Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌹🦁🐰🌹

29

Tiêu Chiến xuất hiện ở hành lang lầu hai hấp dẫn rất nhiều sự chú ý của nữ sinh, dừng chân liên tục nhìn về bên kia.

Tiêu Chiến đã quen trở thành tiêu điểm của tầm mắt rồi, nhưng chuyện tặng vé xem phim này thật đúng là khiến người ta hơi ngượng.

Cậu gõ gõ khung cửa, "Ngọc Đài có đó không?"

"Oa ~~~ Woa ~~~"

Nháy mắt có tiếng la ó lớn trong lớp, từ lâu đã có nhiều người nói bọn họ trai tài gái sắc rồi. Hơn nữa cha mẹ của Ngọc Đài cũng là cặp đôi thần tiên nổi tiếng, bối cảnh của nam nữ chính trong tiểu thuyết này thật khiến người ta ghen tị.

Sau đó có một nữ sinh đi ra, tuy mặc đồng phục, cột tóc đuôi ngựa cao vẫn khiến người ta cảm thấy dịu dàng. Mắt cô như làn thu thủy, nhìn Tiêu Chiến, "Xin hỏi, có chuyện gì sao?"

"À, ở đây có một tấm vé xem phim......"

Ngọc Đài ngắt lời cậu nói, "Tớ cũng có một tấm." Đầu ngón tay như đầu hành lấy một tấm vé xem phim từ trong túi ra.

"Ui......" Tiêu Chiến ngây ngẩn cả người, làm sao nói tiếp đây?

"Tớ xem xem, vừa khéo cùng một buổi a, cậu có thời gian không? Chúng ta cùng đi xem đi." Ngọc Đài cười nhẹ.

"Không phải, đây là của bạn tớ, cậu ấy muốn xem điện ảnh với cậu." Tiêu Chiến rất nghiêm túc giải thích, "Đây là cậu ấy tặng cho cậu."

"Ngốc." Ngọc Đài giận nhìn cậu, "Nói cho cậu biết một bí mật."

Tiêu Chiến lễ phép hơi hơi cúi đầu, "Ừm, cậu nói đi."

"Này, bạn của cậu đang giúp tớ theo đuổi cậu a. Không nhìn ra được sao?"

Đẳng cấp.

Tiêu Chiến hơi giận, cậu lắc đầu, "Thật ngại quá, tớ không muốn yêu sớm."

Ngọc Đài sắc mặt cứng đờ, cô không đoán được Tiêu Chiến sẽ từ chối dứt khoát như vậy. Cắn cắn môi, nhỏ giọng nói, "Có thể đừng như vậy không, ít nhất là đừng để người khác đều biết a."

Tiêu Chiến tuy giận, nhưng vẫn có thể hiểu tâm trạng của cô gái, cậu mím môi, "Cậu đã biết thái độ của tớ rồi, tớ sẽ không nói lại lần nữa đâu."

"Tiêu Chiến."

Trước cửa lớp 7 là hướng thang lầu, Tiêu Chiến vừa quay đầu lại liền thấy Vương Nhất Bác theo bậc thang từng bước một bước vào tầm mắt của cậu.

Đôi mắt tam bạch, mặt không biểu cảm. Tiêu Chiến theo bản năng cảm thấy sợ hãi, cậu thậm chí đã nghĩ kỹ nên giải thích thế nào rồi.

Vương Nhất Bác đi đến trước mặt bọn họ, "Thế nào? Cùng nhau xem phim à?"

"Cậu là bạn của Tiêu Chiến sao?"

Vương Nhất Bác ôm eo Tiêu Chiến, "Cô xem quan hệ của chúng tôi giống cái gì."

Điều không tốt duy nhất của Ngọc Đài chính là đã xem quá nhiều kịch bản ngôn tình, tin tưởng vững chắc chỉ cần bảo anh em của nam sinh đi theo đùa bỡn mãi, thì đã có thể bắt được một nửa rồi. Nhiều năm qua được tung hô, cô có quyết tâm nhất định có thể bắt được Tiêu Chiến.

Không phải phim thanh xuân đều diễn vậy sao?

