Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning⚠️: dirty talk, thô tục, miệng tục

Có tình tiết hơi DS

(DS: tên đầy đủ là Domination (kiểm soát, thống trị) & Submission (bị kiểm soát, đầu hàng). DS thiên về khám phá thế giới tâm linh trong phạm vi toàn bộ BDSM.)

🌹🦁🐰🌹

Căn phòng sang trọng ở tầng cao nhất được thắp sáng lờ mờ, chỉ có đèn bàn tua rua ở đầu giường lộ ra màu sắc ấm áp mơ hồ, trong căn phòng yên tĩnh còn có tiếng nước chảy róc rách từ phòng tắm truyền đến.

Sau khi Vương Nhất Bác vào cửa lập tức đi đến quầy rượu, rót đầy ly Whisky không đá cho mình, mặt hướng về phía cửa sổ sát đất thật lớn, hút xong hai điếu thuốc, tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng.

Có tiếng bước chân trần, kèm theo hơi ấm phát ra từ sau lưng cậu.

Vương Nhất Bác cầm ly rượu không quay đầu lại, giọng nói rất lạnh

"Cô có thể đi rồi."

Người phía sau không dừng bước, mà từ sau lưng ôm vòng lấy người cậu, giọng khàn khàn mà ái muội

"Tiên sinh, không cần phục vụ mát xa sao?"

Lưng của Vương Nhất Bác lập tức thẳng tắp, tay kéo cánh tay của người nọ qua, hung hăng ném anh lên sô pha năm trước, dùng sức đè ép đôi môi tô son đỏ của anh

"Tiêu Chiến, làm gái rất vui sao?"

Hai tiếng trước.

Trong một góc về câu nói "kim chủ" kia, ở trường hợp như vậy, chính là một trò cười bé nhỏ không đáng kể, chỉ có hai người biết ý nghĩa thật sự sau lời nói đó.

Nhưng bạn mãi mãi không đánh thức được một người đang giả vờ ngủ.

Vương Nhất Bác đứng dậy, Tiêu Chiến vỗ vỗ chân mình "Thế nào, Vương thiếu không ngồi lên đùi kim chủ của cậu sao?"

Vương Nhất Bác nhìn anh một cái, cái nhìn ấy rất sâu, Tiêu Chiến né tránh.

Sau đó, hai người không nói câu nào, ghế lô của câu lạc bộ lớn như vậy, thậm chí có thể chứa cả một bể bơi cho những người mẫu trẻ hoang dã chơi đùa, nhưng Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy không gian hôm nay rất ngột ngạt.

Đặc biệt là khi bạn cố tình không nhìn về phía một nơi nào đó.

Bóng đêm dần sâu, người bạn kéo cậu đến sân thượng hút thuốc, bên ngoài đang bắn pháo hoa mừng khai trương, giữa tiếng ầm ầm, Vương Nhất Bác dựa vào tường, nghe thấy bên trong có người đang hát.

Không thể để hắn chiều hư

Đừng dựa dẫm vào hắn

Tình cảm tùy hắn lừa dối

Tỏ tình không nên nâng cao tư thái,

Đừng tôn thờ quá trắng trợn táo bạo

(Đây là bài Tình Giới của Vương Phi 情誡 - 王菲.)

Thật ra tiếng Quảng Đông của Tiêu Chiến không chuẩn, vẫn là Vương Nhất Bác đã học tiếng Quảng Đông một năm để theo đuổi một chị gái Hồng Kông giỏi hơn, và trở về dạy anh. Nhưng anh hát rất hay, vẫn luôn rất hay, đến mức có thể làm ca sĩ chính.

Nhưng anh không hay hát, vì vậy đây vẫn luôn được xem là bí mật phát hiện của Vương Nhất Bác trước đây, lúc không vui, còn sẽ trêu anh

"Hát một bài dỗ gia vui xem nào."

