Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸🦁🐰🌸

Vương Nhất Bác trúng tình cổ rồi.

Tiêu Chiến đưa ra kết luận như đinh đóng cột. Bởi vì người trúng xuân dược sẽ tỉnh, thả huyết cũng sẽ tỉnh.

Nhưng tình cổ sẽ không, cổ vào tim người, người trúng cổ sẽ không mất ý thức, thậm chí sẽ ở trong một trạng thái khá thanh tỉnh.

Nhưng...... Bọn họ không thể cưỡng lại bản năng của cơ thể.

Con người đều có dục vọng, sát dục, hận dục, ái dục, nhưng có lẽ những dục vọng này sẽ bị trói buộc bởi đạo đức luân lý, do đó chôn sâu trong lòng người, tình cổ là thanh kiếm đánh gãy trói buộc này, nó phóng thích dục vọng, khiến dục vọng như vỡ đê.

Thật giống như, Vương Nhất Bác bây giờ.

Tiêu Chiến thật vất vả mặc y phục vào lại bị kéo ra, áo ngắn khó khăn lắm mới có thể che khuất nửa mông, giữa đùi đều là bạch trọc bị thao ra, một mảnh lầy lội, vừa động liền phát ra tiếng dâm mỹ.

Bắp đùi trắng hồng, miệng huyệt cũng bị thao ra màu đỏ tươi, co lại khép lại phun ra nuốt vào cực đại của Vương Nhất Bác, trên dương vật thô khỏe đỏ tím bao trùm dâm dịch ái muội mang ra từ bên trong.

Tiêu Chiến nằm trên mép giường, bị thao gập cả người, khăn trải giường dưới thân bị bắt loạn, dưới thân thấm ướt một mảnh, tất cả đều là dâm dịch, mặt chôn trong khăn trải giường, đã kêu không ra tiếng rồi.

Thất thần khẽ nhếch mở môi đỏ, nước mắt sinh lý chảy từng giọt, nét ửng hồng lan ra ngũ quan tuấn tú, có vẻ càng thêm câu người. Đôi mắt quay đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác, nửa giận nửa kiều, Vương Nhất Bác nhìn thấy, tay càng dùng sức bóp chặt eo y.

Hạ thân như đang bốc lửa, cơ thể Tiêu Chiến bị thao mở, Vương Nhất Bác ra vào vô cùng trôi chảy, dâm dịch làm dịu mị thịt, khiến mỗi một lần đều mạnh như vũ bão, đỉnh thẳng vào điểm dâm của Tiêu Chiến.

Cả người Tiêu Chiến run rẩy một chút, phát ra tiếng ngâm kêu kéo dài, thịt mông bị bàn tay to vỗ đến rung động, đau đớn hỗn loạn tê dại, cảm giác chưa từng có phảng phất khiến linh hồn y đều đang run rẩy

"A a...... Ư a...... Sắp bị...... Thao hỏng rồi......"

Vương Nhất Bác rút côn thịt ra, tất cả vết sáng bám trên kinh lạc đều là dâm thủy, lại đâm vào thật mạnh

"Sẽ không hỏng."

Giọng của hắn khàn khàn, mang theo trầm thấp mê ly, cúi người xuống hôn dọc theo tấm lưng thấm ướt của Tiêu Chiến, đường cong mê người ấy, như ngọc hòa điền tốt nhất.

Tiêu Chiến bị hôn đến mức cả người run rẩy, điện hạ bị bắt nằm làm như chó con, xấu hổ xen lẫn tê dại, khoái cảm trí mạng khiến đôi mắt y mê ly, đắm chìm trong khoái cảm mà Vương Nhất Bác mang đến, cả người nóng bỏng, ngoài miệng kêu không muốn, nhưng eo lại nhịn không được, phối hợp Vương Nhất Bác đỉnh lộng, mông lắc ra hoa văn sóng thịt, Vương Nhất Bác nhìn mà đôi mắt bốc cháy.

Tiểu huyệt bị cắm sưng đỏ, từng luồng dâm thủy không ngừng ứa ra bên ngoài, theo bắp đùi của hai người nhỏ giọt xuống, Tiêu Chiến thật sự chịu không nổi nữa, vành mắt ửng hồng nhìn Vương Nhất Bác rầm rì nói

"Hu hu...... Chàng, chàng sao vẫn chưa bắn......"

"Muốn ta bắn vào à?" Vương Nhất Bác dán y hôn một cái "Bắn chỗ nào?"

