Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùi thuốc sát trùng của bệnh viện tuy rất doạ người nhưng hôm nay trong lòng Tiêu Chiến lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Tiêu Chiến thật sự phi thường cao hứng bởi vì anh và Vương Nhất Bác đã gần hơn một chút một chút nữa.

Tai nạn hôm qua hại anh suýt mất nửa cái mạng nhưng lại mang một Vương Nhất Bác ôn nhu, khác với với vẻ lãnh tĩnh thường ngày, đến gần anh.

Điều anh không ngờ tới chính là y thế mà lại mua quà sinh nhật cho anh. Thật ra Tiêu Chiến nghĩ dù cho y có biết thì cùng lắm với tính cách vốn có của Vương Nhất Bác mà anh biết, y cũng sẽ đơn giản nói "sinh nhật vui vẻ" với anh.

Tuy nói hai người đã mở lòng hơn, đặc biệt là Vương Nhất Bác không còn hận ý với anh như ban đầu, thì việc y bỏ thời gian đi chọn quà cho anh quả là bất ngờ vô cùng lớn.

"Anh đang suy nghĩ gì thế?" Vương Nhất Bác thấy anh thất thần như vậy thì liền lên tiếng hỏi.

"A...không có gì...anh đang vui thôi" Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác phì cười, có ai ở bệnh viện mà vui như anh, nhưng vui mà lại mang gương mặt đó sao.

"Ở bệnh viện có gì vui sao?"

"Cái đó....không phải....sinh nhật anh có quà của em, có lời chúc của em nên vui vẻ".

Tiêu Chiến thoáng ngập ngừng, anh không biết phải nói thế nào về Dương Vũ Tinh với Vương Nhất Bác. Anh không muốn phá hỏng không khí của ngày hôm nay.

Vương Nhất Bác thấy anh cũng không muốn nói tiếp nên cũng không gặng hỏi. Y chỉ nghĩ trải qua đêm hôm qua cùng với bệnh dị ứng thời tiết nên mặt của anh cực kỳ thiếu sức sống.

Nhìn đồng hồ cũng gần bốn giờ chiều, Vương Nhất Bác nhắc Tiêu Chiến uống thuốc đúng giờ và nghỉ ngơi cho tốt.

"Anh nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ đến công việc nữa. Hảo hảo tịnh dưỡng rồi trở lại công việc"

Vương Nhất Bác vẫn đứng đó, nhìn anh uống thuốc, đắp chăn cho anh rồi cũng rời bệnh viện. Đã một ngày không tắm rửa cộng thêm sáng nay lo cho Tiêu Chiến làm y cũng mệt lã. Vương Nhất Bác không muốn bản thân cũng đổ bệnh, lấy ai chăm sóc cho anh.

Sau khi Vương Nhất Bác rời đi, Tiêu Chiến vẫn nằm đó, đưa mắt nhìn trần nhà trắng tinh, không khỏi phiền não. Qua một đêm mà hai người thân mật như thế này làm anh cảm thấy có chút không thực.

Giống như chiêm bao, dù có đẹp rồi cũng sẽ phải thức giấc, phải đối mặt với hiện thực.

Anh không khẳng định được rằng Vương Nhất Bác chu đáo với mình là vì áy náy, vì cảm thấy, hay là vì thật tâm y lo lắng cho anh.

Cái tên Dương Vũ Tinh từ miệng Vương Nhất Bác tối qua vẫn như cái kim trong lòng anh, khiến anh vô cùng sầu não.

Tiêu Chiến thừa nhận mình ích kỷ, nhưng đã là người anh yêu anh không muốn chia sẻ với ai, huống hồ hai người là vợ chồng hợp pháp, há phải chịu thiệt thòi.

Bất quá một ngón chỉ người ba ngón chỉ ta, muốn trách ai phải nhìn lại chính bản thân trước, đạo lý này mẹ Tiêu vẫn luôn dạy bảo anh. Mọi chuyện căn bản không phải lỗi của hai người họ, chỉ vì Tiêu Chiến là người đến sau.