Lúc ấy Tiêu Chiến liền ngâm nga hai câu có lệ với cậu, nhưng hôm nay thì sao, hôm nay bốn phía đều ầm ĩ như vậy, ầm ĩ đến mức như chỉ có mình đang nghe anh hát.

Nhưng Vương Nhất Bác lại nghe không hiểu.

Cậu thật sự không hiểu.

Pháo hoa bắn xong, đêm đến là thời gian tốt để nanpa, cả trai lẫn gái mập mờ lên men hormone trong góc, người bạn đến đưa cho Vương Nhất Bác một tấm thẻ phòng

(Liệp diễm 猎艳: nanpa chỉ hành vi trò chuyện với người lạ ở những nơi công cộng hoặc trên mạng để tìm kiếm sự đồng ý phát triển mối quan hệ lãng mạn hoặc trở thành đối tượng tình một đêm hoặc bạn tình.)

"Anh em đã sắp xếp ổn thỏa cho cậu rồi." Nói xong, nháy mắt mập mờ.

Vivian vừa rồi kia đã đi mất rồi.

Vương Nhất Bác không nhìn thẻ phòng, mà nhìn Tiêu Chiến lần cuối trong ngày hôm nay.

Dù cho Tiêu Chiến chỉ đứng dậy, nói với cậu một câu mình uống nhiều rồi, thì Vương Nhất Bác vẫn nguyện coi như chuyện ngày hôm nay không xảy ra.

Nhưng Tiêu Chiến vẫn không có.

Tiêu Chiến chỉ trầm mặc nhìn Vương Nhất Bác nhận thẻ phòng, ngồi đó, giống như những người đã trêu chọc "Vương tổng thật diễm phúc".

Như một quần chúng.

Lúc Vương Nhất Bác cầm thẻ phòng đi ra ngoài, đá lăn một cái thùng rác, cậu đứng trong gió lạnh, cầm một điếu thuốc như một kẻ tàn bạo, hút đến tàn thuốc đầy đất, thế mà Tiêu Chiến vẫn không đuổi theo.

Ngược lại, một tiếng chờ ở cửa này, không ngừng có người đến thính cậu, ngay cả quản đốc cũng tinh mắt đi tới hỏi cậu tối nay có thu xếp gì không, có cần thu xếp giúp cậu một chút không.

Vương Nhất Bác cười lạnh "Ông đây đang đợi vợ của ông đây."

Quản đốc lau mồ hôi, chờ vợ ở cửa câu lạc bộ sao? Mẹ nó hợp lý sao?

Nhưng ông ta cũng không dám đắc tội Vương Nhất Bác, chỉ có thể cười tiếp tục hỏi, có cần mang ghế cho cậu ngồi không.

Vương Nhất Bác phiền hoàn toàn, dập tàn thuốc, lập tức lên lầu.

Trên lầu câu lạc bộ chính là khách sạn, trong phòng đã có người đang đợi cậu, người bạn sắp xếp gái đẹp rất hiểu chuyện, đã tự tắm rửa sạch sẽ trong phòng rồi.

Nhưng Vương Nhất Bác lại không có bất kỳ suy nghĩ nào, trong lòng đè nén tức giận, đã khiến sắc mặt của cậu trầm đến đáng sợ, những đốm sáng lọt qua cửa sổ sát đất, vẫn không in sáng được ánh mắt cậu, cậu nói với người tắm xong đi ra phía sau

"Cô có thể đi rồi."

Người đi ra không đi, cũng không nũng nịu gọi cậu là "Vương thiếu" như người ngồi ở ghế lô vừa rồi, mà là đi đến ôm cậu từ sau lưng, cái kiểu gọi cậu là "Tiên sinh" này, xa cách lại khách sáo, nhưng giọng nói lại ái muội như vậy, như gái điếm đón khách thật sự.

Nhưng sau khi Vương Nhất Bác nghe được giọng nói ấy, cơ thể căng thẳng, cậu đẩy người đến trước mặt, Tiêu Chiến trước mắt mặc váy ren đen hai dây, lớp vải mỏng bị cơ thể ướt át của anh thấm ướt, lớp vải bó sát người bao lấy đường cong của khuôn ngực, lớp ren hở trước ngực, lộ ra đầu vú hồng nhạt như ẩn như hiện.

