Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

❄️🦁🐰❄️

Tiêu Chiến liếm máu tràn ra khóe miệng, hừ lạnh chẳng thèm để ý, sau khi đối phương bị y chọc giận, cả người đều là lệ khí, nhà giam này giống như địa ngục, Việt vương chết mà sống lại là oan hồn tới lấy mạng y.

"Hận ta? Muốn giết ta à? Động thủ đi Việt vương điện hạ, mạng của ta có thể cứng hơn ngươi đấy, nếu ngươi lại mềm lòng, chờ khi ta ra ngoài, cho dù phải trả giá đại giới gì, ta vẫn sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn."

Y khiêu khích như cũ, hai mắt đỏ tươi của Việt vương lại dần dần khôi phục bình tĩnh, cười khổ một tiếng, nhặt cây đèn đá ngã lăn trên mặt đất lên.

Ngược lại hắn ta thật muốn nhìn, Tiêu Chiến đang dùng biểu cảm gì để nói lời này với hắn ta.

Không phải không sợ chết sao, không phải muốn giết muốn xẻo muốn làm gì cũng được sao, vậy, trong đôi mắt đẹp lại biết gạt người kia, lóe lên cái gì.

Hắn ta vén sợi tóc rải rác bên thái dương của Tiêu Chiến ra sau tai, "Muốn chết à? Không dễ như vậy."

Khóe mắt của Tiêu Chiến bình tĩnh đầy sát ý, mị nhãn như tơ mà cười, "Thế nào, điện hạ luyến tiếc ta à? Nhưng mà làm sao bây giờ đây, ta đã không còn thích ngươi từ lâu rồi, nhìn thấy ngươi liền ghê tởm, ngươi còn sống, ta thật sự rất không vui."

Việt vương thở phào một hơi, lui về phía sau.

"Xuỵt ——" Hắn ta không cho Tiêu Chiến lên tiếng, nghiêng tai lắng nghe xong, ngón tay hướng xuống dưới, chỉ xuống dưới đất cho Tiêu Chiến xem.

Rầm rầm rầm, có vật nặng va chạm.

Tiêu Chiến có dự cảm không tốt, cảnh giác nhìn chằm chằm người trước mắt.

Đôi mắt sau mặt nạ của đối phương, cười càng thêm đẹp.

Hắn ta đang đắc ý.

Vẻ mặt của Tiêu Chiến bắt đầu hoảng loạn, y cực lực khống chế cảm xúc, "Đây là âm thanh gì?"

"Đương nhiên là, âm thanh hấp hối, của người trong lòng ngươi."

.

Nếu nói còn có người ở triều Tề khiến Việt vương kiêng kị, vậy chỉ có một Vương Nhất Bác.

Ba năm trước, hắn mang theo năm vạn binh mã ít ỏi, san bằng lãnh thổ Việt quốc, tuy rằng nguyên nhân phá quốc nhanh như vậy, chủ yếu do Tiêu Chiến gây bệnh dịch bên trong, nhưng lưỡi đao của Vương Nhất Bác hạ xuống khiến huyết quang tận trời, nhuộm đỏ trời đất Việt quốc, một trận tàn sát kia, là ác mộng trong ba năm này của hắn ta, mỗi đêm lại mỗi đêm, đều sẽ mơ thấy.

Vương Nhất Bác còn chưa chết một ngày, thì hắn ta liền không thể an tâm một ngày.

"Ngươi nói dối, sao chàng ấy lại có thể đến đây." Miệng Tiêu Chiến không chịu thả lỏng, nhưng trong lòng lại thật sự luống cuống.

Việt vương rất vừa lòng với bộ dáng khẩn trương của y, không nhanh không chậm nói: "Đương nhiên là hắn đến cứu ngươi a, ngươi muốn chọc giận ta, còn không phải là vì để ta nhanh giết ngươi, để tránh người trong lòng ngươi, vì cứu ngươi mà chui đầu vào lưới sao."

Tiêu Chiến lại không nói ra lời, hai tay không ngừng nắm chặt quyền, vết thương bị đóng chặt lại bắt đầu đổ máu.

