CHAPTER 1 : VÒNG TRÒN CHIẾC NHẪN CƯỚI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

08:24am -  02/09/2020

Hôn nhân là một sự hợp nhất được công nhận về mặt văn hóa giữa những người, được gọi là vợ chồng, là sự ràng buộc giữa hai con người lại với nhau bằng một tờ giấy đăng kí kết hôn 

Tiêu Chiến và Nhất Bác đã đồng ý cùng nhau ghi tên mình trên tờ giấy , cùng nhau ước nguyện sẽ bên nhau cả đời dù có chuyện gì sảy ra, dù cho bão tố ngày mai có rình rập cũng nguyện sẽ không buông tay nhau

Một lễ cưới của cả hai được chuẩn bị vô cùng tinh tế tất cả những thứ xuất hiện tại nơi đây đều mang trong mình những ý nghĩa vô cùng to lớn

Cặp nhẫn cưới minh chứng cho tình yêu chúng ta sẽ luôn khăng khít và bền chặt  mãi không có điểm dừng

Hoa Linh Lan trắng như một biểu tượng may mắn trong cuộc sống vì màu sắc thuần khiết, hương thơm ngào ngạt thu hút sự may mắn trong đời.


Hoa hồng được xem là bông hoa đẹp nhất trong tất cả loài hoa, bởi nó gắn liền tình yêu và sắc đẹp . Mỗi màu sắc đều nói lên một tình yêu vĩnh cửu và tuyệt đẹp, một tình yêu trong trắng, say mê, nhẹ nhàng và vô cùng hạnh phúc.

Hoa hướng dương với đặc tính luôn hướng về phía mặt trời là biểu tượng của tình yêu chung thủy, sắt son. Khi người yêu bạn trao cho bạn đóa hoa hướng dương cũng chính là lúc họ muốn nói với bạn rằng :"Tình cảm này của anh chỉ dành riêng cho em, dù có ở bất cứ nơi đâu thì anh cũng luôn hướng về phía em."

Nhất Bác đã đặc biệt chuẩn bị rất nhiều loài hoa mang ý nghĩa của tình yêu vĩnh cửu, nhưng anh cũng không bao giờ quên loài hoa mà cậu thích - hoa tulip

Cậu từng nói với anh : " Anh có biết không , em thích hoa tulip không chỉ bởi vì nó đẹp mà nó còn tượng trưng cho tình đơn phương, ngày ấy em yêu người ấy rất nhiều nhưng mà người ta lại chẳng biết điều đấy, cứ thẩn thơ nhìn những bông hoa tulip đua nhau nở. Nhưng rồi nhìn lại chính mình sao tình yêu của mình lại không được đẹp như những đóa hoa ấy " 

Anh nhớ như in những câu nói ấy của cậu, anh chưa từng yêu ai đơn phương cả, nhưng anh biết cậu đã từng yêu đơn phương anh, yêu anh rất nhiều nhưng rồi chẳng nhận lại được gì, anh đã chẳng nhận ra điều đó sớm hơn, trêu đùa trên tình cảm của cậu, coi thường tình cảm ấy của và còn coi đó là thứ bệnh hoạn . Nhưng đúng là cuộc đời luôn có nhứng điều bất ngờ , anh đã yêu cậu lúc nào không hay . 

Anh nhẹ nhàng cầm đôi tay của cậu, vuốt bờ môi mềm mịn của cậu, đặt nhẹ nụ hôn lên bờ môi ấy , dùng giọng nói trầm ấm của mình nhẹ nhàng nói 

"Ngày hôm nay chúng ta đứng tại đây, anh sẽ mang lại tất cả những gì tốt đẹp dành cho em, xin lỗi em vì thời gian qua đã để em phải sống trong nước mắt và nỗi đau, để em phải đối mặt với những khó khăn vất vả, xin lỗi em vì để em và con phải sống khốn khổ như thế "