Màu son đỏ rực làm cho nước da trở nên trắng sáng trong veo, hạt kim sa lấp lánh ở khóe mắt như giọt lệ đầu tiên mà người cá đặt chân đến vùng đất này chảy xuống, xinh đẹp diễm lệ, đầy bí ẩn khiến người ta không thể nhìn thấu.

Hô hấp của Vương Nhất Bác rất nặng, tức giận và dục hỏa đan chéo vào nhau, đốt một bên đáy mắt đỏ rực, rốt cuộc đây được tính là gì?

Tính là mối quan hệ của chúng ta, phải chăng tình dục luôn lớn hơn tình yêu, bạn bè có thể là tình nhân, nhưng không thể là người yêu công khai.

"Làm gái vui sướng không?"

"Vui sướng."

Tiêu Chiến trả lời tự ngược, thật ra lần đầu tiên anh lên giường với Vương Nhất Bác đã nghĩ đến, dù Vương Nhất Bác chỉ nhất thời hứng khởi, mình vẫn sẽ vui vẻ chịu đựng, ít nhất, yêu thầm nhiều năm như vậy, mình cũng từng có được sự hoan ái vui sướng cực hạn ấy.

Nhưng sau đó...... Sau đó anh liền mê mang.

Khi tình yêu có hồi âm, sau khi vui sướng, còn lại chính là khủng hoảng, sợ mất đi, sợ kết thúc, sợ tương lai. Tiêu Chiến rất chán ghét mình như vậy.

Cho nên làm tình nhân còn vui sướng hơn.

"Được, tôi thành toàn cho em." Vương Nhất Bác thật sự tức giận, cậu thô bạo xé rách lớp vải vốn đã cực ít trên người Tiêu Chiến, như một khách làng chơi háo sắc, hung hăng nhào nặn cặp vú của Tiêu Chiến.

Tay kia của cậu đè lên môi Tiêu Chiến thật mạnh, quẹt màu đỏ kia lung tung, vẽ ra một vệt đỏ như vết thương trên làn da trắng nõn, Vương Nhất Bác hỏi anh

"Ông chủ của em không dạy em hầu hạ khách thế nào sao?"

Mảnh vải đen bị xé rách treo hờ trên mông Tiêu Chiến, anh nhìn Vương Nhất Bác rồi chậm rãi quỳ xuống, mỏng manh lại xốc xếch, dùng đầu ngón tay chậm rãi kéo quần tây đen của Vương Nhất Bác ra.

Côn thịt cực lớn thoát khỏi trói buộc bắn vào mặt anh, mùi nồng nặc tràn ngập hơi thở, Tiêu Chiến dùng tay cầm nó áp vào má mình chậm rãi vuốt ve, động tác càng lấy lòng của anh, liền càng kích thích lửa giận trong lòng Vương Nhất Bác, cậu tàn nhẫn ấn đầu ngón tay vào quai hàm mềm nhũn của Tiêu Chiến, ép anh phải mở miệng, ngậm cây to khỏe đỏ tím.

Kinh lạc uốn lượn ma sát khoang miệng Tiêu Chiến, anh nỗ lực bao chặt hàm răng, nhưng vẫn bị Vương Nhất Bác đâm loạn, ngậm không được lỡ dùng răng cắn phải quy đầu của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác bị đau, giày da cứng rắn màu đen dưới thân nghiền lên dương vật dựng đứng của Tiêu Chiến, giọng nói lãnh khốc như một quân vương

"Kỹ thuật kém như vậy còn ra bán."

"Tiên sinh, em biết cái khác, ngài muốn thử một lần không?" Tiêu Chiến nhìn cậu khẽ nói.