Bỗng nhiên y mở miệng hô to: "Vương Nhất Bác —— Vương Nhất Bác ——!"

"Hắn không nghe được." Việt vương hờ hững nhìn xuống y, "Địa lao kia sâu vài chục trượng, chuyên dùng để trấn yêu, yêu cũng không trốn thoát được, hắn thân thể phàm thai, có bản lĩnh lớn hơn nữa cũng phí công thôi."

"Ngươi thật hèn hạ."

"Yên tâm, ta sẽ để ngươi gặp lại hắn, chờ hắn chết hẳn, ta sẽ mang ngươi đi nhặt xác cho hắn."

-------

Vương Nhất Bác rơi xuống từ khe hở của đỉnh tháp, rơi vào một đường hầm tối tăm với sườn dốc lớn, lăn một đường xuống dưới theo độ dốc, cuối cùng lọt vào địa lao.

Thân thể đã bị va đập nghiêm trọng, sau khi rơi xuống đất, không có một chỗ khớp xương nào là không đau, hắn cắm thanh đao trên mặt đất, gắng gượng ngồi dậy, nghỉ ngơi hồi lâu, xác nhận xương cốt tứ chi không bị gãy mới bắt đầu hoạt động lần nữa.

Trong lao âm lãnh ẩm ướt, không có nguồn sáng, trước mắt một mảnh đen kịt không nhìn thấy được gì, hắn dùng bàn tay sờ soạng, thử thăm dò mới phát hiện, nói đây là địa lao, chi bằng nói là một miệng giếng sâu, bề ngang khoảng sáu thước, vách tường xung quanh bóng loáng, bên trên mơ hồ có chút hoa văn, Vương Nhất Bác cẩn thận sờ sờ, cũng không phải điêu khắc đồ đằng gì, hẳn là dấu vết của sự ăn mòn hơi ẩm qua nhiều năm lưu lại.

Hắn cố gắng leo lên phía trên, nhưng vách tường là mặt hình cung, không có góc cạnh, không có chỗ để hắn dùng sức, tay không như vậy vốn không thể đi lên.

Hắn nghĩ nghĩ rồi rút đao ra, tụ lực ném nghiêng lên trên, chủ ý là muốn đóng đao lên vách tường để leo lên từng bước, nhưng không ngờ, mũi đao chạm vào vách tường lại tóe ra một đốm lửa, chưa cắm vào được nửa tấc đã rớt xuống dưới.

Vương Nhất Bác cả kinh, dùng chuôi đao gõ lên mặt tường bên cạnh, cẩn thận nghe âm thanh, vách tường này...... không phải dùng gạch đá bình thường, bên trong rót vào kim loại, vốn không có khả năng bị thiết khí phá vỡ.

Không thể uổng phí hết thể lực được, Vương Nhất Bác chậm rãi ngồi xổm người xuống, dựa ngồi trên mặt đất, sờ sờ mặt đất xung quanh, trong bùn lầy đục ngầu trộn lẫn xương cốt trơ trụi, không phải xương người mà như là loài chim nào đó, hình thể còn lớn hơn chim ưng một chút, hắn hơi tuyệt vọng, ác điểu có cánh còn không bay ra được thì hắn làm sao có thể đi ra ngoài.

Địa lao này vốn chính là tử lao có đến mà không có về, mặc dù có cửa ra nhưng sẽ không có cơ quan ở bên trong, hắn có chút tuyệt vọng, không thấy ánh sáng, không có nước uống lương thực, hắn gắng gượng, nhiều nhất cũng chỉ chịu đựng được bảy ngày, còn có, bây giờ điều tồi tệ hơn không có nước uống lương thực chính là, không khí ở dưới này rất loãng, lúc nãy Vương Nhất Bác mới chỉ hoạt động vài cái mà đã tiêu hao rất nhiều rồi, lúc này còn chưa đến một canh giờ mà hắn đã cảm giác thở dốc có chút gian nan, loại tình huống này, đừng nói là bảy ngày, sợ là bảy canh giờ hắn cũng không sống nổi.

