Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸🦁🐰🌸

Cuối cùng sau khi thở dài không biết lần thứ mấy, A Miêu mới thật sự chấp nhận chủ thượng anh minh thần võ của mình, về mặt tư tưởng nhận thức đã biến thành đứa bé 6 tuổi này.

Nhưng phía sau vẫn còn một tiểu lang quân hoàn toàn chưa chấp nhận được, nhìn chằm chằm nàng ngồi xổm trên mặt đất thư phòng lật xem sách cổ như sói, muốn tìm kiếm nguyên nhân tạo thành như vậy.

Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, A Miêu thậm chí hoài nghi nếu mình không thể tìm được cách giải quyết, thì nói không chừng tiểu lang quân mặt phật trầm tĩnh phía sau này sẽ giết mình.

Chỉ có thể vừa lật vừa nói

"Trước đây chưa từng xảy ra vấn đề như vậy......"

"......"

"...... Có lẽ không phải do cổ trùng đâu?" A Miêu tiếp tục nói dè dặt

"Nói không chừng...... cũng có thể là vì người vẫn luôn sốt cao không lùi, cho nên......"

Sốt hỏng đầu óc rồi.

A Miêu gắng gượng nuốt câu nói kế tiếp xuống, nàng sợ nói ra, tiểu lang quân sẽ thật sự giết nàng.

Cho nên chỉ có thể châm chước dùng từ một chút 

"Mất trí nhớ nhất thời."

Vương Nhất Bác nhíu chặt chân mày, hiển nhiên cũng không chấp nhận lý do thoái thác của nàng.

A Miêu hết cách, hai tay mở ra

"Là thật...... Chủ thượng giáng sinh chưa đủ tháng, vì vậy từ nhỏ thân thể đã không tốt, rất dễ sốt cao không lùi, sau đó mãi đến lúc 6 tuổi, quốc sư mang theo người đến vùng lân cận Dương Châu vô tình gặp được một vị lão phương trượng. Lão phương trượng điều trị mấy tháng cho chủ thượng, cuối cùng đã nhìn thấy thành quả."

"Nhưng từ biệt lão phương trượng xong, trên đường hồi cung, chủ thượng ngoài ý muốn rơi xuống nước, lại bị sốt mấy ngày, tỉnh lại đã không còn nhớ rõ rất nhiều chuyện trước đây."

A Miêu nói xong, lại thấy sắc mặt của Vương Nhất Bác rất kỳ lạ, là trong nháy mắt trắng bệch thêm vài phần, như bị đả kích gì đó rất lớn, thân thể run rẩy lui về sau vài bước.

Thì ra...... Thật sự đã quên a...... Vương Nhất Bác lẩm bẩm tự nói trong lòng.

Mà quên như vậy, lại không phải điều hắn muốn, chỉ vì hắn quá coi trọng hồi ức, còn Tiêu Chiến là người vô tâm vô phổi, vì vậy không nhớ rõ một người không quan trọng như mình.

Quên như vậy, là thật sự đã quên.

Ngay cả tia hy vọng cuối cùng rằng một ngày nào đó Tiêu Chiến sẽ nhớ đến hắn trong ký ức, cũng đã không còn nữa.

Y thật sự, đã quên.

Đã quên trăng Dương Châu, đã quên cổ tháp trầm tĩnh, đã quên mình...... cùng y ngắm hoa lê đầy sảnh.

Có lẽ sắc mặt của hắn quá mức khó coi, A Miêu thấp giọng an ủi nói

"Tiểu lang quân, huynh, huynh đừng vội, vẫn có cách có thể giải quyết."

Vương Nhất Bác giọng nói khàn khàn, nhìn về phía nàng nói

"Cách gì?"

Bị hỏi như vậy, A Miêu hơi do dự, không biết có nên nói hay không.

Nhưng Vương Nhất Bác cứ nhìn chằm chằm nàng như vậy, khiến nàng cảm thấy dù cách này muốn mạng của hắn, hắn cũng sẽ đồng ý.

