Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌹🦁🐰🌹

70

"Bây giờ tớ không nói nên lời, tớ vốn đã rời khỏi đài phát thanh hồi lớp mười hai rồi, thế mà tớ vẫn bị một cô gái nhỏ làm phiền mỗi ngày."

Lớp mười hai chia lớp, Hoàng San San thế mà vẫn cùng một lớp với Tiêu Chiến. Nhưng Tiểu Yên ở lại lớp rồi, sẽ thấp hơn Tiêu Chiến một năm.

"Hả, sao lại vậy?"

"Còn không phải vì nghe được phong thái của ngài sao, nên mỗi ngày ồn ào muốn tớ tác hợp cho hai ngươi. Cả ngày hỏi thăm tin tức này tin tức kia của cậu, còn xem mình trở thành nữ chính ngốc bạch ngọt phim thần tượng thanh xuân nữa. Mệ nó, vì tớ thấy cô ấy còn nhỏ không hiểu chuyện, nếu không tớ đã mắng chết cô ấy rồi!" Hoàng San San than phiền, "Tớ cũng không thể tìm người đe dọa cô ấy bảo cô ấy đừng đến phiền tớ a?"

"Cậu nói rõ với cô ấy, đừng để cô ấy có bất kỳ tiếp xúc gì với tớ." Tiêu Chiến rất nghiêm túc lặp lại, "Bất kể tiếp xúc gì cũng không được!"

"Cậu sợ quái gì, không phải Vương Nhất Bác không ở trường sao?" Hoàng San San cúi đầu lén lướt di động, "Mệ nó, thật là âm hồn không tan! Thế mà lại đổi acc gửi tin nhắn cho tớ nè!"

"Chặn."

"Tớ có thể chặn đều chặn rồi, chỉ số di động đều đã chặn vài cái rồi!" Hoàng San San mắng hai câu, quăng sách làm bài.

Tiêu Chiến thở dài, "Thật không rõ vì sao lại có người thích gây rắc rối cho người khác như vậy."

"May là cô ấy không hâm mộ minh tinh, nếu không fan cuồng chính là cô ấy rồi!" Trong lúc vô ý Hoàng San San thoáng nhìn, "Ể? Sao cậu lại bắt đầu đeo lắc tay rồi? Lắc kim loại còn rất ngầu đó."

"Đeo chơi." Tiêu Chiến dùng tay áo che che.

"Oh, tớ xem sách ngữ văn này của cậu chút nào." Hoàng San San rút ra một quyển từ trong một chồng kia của Tiêu Chiến, "Tớ nhớ rõ cậu đã ghi lại rất nhiều điểm kiến ​​thức trong quyển đó." Cô xem mục lục sau đó lật sách, "Ể? Sao lại thiếu bốn trang?? Cậu xé《Tỳ Bà Hành》rồi?? Vì sao lại xé a?"

Tiêu Chiến nheo mắt, vuốt vuốt vòng tay của mình, "Không cẩn thận làm dơ, liền xé."

"Ò."

71

Mấy ngày gần đây Vương Nhất Bác bận túi bụi, Tiêu Chiến đều tự về nhà. Cậu ngẫu nhiên cũng đến công viên ngồi một lúc.

Không biết vì sao cậu đặc biệt thích ngồi trên ghế dài ở công viên đọc sách hoặc ngủ gật. Bốn phía im ắng mà lại rất trống trải, vầng sáng đèn đường cũng rất dịu dàng. Rất hiếm khi Tiêu Chiến cảm nhận được hương vị tự do.

Cậu bị Vương Nhất Bác khống chế quá nghiêm ngặt, ngay cả di động cũng bị theo dõi. Mọi lịch sử trò chuyện mọi ảnh chụp thậm chí cả thời lượng trực tuyến của các phần mềm mà Vương Nhất Bác cũng biết.

Vương Nhất Bác đã nói rõ ràng với cậu về những thứ này, còn nói nếu em phiền thì anh sẽ tắt nó.