"Vé là cậu ấy tặng ~" Ngọc Đài nói xong còn làm mặt quỷ đáng yêu với Tiêu Chiến, "Lêu ~"

Người xung quanh đồng loạt ồn ào, châu đầu ghé tai nghị luận. Bạn học từng có giao thoa với Tiêu Chiến đều dứt khoát làm tay thành hình cái loa kêu, "Tiêu Chiến giấu tài a!"

Tiêu Chiến mặt mũi trắng bệch.

"Đưa vé cho tôi." Vương Nhất Bác lấy vé của Ngọc Đài, hai tờ một đôi, quả nhiên là ngồi cạnh nhau trong cùng một buổi. "Thật sự là em ấy tặng vé cho cô à?"

Có lẽ là bị ánh mắt của Vương Nhất Bác dọa rồi, Ngọc Đài khẽ nói, "Nhìn đi, không nhìn ra được sao?"

Ném hai tấm vé cho Ngọc Đài. Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến rời đi.

Vừa rời khỏi đám người, Tiêu Chiến vội vàng giải thích, "Vương Nhất Bác, không phải, không phải tôi tặng. Tôi không có tặng vé xem phim cho cô ấy."

"Tiêu Chiến, hai ta mới tách ra chưa đến hai ngày."

Một câu ý vị không rõ, Tiêu Chiến khẩn trương liếm liếm môi.

"Liên tục dạy dỗ em mà sao không thay đổi vậy? Sao đi học lại không biết nghe lời rồi?" Vương Nhất Bác bắt lấy cổ tay Tiêu Chiến chợt kéo, kéo cậu đến góc tường.

"Không, cậu tin tôi đi, tôi không có tặng vé xem phim cho cô ấy, là bạn của tôi nói cậu ấy muốn theo đuổi Ngọc Đài, nên bảo tôi đưa vé cho cô ấy. Nhưng mà tất cả đều là thông đồng sẵn rồi! Là Ngọc Đài, Ngọc Đài mua vé, sau đó......" Tiêu Chiến nói đến mức chính mình cũng gỡ không rõ, "Dù sao cũng không phải là tôi muốn mời cô ấy xem phim!"

"Em nói ra chính em có tin không?" Vương Nhất Bác sờ sờ mặt Tiêu Chiến, "Đi xem phim với tôi."

"Tôi phải đi học, chiều nay thầy hóa còn cho làm bài thi nữa." Tiêu Chiến cho rằng Vương Nhất Bác không so đo, thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Hôm nào cuối tuần rồi đi."

"Tối nay đi xem."

"Vậy...... Chờ tôi tan học tiết tự học buổi tối rồi đi." Tiêu Chiến xô đẩy hắn, "Cậu mau tránh ra, người khác vẫn đang nhìn đó."

"Được." Vương Nhất Bác cắm hai tay vào túi quần đồng phục, "Tôi đi mua vé."

Lòng bàn tay của Tiêu Chiến đổ một lớp mồ hôi, cậu cắm đầu đi lên, nắm thang lầu gần đó ngó dáo dác mắng Nhóc Mập một trận.

"Cậu thật lo chuyện bao đồng, cậu cảm thấy tớ có khả năng yêu đương sao? Bây giờ lớp 11 chính là giai đoạn chuyển tiếp của trung học phổ thông. Đừng làm loại chuyện này nữa! Biết chưa!"

"Ai dà, do Ngọc Đài nhờ tớ mà, cô bé vừa khóc thì tớ...... cũng không còn chiêu a."

"Bớt làm người tốt bậy bạ đi!" Tiêu Chiến mắt trợn trắng, đập cậu ta một quyền, "Còn có lần sau liền đoạn tuyệt quan hệ cha con!"

"Một người hai người đều cảnh cáo tui." Nhóc Mập bẹp miệng, "Tớ cho rằng cậu cũng thích cô ấy, kiểu nữ sinh này sao cậu có thể không thích chứ."

"Tớ thích nữ sinh cũng không thích kiểu như cô ấy." Tiêu Chiến ném xuống một câu rồi trở về phòng học làm bài. Buổi tối phải đi xem phim, vậy chắc chắn không có thời gian làm bài rồi.