Vì thế A Miêu hít sâu một hơi, mới chậm rãi nói

"Nói cho huynh biết cũng được, nhưng huynh phải bảo đảm, lời nói hôm nay của chúng ta, sẽ không có người thứ ba biết, kể cả...... chủ thượng."

"Ừ."

A Miêu nói "Trung Nguyên có câu nói nói như thế nào...... Người xuất gia không nói dối, huynh phải thề trước mặt Phật Tổ, dù sống hay chết cũng không tiết lộ nửa chữ."

Vừa dứt lời, liền nghe thấy phật châu giữa cổ tay của Vương Nhất Bác vang nhỏ, hắn đã gỡ xuống một hạt đưa vào trong tay A Miêu

"Đây là hạt phật châu gỗ tử đàn lá nhỏ mười tám giới, là sư phụ ta để lại cho ta, đúng mười tám hạt, một niệm Phật một hạt châu, châu này cho cô, ta dùng lòng tụng Phật, thành kính tuân thủ lời hứa này."

Tay cầm phật châu của A Miêu run run, không biết có phải vì đôi mắt kiên định của tiểu lang quân như tảng đá ngàn năm không chuyển dưới ánh trăng hay không, trong lòng nàng đột nhiên sinh ra một loại sợ hãi

Chỉ vì một cách không biết có thể thành công hay không này sao?

A Miêu nói thầm trong lòng, nhưng đồng thời lại nghĩ

Phải chăng điều này cũng có nghĩa là, trong lòng tiểu lang quân, thật ra chủ thượng còn quan trọng hơn tín ngưỡng, thành kính, phật niệm này không.

A Miêu thở ra một hơi nhẹ, nhận lấy phật châu rất trịnh trọng, mới mở miệng nói

"Trước khi nói, huynh có thể để ta lấy một giọt máu không?"

Vương Nhất Bác khó hiểu, nhưng vẫn để nàng lấy một giọt máu đầu ngón tay.

A Miêu lại lấy ra một hộp chứa cổ, nhỏ máu của Vương Nhất Bác vào.

Máu mới nhỏ vào, cổ trùng vốn đang yên tĩnh như vật chết đột nhiên xao động, tiếp theo đã bị cắn nuốt tan rã, cuối cùng chỉ còn lại một sợi khói nhẹ.

Cả quá trình chỉ trong chớp mắt.

Lồng ngực của A Miêu phập phồng kịch liệt, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trong mắt hiện lên một loại hưng phấn có thể nói là điên cuồng.

"Là thật...... Thế mà lại là thật!"

Vương Nhất Bác nhíu mày "Cái gì?"

"Kim cổ, là kim cổ a!" A Miêu kéo hắn "Trong cơ thể huynh thật sự có kim cổ."

Vương Nhất Bác lui ra một chút không dấu vết, vì A Miêu vẫn đang lâm vào hưng phấn, nên ánh mắt nhìn hắn quan sát từ trên xuống dưới, cực kỳ giống đồ tể gặp được bò sữa vô cùng béo khỏe, dự định băm nhỏ hắn ra thành từng mảnh.

Nàng không ngừng nhìn hắn trên dưới trái phải, quả thật giống đứa bé có được món đồ chơi mới, không ngừng cảm khái không thể tưởng tượng nổi.

Rốt cuộc chờ nàng hơi bình tĩnh một chút, Vương Nhất Bác mới nhàn nhạt hỏi

"Kim cổ...... thế nào?"

Ai ngờ A Miêu lại cầm đầu ngón tay của hắn, lại nhỏ ra không ít máu, sau đó lấy ra không ít dụng cụ mà Vương Nhất Bác chưa từng thấy từ hộp nhỏ giấu trong thư phòng, leng ka leng keng hơn nửa ngày, cuối cùng thế mà còn nếm thử một chút

"Ừm...... Hình như mùi vị không có gì khác biệt, nhưng sao lại có vị tình cổ......"

Vương Nhất Bác thở dài, chỉ có thể hỏi lại lần nữa

"Tình cổ gì nữa?"

