Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời của tác giả: Đề cập đến nguyên tác phim!! Cẩn thận khi đi vào!!!!

OOC ở tôi

🏮🦁🐰🏮

Khi dương vật cực nóng tương tự cắm vào nhiệt độ cơ thể hơi cao sau khi tắm của Tiêu Chiến, hai người đều sướng nhịn không được kêu rên ra tiếng. Hai người vốn đã chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, càng miễn bàn vừa mới chia tay, chịch tan vỡ cũng không có. Một người cứng phát đau, một người ướt nhũn ra, Vương Nhất Bác dùng kem dưỡng da tay tùy ý xoa nắn hai cái, lỗ nhỏ kia thật giống như biết nhận chủ mà mở ra, gian nan lại nhiệt liệt ăn hết nguyên cây côn thịt của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến đã lâu mới cảm nhận được cảm giác bị lấp đầy hoàn toàn, ngay lập tức bị chịch kêu rên rỉ thành tiếng, Vương Nhất Bác không thể không che miệng anh lại để anh nhỏ giọng chút, nói diễn viên khác cũng ở tại tầng này.

"Ư hức... Quá lớn... Quá lớn Nhất Bác, ưm a!! Bên trong bị nhét đầy rồi... Ư a...!"

Từ trước đến nay Vương Nhất Bác không chịu nổi nhất là dáng vẻ anh đỏ mắt, móc hông cậu cầu hoan như vậy.

"Fuck, lớn mà anh còn chia tay với em? Ngoài em ra còn có ai có thể thỏa mãn anh không, hửm?!"

Tiêu Chiến híp mắt kêu ư ư a a, âm thanh lắc lư cùng chiếc giường khách sạn không biết có thể bị hai người bọn họ làm tan thành từng mảnh hay không, chợt cao chợt thấp, cả người gần như sắp bị chịch bay ra ngoài: "Ách a... Không có, không có... Quá sâu, không được a ~!!"

Hai chân của Tiêu Chiến đột nhiên bị Vương Nhất Bác tách ra đến mức lớn nhất, tiếp đó là chịch mãnh liệt như đóng cọc. Miệng huyệt mềm mại đã lâu không thừa nhận sự quất vào mãnh liệt như vậy, bụng dưới lập tức nổi lên một cảm giác ê trướng. Theo đó Tiêu Chiến cũng không rảnh lo có thể bị nghe thấy tiếng thét chói tai và tiếng nước "òm ọp òm ọp" càng lúc càng lớn hay không nữa, anh bị Vương Nhất Bác đè trên đầu giường cắm thẳng đến cao trào.

"Fuck... Đừng kẹp chặt như vậy!" Vương Nhất Bác bị kẹp không nhẫn nại nữa, sau khi thọc vào rút ra mấy chục cái mãnh liệt nhanh chóng, rốt cuộc rút ra, bắn lên bắp đùi Tiêu Chiến từng luồng tinh đặc. Sau khi cậu bắn xong, Tiêu Chiến vẫn nửa giương miệng, bộ dáng bị làm ngốc khiến cậu muốn cười, nắm lấy dương vật đối phương loát động vài cái, đùa bỡn, thế mà lại khiến người phun trực tiếp.

"Sao hôm nay anh nhiều nước vậy?"

Tiêu Chiến được ôm vào ngực, nước trong suốt phun đầy tay Vương Nhất Bác. Nghe vậy lại run run một chút, ưm ư một tiếng không nói lời nào.

"Bảo bảo thật lợi hại, thật biết phun..."

Vương Nhất Bác liền bị ăn đánh, hít vào một hơi sau đó thay đổi đàng hoàng, ôm người an an phận phân đi tắm. Chờ sau khi chính cậu tắm rửa xong đi ra, thì Tiêu Chiến đã ngủ rồi.

Cậu tắt đèn, chưa được cho phép đã rất vô lại mà bò lên giường rồi.

... Ngày hôm sau Tiêu Chiến bị tiếng đập cửa "ầm ầm ầm" ngoài cửa làm bừng tỉnh. Vận động trước khi ngủ hành anh tiêu hao thể lực quá độ, một giấc này ngủ đến mơ màng hồ đồ, không biết hôm nay là hôm nào. Anh nghe thấy tiếng gõ cửa "cốc" mà ngồi dậy, dời tầm mắt xuống, đầu tiên là dại ra nhìn về phía cái tay quấn bên eo mình, vết đỏ trên ngực, tiếp đó nhìn về phía kem dưỡng da tay bị lấy ra làm bôi trơn hết nửa ống tối hôm qua, đáng thương vô cùng phơi thây trên mặt đất.