Tiêu Chiến sao có thể nói phiền được, dựa vào tính cách của Vương Nhất Bác, sau khi tắt thì hắn chắc chắn sẽ làm ra không ít chuyện rắc rối.

Thật là người điên.

72

Mấy ngày gần đây Tiêu Chiến luôn cảm giác bị người theo dõi, kỳ kỳ quái quái. Nhưng lại không phát hiện bóng người, cậu vốn định tối nay sẽ không đến công viên, nhưng Vương Nhất Bác nói ngày mai hắn sẽ về.

Tiêu Chiến không nỡ rời xa chút thời gian tự do này, vì thế lại đi vào công viên. Sương sớm làm ướt ghế dài, Tiêu Chiến dùng một cuốn sách có bìa plastic làm đệm.

Đầu tiên là xem bài ghi chép trong chốc lát, sau đó nhắm mắt nhớ lại cách giải đề hôm nay.

Lớp mười hai rất khổ, hơn nữa cậu đã thiếu rất nhiều giờ học, để duy trì thành tích hiện tại, cậu còn phải cố gắng rất nhiều.

Mải vẽ đồ thị hàm số trong đầu, cậu ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Trên miệng hơi ngứa, Tiêu Chiến tưởng sâu trên cây rơi xuống. Cậu chợt bừng tỉnh, nhưng mà nhìn thấy lại là một khuôn mặt phóng đại của nữ sinh. Cậu suýt chút nữa kêu lên, mẹ nó quá kinh hãi!

Nữ sinh lùi về sau, vớ trắng giày da, cả người đều yểu điệu. Bóp giọng nói, "Học, học trưởng......"

"Bạn là ai a?!" Tiêu Chiến tức giận chất vấn, dùng mu bàn tay lau miệng.

"Em là Thượng Thập Phi lớp 10 ~ Học trưởng...... Em, rất thích anh! Dù sao em và anh cũng đã hôn hôn rồi, vậy chúng ta ở bên nhau nhé! Nếu không em sẽ nói cho bọn họ biết là anh cưỡng hôn em ~" Thượng Thập Phi nâng mặt nói, đôi mắt chớp chớp.

Tiêu Chiến mở to hai mắt, "Sao hôm nay anh lại về?"

"Quấy rầy các em hẹn hò rồi à?" Vương Nhất Bác lạnh nhạt thoáng nhìn.

"Không phải." Tiêu Chiến vội vàng đi qua nắm lấy tay Vương Nhất Bác, "Chúng ta về trước đi." Sau đó cậu quay đầu nói với Thượng Thập Phi, "Anh không thích em, cũng rất ghét hành động hôm nay của em! Xin em sau này đừng bao giờ đến quấy rầy anh nữa."

Thượng Thập Phi chu miệng, tay làm hình loa, "Anh không sợ sau này không gặp được em nữa sao? Bỏ lỡ em rồi thì không bao giờ tìm được em nữa đâu!"

Mẹ nó, đây là đút cho giới trẻ bao nhiêu phim thần tượng thanh xuân vườn trường rồi a! Không thể đút cho chút cơm sao?!

Tiêu Chiến túm Vương Nhất Bác, "Đừng để ý cô ấy!"

Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn thoáng qua, "Ừ."

Bình tĩnh ngoài ý muốn khiến Tiêu Chiến rất vui, túm hắn gọi cún con cún con không ngừng.

Vương Nhất Bác cười, cậu làm nũng với hắn nói lịch trình dày đặc bao nhiêu, phải học nhiều cỡ nào.

"Em về nhà nướng bánh mì nhỏ cho anh ăn được không?"

"Em biết à?"

"Đương nhiên em biết rồi."

Vương Nhất Bác lẩm bẩm, "Vậy vì sao trước đây em chưa từng nướng cho anh?"