Có lẽ là vì Vương Nhất Bác rất ít bộc lộ cảm xúc ra ngoài, nên lúc này thấy thật sự hơi bất đắc dĩ, lại hơi bực, thấy hắn thật sự sắp tức giận, A Miêu ra vẻ thần bí nháy nháy mắt

"Thật ra lúc huynh mới đến cốc, cắt máu làm dẫn ta liền nhận ra, huyết mạch của huynh rất khác biệt, sau đó hôm nay ta dẫn cổ, cổ trùng gặp huynh liền xao động không thôi."

"Ta nghĩ...... chắc huynh cũng nhận thấy được thân thể của mình biến hóa đi."

Vương Nhất Bác ngẩn ra, A Miêu tiếp tục nói

"Tỷ như, vết thương trên thân thể luôn khép lại rất nhanh, lại tỷ như, máu cũng có tác dụng chữa lành thần kỳ với người khác, hơn nữa...... làm một hòa thượng mà nói, huynh không cảm thấy, tóc của huynh mọc nhanh hơn trước sao."

A Miêu nói xong, sắc mặt của Vương Nhất Bác liền dần dần trầm xuống, mày nhíu lại buông, mặt mày lâm vào suy nghĩ.

Vết thương, máu, còn có...... quả thật sau nhiều ngày mọi việc hỗn loạn, tóc vốn bôi qua dầu cây trẩu sẽ mọc chậm, lại dài ra không ít lúc hắn không để ý.

"Kim cổ chính là vua của cổ, chính là bí thuật tối thượng của Cửu Lê tộc, nhưng qua nhiều năm như vậy, chỉ tồn tại trong sách cổ, không có ai thật sự gặp qua. Trong sách ghi lại, phàm là người có kim cổ nhập thể, sẽ bất tử không thương, thân thể sẽ mãi mãi ở trong trạng thái tốt nhất, khỏe mạnh bừng bừng phấn chấn, dù là lão già đã qua tuổi hoa giáp, chỉ cần có kim cổ, thân thể vẫn có thể trẻ hóa đến thời kỳ cường thịnh nhất của niên thiếu."

(Tuổi hoa giáp 年过花甲: niên quá hoa giáp, là hơn 60 tuổi, tuổi quá một giáp.)

"Còn về tình cổ, chẳng qua là cổ trùng cấp thấp, một loại cổ trùng có thể thôi thúc kích thích tình ý của con người. Toàn thân có mùi thơm lạ lùng đặc biệt, tuy đã mất, nhưng trong máu vẫn còn tàn lưu."

Lúc trước còn chưa kịp nghĩ nhiều, bây giờ Vương Nhất Bác lại bỗng nghĩ đến hình ảnh hiện lên trong đầu ở trong hang động.

Thôi phát tơ tình...... Phải chăng điều đó có nghĩa là dưới tình huống không hề hay biết, thật ra... những chuyện đó đã thật sự xảy ra.

Giọng nói của hắn run rẩy

"Tình cổ nhập thể...... còn có ý thức...... có ký ức không?"

A Miêu nghiêng đầu nghĩ nghĩ

"Cái này thì không biết, bởi vì cổ trùng không thể bị tống ra bởi sức mạnh của bản thân người trúng cổ, nhưng tình huống của huynh đặc biệt a, kim cổ là vua của cổ trùng, bất kỳ cổ nào cũng sẽ bị nó ăn mòn tan rã, tình cổ trong người huynh là bị tiêu diệt trực tiếp, vì vậy huynh trúng cổ có phải cũng sẽ bị mất đi ý thức và ký ức hay không, trong sách cũng chưa từng viết."

Thiếu nữ thở dài xa xăm

"Aiz, trong tộc sớm đã cấm cổ, ta cũng chỉ lén học sơ sơ thôi, cổ ở trong người huynh, chắc hẳn tiểu lang quân huynh cũng nên có chút hiểu biết mới phải."

A Miêu không ngờ là, Vương Nhất Bác chỉ chậm rãi lắc lắc đầu.

