Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸🦁🐰🌸

Sự hỗn loạn bên ngoài chính là họa loạn mới bình, ánh đuốc lay động trên hiên cửa sổ, in dấu lên khuôn mặt buồn bực của Tiêu Chiến, hơi có mùi oán trách.

Vương Nhất Bác ngưng một lát, bỗng nhiên cười, mới cảm thấy mình làm chuyện ngốc nghếch, y giống như một đứa trẻ, hắn bực làm gì chứ.

Tiêu Chiến tính trẻ con, vốn chuẩn bị đấu võ mồm vài hiệp, đối phương lại lộ nụ cười trước, ngược lại như trào phúng vậy, ngước cổ reo lên

"Ngươi cười cái gì!"

Vương Nhất Bác buông lỏng tay y ra, lắc lắc đầu, giơ khăn lụa lên lau qua khóe miệng y

"Đã ăn dính cả mép rồi."

Thật đúng là lúc mưa lúc nắng, Tiêu Chiến bực hắn hay thay đổi, không muốn để ý đến hắn nữa, hừ một tiếng, xách làn váy xuống xe.

Vén rèm ra, bên ngoài đang hỗn loạn, thị vệ không chết cũng không bị thương, còn những kẻ xấu lao ra đó có vài tên chạy trốn, có vài tên chết trên mặt đất.

Tiêu Chiến xuống xe, cúi đầu nhìn thoáng qua tướng chết, miệng mím mím

"Sao lại là bộ dáng như quỷ này."

Mấy kẻ xấu này vẻ ngoài thật sự dọa người, mặt mày chảy mủ, răng nanh bén nhọn, móng tay vừa dài vừa đen.

Bốc Vấn dùng ngân châm đẩy ra xem xét một phen

"Tình trạng mặt giống trúng độc, nhưng ngân châm lại không hề biến thành màu đen."

Tiêu Chiến che miệng mũi, nhíu mày, Vương Nhất Bác cũng xuống xe, đi theo bên cạnh, nhìn Bốc Vấn lại kiểm tra một phen.

Cuối cùng Bốc Vấn lại lắc lắc đầu, với y thuật của hắn, thế mà cũng không nhìn ra là thứ gì gây ra.

"Cổ nhân nói, đọc vạn quyển sách, không bằng đi ngàn dặm đường, đúng là không gạt tại hạ, vùng lân cận tha quốc vương đô thế mà có thể thấy cảnh yêu dã như vậy, Giang mỗ thật là mở mang kiến thức a." Giang Triều Ninh không biết đến gần từ lúc nào cất cao giọng nói.

Tuy hắn ta là võ tướng, dáng người cường tráng mạnh mẽ, nhưng lại là mặt đào hoa, lúc này ý cười hài hước bên miệng xông thẳng vào Tiêu Chiến, nhìn qua cũng thật là có vài phần giống tiếu lang quân bước ra khỏi thuyền hoa trên sông Hoài ở Kim Lăng.

Tiêu Chiến thờ ơ liếc hắn ta một cái nói

"Sao biết không phải là vì, tướng quân nhiều năm chinh chiến biên cương, kiến thức nông cạn chút chứ?"

Giang Triều Ninh cũng không giận, còn hơi hơi khuất thân thi lễ

"Điện hạ giáo huấn rất đúng."

Tiêu Chiến khom người đáp lễ "Tướng quân khiêm tốn, đã chỉnh quân xong thì mau chóng khởi hành đi."

Giang Triều Ninh nói "E là vẫn chưa được, Hoài An công chúa bị kinh sợ, còn chưa tỉnh lại."

Lúc này Tiêu Chiến mới nghiêng mắt nhìn lại, xung quanh vây quanh một vòng người, đều đang chăm sóc Hoài An công chúa ngất xỉu.

"Quả nhiên là kiều kiều mỹ nhân nhi." Tiêu Chiến kéo dài âm cuối, đôi mắt mang móc quét Vương Nhất Bác một cái

(Kiều kiều 娇娇: mềm mại, yêu kiều, nhõng nhẽo.)