"Không giống nhau a, trước đây là em bị ép buộc. Bây giờ hai ta đã là một đôi rồi mà!" Tiêu Chiến dỗ hắn, "Em đã nói em yêu anh rồi mà."

Vương Nhất Bác không khỏi nở nụ cười, "Thật hay giả?"

"Thật mà! Anh rất tốt em rất thích ~" Tiêu Chiến bám trên người Vương Nhất Bác làm nũng, "Anh không ở nhà em rất nhớ anh đó!"

"Nhớ anh?" Vương Nhất Bác kề tai nói nhỏ hai câu.

"Một lần! Không thể nhiều hơn." Tiêu Chiến đỏ mặt cảnh cáo hắn, "Không thể đổi ý!"

"Anh không nghe lời em khi nào đâu?" Vương Nhất Bác đột nhiên lôi chuyện cũ, "Lần trước anh cắt tóc, anh hỏi em có để được kiểu tóc đó không, em vẫn luôn có lệ với anh! Đến cuối cùng cắt thành bộ dáng gì?"

"Lần trước...... Lần trước...... Kiểu tóc đó...... Lúc đó em rất buồn ngủ mà. Em...... ngày đó tâm trạng không tốt." Hôm đó tâm trạng của Tiêu Chiến thật sự không tốt, Vương Nhất Bác gọi video với cậu hỏi cậu cái gì cậu cũng nói tùy anh, tùy anh, ai da anh có phiền không vậy! Cuối cùng liền cúp luôn!

Vương Nhất Bác bận cả ngày chỉ trông cậy vào buổi tối gọi video kéo dài mạng, kết quả bị có lệ bị mắng còn bị cúp điện thoại.

Khiến Vương Nhất Bác rất tức giận —— Ra ngoài và cắt tóc ngay tại chỗ. Cắt một kiểu tóc lạ xấu vô cùng. Rất không hợp hắn.

Sau đó hắn liền điên cuồng lên án Tiêu Chiến —— Đều tại em không cản anh! Em biết rõ anh nghe lời em nhất mà em còn mặc kệ anh! Em yêu đương như vậy sao? Nhìn thẳng vào anh đi! Nhìn người đàn ông xấu mà em tìm đi!

Tiêu Chiến rốt cuộc cảm nhận được sự đau khổ của Tôn Ngộ Không khi bị niệm Khẩn Cô Chú rồi.

"Wào ~ Tâm trạng không tốt à? Chậc chậc chậc ~" Vương Nhất Bác vừa mở miệng liền biết cậu là lão âm dương tiên sinh rồi, rất quái gở, "Trời ơi, thì ra Tiêu học bá yêu đương như vậy sao? Tiêu học bá giỏi quá ~"

Tiêu Chiến cười đánh hắn, "Câm miệng đi cún con! Mỗi ngày khuyên anh lương thiện chút cho em!"

73

Bởi vì Tiêu Chiến phải chuẩn bị cho cuộc chiến thi đại học, Vương Nhất Bác rất ít rất ít rất ít yêu cầu làm tình. Hắn có thể nhịn đều sẽ nhịn, nhịn không nổi liền tự giải quyết.

Hôm nay không biết Tiêu Chiến xuất phát từ khen thưởng cho tâm lý lý trí của hắn, hay là xuất phát từ tâm lý lấy lòng. Mà cho phép Vương Nhất Bác làm tình với cậu.

Cởi áo trên ra Vương Nhất Bác chợt thấy lắc tay của Tiêu Chiến, hô hấp cứng lại.

Lắc tay này rất giống dây xích quần kia của hắn. Có thể nói là giống nhau như đúc, từng vòng từng vòng vòng qua khớp xương cổ tay, nhìn giống như đang giam cầm thứ gì đó vậy.

Trong lòng Vương Nhất Bác trầm xuống, hôn Tiêu Chiến.

Đêm đó làm cũng không quá mức, thậm chí có thể nói là đang cố ý lấy lòng Tiêu Chiến. Dùng lực độ ôn nhu nhất lấy lòng cậu.