Hắn cũng không biết, cái gì cũng không biết, không biết vì sao trong cơ thể mình sẽ có kim cổ, và trúng tình cổ lúc nào, chứ đừng nói là lai lịch và cách dùng.

Điều khiến hắn cảm thấy khó chịu hơn nữa là, hắn không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra sau khi trúng tình cổ.

Nếu những đoạn ngắn chợt hiện đó là thật, thì hắn không dám nghĩ mình đã làm chuyện khốn kiếp cỡ nào nữa.

Và tất cả những điều này... sẽ trông ra sao, trong mắt điện hạ?

Chỉ nghĩ đến đây, đôi mắt của Vương Nhất Bác đã một màu u ám.

"Vậy đại khái là khi nào, huynh cảm giác được thân thể biến hóa?" A Miêu đuổi theo hỏi.

Vương Nhất Bác im lặng, suy tư nhớ lại đủ chuyện trong khoảng thời gian này, bỗng liền nhớ đến đêm ở Kim Lăng ấy, chính mình thân trúng dâm độc, vì thanh tỉnh mà đâm mình một kiếm, hắn biết rõ nó nặng cỡ nào hơn bất kỳ ai. Nhưng chỉ qua vài ngày thế mà lại lành rồi, chẳng lẽ chính là lúc ấy?

Vì thế khẽ nói

"Trước khi rời khỏi Kim Lăng, từng bị một lần trọng thương, dường như y...... đã dùng bình thuốc mà sư phụ để lại cho y để cứu ta."

A Miêu nghe đến đây, đôi mắt lại lấp lánh phấn khích.

"Vậy là đúng rồi, trong lời đồn chỉ có Thánh Nữ mới có thể nuôi dưỡng kim cổ, và quốc sư đại nhân từ nhỏ đã lớn lên cùng Thánh Nữ tiền nhiệm, cũng là mẫu thân của chủ thượng, là người thân thiết nhất, nếu thật sự có kim cổ tồn tại trên đời, vậy chắc hẳn là ở trong tay ông ấy rồi."

Vương Nhất Bác vì nghĩ đến có lẽ Tiêu Chiến đã sớm biết mọi chuyện này, mà trong lòng bực bội dị thường, không khỏi tức giận nói

"Vật quan trọng như vậy, sao có thể không rõ không ràng như thế?"

A Miêu thấy hắn như vậy, trong lòng cũng hơi buồn.

Đúng vậy, vốn cũng là thánh vật của một tộc, sao lại không rõ không ràng như vậy, một quần tộc muốn kéo dài, không phải dựa vào truyền thừa sao?

Nghĩ đến đây, đôi mắt sáng rỡ của thiếu nữ cũng cùng dâng lên phiền muộn

"Có lẽ...... là vì, so với không rõ không ràng, thì quốc sư đại nhân càng mong chủ thượng mãi mãi không cần biết bí mật này."

Vương Nhất Bác nhíu mày "Chỉ giáo cho?"

"Tiểu lang quân có từng nghe nói về Cửu Di Quân chưa?" A Miêu hỏi.

Vương Nhất Bác tất nhiên là biết, tuy chỉ nghe nói, nhưng vẫn có một mối liên hệ rất lớn.

"Cửu Di Quân thật ra xuất thân từ Cửu Lê tộc, cái gọi là thần binh trời giáng, chẳng qua là vì lúc ấy mỗi nhà mỗi hộ trong tộc đều luyện cổ, nên thân thể cường tráng hơn người bình thường một chút mà thôi, thả cổ trùng trên chiến trường cũng có tác dụng lớn."

"Nhưng một trận đại chiến hai mươi mấy năm trước, Cửu Di Quân toàn quân bị diệt, hầu như tất cả nhi lang trong tộc đều có đi mà không có về, bọn họ đều nói, nuôi cổ hầu người, là làm trái thiên đạo, vì vậy thiên thần mới giáng tai họa xuống Cửu Lê tộc, từ đó về sau trong tộc không được nuôi cổ nữa."

A Miêu nhìn sơn trại bị mây mù vòng quanh ngoài cửa sổ, mắt tựa động không động, chìm trong nỗi u sầu của quá khứ.

