêu Chiến liền run rẩy rên rỉ, cậu nhấn ngắn, Tiêu Chiến liền rầm rì lắc eo.

"Thoải mái vậy sao? Còn thoải mái hơn chồng đụ sao?" Vương Nhất Bác đỏ mắt hỏi anh.

Tiêu Chiến không ngừng ưỡn eo muốn nhiều hơn, giọng cũng trở nên ướt át

"Hức...... Ư a......"

"Trả lời anh." Vương Nhất Bác nảy sinh độc ác tấn công liên tục.

Tiêu Chiến đột nhiên run rẩy, sướng đến mức nước bọt cũng chảy ra, run rẩy thét chói tai "Không có! Ư a a a...... Không có...... Chồng đụ thoải mái nhất...... Ưm...... Chồng nhẹ chút......"

"Bảo bối ngoan." Vương Nhất Bác thở gấp loát dương vật của mình "Tự xoa xoa vú."

Tiêu Chiến nằm trên giường đệm mềm mại, run run rẩy rẩy xoa ngực mình, tay cầm bắt đầu xoa, vật kẹp trong huyệt lại bắt đầu chấn động va chạm mãnh liệt, đâm tiếng rên của anh thành nhỏ vụn

"A a a ư...... Ức ưm......"

Giọng của Vương Nhất Bác âm trầm lạnh nhạt "Chồng xoa em như vậy sao? Nhẹ vậy sao?"

Tiêu Chiến bị làm đến mức nước mắt tràn ra, rầm rì tăng thêm lực xoa nắn, xoa ngực mình ửng hồng nhàn nhạt, đáng yêu như bánh bao quả đào vậy, run giọng làm nũng

"Hức hức...... Chồng yêu...... Chồng yêu...... Muốn quá......"

"Bảo bối dâm ngoan muốn chết." Vương Nhất Bác thật sự yêu chết anh mất hồn làm nũng dâm đãng như vậy "Mẹ nó thật muốn làm thấu em."

"Chồng cắm vào đi... Cắm vào làm hư em đi..." Tiêu Chiến phối hợp bẻ mông mình ra, kéo rộng miệng huyệt đang ngậm gậy mát xa, lộ ra thịt hồng hồng bên trong, như thể thật sự có thể cho cả Vương Nhất Bác đâm vào.

Vương Nhất Bác chỉnh đồ chơi nhỏ sang chế độ tự động, bắt đầu chuyên tâm vuốt ve dương vật của mình phối hợp với Tiêu Chiến bắt đầu lắc eo, dùng sức loát động, giống như thật sự đang tàn nhẫn làm huyệt dâm của Tiêu Chiến vậy.

Tiêu Chiến sướng vô cùng, vừa tự loát dương vật, vừa mài lên gối

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net