Hắn hỏi rất nhiều lần em có yêu anh không.

Làm tình ôn nhu như vậy rất hiếm và có thể khiến con người sinh ra ảo giác nùng tình mật ý. Tiêu Chiến ý loạn tình mê, lúc cao trào buột miệng thốt ra, "Em yêu anh."

Sau khi kết thúc, Vương Nhất Bác dùng khăn lông ướt lau người cho Tiêu Chiến. Tiêu Chiến đã ngủ rồi.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm cậu rất lâu, một tiếng thở dài nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

Thì ra con người thật sự cần chuộc tội.

Thì ra, bất kể bạn có dạng bối cảnh nào, có quyền thế lớn cỡ nào, sai rồi, liền sẽ bị phạt.

74

Ngày 6 tháng 5

Tầng hầm ngầm, một cái ghế dựa, một chiếc đèn.

Thong thả ung dung đeo bao tay nhựa, cầm trên tay chiếc kéo bạc sáng loáng. Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống nhìn nữ sinh bị trói trên ghế. Chân mang vớ trắng dưới quần đồng phục cũng kỳ lạ.

Đôi mắt của cô bị che lại, cằm trật khớp, hé ra quỷ dị.

Vương Nhất Bác nâng cằm cô, dứt khoát hạ kéo lưu loát. Từ khóe miệng, cắt mãi đến tai. Tiếng hạ kéo kẽo kẹt kẽo kẹt hết sức thấm người.

Trong cổ họng của cô vẫn luôn phát ra tiếng đau rít lên, liều mạng giãy giụa cũng không thay đổi được gì.

Trước khi cô ngất xỉu, Vương Nhất Bác nói, "Ở đây dưỡng thương cho tốt, sẽ có người đưa cô về. Cô tốt nhất là, đời này đừng để tôi bắt được cô làm phẫu thuật xóa sẹo. Tạm biệt."

......

75

Làn nước trong vắt được bao bọc bởi bọt nước rửa tay, thoang thoảng hương hoa hồng, mùi hoa hồng này khiến ánh đèn trông thật dịu dàng. Người trong gương đang cúi đầu, không biết nhớ đến chuyện vui vẻ gì, khóe miệng vẫn luôn ngậm cười.

Vương Nhất Bác tỉ mỉ rửa sạch tay mấy lần, bảo đảm không có mùi máu tươi mới ra khỏi phòng tắm.

Tiêu Chiến ngáp một cái, uống hai ngụm trà xanh và đang loay hoay trước bàn đọc sách.

"Chiến Chiến." Vương Nhất Bác đi đến bên cạnh cậu ngồi xổm xuống, đầu gối lên đùi cậu.

Tiêu Chiến xoa xoa đầu hắn, như vuốt ve một con chó vậy, "Chờ lát nữa em tắm xong rồi ngủ. Anh ngủ trước đi."

"Tối nay ở bên anh đi. Đêm nay anh rất muốn em." Vương Nhất Bác mắt trông mong nhìn cậu, "Rất rất muốn."

Bắt đầu từ lớp mười hai, Vương Nhất Bác liền tự giác tiến vào trạng thái cấm dục. Trừ phi là ngày lễ đặc biệt, hoặc là ngày nào đó Tiêu Chiến tâm trạng tốt hoặc trạng thái tốt mới có thể làm một lần.

Tiêu Chiến hơi mềm lòng, "Vậy...... Vậy được rồi. Em đi tắm trước."

......

Hôn môi vuốt ve, bị Vương Nhất Bác đè ngã xuống giường. Tiêu Chiến dần dần thích ứng những việc này. Bọn họ quen thuộc trạng thái của nhau. Nhưng mà hôm nay hình như hơi bất thường.

"Xoẹt ——" Xé mở áo ngủ, Vương Nhất Bác duỗi tay vỗ về chơi đùa hạ thể của Tiêu Chiến.