Chân của Tiêu Chiến cũng run, dương vật đã sớm bắn qua hai lần chỉ còn trướng, không bắn ra được gì nữa, y nhìn nam nhân cháy đỏ mắt, hai mắt mê ly, trong miệng cố gắng dùng giọng êm tai dụ hắn

"Bên, bên trong...... A a ha ưm a...... Bắn vào bên trong...... A...... Bắn cho ta...... Hu hu hu...... Không muốn...... Ư a a......"

Bên môi của Vương Nhất Bác nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý, bóp chặt eo y điên cuồng đỉnh lộng, tiểu huyệt dâm đãng bị hắn thao ra từng luồng dâm dịch nóng bỏng, đánh vào quy đầu, hắn chỉa vào điểm sâu nhất kia, dồn sức một phát, bắn hết tinh dịch nóng bỏng vào chỗ sâu.

"Tuân lệnh, điện hạ của ta."

--------

Lúc Tiêu Chiến ngâm mình vào trong nước, cả người đều như nhũn ra, như giẫm lên đám mây, y thật sự mệt đến mức không nhấc nổi lực.

Nhưng vẫn phải tiếp tục tìm lối ra, cũng may trong động có một chỗ nước chảy, giúp bọn họ không đến mức khát chết.

Nhưng y cảm thấy lại tiếp tục như vậy, y rất có khả năng trước khi chưa bị đói chết, đã bị Vương Nhất Bác muốn chết trước rồi.

Đối với tình cổ, y cũng chỉ từng nghe sư phụ nhắc qua, trách y lúc ấy tuổi còn nhỏ quá nghịch ngợm, sư phụ dạy rất nhiều thứ, y đều không học thật tốt. Trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết làm sao mới có thể giúp được Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn một chỗ nước chảy này, nghĩ đến đã có nước chảy tiến vào, vậy khe đá sẽ có nguồn nước lưu động, ở chỗ lớp vỉa đá bị nước thấm vào hàng năm đó, hẳn là yếu nhất, nói không chừng mình có thể dùng nội lực mở lối ra.

Tiêu Chiến suy nghĩ, đang định đứng dậy mặc y phục, nhưng mới vừa đứng lên, thì Vương Nhất Bác vừa rồi vẫn luôn nhắm mắt ở trong nước, bỗng chốc liền mở mắt ra.

Đạp lên tiếng nước, từ phía sau ôm lấy Tiêu Chiến một phát.

Không quan tâm dán y, đầu cọ lên cổ y từng cái từng cái, cổ họng phát ra tiếng rầm rì như chó con

"Khanh Khanh......"

Tiêu Chiến bị hắn cọ ngứa, rụt đầu trốn

"Được rồi Vương Nhất Bác, chúng ta phải mau mau nghĩ cách ra ngoài."

Vương Nhất Bác thân thể trần trụi, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, cứ dán y như vậy, cánh tay dùng sức ôm y trong ngực, siết eo y phát đau, giọng nói cháy sạch khàn khàn

"Ta muốn...... Khanh Khanh......"

Tiêu Chiến đã từng vô số lần không thích Vương Nhất Bác nói quá ít, cái gì cũng không nói. Nhưng khi Vương Nhất Bác bắt đầu nói về mọi thứ, y lại bắt đầu khô đến hoảng.

Y chỉ có thể vỗ vỗ đầu đặt trên cần cổ y của Vương Nhất Bác, giống như dỗ tiểu hài tử nói

"Ngoan nha, lát nữa được không?"

"Ta không."

Lời còn chưa dứt, Vương Nhất Bác đã chặn y hôn qua, độ ấm trên môi cũng rất cao, vươn đầu lưỡi ướt nhẹp liếm y như chó con, đảo qua giữa môi, lại vội vàng tiến vào, câu chơi đầu lưỡi của Tiêu Chiến, tỉ mỉ càn quét môi răng của y lưu luyến dị thường.

Trước kia Tiêu Chiến trêu chọc hắn, hoàn toàn chính là cảm thấy Vương Nhất Bác sẽ không thật sự làm gì y, nên y đã tùy ý hết sức, chọc Vương Nhất Bác đỏ mặt làm thú vui.

Nhưng thật ra luận kinh nghiệm, y ít hơn bất kỳ ai, sau khi Vương Nhất Bác giải tỏa dục vọng, kỹ xảo lại cứ thành thạo như một tay lão luyện, Tiêu Chiến vốn không kịp chống cự, đã bị hôn đến mềm chân.

Bị để lên tảng đá cứng rắn, đầu bị Vương Nhất Bác khống chế chặt trong tay, không cho lui về phía sau, bị hôn đến mức phát ra tiếng nức nở, nước bọt dung hòa vào nhau phát ra âm thanh khiến người đỏ mặt.