Dường như Vương Nhất Bác đã bị kinh động, ôm cả người anh từ sau lưng, dán lên cổ anh, rầm rì hỏi: "Mới sáng sớm... Ai vậy..."

Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác ra như vừa mới tỉnh mộng, nhảy xuống giường, nhặt áo choàng tắm trên ghế lên, lúc đi ngang qua phòng tắm còn không quên soi gương một chút, một loạt động tác lưu loát tự nhiên, không có khe hở, mười giây sau liền vô cùng lo lắng đi mở cửa.

Vì thế anh liền thấy trợ lý của Vương Nhất Bác và trợ lý của mình vẻ mặt phức tạp, thấy mấy dấu hôn mới trên cổ anh mà hai mặt nhìn nhau.

Trợ lý của Tiêu Chiến: "......?"

Trợ lý của Vương Nhất Bác: "... Oa ah."

Tiêu Chiến bó tay toàn tập, chỉ có thể cười gượng: "Ha ha... Ha... Các chị dậy thật sớm a... Ha ha..."

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cùng đến phim trường, trước khi bắt đầu quay chính thức, trợ lý nhìn chuẩn cơ hội kéo Vương Nhất Bác vẻ mặt hờ hững sang một bên.

Trợ lý tên Lý Tiền, 27 tuổi chủ nghĩa không kết hôn, phụ nữ độc lập thời đại mới, động lực tồn tại lớn nhất chính là kiếm tiền. Nói là trợ lý, nhưng trên thực tế là làm người đại diện sống. Lớn tuổi hơn Vương Nhất Bác, hợp tác với cậu đã lâu, đối tốt với cậu như em trai ruột. Quan hệ cá nhân của hai người rất tốt, cho nên nói chuyện cũng hơi thẳng: "Sao lại thế này?"

"Cái gì?" Vương Nhất Bác cầm gương nhỏ thuận tay lấy bên chỗ trợ lý của Tiêu Chiến, soi soi chính mình. Lúc thì khảy tóc mái trên trán, lúc thì chỉnh chỉnh lại bịt mắt đen bên mắt phải, mặt không đổi sắc mà đáp.

"Còn cái gì nữa! Em và, em và thầy Tiêu a, hai em không phải đã ——" Lý Tiền vốn muốn nói "Các em không phải mới vừa chia tay sao?", ai ngờ còn chưa mở miệng, bên cạnh liền thò qua một người đàn ông lạ mặt, nhìn hóa trang cũng là một diễn viên, nhưng không biết đóng nhân vật nào.

"Chị Lý..." Nói là đàn ông, thì chi bằng nói người đến là một cậu bé. Khí chất nhu hòa, mặt mày đường nét sâu sắc nhưng không tối tăm. Nhìn thấy Vương Nhất Bác và Lý Tiền, là hậu bối nên không giấu được sự ngượng ngùng và thẹn thùng. Cậu ta thật cẩn thận ngắt lời hai người nói chuyện, nói mình là diễn viên đóng Hạ Huyền tức Hắc Thủy, tên Tề Mính.

Vương Nhất Bác trong lòng vô cảm, Hắc Thuỷ Trầm Chu là một trong tứ tuyệt trong nguyên tác, là một Quỷ Vương chém giết mười hai năm bước ra từ núi Đồng Lô, khi còn sống cảnh ngộ lận đận không thể lận đận hơn. Thiếu niên thông tuệ, nhưng vì chưa tặng lễ cho quan khảo thí mà thi rớt. Lão bà muội muội đều bị ác nhân bắt đi làm thiếp, bị bôi nhọ bị bắt vào tù, đi ra phát hiện mẹ ruột không còn... Sau khi làm ăn buôn bán thật vất vả, có tiền nhàn rỗi có thể trải qua ngày lành tháng tốt, thì lại vì quá biết kiếm tiền mà bị người ghen ghét, không còn cách nào làm ăn nữa...