"Thật là ta thấy mà thương a, đúng không?"

Vương Nhất Bác liếc nhìn y một cái, không trả lời.

Nhưng Giang Triều Ninh lại cười khẽ một tiếng "Không so với Khanh Hồi điện hạ được, mày liễu không nhường mày râu. Không biết điện hạ sư thừa nơi nào?"

Tiêu Chiến xua tay

"Tướng quân khen lầm rồi, gia sư không phải hậu nhân của danh môn gì, chẳng qua là chút tạp học, không đáng nhắc đến."

--------

Một phen sóng ngầm kích động kết thúc, Tiêu Chiến mới đến chỗ Hoài An công chúa bên kia, y chính là công chúa điện hạ của Minh Chiêu, dĩ nhiên là phải an ủi một phen, còn bảo Bốc Vấn đến bắt mạch, cho hai viên hộ tâm đan dược.

Thật đúng là làm hết phong độ của một công chúa đại quốc, dặn dò phải săn sóc thật tốt, mới quay về xe giá của mình

Xách làn váy bước lên xe, vừa rồi còn là phong độ của công chúa đại quốc, lúc này tựa như một đứa bé bị ức hiếp, trong miệng liền bắt đầu nói không ngừng

"Thằng nhãi Giang Triều Ninh này, thử bổn cung đây mà, thứ ất ơ gì mà dám hỏi thăm sư phụ của bổn cung, thật là ngựa không biết mặt dài, hứ!"

Sau lưng vang lên một tiếng cười khẽ ngắn ngủi.

Tiêu Chiến không quay đầu lại cũng biết là ai, trừng hắn

"Ngươi lại cười cái gì?"

Vương Nhất Bác một thân áo vải thô, lại được hắn mặc cực có phong hoa, ngồi ngay ngắn, chỉnh lại vạt áo, tựa như bất cẩn

"Mạt học là bội phục điện hạ, nhìn người rõ ràng, hơn xa tại hạ."

"Chứ sao." Công chúa điện hạ hất chiếc cằm tinh xảo nhỏ xinh lên, liếc nhìn hắn "Không giống như ai đó, vì dại gái mà rơi xuống động xương khô phấn hồng cũng không biết."

Vương Nhất Bác hơi buồn cười nhìn y "Điện hạ nói xem, mạt học dại gái thế nào."

"Hoài An tuy ngất, nhưng xe giá và trên người có mùi huân hương vài dặm không tan, mùi khó ngửi y như trên người của ngươi vậy."

Ánh mắt của Vương Nhất Bác khẽ nhúc nhích, lạnh nhạt nói

"Chỉ là trùng hợp cứu giúp, nhận sai xe giá, trong xe của nàng ấy có kẻ xấu tiến vào, cho nên......"

"Chẳng trách nàng ta bị dọa hôn mê bất tỉnh."

Tiêu Chiến không nhìn hắn, miệng lại mím, vẫn rất không vui

"Trên người nàng ta là Tuyết Trung Xuân đặc sản của Thiên Vân, y hệt mùi trên người lão yêu bà Hoàng Hậu kia, thật là huân bổn cung đau đầu, khiến người ta sinh chán ghét."

Thì ra là vậy.

Vương Nhất Bác rũ mắt, giọng nói trầm thấp, tựa dỗ lại tựa xin lỗi

"Trở về liền tắm."

"......"

"Vậy mạt học ra ngoài trước."

Vương Nhất Bác mới đứng dậy, lại bị Tiêu Chiến đè mu bàn tay lại

"Đừng ra ngoài, bên ngoài không yên ổn, còn...... rất cổ quái, luôn có chút...... cảm giác không thoải mái."

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nắm lại mu bàn tay của Tiêu Chiến, giọng nói trầm thấp

"Điện hạ đừng nghĩ nhiều, ăn bánh mứt táo không?"