Một bàn tay khác của Vương Nhất Bác vội vàng chui vào trong y phục của y, đầu ngón tay xoa nắn đầu vú của Tiêu Chiến, lại lượn vòng gãi quầng vú của y, Tiêu Chiến rên một tiếng, đẩy nhẹ hắn

"Vương Nhất Bác...... Không...... Ưm a...... Muốn......"

Vương Nhất Bác cảm giác được y giãy giụa, hơi mất hứng nhíu mày, trừng phạt cắn một cái, Tiêu Chiến bị đau, chỉ có thể vuốt tóc hắn, bỗng chốc thuận theo

"Thật sự...... Không được...... Ta, ta đau......"

Tiêu Chiến xin tha, có thể không đau sao, bắt đầu từ khi y vào động, Vương Nhất Bác liền đè nặng y không quan tâm gì làm ba lần, mỗi một lần đều là y tiết đến mức không bắn ra được gì nữa, vừa khóc vừa gào đẩy hắn, Vương Nhất Bác mới chịu buông tha y.

Bây giờ y không chỉ đau eo, mà thậm chí toàn thân đều giống như bị tháo dỡ.

Vương Nhất Bác nghe xong buông y ra, con ngươi rất trầm, nhìn chằm chằm y, hình như là đang suy nghĩ y nói thật hay giả.

Tiêu Chiến vội vàng kéo y phục một chút, lộ ra nửa đoạn vòng eo, chỉ vào một chỗ nói

"Là thật, chàng xem đã bầm rồi."

Trên nửa đoạn vòng eo, ngoại trừ dấu hôn Vương Nhất Bác lưu lại ngày đó vẫn chưa rút, còn có dấu vết xanh xanh tím tím ái muội.

Người trúng tình cổ chỉ biết tuân theo bản năng của mình, lúc Vương Nhất Bác bóp Tiêu Chiến thao vào trong, là thật sự dùng lực hung ác, như hận không thể đưa hết chính mình vào trong.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm một chỗ của y, chân mày nhíu chặt hơn, bỗng kéo tay Tiêu Chiến tát vào mặt mình.

Tiêu Chiến hoảng sợ, cũng may thu lực, chỉ dán nhẹ lên mặt Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác không nói lời nào, chỉ rũ mắt, nhìn chằm chằm mặt đất không nói lời nào.

Áy náy a.

Tiêu Chiến hơi buồn cười, vuốt vuốt mặt hắn

"Ta không sao."

Vương Nhất Bác vẫn không nói lời nào.

"Thật mà." Tiêu Chiến lại nói.

Vương Nhất Bác giống một đứa trẻ giận dỗi, ngoại trừ mím môi chính là không đáp lại y.

Tiêu Chiến không thể nhìn bộ dạng này của hắn, trong lòng mềm nhũn không rõ.

Liền chợt nói "Lại hôn một cái, được không?"

Vương Nhất Bác đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt cũng sáng lên.

Tiêu Chiến ôm cổ hắn, hôn môi hắn một cái

"Lại hôn một cái, chúng ta liền đi tìm lối ra, được không?"

"Không được."

Vương Nhất Bác lại từ chối y lần nữa.

"Nhưng mà nếu không đi ra, chúng ta sẽ đói chết."

Vương Nhất Bác nhìn y, sau một lúc lâu mới trầm giọng nói

"Vậy em tìm đi."

Lúc này Tiêu Chiến mới được giải thoát, vội vàng mặc y phục, đứng dậy dựa vào vách đá bên cạnh mặt nước, nhưng mới đi được vài bước, lại bị ôm lấy eo từ phía sau.

Tiêu Chiến bất đắc dĩ nói "Vương Nhất Bác......"

Vương Nhất Bác phủ lên người y vẫn không nhúc nhích, thấp giọng nói

"Chỉ ôm."

"Nhưng chàng ôm như vậy, ta không thể động a." Tiêu Chiến vỗ vỗ tay ôm eo mình

"Chẳng lẽ chàng không muốn ra ngoài sớm một chút sao?"

Vương Nhất Bác không nói gì, Tiêu Chiến thở dài một tiếng, chỉ có thể mang theo áo choàng hình người này, chật vật đi về phía trước, mới bước ra một bước, liền nghe thấy giọng nói bên tai, trầm thấp lại ủy khuất

"Không muốn."

🌸🦁🐰🌸

(Ngọc hòa điền 和田玉-白兔玉掛墜.)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net