"Cứ như vậy Cửu Di Quân từ thần binh hộ quốc, trở thành cấm kỵ thiên đạo trong miệng bách tính, nhất tộc chúng ta cũng chỉ có thể trốn vào trong Phục Hy cốc."

Nói đến đây, đôi mắt của A Miêu trở nên sáng hơn, giọng nói đột nhiên lớn

"Nhưng thật ra vật cổ này, cũng không phải chỉ là vật độc hại người, cũng có thể cứu người, cũng có thể chữa khỏi! Lại vì một trận thiên tai, mọi thứ đều thay đổi, đều thay đổi......"

Thiếu nữ không biết nên trách thế nhân nông cạn, hay nên trách thế đạo bất công.

Lúc lại nhìn về phía Vương Nhất Bác, đôi mắt là sự nghiêm túc không thuộc về thiếu nữ

"Vì vậy, bất kể thế nào, cũng xin huynh giữ bí mật, đừng nói cho bất kỳ ai biết huynh có kim cổ. Phân tranh dựng lên vì cổ đã quá nhiều rồi, cũng vì cổ mà nhất tộc chúng ta nhận hết đau khổ, vì vậy mẫu thân sư phụ của chủ thượng, thậm chí tất cả mọi người chúng ta đều không muốn chủ thượng lại hiểu rõ bí mật trong đó."

"Nếu huynh vẫn muốn tiếp tục ở lại bên cạnh chủ thượng, thì xin huynh hãy bảo hộ người thật tốt. Nếu bị ai biết được trong người huynh mang kim cổ, sẽ lại không tránh được một trận tinh phong huyết vũ."

A Miêu nói rất trịnh trọng, vành mắt đều đỏ lên, nàng vốn không muốn như thế.

Nhưng nàng có thể nhìn ra, chủ thượng rất để ý người trước mắt này, vì vậy khẩn cầu người này có thể vẫn luôn ở bên chủ thượng, vẫn luôn khiến chủ thượng vui vẻ, hoàn thành nguyện vọng rất đơn thuần này của nàng.

Vương Nhất Bác sắc mặt trầm tĩnh nghe xong lời A Miêu nói, lại rũ mắt không thấy rõ cảm xúc.

Nhưng phật châu trong tay chuyển động, thấp giọng nói

"Đã lấy châu này, hứa hẹn với cô."

Lúc này A Miêu mới làm bộ vén tóc, giấu sự ướt át trong mắt, quay đầu đi qua lấy ra một trang giấy

"Đây cũng là một giải pháp khả thi, huynh dựa theo những gì đã viết, trong ba tháng, chủ thượng ắt có chuyển biến tốt đẹp."

Vương Nhất Bác nhận lấy cất kỹ, A Miêu lại lén hắn viết lung tung lên một tờ giấy khác một lúc lâu, sau đó bỏ tờ giấy vào một túi gấm khác, buộc lại bằng nút thắt.

"Còn cái này, nếu sau ba tháng tình huống nặng thêm, hoặc là...... chủ thượng xảy ra điều gì bất trắc không thể vãn hồi, thì huynh hãy mở túi gấm này ra ngay."

Vương Nhất Bác gật đầu, duỗi tay qua nhận, lại bị A Miêu giữ chặt một phát, nhìn hắn nghiêm mặt nói

"Nhớ kỹ, nhất định phải là tình huống chủ thượng nặng thêm, hoặc là lúc xảy ra việc nguy hiểm tính mạng, thì huynh mới có thể mở ra."

Vương Nhất Bác hơi khó hiểu, nhưng vẫn trịnh trọng tiếp nhận, bỏ túi gấm vào trong vạt áo sát người.

Lúc A Miêu nhìn hắn cất ổn thỏa xong, nghiêm túc rũ mắt, trong lòng chỉ cảm thấy một mảnh chua xót.

Chủ thượng à, nếu thật sự có một ngày như vậy, mong rằng...... người đừng trách A Miêu.

🌸🦁🐰🌸

Tờ giấy đó... hazzz....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net