Đam mê thông thường của hắn, là xé quần áo, trói tay, bắn trong. Đầy tính chiếm hữu trắng trợn và ham muốn kiểm soát. Thế nhưng Tiêu Chiến sợ loại cảm giác này, cho nên Vương Nhất Bác tận lực ôn nhu, vứt đi đam mê thô lỗ của hắn. Nhưng hôm nay vì sao lại như vậy?

Thân thể hừng hực mạnh mẽ, hô hấp thô nặng hơn mọi khi, thậm chí tơ máu đỏ trong đôi mắt cũng nhiều hơn bình thường. Cả người Vương Nhất Bác tản ra tính công kích dũng mãnh.

"Anh hôm nay... sao lại như vậy...... Ưm ~" Tiêu Chiến than nhẹ một tiếng, cắn chặt môi. Cố gắng thích ứng sự tồn tại của hắn, "Anh cắn thuốc sao? Như vậy...... Ư a ~ phấn, phấn khởi......"

Thứ gì đâm vào thịt cũng đau.

Bất kể là đâm vào nơi nào.

"Anh yêu em, Tiêu Chiến, anh yêu em." Vương Nhất Bác một lần lại một lần tỏ tình, hôn cổ Tiêu Chiến, hạ thân chậm rãi di chuyển, cảm nhận sự nhịp nhàng ăn khớp ấm áp cuộn chặt của Tiêu Chiến.

"Đừng, đừng làm ra dấu vết." Tiêu Chiến nỗ lực tránh khỏi nụ hôn của hắn.

Thời tiết quá nóng, vốn không mặc được cao cổ.

"Hôm nay anh có thể quá mức chút không?" Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến mười ngón đan chặt, hắn tôn trọng ý của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ẩn ẩn cảm thấy sợ hãi, cậu sợ hãi Vương Nhất Bác phấn khởi như vậy. Vốn không cảm nhận được nhân tính trên người hắn, nếu nhắm mắt lại, thậm chí sẽ cảm thấy đang giao phối với dã thú. Thô lỗ nhiệt tình, ham muốn tình dục bùng nổ không cho lảng tránh không cho chống cự.

Nhưng con dã thú này xem cậu là con mồi cũng xem cậu là thánh vật. Có thể cảm nhận được sự trung thành của hắn.

Cây dương vật thô to kia chôn sâu trong cơ thể. Tiêu Chiến hơi đổ mồ hôi lạnh. Cậu thật vất vả lấy hết can đảm, lại phát hiện Vương Nhất Bác đang khóc, "Anh khóc cái gì?"

"Anh không khống chế được mình. Anh rất xấu." Vương Nhất Bác nhíu mày, khóe mắt nhỏ một giọt trong suốt, "Em đừng ghét anh."

"Sẽ không, sẽ không ghét anh." Tiêu Chiến có chút không thể nhìn hắn rơi nước mắt. Bởi vì chỉ có con người mới biết rơi nước mắt. Hắn vừa khóc, Tiêu Chiến liền không có cách hoàn toàn xem hắn thành hư chủng không có nhân tính được.

Và hơn thế nữa...... Cậu sẽ cảm giác rằng cậu đang khống chế linh hồn của Vương Nhất Bác, và tất cả những cảm xúc xuất phát từ tình yêu của Vương Nhất Bác dành cho cậu đều nằm trong tay cậu. Vương Nhất Bác như vậy là do cậu tạo ra. Ham muốn chinh phục trời sinh của đàn ông sẽ được thỏa mãn.

"Thật sao? Em hãy thề em yêu anh đi." Vương Nhất Bác tràn ngập bất an.

Tiêu Chiến ôm cổ Vương Nhất Bác, hôn nước mắt của hắn, phả khí bên tai hắn, "Thử xem em có chiều hư anh không ~"

Kích nổ quả bom dục vọng.

