Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

❄️🦁🐰❄️

Chỉ một khắc, quân vương mang theo đoàn người chạy tới hậu cung, Tiêu Chiến ở trong đình viện, hai bên đang giằng co căng thẳng, người của Cấm Vệ Xứ cầm đao đứng thành một hàng, chặt chặt chẽ chẽ che chở Tiêu Chiến ở phía sau, người của Ngự Sử Đài cầm kiếm ép sát, để cấm quân mau mau giao người.

Ngại nơi này là hậu cung cấm địa, thật sự không nên thấy huyết quang, người của hai phe đều án binh bất động, ai cũng không động thủ trước, đình viện được đuốc chiếu sáng, tiếng lửa cháy vang lên lốp bốp.

"Quân vương điện hạ đến ——"

Theo một tiếng thông báo chói tai của cung nhân, mọi người trong viện đều vội vàng đặt binh khí xuống dưới chân, quỳ trên mặt đất vấn an quân vương.

"Đều đứng lên đi." Quân vương nói, sau đó chỉ vào một hàng cấm quân kia, nói với Vương Nhất Bác: "Kêu người của ngươi lui ra."

"Vâng." Vương Nhất Bác khom người tiếp chỉ, phất phất tay, các tướng sĩ cấm quân liền khom lưng nhặt binh khí lên, đút vào vỏ đao, lui sang một bên.

Bức tường người tản ra, nhìn thấy trước mắt chính là Tiêu Chiến không người bảo vệ, mỹ nhân tay không tấc sắt quỳ trên mặt đất, bị bọn thị vệ hung thần ác sát vây quanh, người bên cạnh chỉ có một tiểu cung nữ, đã sớm bị cảnh tượng này dọa sợ đến mức run bần bật.

Vương Nhất Bác đảo mắt phong qua mặt Tiêu Chiến, y đang tò mò nhìn quanh bốn phía, trong vẻ mặt không thấy sợ hãi, chỉ có nhiều mờ mịt.

Quân vương đi về phía trước vài bước, đứng yên trước mặt Tiêu Chiến, trên cao nhìn xuống y, "Tiêu Tiêu, ngươi đi theo Triệu đại nhân một chuyến đi."

Lúc nói chuyện, không săn sóc thương yêu y giống như mọi khi, mặc y quỳ, cũng không lệnh một câu bình thân.

Mà thoạt nhìn Tiêu Chiến cũng hoàn toàn không để ý đến điều này, nghiêng nghiêng người sang một bên, tầm mắt lướt qua quân vương, nhìn thấy Triệu đại nhân đứng phía sau hắn.

Là hắn ta à, Tiêu Chiến đã từng gặp, tiệc sinh thần năm trước, vị Triệu đại nhân này còn tặng y một bộ tranh giá trị xa xỉ, sau đó không biết bị y tùy tay ném đi đâu rồi.

Nhớ không lầm thì, Triệu đại nhân làm việc ở Ngự Sử Đài đi, Ngự Sử Đài chuyên thẩm vấn án quan trọng của vương thất, nghe nói nơi đó thích dùng nhiều thủ đoạn bất thường với nghi phạm, không phải một nơi thư thái.

Y bĩu môi, xoay người lại, ngửa đầu đối diện với quân vương, đáy mắt vẫn chứa ý cười như mọi khi, "Xin hỏi điện hạ, ta phạm vào chuyện gì?"

Quân vương thở dài, nói đúng sự thật với y: "Tống Oản mất tích."

Tiêu Chiến đầu óc mơ hồ, bật thốt lên hỏi: "Ai?"

Thái độ như vui đùa này của y chọc giận thừa tướng cùng đi đến, nổi giận đùng đùng rút đao của thị vệ bên cạnh ra, trong miệng mắng: "Giả ngây giả dại!" Mũi kiếm chỉ thẳng về phía Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến oan uổng, y giả cái gì, thật sự y chưa từng nghe nói về tên này, ai a? Người mất tích, liên quan gì y?

Lúc này kêu oan sợ là đã không còn kịp rồi, thừa tướng lửa giận công tâm, xuống đao không lưu tình, mắt thấy lưỡi dao sắc bén phản ánh lửa muốn cắm về phía yết hầu của y.