Tiêu Chiến vừa rồi còn một bộ lo lắng sốt ruột, nghe thấy bánh mứt táo, đôi mắt lập tức lại sáng lên, theo tay Vương Nhất Bác liền cắn hai cái

"Ưm, ngọt quá."

---------

Vì đột phát ngoài ý muốn, cước trình của đội ngũ nhanh hơn, Hoài An công chúa lại vẫn luôn không tỉnh, đội ngũ liền dứt khoát đi suốt đêm đến Kim Lăng tìm thầy thuốc cho nàng, đã là giờ giới nghiêm ban đêm, vốn không thể mở cửa thành nữa, cũng may Bốc Vấn cầm lệnh bài của phủ công chúa, tuần phòng doanh không dám trì hoãn chút nào, liền mở cửa thành.

Lúc đi đến phủ công chủ, Tiêu Chiến dựa vào Vương Nhất Bác ngủ đến mức nước miếng đều sắp chảy ra.

Vương Nhất Bác bế y lên xuống xe, mới bước vào cửa phủ, lại là đèn đuốc sáng trưng.

"Cung nghênh điện hạ hồi phủ!"

Tiêu Chiến còn nằm trong lòng Vương Nhất Bác ngủ say, sợ tới mức run run, thoáng chốc liền tỉnh.

Còn chưa thấy rõ sự vật trong phủ, đã bị các màu hương phấn hôn mê choáng đầu trước rồi, tiếp theo chính là tiếng khóc kêu rung trời.

Trong phủ công chúa có gần một trăm viện trai lơ, không biết nghe được tin công chúa trở về từ đâu, khóc lóc nỉ non tề tụ ở chính đường nghênh đón công chúa về phủ.

"Điện hạ, điện hạ, ngài đã trở về rồi! Nô gia nhớ muốn chết......"

"Vi y tiêu đắc nhân tiều tụy, tiểu sinh không chỉ tiều tụy, còn nhớ điện hạ đến mức sinh tóc bạc......"

(Vi y tiêu đắc nhân tiều tụy 为伊消得人憔悴: tình nguyện vì người mà gầy ốm đến mức tinh thần uể oải thần sắc tiều tụy.)

"Điện hạ mang theo người mới trở về, có cần nô gia thu xếp chỗ ở mới cho vị đệ đệ này không......"

"......"

Tiêu Chiến xuống khỏi người Vương Nhất Bác, suýt không đứng vững, hầu kết nuốt nuốt, cho Bốc Vấn một ánh mắt.

Bốc Vấn lập tức nghiêng người qua, nhỏ giọng nói

"Những người này...... đều là trai lơ của điện hạ."

...... Nhiều vậy sao?

Tiêu Chiến nhìn một mảnh quỳ dưới đất, đủ loại cẩm tú vân thường mềm mại xen lẫn vào nhau, thật sự là phong cách màu sắc nào cũng có, kia thì ôn nhuận như ngọc, trong sáng như trúc, còn có kia mị sắc thiên thành, ngay cả ngọc trác phấn bạch cũng có.

Hầu kết của Tiêu Chiến lại lăn mạnh hai cái.

Lúc này mới phản ứng lại, vỗ đùi một cái, chính là muốn vọt vào đống mỹ nam

"Thì ra bổn cung cũng có tiền đồ lớn!"

So với công chúa trong thoại bản tử viết, còn có tiền đồ lớn hơn nữa!

Nhưng mới được hai bước, mái tóc liền tê rần, kéo đến mức da đầu y tê dại.

Vương Nhất Bác một tay liền khống chế được cái đầu chạy về phía trước của y

"Không được qua đó."

"......"

"Lại đây."

Tiêu Chiến mím môi, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ngay ngắn bên cạnh hắn.

Không thể không nói, Vương Nhất Bác này mà mặt lạnh lên, còn khiến y sợ hơn cả sư phụ của y.

Nhưng mặt mũi vẫn muốn giãy, không kiên nhẫn nói

"Làm gì?"