Hôm nay cậu rất đẹp, cậu luôn là người vợ đẹp nhất trong mắt anh không ai có thể sánh bằng, cậu mặc một bộ vest màu trắng tinh khôi, càng toát lên những đường nét cơ thể cùng gương mặt anh tú

Cậu sớm đã không còn người thân nào trên đời này nữa , cậu luôn mơ mộng về một đám cưới mà nơi ấy cậu chính là người hạnh phúc nhất . Cậu đã không còn ai có thể đưa cậu đến với người mình yêu , vậy thì anh sẽ là người đồng hành cùng cậu đến hết cuộc đời này 

Cha sứ : "Vương Nhất Bác, con có đồng ý lấy người trước mặt con làm vợ dù cho sau này có đau ốm bệnh tật, khó khăn, già nua, xấu xí cũng không thay lòng đổi dạ hay không?"

Vương Nhất Bác : "Con đồng ý"

Cha sứ :" Tiêu Chiến, con có đồng ý lấy người trước mặt con làm chồng dù cho sau này có đau ốm bệnh tật, khó khăn, già nua, xấu xí cũng không thay lòng đổi dạ hay không?"

Tiêu Chiến : "Con đồng ý"

Cha sứ : "Ta tuyên bố từ giây phút này trở đi hai con chính thức trở thành vợ chồng"

( Vẫn câu nói cũ của ad, hồi nhỏ có đam mê ngôn tình, chẳng hiểu sao lớn lên lại xa đọa để đi theo con đường làm dân hủ như thế này, nên thoại của ngôn tình dường như đã quên hết rồi, nên mọi người thông cảm nha)

Tiệc cưới của cả hai được tổ chức trên bãi biển âm thanh của sóng vỗ, hai người cùng nhau nắm chặt tay nhau, tiếng vỗ tay của người đến chúc mừng càng ngày càng lớn, cuối cùng ngày ấy cũng đã đến ngày anh và cậu chờ đợi cũng đã đến, cậu quỳ xuống đeo cho anh chiếc nhẫn cưới đó chẳng phải là vòng tròn của chiếc nhẫn cưới sẽ khiến ta khẳng định là của nhau hay sao

 Anh nhẹ nhàng đưa đôi bàn tay của cậu đến gần môi của mình, hôn một nụ hôn vô cùng ngọt ngào

"Em đồng ý làm vợ anh chứ"

"Ưm, em đồng ý"

Bỗng anh im lặng một hồi rồi nở nụ cười thật tươi

"Em nói, em thích được ăn những món anh nấu đúng không? Vậy thì mỗi ngày anh hứa sẽ dậy sớm, đánh thức em bằng mùi thơm của món ngon. Dù sau này sự nghiệp có như thế nào anh cũng  hứa yêu dài lâu".

Tiêu Chiến nở nụ cười thật tươi, hé lộ ra cả hàm răng thỏ trắng muốt, cười đến đọ tít mắt luôn rồi

"Em cũng muốn nói với anh một điều, anh có muốn nghe không?"

"Đương nhiên là muốn rồi"

Tiêu Chiến trịnh trọng

 "E hèm, Em Tiêu Chiến hứa sẽ luôn yêu anh bằng sự dịu dàng của chính mình, sẽ luôn kiên nhẫn trọn vẹn với tình yêu của chúng ta. Em sẽ cùng anh tận hưởng cuộc sống đầy tươi đẹp và bên anh mọi lúc khi anh cần. Em hứa sẽ một lòng hướng về trái tim ấm áp của anh bởi nơi đó chính là nhà của em. À còn nữa, Anh yêu, dù sau này có khó khăn, vất vả, em cũng sẽ cùng anh vượt qua tất cả. Em hứa nói ra những điều cần nói, không im lặng những lúc anh cần. Hai ta sẽ nắm tay nhau đi hết phần đời còn lại".