Hoàng San San nhìn chăm chú vào Tiêu Chiến đến chỗ ngồi rồi ngồi xuống, khẽ nói, "Cậu thật là...... Cậu biết Nhóc Mập đang làm mai cho cậu không? Lúc nãy tớ vừa đi ra, Nhóc Mập còn tranh công với tớ nữa! Tớ nói với cậu nè, đừng làm loại chuyện mờ ám này nữa, tuy không liên quan đến cậu, cũng không phải chủ ý của cậu. Nhưng mà loại chuyện này, cậu sẽ khiến Vương Nhất Bác nghĩ thế nào? Chắc chắn trong lòng cậu ấy sẽ không thoải mái."

Tiêu Chiến hiểu ý tốt của Hoàng San San, bất đắc dĩ thở dài, "Tớ và hắn cũng không phải là loại quan hệ đó, hơn nữa hắn cũng không giận."

Hoàng San San tự động xem nhẹ câu trước, "Không giận mới là lạ đó."

30

Tiêu Chiến thu dọn cặp sách xong đi ra ngoài, Vương Nhất Bác đứng ở cửa phòng học chờ Tiêu Chiến, hắn không mặc đồng phục, liền vô cùng dễ thấy.

Tiêu Chiến tự giác đi theo hắn, nhìn dây xích quần thoáng lay động một cái, không khỏi rơi vào hồi ức không tốt. Dù sao lần đầu tiên bị cường bạo chính là dùng dây quần trói tay, ít nhiều sẽ có bóng ma tâm lý với mấy loại vật nhỏ này.

Dọc theo đường đi Vương Nhất Bác đều không nói chuyện, thay Tiêu Chiến mở cửa ghế phụ bên kia ra rồi tự lên xe.

May là không có bạn học nào đến bãi đậu xe ngầm gần trường, nếu không, thấy Tiêu Chiến lên Land Rover có khi lại muốn tung tin đồn nhảm.

Tiêu Chiến cột kỹ đai an toàn, "Cậu biết lái xe sao?"

"Ở quân đội từng lái." Vương Nhất Bác sắc mặt âm trầm, nhìn chăm chú vào đường phía trước.

Tuổi còn trẻ mà lại từng ở quân đội, Tiêu Chiến càng thêm cảm thấy Vương Nhất Bác là người không thể đoán. Tâm trạng cũng âm tình bất định.

Âm tình bất định mới tốt, nói không chừng ngày nào đó sẽ chán ngán.

Tiêu Chiến hơi cận thị, ngồi hàng cuối xem màn hình lớn hơi khó chịu, có lẽ là gần đây làm đề dùng mắt quá nhiều, bây giờ đôi mắt hơi đau.

Điện ảnh là một bộ phim văn nghệ tình yêu, rất đúng sở thích của Tiêu Chiến, rất nhanh cậu liền đắm chìm trong phim ảnh.

Không biết có phải vì bộ điện ảnh này quá ít được quan tâm hay không, mà phòng chiếu chỉ có thưa thớt vài người thôi.

Coca nhiệt độ bình thường không ngon bằng Coca lạnh, Tiêu Chiến liếc nhìn Coca trong tay Vương Nhất Bác một cái.

Phòng chiếu phim quá nóng, Tiêu Chiến nhịn không được cởi áo khoác đồng phục ra. Cậu lại ngó Coca lạnh trong tay Vương Nhất Bác lần nữa.

"Quá nóng, tôi ra ngoài hít thở không khí."

Vương Nhất Bác chen chân vào chặn đường, "Không được."

Không biết sát thần này lại phát điên cái gì, Tiêu Chiến đành phải tiếp tục nhẫn nại, đồng thời cũng cảm giác hình như cơ thể đã xảy ra biến hóa vi diệu.

Tay của Vương Nhất Bác sờ qua, đầu tiên là vuốt ve bắp đùi, sau đó liền tiếp tục thăm dò mảnh đất bí ẩn.

Tiêu Chiến đè lại cổ tay của Vương Nhất Bác, thấp giọng cảnh cáo, "Đây là ở bên ngoài."

"Nhưng em đã cương rồi."

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác bình thản nói ra loại lời này như vậy, quả thật xấu hổ và giận dữ muốn chết. Cậu đẩy Vương Nhất Bác, "Để tôi về nhà!"