"Ra thể thống gì." Vương Nhất Bác lạnh nhạt nói.

Lúc này Tiêu Chiến cũng nhớ ra không ổn, dù sao mình bây giờ có thể nuôi nhiều trai lơ như vậy, ắt hẳn đã gặp qua trường hợp lớn, cũng không thể không kiềm được như vậy.

Vì thế, hắng hắng giọng, lạnh nhạt nói

"Đều bình thân đi."

Nhóm trai lơ động tác nhất trí đứng dậy, không dám nhìn thẳng y, lại có người nhịn không được lặng lẽ ngước mắt đưa làn thu thủy

"Điện hạ, mấy ngày liền vất vả, hãy đến phòng của nô gia, để nô gia xoa bóp một lát nhé?"

"Điện hạ về trễ như vậy, nhất định đã đói bụng, tiểu sinh đã sớm hầm canh gà ác đương quy táo đỏ, điện hạ muốn uống một chén không?"

"Điện hạ, Lan nhi mới học trúc sênh khúc, điện hạ có nguyện thưởng thức không?"

"Khúc thổi kia của ngươi, chỉ khiến người muốn ngủ."

"Vậy vừa lúc giúp điện hạ yên giấc, không giống hiền đệ ngoại trừ múa đao lộng kiếm thì chẳng biết gì a."

"Ngươi! Ngươi......"

"......"

Thật đặc sắc.

Nếu không vì Tiêu Chiến đã mệt mỏi, thì y thật sự rất muốn dọn ghế tre đến, chuẩn bị sẵn hạt dưa, nhìn bọn họ ầm ĩ.

"Được rồi, tất cả lui ra."

Một tiếng lạnh giọng, cắt ngang trò khôi hài này.

Trong sảnh lập tức lặng ngắt như tờ.

Chỉ có một hai người gan lớn, khẽ liếc mắt đánh giá người mới đến phủ.

Hắn mặc áo vải thô, đầu đội mũ màn, lại vẫn có thể nhìn ra dáng người bất phàm, thẳng tắp cao ngất, chỉ nhìn xa xa cũng đã có thể cảm nhận được cảm giác áp bách bẩm sinh.

Chỉ một lời lạnh giọng, liền khiến người trong viện không dám lỗ mãng nữa.

Công chúa còn như mê hắn như điếu đổ, thậm chí cho phép hắn chạm vào mái tóc của mình.

Đó chính là chuyện mà bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ.

Không khí đình trệ nửa khắc, Tiêu Chiến khoát khoát tay

"Được rồi, nghe hắn, đều lui ra đi, có việc ngày mai lại nói."

Lúc này nhóm trai lơ mới ngoan ngoãn cáo lui.

Vương Nhất Bác mặt không biểu cảm nhìn thoáng qua Tiêu Chiến, cũng tung y phục đi rồi.

Tiêu Chiến xách làn váy đuổi theo.

Hình ảnh của hai người, đều rơi vào trong mắt nhóm trai lơ còn chưa đi.

Không khỏi bắt đầu thấp giọng nghị luận

"Người mới tới này quan uy thật lớn a."

"Đúng vậy đúng vậy, nhìn dữ như vậy, không biết có thể hầu hạ điện hạ tốt không......"

"Cái thân thể nhỏ này, nhìn là thấy không được."

"......"

Người nhìn là thấy không được ấy, ngựa quen đường cũ liền trở về phòng từng ở lúc trước ở phủ công chúa.

Tiêu Chiến tùy bọn Bốc Vấn hầu hạ, có lẽ là vì đã ở chung mấy ngày nên Tiêu Chiến mới xem như có chút tín nhiệm hai bọn họ.

Y lấy thư chú thích mà A Miêu để lại cho y ra, bên trong ghi chép một loại cách tu.