Vương Nhất Bác hất cằm, nhìn chằm chằm anh, liền thấy Tiêu Chiến nhổ côn thịt của cậu ra, trên cán ướt át lấp lánh, sau đó nương bôi trơn, tự mình nâng ngực lên kẹp côn thịt cực lớn vào.

Dù bộ ngực đã được luyện tập tốt, vẫn không thể che lấp toàn bộ cực đại của Vương Nhất Bác, nhưng dáng vẻ anh chỉ cần ngoan ngoãn nâng vú, cố gắng kẹp cũng đủ khiến lưỡi thịt của Vương Nhất Bác không biết cố gắng nhảy lên rồi, phun ra tuyến dịch dính nhớp, Tiêu Chiến vươn đầu lưỡi khẽ liếm một chút ngọt ngào, Vương Nhất Bác liền không kiềm được rên rỉ, cả người đều ngã về sau.

"Fuck." Cậu sướng bạo nổ, nhưng sự sảng khoái thật lớn lại như một đôi tay đang kéo thần kinh của cậu, cậu đột nhiên kéo Tiêu Chiến tới, đặt lên đầu gối mình, bàn tay to hung hăng quất mông Tiêu Chiến

"Mẹ nó sao em lẳng lơ như vậy!"

Tiêu Chiến bị đánh run lên, nằm trên quần tây của cậu run rẩy, Vương Nhất Bác cũng đã đánh lên cái tát tiếp theo

"Mẹ nó có phải với ai cũng lẳng lơ vậy không?"

"Không phải......" Tiêu Chiến bị quất đến mức giọng run rẩy, một mảnh mông trắng bóng bị nhiễm màu như hoa đào, đường chỉ tay đan chéo là nhụy hoa nở rộ, nóng bỏng đau đớn truyền đến từng chút từng chút, anh đỏ mắt nhìn Vương Nhất Bác

"Chỉ có anh."

"Bò yên." Đáp lại anh chỉ có Vương Nhất Bác lạnh giọng ra lệnh.

Lại là vài cái tát hạ xuống, quất đến mức mông đỏ bừng chuyển từ đau đớn sang ngứa ngáy tê dại, Tiêu Chiến run rẩy dữ dội hơn, đôi tay bám trên tây trang của Vương Nhất Bác dùng sức trở nên trắng bệch, giờ phút này anh trần trụi lại phóng đãng, váy hai dây bị xé nát vẫn còn treo trên bắp chân, trên người không một mảnh vải, nằm trên đầu gối của Vương Nhất Bác ăn mặc chỉnh tề, như một con thú cưng phạm sai lầm, bị nghiêm khắc dạy dỗ.

Vương Nhất Bác một tay kẹp thuốc, một tay đánh anh, giọng khàn khàn

"Tôi là ai?"

"Tiên sinh......" Lại là một cái tát hạ xuống, dùng lực tàn nhẫn, Tiêu Chiến run rẩy đến mức tàn thuốc trong tay Vương Nhất Bác cũng rớt theo.

"Nghĩ cho kỹ." Vương Nhất Bác hỏi lại.

"Ba ba." Tiêu Chiến mềm giọng mềm khí đáp.

Bốp bốp bốp ——

Lại ba cái tát, quất đến mức miệng huyệt của Tiêu Chiến cũng rụt rụt theo, Vương Nhất Bác quất xong tay vẫn chưa rời, vẫn khắc lên những vết hằn rời rạc, khiến Tiêu Chiến hưởng thụ đau khổ đan xen khó chịu, đầu ngón tay kia tựa như một loại uy hiếp, uy hiếp anh tiếp tục đáp đề cho kỹ.

"Chủ nhân......"

"Mẹ nó thật có gan."

Giọng nói của Vương Nhất Bác đã hoàn toàn lạnh.