Đúng, chắc chắn em ấy yêu tôi. Nếu không vì sao lại dung túng tôi. Vương Nhất Bác hưng phấn cực kỳ, hắn vào sâu ra cạn, đoạt lấy kiểu dã thú. Một nửa bởi vì phạm tội phấn khích, một nửa bởi vì muốn chứng minh tình yêu của Tiêu Chiến dành cho hắn.

Hắn là hư chủng trời sinh, phản diện trời sinh, lại ở trong lòng bàn tay của Tiêu Chiến lo được lo mất, như con thuyền đi lại trong sương mù.

Lái qua vùng nước sương mù dường như gió êm sóng lặng, hưởng thụ khoái cảm cầm lái ngắn ngủi. Nhưng ai cũng không dám bảo đảm vùng biển này sẽ bao dung con thuyền này được bao lâu, ai cũng không dám bảo đảm có thể nhấc lên cơn sóng kinh hoàng quật ngã cột buồm của hắn, khiến hắn va phải đá ngầm, chán ghét mà vứt bỏ hắn, cho đến khi chết đuối hay không.

Vương Nhất Bác đâm đến sâu nhất, hắn bắt lấy cổ tay Tiêu Chiến để chính cậu sờ chiều sâu nhô lên. "Có thể cho phép anh sâu như vậy không?"

Tiêu Chiến gần như không còn nửa cái mạng, khoái cảm bị nghiền ép điểm nhạy cảm, đau đớn bị xâm nhập, khuất nhục khi thân thể bị chinh phục, cảm giác thỏa mãn khi khống chế được cảm xúc của Vương Nhất Bác...... trộn lẫn vào nhau, khó lòng giải thích. Cậu run run rẩy rẩy gật đầu, nước mắt chảy vào thái dương.

"Sâu em cũng yêu anh, đau em cũng yêu anh. Em yêu anh." Tiêu Chiến ra vẻ thâm tình, cậu nhìn Vương Nhất Bác vì một câu của cậu mà lâm vào dáng vẻ điên cuồng, không tự giác cười lạnh. Trong lòng thế mà lại có chút thương hại cao cao tại thượng.

Bệnh hoạn.

Toàn bộ biến chất.

Ai gây ra trước?

Cổ tay bị còng tay giam cầm trên đầu giường, Tiêu Chiến ẩn nhẫn rên rỉ.

Vương Nhất Bác vén tóc ra sau, dục vọng mạnh mẽ trong ánh mắt, mồ hôi lăn xuống quai hàm. Cơ bắp trên người chứa đầy tiếng kêu dữ dội.

Anh đỉnh đến chỗ sâu nhất từng chút từng chút.

"Anh rất yêu em, đừng ghét anh. Anh thật sự sẽ mất mạng."

Nói là thông báo chi bằng nói là cầu xin.

Tối nay sấm sét ầm ầm, tia chớp liên tục chiếu sáng căn phòng màu xám lạnh này.

Trên giường lớn, thiếu niên bị giam cầm bị xâm phạm, hai chân mở rộng ra, huyệt nhỏ phun ra nuốt vào dương vật thô to dữ tợn. Cậu thấp thấp xin tha, tên bạo lực đang đè nặng trên người cậu yêu cậu sâu đậm.

Va chạm không giống bình thường, quả thật không chết không ngừng, quả thật liều chết triền miên.

Mồ hôi vẩy ra, tinh dịch phun ra, nước mắt vỡ đê, rên rỉ rách nát.

Nhìn kỹ xem, rốt cuộc là đang phát tiết yêu dục hay đang đánh cờ?

Anh đánh cuộc thái độ em thuận theo chính là yêu anh.

Em đánh cuộc anh được nâng lên càng cao sẽ té ngã càng thảm, chỉ có thể dựa vào sự dịu dàng bố thí của em để kéo dài hơi tàn.