Thì ra Kim Cổ không chỉ có thể bảo vệ cổ chủ không thương bất tử, mà quan trọng nhất chính là có thể dùng nội lực thúc giục Kim Cổ, khiến thân thể sinh cơ sục sôi cường thịnh, lúc này cắt máu làm thuốc mới có hiệu quả.

Vương Nhất Bác ngồi trong phòng, bắt đầu thúc giục nội tức, hắn vốn đã luyện chỉ tâm quyết nhiều năm, cách vận tức thuần thục vô cùng, ngồi thiền nhập định, dựa theo cách A Miêu viết đề tức vận khí.

Đúng vào lúc này, hắn mới thật sự nhận ra sự biến hóa của thân thể mình, cả người như lửa cháy mạnh nóng bỏng lên, kể cả ấn ký chỉ tâm quyết giữa mày cũng đang sáng rực tỏa nhiệt.

Mà lúc này ngoài cửa, Bốc Vấn đứng cạnh cửa, cách cánh cửa vân hoa gỗ đen kia, đã nhận ra chân khí đang dâng trào trong phòng.

"Nội tức thật mạnh." Hắn ta thở dài.

Hắn ta vốn chỉ biết chuyện Vương Nhất Bác biết võ, không ngờ là, nội lực lại cao như vậy.

Hắn rốt cuộc...... là ai?

Lại đến từ đâu? Ở bên cạnh điện hạ, lại là vì sao?

Nhưng hắn ta nhìn hắn mấy ngày nay, liền biết hắn đối với điện hạ cũng không có bất kỳ ác ý gì, thậm chí có thể dùng cưng chiều để hình dung.

Bốc Vấn đang rũ mắt suy nghĩ cạnh cửa, vào lúc này cửa lại mở ra.

Dưới ánh trăng, hắn ta bị một khắc phương hoa ấy, rực rỡ chói sáng đến mức khó có thể mở mắt.

Đập vào trong tầm mắt trước chính là cả đầu tóc bạch kim, như thể sương giá của hạo thiên huyền nguyệt đều ngưng tụ trên người hắn.

Khuôn mặt thanh lãnh vốn chỉ liếc mắt một cái liền có thể khiến người sinh ra phật tâm thiền ngữ ấy, lúc này khắc trong mái tóc bạch kim, phối với điểm đỏ giữa mày, trong phạm âm ấy liền sinh ra yêu dã.

Nhưng màu bạch kim ấy thật sự quá kinh diễm tuyệt hoa, vốn không nên là màu sắc trong phàm trần, mà nên là phật ý thánh khiết xa vời, quy y thành kính khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Bốc Vấn đứng tại chỗ một thời gian dài, vì một mạt bạc này, kinh tâm động phách.

Vương Nhất Bác mở miệng trước một bước, giọng nói mệt mỏi khàn khàn sau khi vận dụng nội tức

"Chuyện gì?"

Lúc này Bốc Vấn mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng cúi đầu

"Là vì chuyện hôm nay."

"Ừ." Vương Nhất Bác gật đầu "Đi thôi, vừa lúc mang ta đến một nơi có thể sắc thuốc."

"Đại sư bên này mời." Bốc Vấn dẫn đường, nhưng vẫn nhịn không được mở miệng hỏi "Đại sư...... Tóc của ngài......"

Vương Nhất Bác nhìn về phía tóc bạc rũ trên vai, sau khi tĩnh tọa, mở mắt liền mọc tóc, có lẽ là vì dùng nội lực thúc giục Kim Cổ, thân thể sẽ sục sôi sinh cơ mới, cuối cùng một khắc sinh tóc, kể cả vết sẹo trên thân thể trước đây, đều tiêu tan không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Nhưng mà không biết, vì sao tóc mới sinh ra lại là màu trắng bạc.

Chuyện cổ vốn như ảo mộng với hắn, cũng không nghĩ ra nguyên do, dứt khoát chờ có cơ hội hỏi lại A Miêu đi.

Vương Nhất Bác nhàn nhạt nói "Không sao, chỉ là tu công pháp mới."