Sau khi chết biến thành Quỷ Vương, mạo danh thay thế Địa Sư lên thiên đình ẩn nấp nhiều năm, che giấu tung tích. Ân oán lúc còn sống cuối cùng chấm dứt ở Hắc Thủy Quỷ Vực, đại thù được báo, chính tay đâm kẻ thù.

... Cậu bé trước mắt trông như vừa mới tốt nghiệp ra trường, không biết có thể diễn tốt hay không.

"Thật ngại quá... Quấy rầy tiền bối rồi... Cái kia, thầy tổ hóa trang kêu chị Lý đến một chút..."

Lý Tiền hết cách, trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác một cái tựa như cảnh cáo, hấp hấp tấp tấp mà đi.

Vương Nhất Bác đặt chiếc gương bảo bối xuống, hô về phía bóng lưng của Lý Tiền: "Chị Lý tạm biệt!"

Nói xong, quay đầu gật gật đầu với Tề Mính, quả quyết đi rồi.

Cảnh diễn đầu tiên của Vương Nhất Bác là Quỷ đón dâu, Thái tử lên kiệu hoa. Cậu trở lại phim trường, liếc mắt một cái liền thấy được Tiêu Chiến một thân giá y mới, đang được đỡ lên kiệu hoa. Lúc trước cậu chỉ từng thấy đối phương mặc hoa phục Thái tử lúc duyệt thần, trang điểm tạo hình cố định của Tạ Liên cũng là thân trường bào màu trắng mộc mạc. Lúc này nhìn thấy anh một thân đỏ tươi, vòng eo bị siết cực chặt, trang điểm làm "tân nương", không khỏi ngây người một chút.

Trên mặt Tiêu Chiến trang điểm thiên nữ một chút nhưng không hề không hợp, càng không nữ khí. Ngược lại, anh sẽ chỉ khiến người cảm thấy xinh đẹp hơn.

"Đến diễn một lần a ——!" Đạo diễn trời sinh giọng oang oang, có thể hét mà không cần thiết bị khuếch đại điện tử hiện đại khiến kỹ sư ánh sáng nặng 200 cân cách xa 20 mét phải giật mình, bị uy hiếp cực lớn, như là trong nhà không gió nổi lên sóng to gió lớn, đất rung núi chuyển.

Vương Nhất Bác tăng nhanh bước chân đi đến, nhìn thấy Tiêu Chiến trước khi ngồi vào kiệu hoa thì thân thể cứng đờ, nhíu mày xoa xoa mông.

Tâm trạng của cậu rất tốt, không tiền đồ mà cười lên tiếng.

"Quỷ tân lang, cảnh thứ hai lần đầu tiên, bắt đầu!"

Kiệu hoa giống nguyên tác ở mức lớn nhất, trang trí tơ lụa đỏ thẫm, thêu chỉ màu, long phượng trình tường. Lúc này Nam Phong và Phù Dao đều cách kiệu hoa. Khắp nơi đều là thi thể, cây cối bị gió thổi di động phát ra tiếng xào xạt sột soạt, chỉ có một mình Tạ Liên đội khăn voan đỏ, chờ trong bóng đêm.

Đột nhiên yên lặng như tờ, gió ngừng.

Tạ Liên vốn tưởng rằng sẽ chờ đến tà ám, ai ngờ người đến vén rèm kiệu hoa lên, vươn một bàn tay.

Trong nguyên tác nói: "Đốt ngón tay rõ ràng. Ngón thứ ba buộc một sợi tơ hồng, trên tay thon dài mà tái nhợt, như một nút thắt duyên phận tươi đẹp rực rỡ."

Tầm mắt của Tiêu Chiến đã bị khăn voan nhuộm thành màu đỏ tươi rồi. Anh không dám nâng mắt lên nhìn Vương Nhất Bác, vì anh biết lúc này có ít nhất ba cái máy quay đang quay anh, trong đó chắc chắn có một máy quay cận cảnh ghi lại chính xác từng biểu cảm của anh.

Vì thế anh giống như kịch bản viết, an tĩnh mà do dự trong lòng chốc lát, cuối cùng ma xui quỷ khiến mà đưa tay cho đối phương.

Anh rũ mắt, xuyên thấu qua khe hở dưới khăn voan thoáng thấy đối phương một thân hồng trang. Anh chậm rãi bước xuống khỏi kiệu hoa, tim đập như sấm, chỉ cảm thấy cảnh tượng "xuất giá" lưu luyến diễm lệ như vậy, cho dù đang đóng phim cũng quá hoang đường kỳ lạ.