Nhất Bác đứng dậy ôm cậu vào lòng, sau đó hôn lên đôi môi ngọt ngào của cậu, hôn thật sâu thật đậm, bỗng một giọng nói chen ngang làm cả hai cùng giật mình 

"Daddy và baba không quan tâm con nữa hả"

Hai người đang hôn nhau say đắm thì nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc luôn, cậu lấy tay đạp lưng anh 

"Con nó nhìn kìa, mau buông em ra"

Cậu tiến đến bế bé con lên

'Ây gu, làm sao daddy với baba có thể quên con được chứ, con là bảo bối của chúng ta mà"

'Vậy tại sao, hai người hôn nhau mà lại không hôn Bảo Bảo"

Ôi trời bé con này học đâu ra cái thói như thế cơ chứ, không lẽ học từ baba nó hay sao. Cậu chỉ biết nhéo má con trai bé bỏng của mình mà thôi

"Được rồi để daddy thơm con nha, có chịu không"

Bảo Bảo vỗ tay, còn cười cười nói

"Con muốn hai người cùng hôn con cơ"

"Haizz, con trai của baba, con là nhất rồi đó"

Cả hai cùng hôn hai bên má của Bảo Bảo

'Ah, hạnh phúc quá, được daddy và baba hôn nè"

Bé con quay lại hôn mỗi người một cái rồi chạy lại chỗ bà nội

"Bà ơi, bà có thấy Bảo Bảo hạnh phúc nhất trên đời không, được daddy và baba thương nhất luôn"

Mẹ Nhất Bác bế bé con lên, vừa cười vừa nói

"Bảo Bảo là hạnh phúc nhất rồi nè, bà thật sự ganh tị với con luôn ấy chứ"

Đương nhiên rồi còn đâu hạnh phúc bằng cảnh tượng ngôi nhà không có bóng dáng của người phụ nữ lại chỉ có hai người con trai yêu nhau, cùng nhau tạo ra bé con như thế này cơ chứ

"Phu nhân Vương chúc mừng bà, vừa có chàng dâu hiền, lại có cháu trai ngoan, còn gì hơn nữa đây"

'Cám ơn, chủ tịch Trịnh tôi thật may khi được chủ tịch chúc đấy ạ"

"Ây, chị đừng nói thế, đường gì chỗ chúng ta cũng là thân quen mà"

Ông ta ngó tới ngó lui không thấy chủ tịch Vương đâu liền quay sang hỏi

"Anh nhà đâu rồi hả chị, có vài chuyện cần bàn bạc"

'Chắc đâu đây thôi, phiền anh rồi"

"Dạ, không sao"

Ông ta đi kiếm ông Vương thì bắt gặp cảnh tượng, ba người đàn ông, cùng một đứa trẻ nói chuyện thật vui vẻ

"Ông ơi, ông nhìn đi, có phải daddy của con là đẹp nhất hông, còn baba của con là soái nhất đúng hông ông"

'Trời trời, thằng cháu dẻo miệng này của ông, ta còn ở đây thì ai dám soái đi ngôi vị đẹp trai nhất của ta chứ"

Bảo Bảo bĩu môi

"Xì, sao ông lại tự tin như thế chứ, baba của con là đẹp trai nhất"

Cậu lên tiếng nói với con

"Bảo Bảo sao con lại nói ông như thế, mau xuống đây cho daddy"

'Được rồi,con nít chỉ nói những lời thật lòng, con cứ kệ nhóc con này đi"

"Ba, cháu nó còn nhỏ nói những lời không nên nói, ba cho con xin lỗi"

"daddy con chỉ nói đúng sự thật thôi mà, phải không baba"

"Đúng rồi, baba của con là soái nhất"

Tiêu Chiến với ông Vương chỉ biết cười rồi lắc đầu đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, cái gì thiếu chứ tự tin thì dư thừa

Ông Vương chỉ biết cụng trán vào Bảo Bảo

"Sao con dễ thương quá vậy, không hổ là cháu của ta, được rồi, baba của con là đẹp trai nhất có chịu không?"