Bốc Vấn thấp giọng hỏi "Là vì...... điện hạ sao?"

"Ừ."

---------

Hai người đi đến Dược Phường của Bốc Vấn, là nơi mà hắn ta ngày thường học tập y thuật, luyện dược vì điện hạ.

"Đại sư tùy ý." Bốc Vấn đưa hắn đi vào.

Vương Nhất Bác nhìn hắn ta một cái, Bốc Vấn chỉ đến cửa, để hắn tự tiến vào.

Vương Nhất Bác lấy ấm thuốc ra, cắt máu làm thuốc, quả nhiên thấy máu không giống bình thường, mà là trong đỏ có vàng.

Tuy đang sắc thuốc, nhưng vẫn quay người nói với Bốc Vấn ngoài cửa

"Nói đi."

Bốc Vấn đáp "Mấy người trông giống ác quỷ hôm nay, thật ra từ một tháng trước đã xuất hiện ở kinh thành rồi. Bọn họ sợ ánh sáng, chỉ ra ngoài ban ngày, gặp người liền cắn, bá tánh gọi là sí quỷ." Hắn ta dừng một chút, thấp giọng nói

"Vả lại trong kinh lời đồn đãi nổi lên bốn phía...... Nói là...... cổ họa."

"Cổ họa?" Vương Nhất Bác nhíu mày.

"Đều nói bọn họ là bị cổ trùng khống chế mới có thể như thế, ngày sí quỷ xuất hiện...... chính là ngày giỗ của Cửu Di Quân."

Vương Nhất Bác nhìn ấm thuốc, ùng ục ùng ục nổi bong bóng, rũ mắt không biết đang nghĩ gì, sau một lúc lâu mới nói

"Không giống như là tin đồn vô căn cứ, tìm người đi tra."

"Vâng."

"Còn có việc sao?" Vương Nhất Bác hỏi.

Bốc Vấn im lặng một lúc lâu, nhưng vẫn hỏi ra miệng

"Điện hạ ở trong triều đình có rất nhiều môn sinh, hiện giờ trở về, đã trình báo lên tin vắn, nô tài không biết nên xử lý thế nào."

"Nếu không để ý lâu, e rằng sẽ có người nghi ngờ, ngươi đưa đến hết đi." Vương Nhất Bác cầm lấy ấm thuốc, đi đến trước mặt hắn ta.

Bốc Vấn cúi đầu "Nhưng điện hạ hiện giờ......"

"Ta sẽ cùng xem với y, với y mà nói, hiểu biết thế cục sẽ có thêm một tầng an toàn." Vương Nhất Bác nói.

Cuối cùng, lại đột nhiên nói với Bốc Vấn

"Có mứt hoa quả không?"

"Hả?" Bốc Vấn sửng sốt, mới nói "Không có, sẽ phái người đi mua ngay."

"Ừ, cũng mua chút táo đỏ tươi, y thích."

Vương Nhất Bác bưng ấm thuốc đi ra ngoài, Bốc Vấn nhìn bóng lưng của hắn, lời nói nghẹn trong lòng lâu ngày, cuối cùng vẫn nhịn không được nói ra.

"Đại sư đối với điện hạ, không nên quá...... tốt."

Thật ra hắn ta muốn dùng từ cưng chiều này, nhưng cuối cùng cảm thấy không ổn, gắng gượng nuốt về lại.

Vương Nhất Bác dừng bước, nghiêng mắt nhìn hắn ta, hơi lạnh.

Bốc Vấn hành lễ

"Lời này vượt rào, nhưng nô không thể không nói, trong kinh hiểm ác, không thể so với bên ngoài, mỗi một bước của điện hạ đều như trên mũi đao, có vô số đôi mắt sẽ nhìn chằm chằm người, đại sư lại tự làm tất cả mọi việc, cưng...... cưng chiều vô cùng, thật ra như vậy lại không có ích với điện hạ, tâm trí của điện hạ không được đầy đủ, hiện giờ lại ỷ lại đại sư quá mức, sau này điện hạ làm sao sống trong kinh này một mình được?"