Trong lúc nhất thời thế mà lại không phân rõ tim đập là vì Tạ Liên, hay vì chính anh.

Tiếp theo, giống như kịch bản viết, Tạ Liên giả vờ bị vướng ngã, ý đang thử thăm dò nam nhân thân phận không rõ trước mặt này. Nam tử phản ứng cực nhanh, kịp thời đỡ anh.

"CẮT ——!!!"

Nếu đạo diễn không làm đạo diễn, thì chỉ bằng việc lớn giọng trời ban này cũng tuyệt không lo việc cơm áo.

"Tạ Liên ——! Cậu phải sờ bao cổ tay của hắn a —— Không phải sờ —— ngực ——! Sờ bao cổ tay biết không! Làm lại một lần, bắt đầu từ dưới kiệu hoa, hóa trang ánh đèn mau mau di chuyển a!!!"

Tiêu Chiến: "..."

Bên miệng Vương Nhất Bác đã nhếch lên dấu ngoặc nhỏ rất rõ, bị Tiêu Chiến liếc một cái lạnh như băng, đành phải dùng sức đè xuống.

Tiêu Chiến thở phì phì đánh Vương Nhất Bác một cái, mặc kệ cậu.

Hoa Thành gặp lại Tạ Liên sau khi phi thăng lần thứ ba rất ngắn, ngắn đến mức quay trong nháy mắt. Sau khi quay hai cảnh xong, đạo diễn hô "cắt", hai người đứng tại chỗ, chờ đối phương mở lời vàng, xác nhận không có bất kỳ cảnh nào phải quay bổ sung nữa liền có thể đi chuẩn bị cảnh kế tiếp. Sau khi Tiêu Chiến vào đoàn, lần đầu tiên quay diễn phối hợp với Vương Nhất Bác, có chút tư vị mơ hồ không thể nói rõ. Trong lòng vừa động, xuyên thấu qua khăn voan, đối mặt với đôi mắt mơ hồ không rõ của Vương Nhất Bác.

Anh biết Vương Nhất Bác cũng đang nhìn mình.

Sau một lúc lâu, Tiêu Chiến cúi đầu cười, nói: "...... Thầy Vương."

Vương Nhất Bác cách trợ lý hóa trang thâm tình nhìn lại anh: "Sao vậy thầy Tiêu?"

Tiêu Chiến một tay hất bay móng vuốt lại lén lút duỗi đến trên tay mình của cậu, liếc mắt, lưu lại một câu khinh thường "móng heo", liền ngẩng đầu đi rồi.

Vương Nhất Bác: "......"

Vì sao là heo chứ.

... Có lẽ là vì Vương Nhất Bác mới vào đoàn, hoặc đạo diễn hiếm thấy tâm trạng thoải mái, nên trước 9 giờ liền thả hai vị diễn viên chính đi rồi, lưu lại Phù Dao và Nam Phong, tức hai trợ thủ điều tra chuyện Quỷ tân lang với Tạ Liên, quay thêm vài động tác đánh võ. Vương Nhất Bác không biết rốt cuộc Tiêu Chiến còn giận hay không, nên buổi chiều ở phim trường không dám chọc anh quá mức nữa. Nhiều lắm là ngẫu nhiên uống hai hớp trà xanh của anh, xoay quạt điện nhỏ sang phía anh thổi thổi lấy lòng. Sau khi đóng xong cũng chỉ ngoan ngoãn đi theo phía sau người đến chỗ xe bảo mẫu.

Vương Nhất Bác không ngờ rằng, chuyện "Cùng Tiêu Chiến đi về phía xe bảo mẫu" là loại chuyện bình thường đến mức không thể bình thường hơn lúc trước, thế mà lại trở thành chuyện hối hận nhất mà cậu đã làm trong khoảng thời gian gần đây ngoại trừ chọc Tiêu Chiến tức giận bên ngoài.

🏮🦁🐰🏮

Hí hí nay mình edit chap này thôi rồi off đi xem đá bóng trận cuối nhé các đồng râm (⁠。⁠•̀⁠ᴗ⁠-⁠)⁠✧

Messi cố lên, Messi vô địch ✧⁠◝⁠(⁠⁰⁠▿⁠⁰⁠)⁠◜⁠✧


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net