Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Vương Nhất Bác đến, cảnh sát đã tới, giám sát cũng đã được điều ra, màn hình cho thấy, sáng sớm Tiêu Chiến đi ra khách sạn, mang theo máy ảnh, vừa đi vừa nghỉ, một bên đi dạo một bên chụp ảnh, nhìn còn rất thoải mái.

Lâm Thước Dương đang yêu cầu nhân viên khu nghỉ dưỡng tìm kiếm người từng inch một.

"Xảy ra chuyện gì?" Đôi mắt Vương Nhất Bác đỏ ngầu, nhìn có chút đáng sợ.

"Con mẹ nó chứ còn muốn hỏi cậu chuyện gì đang xảy ra đấy, tự mình nhìn đi!" Lâm Thước Dương rất tức giận.

Hình ảnh theo dõi biểu hiện, Tiêu Chiến lúc đầu cầm máy ảnh đang chụp phong cảnh, ngay khi vừa hạ máy ảnh xuống liền thấy một nhóm người và một người trợ lý đi đến bên cạnh Tiêu Chiến nói mấy câu, sau đó Tiêu Chiến liền đi theo bọn hắn.

Vừa mới bắt đầu còn có thể tìm giám sát phát hiện nhóm người đi đến nơi nào, thế nhưng là người trợ lý kia đưa Tiêu Chiến đi lòng vòng khắp nơi, sau đó đi đến một góc chết giám sát. Kể từ lúc đó, không thấy Tiêu Chiến xuất hiện nữa.

Màn hình giám sát ở cửa ra cũng đã điều đến, bởi vậy hiện tại duy nhất có thể xác định là nhóm người đó vẫn ở trong khu nghỉ dưỡng, không hề rời đi. Thế nhưng khu nghỉ dưỡng lớn như thế, rất nhiều nơi chưa được khai thác tới, giấu một người thật quá dễ dàng.

"Nói một chút, có chuyện gì với trợ lý của cậu chuyện gì xảy ra vậy?" Ngữ khí của Lâm Thước Dương không có thiện cảm.

Vương Nhất Bác trầm mặc nửa ngày, nói: "Tôi cũng không biết."

Lâm Thước Dương lông mày vặn chặt, hỏi: "Cậu có ý gì?"

Vương Nhất Bác nói: "Cậu ta đi theo tôi kỳ thật không đến bao lâu, tôi chỉ để cậu ta đi theo sắp xếp công việc của hai người trong khu nghỉ dưỡng thôi."

Lâm Thước Dương nói: "Vậy cậu định làm như thế nào?"

Vương Nhất Bác nói: "Kiểm tra."

Sau đó Vương Nhất Bác đi sang một bên gọi điện thoại, Lâm Thước Dương đứng tại chỗ, có chút bực bội chờ Vương Nhất Bác kết thúc cuộc gọi.

Vương Nhất Bác nói chuyện điện thoại xong trở về, liền trực tiếp nói với tổng quản khu nghỉ dưỡng: "Tìm cho tôi, ngay cả mặt đất từng khối từng khối nhấc lên cũng phải tìm ra bằng được người cho tôi."

Tay áo của Vương Nhất Bác bị hắn vén đến khuỷu tay, cổ áo sơmi cũng bị hắn giật ra hai cúc, đây đã là cực hạn lôi thôi lếch thếch của hắn. Thế nhưng sốt ruột cũng vô ích, những gì bọn hắn có thể làm bây giờ chỉ có thể ngồi chờ tin tức.

Có một nhà kho cũ ẩn nấp trong khu nghỉ dưỡng.

Tiêu Chiến vùng vẫy một hồi, lại phát hiện mình không thể động đậy, hiện tại anh đang bị trói trên ghế, cơn đau âm ỉ sau gáy nói với anh rằng trí nhớ của mình không có vấn đề.

Tiêu Chiến nhớ rằng, ban đầu mình đang chụp ảnh phong cảnh, kết quả có một đám người và một người trợ lý đột nhiên đi tới nói chuyện với anh, nói Tiêu Tư Điềm nháo muốn tìm anh, anh hơi nghi hoặc một chút, theo logic thì con gái bảo bối của anh không biết mấy cái nháo như thế này.

Nhưng Tiêu Chiến cũng không nghĩ nhiều, liền đi theo người trợ lý, vừa đi vừa nói chuyện phiếm, đi không bao lâu lại phát hiện xung quanh càng ngày càng hoang vu, hẳn là đến khu vực chưa được khai thác.

Tiêu Chiến cảm giác có chút không đúng, liền hỏi trợ lý muốn dẫn mình đi đâu, sau đó anh nhìn thấy người trợ lý cười quỷ dị, ngay sau đó anh liền bị đánh cho bất tỉnh, tỉnh lại liền phát hiện ra mình bị trói.

Đột nhiên, tiếng mở cửa kẹt kẹt vang lên, Tiêu Chiến cảnh giác nhìn về phía phát ra tiếng mở, người đang tiến đến vẫn là người trợ lý kia.

"Cậu trói tôi vào làm gì." Giọng nói của Tiêu Chiến nghe vẫn còn tương đối bình tĩnh.