"Không cho tôi sờ, vậy em tự sờ đi."

Tiêu Chiến hạ giọng, "Cậu có bệnh à! Cậu phát điên cái gì?"

"Không sờ phải không?" Vương Nhất Bác cởi dây quần xuống, đè lại Tiêu Chiến cột hai tay của cậu ra sau lưng.

Dây kim loại lạnh băng kích thích cả người Tiêu Chiến run lên, bây giờ cậu nhạy cảm vô cùng.

"Vậy em không cần sờ nữa." Vương Nhất Bác nhéo cằm Tiêu Chiến, miệng đối miệng đút vào một ngụm Coca lạnh.

Với Tiêu Chiến đang khô nóng mà nói, môi lưỡi lạnh lẽo của hắn chính là ốc đảo giữa sa mạc khô cằn. Tiêu Chiến ánh mắt mê ly, cầm lòng không đậu vói đầu lưỡi vào trong miệng Vương Nhất Bác.

Ánh mắt của Vương Nhất Bác tối sầm, môi lưỡi dây dưa với cậu. Thuận thế đè cậu trên chỗ ngồi, cởi quần đồng phục của cậu ra.

Quần lót đã bị phía trước ướt át làm ướt một mảnh nhỏ, chống lên một cái lều nhỏ căng phồng. Tiêu Chiến dục hỏa đốt người, nhưng vẫn còn lý trí, cậu khàn giọng xin tha, "Vương Nhất Bác, không được, đây là rạp chiếu phim! Tôi xin cậu, đừng ở đây. Ít nhất đừng ở đây......"

Đôi tay vói vào áo vuốt ve, đùa bỡn đầu vú hồng nhạt của Tiêu Chiến.

Cả người Tiêu Chiến run rẩy, đôi mắt tràn ra nước mắt sinh lý, cậu cắn môi liều mạng kiềm nén tiếng nức nở.

Vương Nhất Bác bế Tiêu Chiến lên, để cậu ngồi trên đùi mình.

Tần suất làm tình quá cao cộng với tính chất của thuốc, huyệt nhỏ đã bắt đầu tự động tiết ra ái dịch, làm ướt ngón tay của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến suýt nữa bị dọa điên, bởi vì bây giờ bất cứ ai trong rạp phim, chỉ cần quay đầu lại là có thể thấy bọn họ đang làm gì.

"Không được! Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác, cậu tỉnh lại đi, không được!"

Cậu nhỏ giọng xin tha, sợ hãi đến cực điểm.

Chấm dứt màn dạo đầu qua loa, Vương Nhất Bác thọc vào.

Tiêu Chiến không biết mình đã tốn sức lực cỡ nào mới nhịn xuống tiếng kêu đau kia. Đây đã không phải là tình cảnh có thể hình dung bằng lòng xấu hổ tan vỡ nữa. Cậu dựa vào một loạt lưng ghế phía trước, liều mạng muốn rời xa Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nắm lấy eo thon của cậu, nảy sinh ác độc dùng sức ra vào.

Dương vật thô to nghiền thật mạnh qua điểm nhạy cảm, mang đến cho cơ thể bị bỏ thuốc này đau đớn và khoái cảm cực lớn.

Tiêu Chiến run run rẩy rẩy bắn ra.

"Em xem em đi, càng lúc càng nhanh." Vương Nhất Bác mặt không biểu cảm nhìn cậu chăm chú, "Là không có đàn ông liền không được sao?"

Tiêu Chiến đưa lưng về phía màn hình điện ảnh, cậu không biết có người quay đầu lại nhìn hay không, tiếng động lớn như vậy đã sớm bị người nghe thấy rồi đi.

"Vương Nhất Bác, cậu giết tôi đi......"

Vương Nhất Bác vén áo Tiêu Chiến lên, hai điểm phấn hồng đã bị Vương Nhất Bác chơi đến sung huyết. Hắn ngậm một viên đá từ ly Coca lạnh.

Nhẹ nhàng hôn vành tai, cổ của Tiêu Chiến. Tựa như chuồn chuồn lướt nước.

Mỗi chỗ mà viên đá đến đều khiến Tiêu Chiến chợt run rẩy. Huyệt nhỏ xoắn chặt theo, bọc Vương Nhất Bác cực khoái.