Kế sách trước mắt, chỉ có thể vẫn ngồi không nhúc nhích, để hơi thở của mình vừa chậm vừa hoãn, để đảm bảo không bị ngạt thở mà chết quá nhanh.

Mà đến bước đường cùng này, trong đầu hắn vẫn đang không ngừng suy nghĩ về thái bốc kia, ở trong triều, quân vương đã cho hắn ta địa vị cao như thế, vì sao hắn ta vẫn muốn làm phản, là vì quyền thế, hay là vì cái gì khác?

Tiêu Chiến là người Việt Quốc, mùi thơm kia của y, còn có, dịch bệnh trong quân, rốt cuộc những việc này có quan hệ gì......

Trong lúc hoảng hốt, suy nghĩ của Vương Nhất Bác trở về bốn năm trước.

Đất đai của triều Tề cằn cỗi, đại hạn liên tiếp, không trồng được loại lương thực nào trong đất, bá tánh thường chịu nạn đói, trôi giạt khắp nơi, tuy Việt quốc không có đất rộng người đông như triều Tề nhưng lại có đất đai màu mỡ hiếm có, mấy đời quân chủ triều Tề, sớm đã có lòng thu phục Việt quốc, thế nhưng Việt quốc liều chết ngoan cố chống lại khiến Tề quốc không thể đạt được tâm nguyện nhiều năm.

Cuộc chiến Tề Việt bùng cháy nhiều năm, càng ngày càng nghiêm trọng, vốn đang ngang bằng nhau nhưng mấy năm gần đây lại xuất hiện một mãnh tướng, là Tổng đốc của cấm quân, dũng mãnh vô địch, một đường xuôi nam, suýt chút nữa đánh tới nội địa của Việt, may có Việt vương dẫn binh thân chinh, dụng binh như thần, thiết kế vây quét Tổng đốc Vương Nhất Bác của Tề quốc.

Trận chiến kia, Vương Nhất Bác suốt đời khó quên, hắn lẻ loi một mình khó phá bao vây trùng điệp, ngã xuống khỏi chiến mã, hấp hối trong đống xác chết, lúc đang chờ chết thì có người cứu hắn, hắn thần chí không rõ, không nhìn thấy người đến là ai, chỉ nhớ rõ, trong mùi xác chết cháy khét nồng nặc này, hắn ngửi thấy một mùi thơm.

Nhưng sau khi được cứu tỉnh, bên cạnh hắn lại không có một bóng người, người cứu hắn, ngay cả tên họ cũng không lưu lại, chỉ để lại một lá thư, chọn từ ngắn gọn, nói hắn đi về trước, nghỉ ngơi lấy lại sức, ba tháng sau lại cử binh công Việt, đến lúc đó không cần quá nhiều binh mã, chắc chắn Việt quốc sẽ bị phá.

Việt vương quỷ kế đa đoan, Vương Nhất Bác hoài nghi có phải là bẫy rập hay không, nhưng tình huống lúc đó, Việt quốc tiêu diệt quân đội tinh nhuệ nhất của Tề quốc xong, nhất định sẽ thừa thắng xông lên, nếu hắn không đánh cuộc, Tề quốc sẽ lâm nguy.

Ba tháng sau, hắn dưỡng tốt thương thể, cử binh tiến công một lần nữa, bức thư để lại kia, quả nhiên là thật, mấy chục vạn đại quân thủ thành của Việt quốc lại không chịu nổi một kích, không chiến mà bại, Tề quốc lấy ít thắng nhiều, một lần hành động liền đánh tới hoàng thành.

Gót sắt đạp lên một đường máu thắng lợi, Việt vương không chịu nhục nổi, trước khi binh đội của Vương Nhất Bác công chiếm hoàng thành, đã nhảy vực tự sát......

Vương Nhất Bác chậm rãi hô hấp trong bóng đêm, nhớ lại người cứu hắn kia, còn có mùi thơm quen thuộc kia......

Hắn khẩn cấp muốn làm sáng tỏ sự thật, nhưng không khí trong đáy lao càng ngày càng loãng, đầu óc của hắn mê mê man man, đã không còn cách suy nghĩ rõ ràng.