Biểu cảm cửa người trợ lý giống như là có chút bất đắc dĩ: "Không phải tôi muốn trói anh, chỉ là trách chính anh chọc tới người không nên dây vào."

Tiêu Chiến cười khẽ một tiếng, nói: "Tôi đã lớn như vậy thì không có cái gì không dám khiêu khích người khác, ngược lại cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai bảo cậu bắt cóc tôi, để tôi còn dễ nhận mặt a."

Rõ ràng ở thế yếu, khí tràng lại cường đại như trước, như thể người trợ lý mới là người bị bắt cóc.

Người trợ lý trong lòng manh động một vẻ bối rối, trên mặt vẫn duy trì tỉnh táo, trả lời: "Người trói anh là ai, khi cô ấy đến anh sẽ biết."

"Được thôi." Tiêu Chiến cũng không làm khó hắn, nhưng cả ngày anh chưa ăn cơm, lúc này ngược lại là có chút đói, nghĩ nghĩ nói: "Tôi đói, có đồ ăn không."

Nghe lời này, sắc mặt người trợ lý có chút vô cùng thê thảm, nói: "Bây giờ anh bị bắt cóc, còn có tâm trạng ăn uống sao? Người trói anh nói, cô ấy không đến anh vẫn bị bỏ đói."

"Xùy, đãi ngộ thật kém."

Cùng lúc đó, trong khách sạn khu nghỉ dưỡng, Vương Nhất Bác ở trong đại sảnh ngồi một ngày, Lâm Thước Dương cũng đi theo hắn ngồi chờ ở trên ghế sofa.

Đột nhiên điên thoại di động của Vương Nhất Bác kêu lên, Vương Nhất Bác giật mình nhận điện thoại, nghe đối phương báo cáo tin tức.

"Điều tra ra rồi à?" Lâm Thước Dương nhìn Vương Nhất Bác nói chuyện điện thoại xong, hỏi.

Biểu cảm của Vương Nhất Bác có chút âm lãnh, nhẹ gật đầu nói: "Đã điều tra ra, người trợ lý này là người mới, thời gian trước qua lại với họ Lưu kia, tôi đem họ Lưu này giải quyết, đại khái là có chủ tâm trả thù."

"Cho nên đây là bắt cóc." Lâm Thước Dương có chút nổi nóng: "Loại nữ nhân ngu xuẩn này thật là phạm tiện, chết cũng không chọn kiểu chết tốt. Phái người theo dõi cô ta đi."

"Đã phái người theo dõi rồi." Vương Nhất Bác lo lắng siết chặt điện thoại, giống như hắn nhìn chằm chằm vào điện thoại, tin tức liền sẽ nhanh chóng truyền đến.

Lâm Thước Dương nhìn hắn như thế này, cũng có chút bất đắc dĩ, chọc chọc hắn: "Cậu có muốn đi nghỉ ngơi một chút không? Bây giờ đã hơn nửa đêm rồi không muốn đi ngủ sao?"

"Tôi đợi tin tức." Vương Nhất Bác lắc đầu, cố chấp nắm điện thoại di động, không chịu chợp mắt.

"Được." Lâm Thước Dương cũng không cùng hắn già mồm, hắn muốn chờ liền để hắn chờ thôi, dù sao cái tên hỗn đản này cũng nên lo lắng.

Tiêu Tư Điềm đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng, giòn tan hỏi: "Hai chú ơi ba ba cháu đâu rồi?"

". . . . . ." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Tư Điềm trầm mặc, hắn thực tế không biết thế nào nói cho cô bé chuyện Tiêu Chiến bị bắt cóc được.

Lâm Thước Dương nhìn Vương Nhất Bác một chút, nói: "Tư Điềm tiểu bảo bối, ba ba của cháu hắn gần đây bề bộn nhiều việc, cháu có theo hai bọn chú chờ ở đây không vậy?"

Tiêu Tư Điềm gật gật đầu, lại hỏi: "Nhưng mà trước khi ba ba cháu bận rộn đều sẽ nói cho cháy một tiếng nha."

Lâm Thước Dương nghẹn lời, dừng một chút còn nói: "Ba ba cháu lần này thật sự rất bận bịu, bận đến mức không có thời gian nói cho Tư Điềm, nên nhờ chú nói lại cho cháu."

Tiêu Tư Điềm "úc" một tiếng, ngoan ngoãn trở về phòng.

"Vì sao cậu phải giấu diếm con bé." Vương Nhất Bác hỏi.

Lâm Thước Dương hận không thể cho hắn một quyền: "Cậu không phải là đang nói nhảm sao? Con gái nhà người ta mới mấy tuổi a, lại để con bé lo lắng an nguy của ba ba nó của à? Cô bé này trưởng thành sớm, mới lớn như vậy liền biết thế nào không gây phiền toái cho người khác, hiểu chuyện đều làm cho người khác đau lòng, cậu có bị thiểu năng không vậy?"

". . . Là tôi suy nghĩ không kỹ." Vương Nhất Bác cúi đầu.

Lâm Thước Dương quả thực bị chọc giận đến phát cười: "Vương Nhất Bác, tôi phát hiện ra đầu của cậu chính là một cái mõ không có não."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net