Tiếng quất như một cái máy đánh nhịp tiết tấu, Tiêu Chiến muốn chạy trốn đã không còn kịp rồi, váy hai dây tình thú bị xé nát trở thành trói buộc tốt nhất, trói cổ tay của anh, Vương Nhất Bác cởi áo khoác ra, cuốn tay áo lên, cánh tay dùng sức quất, không chỉ mông, mà cả bắp đùi, và miệng huyệt bí ẩn đều bị quất, huyệt đã khuếch trương sẵn của anh, giờ phút này chính là nơi tốt nhất để bạo quân bạo dâm, gel bôi trơn dính nhớp, bị quất ra tiếng nước như dâm dịch, xen lẫn trong tiếng tát, đặc biệt ái muội.

Mồ hôi của Tiêu Chiến đã không cầm được trải khắp người, chất lỏng giữa đùi rơi xuống từng chút, thấm ướt quần tây của Vương Nhất Bác.

Rõ ràng là nằm bò, nhưng chân run đến độ không còn sức, Vương Nhất Bác lại vẫn không dừng lại động tác, như thể mãi mãi sẽ không dừng, mãi đến khi anh ngừng ngang bướng gây sự.

Đầu ngón tay của Vương Nhất Bác ấn vào giữa đùi anh như có như không, miệng huyệt hồng nhạt khó chịu co lại, tiếp theo liền bị hung hăng quất một cái, Tiêu Chiến thét chói tai, cuối cùng nhịn không được nói ra

"Chồng...... Chồng......"

Bàn tay vỗ đánh dừng lại, đầu ngón tay của Vương Nhất Bác xoa xoa mông anh, sau đó cúi đầu hôn lên vết bàn tay chằng chịt kia.

"Yêu Yêu ngoan."

Tiêu Chiến lông mi ướt át, anh mê mang nghĩ

Vương Nhất Bác hẳn là dom kém cỏi nhất trên đời này, cậu đã đầu hàng tình yêu trước rồi.

Trong bóng đêm tối tăm, trước cửa sổ sát đất sáng ngời của khách sạn, Tiêu Chiến bị đè nặng hung hăng vào sau, đầu vú cọ vào mặt kính lạnh lẽo, màn đêm thành phố như một vật trang trí, tôn lên làn da bóng loáng của anh.

Vương Nhất Bác cúi đầu hôn lưng anh, dùng đầu lưỡi ngậm vành tai anh, hiếm thấy, bọn họ làm tình, lại không nói chuyện, chỉ tận lực rên rỉ, Tiêu Chiến bị chịch kêu dâm, đứt quãng ư ư a a như một loại phát tiết khác.

Vương Nhất Bác đã bắn hai lần rồi, nhưng vẫn cứng vô cùng, đâm vào như gậy sắt, lại lôi tinh dịch mình mới bắn vào ra ngoài, tí tách tí tách rơi xuống một chân Tiêu Chiến, anh dùng sức kẹp chặt, sụp eo để Vương Nhất Bác đi vào sâu hơn, nghiêng đầu hôn nước mắt đang trượt dài của Vương Nhất Bác.

Sau khi kết thúc, Tiêu Chiến dựa nghiêng vào bệ cửa sổ hút thuốc, cảnh đêm thành phố đẹp như vậy, lại trống vắng như vậy, mông bị quất đau vẫn không thể ngồi thẳng, chỉ có thể nghiêng người sang một bên, Vương Nhất Bác ôm lấy anh, hôn toàn thân anh như bị nghiện.

Từ cổ đến xương quai xanh, từ xương quai xanh đến bụng nhỏ, cuối cùng chuyển qua đùi anh từng chút, chân chéo của Tiêu Chiến căng thẳng, giẫm lên cơ bụng của Vương Nhất Bác, thính nhẹ.

Vương Nhất Bác giương mắt nhìn anh

"Có phải, thật ra em chưa từng nghĩ sẽ đi cùng anh đến cuối cùng không?"

Vì vậy, mới chọn lảng tránh cha mẹ của cậu, giấu giếm quan hệ của bọn họ.

Tiêu Chiến giương giương môi, Vương Nhất Bác lại tiếp tục nói

"Đừng nói dối."

"......"