Dịch bệnh đến như thế nào, vận mệnh quốc gia của triều Tề sẽ như thế nào, hắn không thể cứu vãn, hắn không làm được gì cả.

Hắn theo bản năng vói tay vào trong ngực, từ khi Tiêu Chiến tặng cho hắn ngọc bội kia, hắn sẽ thường nhịn không được mà sờ sờ, đã thành thói quen của thân thể, nhưng hắn đã quên, ngọc bội kia đã bị người lấy đi rồi, đã không còn trên người hắn.

Mà hắn lại sờ đến túi gấm kia, sư phụ của Tần Tắc cho hắn túi gấm rỗng kia, rốt cuộc có ích lợi gì, có ích lợi gì đây.

Trong lồng ngực cực kỳ khó chịu, hắn vuốt ve túi gấm để hóa giải cảm xúc buồn bực khổ sở, trong bóng đêm, thị giác của con người bị phong bế thì các giác quan khác liền sẽ trở nên đặc biệt mẫn cảm, hắn dùng lòng bàn tay vuốt hoa văn thêu trên túi gấm kia, bỗng nhiên cảm nhận được độ nhô lên của đường may và hoa văn bên trên, dường như......

Hắn lại cẩn thận sờ soạng lần nữa, càng cảm thấy không thích hợp.

Hắn chợt đứng dậy, dùng một tay khác xoa hoa văn mà lúc nãy hắn sờ được trên tường.

Đã là tường đồng vách sắt được chế tạo đặc biệt thì sao lại bị hơi ẩm ăn mòn được!

Hắn một tay vuốt túi gấm, một tay vuốt vách tường, hoa văn hai nơi này có xu hướng tương đồng, quả nhiên có dấu vết để lại!

Dựa theo hình dạng đường thêu, hắn tìm được vị trí tương ứng với hình thêu đầu tiên trên túi gấm, gõ gõ vách tường, dường như bên trong trống rỗng, hắn tụ hội chưởng lực vung lên, những nơi khác trên vách tường không bị tổn hại chút nào, chỉ có mặt tường tương ứng với chiều rộng một chưởng là bị chấn nát, hắn sờ sờ, bên trong lộ ra một khối gạch sống lỏng, lại đẩy, khối gạch sống kia rơi về phía sau, trong phút chốc, trong khe hở có gió mát thổi vào, hắn hô hấp một ngụm lớn, đầu óc cũng dần dần khôi phục thanh tỉnh.

Túi gấm này, là bản vẽ giúp hắn ra khỏi nhà giam này.

Tại sao lại như vậy!

Rốt cuộc sư phụ của Tần Tắc là ai, vì sao lại có cơ mật đồ của Vân Ẩn sơn, vì sao có thể sớm tính được hắn sẽ rơi vào trong lao này?

Hiện giờ không có thời gian để hắn ngẫm nghĩ, đi ra ngoài trước đã, rốt cuộc là cao nhân phương nào, chỉ có thể chờ sau này rồi hỏi.

Hắn dùng sức vào khe hở trên vách tường, vận khinh công đi lên, đi đến đỉnh cao nhất, đột nhiên cơ quan khép kín trên đỉnh đầu mở ra, ánh mặt trời chói mắt chợt chiếu vào, Vương Nhất Bác nheo mắt lại, cuối cùng cũng chạy thoát.

Hắn ngồi dưới đất thở hổn hển một ngụm lớn, y phục trên người dính nước bùn và vết máu, vừa rồi tinh thần quá căng thẳng, đến mức không cảm nhận được vết thương đau nhức trên người.

Hoãn khí xong, hắn híp mắt nhìn xung quanh.

Đây là đâu? Trời xanh đồng cỏ, suối trong chim bay, hoàn toàn khác biệt với quang cảnh âm trầm ở Vân Ẩn sơn.

❄️🦁🐰❄️

Chap này giải đáp việc Vương hậu thích ai trước Tổng đốc rồi nhé 😂 Mình đã buồn 1 thời gian vì vụ này nhưng thôi, trao thân cho Bo Bo là được rồi 🥲

Vì sao thích thì lại đón chờ tiếp hoy 😌 Sau này sẽ có plot twist 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net