Ngay sau đó liền nghe thấy một tiếng "keng", mũi nhọn lạnh lẽo va chạm, trong bóng đêm thiết khí cọ xát lóe ra đốm lửa nhỏ chói mắt.

Lưỡi dao như mặt kiếng chiếu ra mỹ nhân mắt thụy phượng, cũng chặn lãnh kiếm mang theo sát khí đã đâm tới.

Vương Nhất Bác nắm chuôi đao, dùng nội lực tiếp một kiếm này, chấn động đến mức gan bàn tay của đối phương tê dại, âm trầm trầm chất vấn: "Thừa tướng đại nhân, ngươi làm gì?"

Trong nháy mắt, thừa tướng bị kinh ngạc bởi hàn ý quanh thân của hắn, sắc mặt càng thêm khó coi, hỏi ngược lại: "Sớm nghe nói Vương tổng đốc và Vương hậu có tư giao rất tốt, hôm nay bao che như vậy, e rằng cũng trúng yêu thuật của y đi?"

Một ngụm một câu yêu, Vương Nhất Bác thật sự đang cố nhịn.

Mà bốn chữ tư giao rất tốt, tiểu cung nữ bên cạnh Tiêu Chiến nghe thấy mà mồ hôi lạnh chảy ròng, nàng đã nhìn thấy ban đêm Tổng đốc đại nhân đi ra từ trong phòng Vương hậu, nhưng nàng không nói, thật sự nàng chưa nói gì cả.

Nàng bên này lo lắng đề phòng, Tiêu Chiến bên kia lại chẳng hề có phản ứng, thừa tướng nói cái gì y đều không thèm để ý một chữ nào, toàn bộ ánh mắt đều rơi vào trên người Vương Nhất Bác đang giúp y chắn kiếm.

"Thừa tướng đại nhân, nói cẩn thận." Vương Nhất Bác khắc chế cảm xúc, thấp giọng cảnh cáo ông ta.

Dù sao thừa tướng cũng là văn thần, mặc dù thời trẻ luyện chút võ thuật nhưng cũng không phải là đối thủ của ngự tiền Tổng đốc, không cam lòng rơi xuống hạ phong, hận ý đều viết trên mặt.

Triệu đại nhân ở bên cạnh, không nói một lời mà quan sát hành động của người trước mắt, ánh mắt đảo qua quân vương, thấy sắc mặt hắn ta tối tăm tột cùng, nghĩ đến, nhất định là rất không vui bởi hành động lỗ mãng của thừa tướng.

Làm vua không dễ, thừa tướng dã tâm bừng bừng, nhiều năm qua đã phát triển thế lực ở triều đình đến mức rắc rối phức tạp, không phải trong lòng quân vương không có suy tính, nhưng mọi nơi tha cho ông ta chẳng qua là vì am hiểu đạo lý nước trong không có cá, ai ngờ thừa tướng người này làm việc càng thêm ngang ngược, nói không lựa lời trước mặt quân vương, dù quá khứ của Tiêu Chiến có ti tiện thế nào thì bây giờ y vẫn là Vương hậu triều Tề, mở miệng bôi nhọ còn chưa tính, ngay trước mặt quân vương còn dám tự tiện trừng phạt, có phải rất không để quân vương điện hạ như hắn ta vào mắt không.

"Được rồi, thừa tướng, chân tướng Oản Nhi mất tích như thế nào, trẫm sẽ tự trả lại công đạo cho ông, ông bình tĩnh đừng nóng."

Thừa tướng biết mình thất lễ, thu hồi kiếm, cúi người nói điện hạ thứ tội.

Quân vương lạnh mặt, xoay người hạ lệnh cho Triệu đại nhân: "Không cần trì hoãn thời gian, việc công xử theo phép công."

"Thần tuân chỉ." Triệu đại nhân đáp, mang theo thủ hạ đi đến trước mặt Tiêu Chiến, "Vương hậu, đắc tội."

Lại khoát tay, hai thị vệ nhanh nhẹn trói hai tay của Tiêu Chiến, lôi dây thừng, trực tiếp kéo Tiêu Chiến đang quỳ dưới đất lên.

Thân thể mảnh khảnh lung lay theo sự thô bạo của thị vệ, Vương Nhất Bác nhìn vào mắt, lòng bàn tay nắm đao không khỏi dùng lực, ngón tay giữa bóp chặt đến mức trắng bệch.