"Trên đời này, không ai hiểu rõ em hơn anh đâu Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác bỗng cười có chút tự giễu

"Em đã tự giữ cho mình đường lui."

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, đến gần, nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, khẽ nói

"Em là tự giữ cho anh đường lui."

---------

Sáng sớm hôm sau, Vương Nhất Bác cũng đã không còn trên giường, chỉ có bữa sáng đặt trước là được giao đến trước cửa cho Tiêu Chiến đúng giờ.

Tiêu Chiến gọi điện, không bắt.

Trong lòng anh bắt đầu có chút hoảng loạn, mà loại hoảng loạn này, cũng chính là cảm xúc nhiều nhất gần đây của anh.

Anh rất yêu Vương Nhất Bác, cũng chính vì rất yêu, nên bắt đầu trở nên sợ hãi.

Thật tốt quá, mọi thứ đều thật tốt quá, Vương Nhất Bác cũng có thể yêu anh, tốt như nằm mơ vậy.

Nhưng rất nhanh, điều bày trước mặt anh, chính là vấn đề thực tế không thể tránh khỏi.

Cuộc sống không phải phim ảnh, mãi mãi chỉ đóng đến HE mới dừng, tương lai có thể đi bao lâu, ai có thể nói rõ đây.

Chính mình kéo cậu ấy xuống, vậy liệu có một ngày, cậu ấy cũng sẽ tự trách mình, vì sao trước đây lại muốn đưa cậu ấy đến con đường sai trái này không.

Dù mình tự tê liệt chính mình, nói với chính mình, sống trong thời điểm hiện tại là tốt rồi.

Nhưng cha mẹ của Vương Nhất Bác thì sao, mẹ của Vương Nhất Bác đối tốt với mình như vậy, hào phóng nhiệt tình chia sẻ tình yêu gia đình với mình như vậy.

Vậy lúc bà biết, mình đưa con trai duy nhất của bà, đến con đường sai trái này, sẽ nghĩ thế nào?

Tiêu Chiến không dám đối mặt, nên chỉ còn lại trốn tránh.

Tiêu Chiến nắm di động, lại lâm vào suy nghĩ hỗn loạn, di động rung một cái, Vương Nhất Bác gửi tin nhắn đến

【Họp ở công ty.】

Tiêu Chiến mím môi, đang định trả lời gì đó, thì tin nhắn của Vương Nhất Bác lại đến nữa

【Ngoan ngoãn ăn cơm, ăn xong lại đây một chuyến.】

Tiêu Chiến đột nhiên rất muốn khóc vì một câu "Ngoan ngoãn ăn cơm".

Phải chăng điều này cũng có nghĩa là, Vương Nhất Bác vẫn chưa từ bỏ anh - kẻ mãi rối rắm hết lần này đến lần khác.

Trong tình yêu ai mà chẳng muốn trở thành một người yêu hoàn hảo, một người yêu mãi mãi chỉ cung cấp giá trị cảm xúc, một người yêu mãi mãi hướng về phía trước.

Nhưng, con người đã định trước là không hoàn hảo.

Đã định trước lúc chúng ta yêu đủ nhiều, vẫn sẽ lắc lư trong tình yêu, rối rắm trong tình yêu.

Tiêu Chiến hơi chán ghét mình hiện tại.

Đây không phải là lần đầu tiên anh đến công ty của Vương Nhất Bác, ngoài việc làm ăn nhà mình, thì năm ngoái Vương Nhất Bác đã ra ngoài thành lập công ty riêng, tuy mới khởi bước nhưng đã làm rất tốt rồi.

Cuối tuần công ty không có bao nhiêu người, chỉ lác đác vài người tăng ca, nhưng trong phòng hội nghị lại ngồi nhiều người.

Tiêu Chiến đẩy cửa ra, còn tưởng mình quấy rầy bọn họ mở họp, muốn lui ra ngoài, Vương Nhất Bác liền vẫy vẫy tay với anh.

Tiêu Chiến đi qua, Vương Nhất Bác lần lượt giới thiệu một chút, có luật sư, có tài vụ, có công chứng.