76

Sau đó, trong lúc vô tình Hoàng San San nhắc đến Thượng Thập Phi không còn đi tìm cô nữa, thật là cảm ơn trời đất a di đà phật.

"Tớ đã dứt khoát với cô ấy rồi. Chắc là cô ấy sẽ không tìm cậu làm phiền nữa đâu."

"Vậy à, thảo nào cô ấy rời nhà trốn đi."

"Rời nhà trốn đi?" Tiêu Chiến nghi hoặc, "Vì sao?"

"Theo lời bạn thân của cô ấy nói thì cô ấy muốn đi chữa thương, muốn đến Liên Vân Cảng chơi. Liền trộm tiền bỏ nhà ra đi rồi. Ba mẹ cô ấy tìm cô ấy gần như tìm điên rồi." Hoàng San San lắc đầu, "Thật là cách tuổi như cách núi, còn nhỏ đã bị thương tình."

Lúc này Tiêu Chiến mới nhớ đến khi đó Thượng Thập Phi nói sẽ không còn được gặp lại cô ấy nữa. Thật là cạn lời. Học tập chăm chỉ có tốt hơn bất kỳ điều gì khác không?

77

Cuối cùng một tiếng chuông reo, thí sinh chen chúc mà ra.

Rõ ràng nhiều người như vậy, nhưng Vương Nhất Bác vẫn liếc mắt một cái liền thấy được Tiêu Chiến. Hắn đứng bên siêu xe vẫy tay.

Tiêu Chiến tươi cười rạng rỡ, lúc đón gió chạy vội, cảm giác thiếu niên sạch sẽ đến tận xương.

"Vương tổng phô trương lớn vậy sao?"

"Trạng Nguyên xứng siêu xe, thiên kinh địa nghĩa." Vương Nhất Bác cười hôn khóe miệng cậu, "Thế nào?"

"Không có gì bất ngờ xảy ra thì là Trạng Nguyên tỉnh. Xảy ra ngoài ý muốn thì vẫn là đơn khoa Trạng Nguyên."

(Đơn khoa Trạng Nguyên 单科状元: học sinh giỏi nhất trong một môn học.)

"Không hổ là vợ của anh." Vương Nhất Bác dùng tay chặn lại phòng ngừa cậu đụng đầu, "Trạng Nguyên nhỏ muốn đi du sơn ngoạn thủy ở đâu trước nào?"

"Ngày mốt rồi nói đi, ngày mai phải trở lại trường làm lễ tốt nghiệp tập thể rồi." Tiêu Chiến cài đai an toàn, "Aiz, thật sự hơi luyến tiếc, thanh xuân của em đã nói tạm biệt em rồi."

"Anh đây cảm thấy em cũng không già bao nhiêu a, con nít con noi, bớt giả thâm trầm đi."

Nếu không phải Tiêu Chiến thấy hắn đang lái xe thì đã đi bóp cổ hắn rồi, "Giọng điệu này của ngài thật là ông cụ non a!"

Vương Nhất Bác phụt cười, "Ừ, được, ngài lão đại. Ca ca thật nhỏ mọn."

"Miệng gọi ca ca mà hành vi lại bắt đầu rồi?" Tiêu Chiến công kích hắn, "Hai ta giai cấp không giống nhau, vẫn là không cần xưng huynh gọi đệ đi. Em là học sinh học tập gian khổ, em là giai cấp tiến bộ."

"Anh đây chính là giai cấp lạc hậu à?" Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn cậu, "Anh cũng không quá lạc hậu a."

Tiêu Chiến thong thả nói, "Vậy mà không lạc hậu sao? Vị giai cấp tư bản này —— Quan to lộ gay!"

Vương Nhất Bác bị từ này chọc cười điên rồi, "Thật jb là Trạng Nguyên khoa học xã hội, thiên tài!"

(jb: là từ nói tục, chửi thề (bộ phận sinh dục nam, hay trút những lời chửi thề khi nóng giận).)

🌹🦁🐰🌹


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net