"......"

"Dù sao...... đại sư ngài lai lịch thần bí, lại thân phận đặc thù, cuối cùng, cuối cùng không có khả năng trông người cả đời."

Bốc Vấn nhìn chằm chằm bóng lưng tóc bạc ấy, người như vậy, chỉ liếc mắt một cái liền biết không phải vật trong ao, cuối cùng sẽ có một ngày, hắn sẽ trở về con đường của chính mình, vậy nếu như ngày ấy, điện hạ vẫn chưa thanh tỉnh thì sao.

Đến lúc đó, lại nên làm thế nào đây.

Lại nhìn thấy, mái tóc bạch kim ấy nhẹ nhàng lay động trong gió, theo gió mà đến, còn có giọng nói trầm thấp của Vương Nhất Bác

"Ngươi đối với y...... cũng thật trung thành."

Chỉ còn lại âm cuối nhàn nhạt, lại không nói thêm nữa, chỉ bưng thuốc thong thả tản bộ, nước thuốc đun sôi bốc lên hơi nước lượn lờ, tan vào khuôn mặt trầm tĩnh của Vương Nhất Bác.

Hắn ngửa đầu, nhìn trăng sáng ngoài hiên, trong lòng đều là nét mặt tươi cười ngây thơ mấy ngày nay của Tiêu Chiến.

Thật ra cũng không có gì không tốt.

Y có thể không buồn không lo như hiện tại.

Dù là cả đời, lại có sao đâu?

--------

Vương Nhất Bác bưng ấm thuốc, đi đến phòng mình, vốn muốn lấy bánh ngọt còn thừa trên đường ra, dỗ y uống thuốc hôm nay trước.

Nhưng đẩy cửa ra, liền thấy rèm che trước giường của hắn chưa từng buông đã rũ xuống, trong bóng tối mông lung, lộ ra một đôi chân trắng như ngọc, không an phận đong đưa.

Nghe thấy âm thanh, người trong màn nghiêng người dậy, ánh nến mông lung phác họa ra vòng eo xinh đẹp mảnh khảnh, giọng nói như chuông

"Đại sư, đêm dài tịch mịch, bổn cung lạnh quá a."

Nghe vậy, Vương Nhất Bác giật mình, như thể về đến đêm ở núi Kỳ Lân ấy.

Trong mắt hắn hiện lên khoảnh khắc chần chừ, ngay sau đó liền tan thành mây khói, hắn khẽ nhướng mày, buông ấm thuốc, xốc rèm che lên, quả nhiên, trên khăn trải giường trắng thuần, Tiêu Chiến không biết từ đâu tìm ra thoại bản kia, đang rung đùi đắc ý cười giảo hoạt với hắn.

Vương Nhất Bác lạnh giọng

"Lại học bậy từ thoại bản tử."

"Thật là dữ." Tiêu Chiến bất mãn, y tự cởi y phục, nằm trên giường Vương Nhất Bác, ôm gối không chịu ngồi dậy.

Vương Nhất Bác nào để ý đến y, trực tiếp xách người lên

"Về phòng của mình ngủ."

"Không." Tiêu Chiến ôm gối không buông tay.

Vương Nhất Bác nhìn y thật sâu, trong đôi mắt là gợn sóng u quang, run rẩy nhìn chằm chằm Tiêu Chiến vì giãy giụa, từ trung y lộ ra nửa đoạn vai ngọc trơn bóng.

"Trở về."

"Bổn cung không!"

"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào!"

Tiêu Chiến bị hắn hung dữ không giải thích được, tức khắc ủy khuất ôm gối, yếu ớt nói một câu

"Nhắm mắt đều là người chết hôm nay......"

"......"

"Sợ."

"......"

"Vương Nhất Bác, bổn cung sợ."

🌸🦁🐰🌸

Bác thần tóc trắng cực đẹp 🤤🤤🤤


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net