Tiêu Chiến hơi ngây ra, Vương Nhất Bác mở miệng nói

"Anh đã sắp xếp tất cả tài sản đứng tên anh, cổ phiếu bất động sản đầu tư, ngoại trừ cổ phần của trụ sở chính của ba anh còn một số thủ tục, thì còn lại, em chỉ cần ký tên là được."

Tiêu Chiến đã bất chấp còn có người khác ở đây "Mẹ nó anh điên rồi sao?"

Nói xong lại thật ngượng ngùng cười cười với mấy người đang ngồi, kéo Vương Nhất Bác từ trong phòng hội nghị đến văn phòng của cậu.

"Anh muốn làm gì a?!" Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác đóng cửa văn phòng lại, nhàn nhạt nói

"Đều cho em."

"Mẹ nó anh đừng nổi điên."

Vương Nhất Bác lại rất thờ ơ nhún vai.

"Anh không biết làm sao cho em cảm giác an toàn, có lẽ là trước đây thật sự quá xằng bậy, khiến em luôn rất lo lắng, nên anh đã suy nghĩ cả đêm, anh cảm thấy như vậy là tốt nhất."

Viền mắt của Tiêu Chiến đột nhiên nóng lên.

Vương Nhất Bác vẫn tiếp tục nói "Mẹ nó nói yêu gì đó, đều rất hư vô mờ mịt làm ra vẻ, anh cũng biết em sẽ không tin, cho nên tốt nhất chính là, cho em mọi thứ mà anh có thể cho."

Nước mắt của Tiêu Chiến vẫn không nhịn được rơi xuống.

Vương Nhất Bác cười gạt lệ cho anh "Không phải trước đây em thường nói sao, con người không có tình yêu sẽ không chết, con người không có tiền mới có thể chết, anh cho em hết tiền của anh, nếu tương lai anh dám không yêu em nữa, em liền để anh chết."

"Đồ ngốc." Tiêu Chiến vừa khóc vừa cười.

"Yêu Yêu." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng ôm anh vào lòng, thấp giọng nói "Anh không ép em, anh làm những điều này, đều là anh nguyện ý, không phải vì ép em làm gì cả, em không muốn công khai, không muốn đối mặt với cha mẹ anh, vậy chúng ta sẽ không công khai, không đối mặt...... Em đừng có gánh nặng, cũng không cần chịu trách nhiệm với mọi thứ này."

"Anh ngốc sao?!" Tiêu Chiến khóc thở hổn hển "Nếu em ôm tiền chạy trốn thì sao bây giờ, hức hức hức...... Mẹ nó anh yêu đương nhiều năm như vậy uổng phí rồi, không sợ bị người lừa sao, hức hức......"

"Vậy em chạy đi, nếu em......" Giọng nói của Vương Nhất Bác đột nhiên hơi nghẹn ngào "Nếu có một ngày cảm thấy anh không tốt, muốn chọn người khác cũng được, những thứ này...... xem như của hồi môn ba ba cho con."

Sẽ không, trên đời này, làm sao có ai tốt hơn Vương Nhất Bác được.

Tiêu Chiến nức nở hỏi cậu

"Mẹ nó vậy em thấy anh tốt thì sao?"

"Vậy em vẫn nhận, nhớ phát chút tiền tiêu vặt cho anh là được rồi."

Tiêu Chiến nhào vào lòng Vương Nhất Bác "Mẹ nó, ông đây rất yêu anh."

Vương Nhất Bác cúi đầu, hôn hôn khóe miệng anh.

Trên mặt Tiêu Chiến đều là nước mắt, chật vật nói không nên lời, lại dùng sức ôm lấy Vương Nhất Bác, hôn trả môi cậu.

Bịch ——

Vào lúc này, cửa lại chợt bị đẩy ra, hộp cơm trong tay mẹ Vương ở cửa, rơi xuống đầy đất.

🌹🦁🐰🌹


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net