Viên đá rơi vào hồ dục vọng, kích thích tiếng rên rỉ như từng đóa bọt sóng nho nhỏ

Tiêu Chiến nước mắt vỡ đê, tuyệt vọng hơn bất cứ lần nào. Sắc mặt cậu ửng hồng, đổ mồ hôi đầm đìa.

Ngũ quan ướt đẫm như được trang điểm mặt tỉ mỉ với điểm nhấn, mỗi một biểu cảm đều câu hồn nhiếp phách.

Vương Nhất Bác nhấc khóe mắt lên nhìn, ánh mắt kia như đấu bò nhìn thấy vải đỏ.

Lưng ghế đong đưa kịch liệt, mỗi một lần đều thọc vào chỗ sâu nhất. Kẽ mông, bắp đùi, dương vật đỏ tím đều ẩm ướt, mỗi lần ra vào đều có tiếng nước mắc cỡ.

Hắn ngậm viên đá, hôn đầu vú của Tiêu Chiến.

"Ư......" Tiêu Chiến cắn rách môi vẫn không nhịn được tiếng rên rỉ này, cậu run rẩy như kẻ nghiện hút ma túy, chậm rãi ngửa đầu, lưng thon gầy dựa vào lưng ghế, gợi cảm chán nản.

Vương Nhất Bác chỉ thích dáng vẻ vô lực phản kháng này của cậu.

Viên đá và cánh môi luân phiên cọ xát đầu vú.

Tiêu Chiến đè nén rên rỉ đột nhiên cao vút, tình khó tự kiềm chế lại cao trào lần nữa.

Mày nhíu lại, môi đỏ dính máu, răng thỏ trắng tinh ngây thơ ngoài ý muốn. Ánh mắt mất đi tiêu cự tựa như vui thích lại tựa như bi thảm.

Một giọt nước mắt trong suốt xẹt qua má đỏ bừng, loại mỹ cảm bạo ngược này mang đến rung động cực đại cho Vương Nhất Bác.

Lớn lên có một khuôn mặt thiếu chịch.

Dương vật thô to căng huyệt nhỏ ra đến mức tận cùng, thô bạo tiến vào. Trên bụng nhỏ cũng gồ lên hình dạng.

Vương Nhất Bác bắt lấy tay Tiêu Chiến vuốt ve chỗ gồ trên bụng nhỏ, bất chấp ra vào, tiếng thân thể va chạm giống như ma chú xâm nhập vào tai Tiêu Chiến, nói.

"Sờ xem sâu cỡ nào, nhớ kỹ chiều sâu này, đây là trừng phạt cho em."

Tiêu Chiến cảm giác mình không khác gì gái gọi bị lột sạch bên đường, cậu cười lạnh......

Eo sắp bị đâm nát, sau lưng cũng vậy.

Vương Nhất Bác tra tấn cậu, không mang bao bắn vào mấy lần.

Lúc Tiêu Chiến xuống khỏi người Vương Nhất Bác, tinh dịch liền chảy xuống theo bắp đùi. Bên eo là dấu tay màu xanh.

Cậu tùy ý Vương Nhất Bác chà lau cho cậu, mặc quần giúp cậu.

Sau đó, Tiêu Chiến nhìn thoáng qua áo khoác đồng phục của mình. Không hề có dấu hiệu nào lại quyết tuyệt nhào qua nắm dao gấp trong túi lên.

Người thường không thể so được với tốc độ phản ứng của Vương Nhất Bác, hắn chặn lại một phát, nhưng cổ của Tiêu Chiến vẫn thấy máu.

Máu chảy ra như trút.

"Nếu không phải...... Tôi nhất định sẽ giết cậu." Tiêu Chiến nghiến răng nghiến lợi, khí phách của tuổi trẻ lại được thể hiện vô cùng sâu sắc vào thời khắc sống chết trước mắt này.

Vương Nhất Bác xé rách áo băng bó cho cậu. Ôm cậu lao ra.

"Tiêu Chiến!"

......

"Tôi sai rồi......"

Trước khi Tiêu Chiến lâm vào hôn mê đã mơ hồ nghe thấy câu này.

🌹🦁🐰🌹


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net