"Yeye, ông nội công nhận rồi nha"

Ông Trịnh bước tới

'Hôm nay là ngày vui của hai đứa, ta có thể nâng ly chúc mừng được không"

Nhất Bác mặt hơi lạnh, cầm ly rượu quay sang nói

"Cám ơn ý tốt của chủ tịch Trịnh, vợ tôi không uống được rượu nên chủ tịch thông cảm"

Rồi lấy ly mình cụng thật mạnh vào ly hắn, uống rồi nhìn hắn với ánh mắt sát 

"Chẳng hay, chủ tịch Trịnh đây đến đây là có ý gì"

"Quả là ngài Vương đây có con mắt tinh tường, tôi có vào việc muốn nói với ngài.."

Ông Vương dơ tay lên ngắt câu chuyện

"Được rồi, chẳng phải chúng ta đã nói hết rồi sao, tôi sẽ chẳng phí tiền của mình để đầu tư cho cái dự án vớ vẩn của ông đâu, xin ông thông cảm"

4 người cùng quay lưng đi, để lại ông ta trong  sự nhục nhã kèm theo sự ê chề

"Được lắm, Vương gia ông tưởng tôi sẽ sợ ông chắc,cứ chờ ngày cơ ngơi của ông nằm trong tay tôi đi"

Hắn tức giận bỏ ra khỏi bữa tiệc

"Ông đi đâu thế"

'Ah, không đi đâu cả, chắc chúng ta nên tuyên bố dừng bữa tiệc tại đây, cùng mời họ đến nhà chúng ta chung vui thôi"

"Ok, ông"

Mọi người cùng nhau ăn uống, chơi đùa rất vui vẻ tại gia đình họ Vương, đúng là lắm tiền nhiều của, một dinh tự gồm 5 căn nhà, khu đón khách vô cùng rộng lớn, ai cũng sẽ choáng ngợp trước sự hào nhoáng của chúng

"Xin chào mọi người, bữa tối ngày hôm nay mọi người thấy vui chứ,"

Tất cả đồng thanh

"VUI"

"Tôi thay mặt nói lời cám ơn tới quý vị, cám ơn mọi người đã chúc phúc cho hai đứa, sau này hai đứa nó cũng sẽ có cổ phần trong công ty, cũng sẽ chức vụ lớn trong công ty, mong sau này chúng ta sẽ hợp tác tốt"

Tiếng vỗ tay chúc mừng thật nồng nhiệt, tài ngoại giao của Ông Vương đây đâu phải chuyện đùa, được cái hai đứa một con trai một chàng dâu ai cũng giỏi thì ông biết phải thế nào, mỗi đứa sở hữu cho mình bộ đôi IQ cao thế làm sao ông có thể không nhìn thấu cơ chứ

Cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn mọi người cuối cùng về hết, để lại tàn cuộc cho Vương gia

"Haizz, ta nói vui thì vui thật mà nhìn xem nè mẹ nó ơi"

"Hì, thôi mà ông, ngày vui mà mai mình dọn sau"

Mẹ anh quay sang nhìn cả hai

"Hai đứa tranh thủ đi nghỉ sớm nha"

Mẹ anh còn không nhắn nhủ hàm ý cho cả hai rồi quay sang bế Bảo Bảo

"Bảo Bảo à, hôm nay con ngủ với bà nha, để baba với daddy con còn tạo em bé nữa"

'Thật hả bà, vậy là con sắp có em hả"

"Đúng rồi, con có muốn có em không nè"

"Đương nhiên là con muốn rồi, là em gái càng dễ thương nè"

Bảo Bảo quay sang nhìn baba và daddy

"Daddy sinh em bé cho con nha, iu iu daddy nhiều"

Rồi hai bà cháu cười cười rất vui vẻ, cùng với ông nội lên trên phòng, để lại hai con người đó đứng ngây ra 

Anh bỗng chốc bế phốc cậu lên

"Em nghe thấy gì không, bé con nói muốn có em bé vậy chúng ta nên đi làm công việc đó thôi chứ"

"Ah, anh mau thả em xuống, em không muốn đâu"

Ủa bộ không muốn là được hả, đâu có dễ vậy một khi thỏ đã vào tay sư tư rồi thì còn có con đường sống sao



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net