Mà người bỗng dưng bị oan lại hoàn toàn không thấy y ủy khuất, ngửa mặt lên trời nhìn nhìn sao trời trên màn đêm, lại lưu luyến không rời nhìn cả vườn hoa cỏ mà mình trồng trọt tỉ mỉ, mặc dù không phải thật tâm thích, nhưng y đã ở tẩm điện này cũng đủ bốn năm, rời đi như vậy, trong lòng vẫn có vài phần thê lương.

Lấy lại tinh thần, y đón nhận ánh mắt của Triệu đại nhân, cười rộ lên mặt mày cong thành trăng non, "Triệu đại nhân, đã lâu không gặp a."

Triệu Chử vốn không quen biết y, trước mắt càng không phải trường hợp nên hàn huyên, theo bản năng có động tác phòng bị, đưa mu bàn tay ra sau lưng, không tiếp lời Tiêu Chiến, nói với quân vương: "Điện hạ, thần cáo lui trước."

Nói xong liền mang Tiêu Chiến đi.

Quân vương đang ở phía trước, Vương Nhất Bác vốn không nên biểu hiện lo lắng rõ ràng như thế, nhưng chính hắn cũng không phát hiện, ánh mắt đi theo bóng dáng đi xa của Tiêu Chiến như thế nào.

"Khoan đã,"

Phía sau quát lên một tiếng ra lệnh, đoàn người của Triệu Chử nghe vậy liền dừng, quay đầu lại, thấy người gọi bọn họ lại, lại là Vương Nhất Bác, hắn ta khó hiểu đặt câu hỏi: "Tổng đốc đại nhân, có gì phân phó?"

Dưới mắt của Vương Nhất Bác là một bóng đen, không thể nhìn thấy cảm xúc của hắn, lúc đi tới, Triệu Chử chỉ cảm thấy đêm đầu hạ phát lạnh từng trận.

(Đầu hạ 初夏: tháng 4; tháng đầu tiên của mùa hạ.)

"Thủ hạ của Triệu đại nhân, thường ngày bỏ mặc thao luyện sao?" Vương Nhất Bác sâu kín mở miệng, lại không biết là dụng ý gì.

Ngay sau đó, ánh mắt xẹt qua thật mạnh, hắn lập tức đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, khuôn mặt vẫn âm trầm, Tiêu Chiến nhìn hắn nhưng hắn lại không đối mắt với Tiêu Chiến, kéo dây thừng trên cổ tay của y một phát, lòng bàn tay lật cuốn, thắt một cái nút buộc lần nữa.

"Cách trói lúc nãy, Triệu đại nhân là muốn cho người lối thoát để đào tẩu sao?" Vương Nhất Bác lãnh ngôn chất vấn, mặt Triệu Chử không biểu cảm nhìn hắn, sau một lúc lâu, hành lễ với hắn, "Tổng đốc đại nhân dũng mãnh như thần, là hạ quan sơ sẩy."

Vương Nhất Bác lạnh lùng đảo mắt phong qua, nói với Triệu Chử: "Án này quan trọng, không được sơ sẩy."

"Phải." Triệu đại nhân xoay người bái biệt với mọi người trong đình lần nữa, áp giải Tiêu Chiến rời khỏi tẩm điện.

Ngự Sử Đài xây bên ngoài cung, Tiêu Chiến đạp lên bóng đêm theo mọi người đi ra ngoài cung, đường xá hơi xa, đám thị vệ này lại bước đi vội vàng như chạy đi đầu thai, Tiêu Chiến miễn cưỡng đi theo bước tiến của bọn họ, không bao lâu cổ chân liền mỏi.

"Có thể đi chậm một chút hay không a, ta lớn tuổi, thân thể và gân cốt không tốt, xem xét một chút đi." Y kéo âm dài oán giận.

Không ai để ý đến y.

Aiz, y thầm than nhẹ trong lòng, trên mặt lại không thấy chút đau thương nào, mỹ nhân luôn luôn thích cười, thành tù nhân cũng vẫn đang cười.

Trong đầu quanh quẩn, là lúc nãy Vương Nhất Bác thừa dịp buộc dây thừng cho y một lần nữa, ghé vào lỗ tai của y nói.

"Dùng thủ đoạn gì đều được, bảo vệ tốt chính mình."

❄️🦁🐰❄️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net