Một cách khách quan trong cuộc tình này, anh chính là người thua, là anh chia rẻ uyên ương. Hoặc có thể nói là anh đã xuất hiện trong cuộc đời Vương Nhất Bác sai thời điểm. Nhưng kỳ thực lúc Tiêu Chiến bắt đầu nhận ra tình cảm thầm mến đơn phương của mình dành cho Vương Nhất Bác, anh không biết y đang nghiêm túc với Dương Vũ Tinh.

Từ ngưỡng mộ sự tài hoa cùng bản lĩnh của y, rồi từng chút từng chút lớn thành thầm mến, sau đó kết thành tình yêu đơn phương này. Giống như một thưởng thức một ly rượu vang, Tiêu Chiến từ từ say trong men tình.

Dù anh biết mọi người xung quanh vẫn thường hay đồn đãi về chuyện tình cảm phức tạp của Vương Nhất Bác, anh đơn giản chỉ cho là y nhất thời. Rồi ba Vương đề nghị kết hôn, anh thật sự hân hoan vì mình có thể bước một bước gần đến bên y.

Đôi lúc Tiêu Chiên cho rằng mình đã yêu người không nên yêu, là tự mình dối gạt bản thân. Nhiều lần anh tự nhủ hay quên đi, nhưng rồi sự thay đổi của Vương Nhất Bác, dù nhỏ bé đơn giản, lại làm anh tim anh thổn thức.

Thật sự không có tiền đồ mà.

"Haizzz.... thật nhức đầu.....không nghĩ nữa....."

Đúng lúc tâm trạng đang rối bời thì điện thoại đến, là số lạ.

"Xin chào, tôi là Tiêu Chiến!"

Giọng nói của đối phương cất lên làm Tiêu Chiến như bừng tỉnh.

"Anh, là em đây, Tán Cẩm đây".

"Tán Cẩm! Là em sao? Em đang ở Trung Quốc sao?"

Chu Tán Cẩm, năm nay 24 tuổi, đang sống và làm việc tại Mỹ, cũng học về thiết kế. Cậu và Tiêu Chiến lớn lên cùng nhau, sau đó theo bố mẹ di dân qua Mỹ từ năm 15 tuổi.

Đã gần 10 năm rồi hai người mới trò chuyện lại với nhau, cơ hồ đã muốn quên giọng của đối phương.

"Đúng a! Anh vừa mới về quê thăm mộ ông bà, có ghé sang thăm chú thím, mới biết anh đã kết hôn, đang ở Thượng Hải."

Chu Tán Cẩm vừa trở về Trung Quốc thì đi thẳng tới nơi mình đã lớn lên, nhìn cảnh vật thay đổi, không khỏi bồi hồi. Đến thăm ba mẹ Vương liền thu thập được một ít thông tin về anh. Tiêu Chiến chính là thần tượng của Chu Tán Cẩm lúc trẻ. Cậu luôn muốn phấn đấu để học giỏi như anh họ của mình, cũng là con một như Tiêu Chiến, Chu Tán Cẩm luôn đối đãi với anh như ca ca ruột thịt.

"Em định khi nào trở lại Mỹ?"

"Bây giờ em đang ở Bắc Kinh, lần này về nước trước tiên là vì công việc nên có thể ở lâu."

"Em có định đến Thượng Hải không? Nếu không anh xin phép đến Bắc Kinh"

Tiêu Chiến thật sự mong chờ gặp lại cậu em trai nghịch ngợm của mình.

"Chuyện này thì dễ rồi, sau khi giám đốc của em giải quyết xong việc ở Bắc Kinh sẽ đến Thượng Hải."

Tổng bộ của công ty nơi Chu Tán Cẩm làm việc đang có kế hoạch phát triển thị trường Đại Lục, Bắc Kinh và Thượng Hải chính là hai nơi được chọn để đặt chi nhánh công ty. Dù gì không chỉ Chu Tán Cẩm mà cấp trên của cậu cũng sinh và lớn lên ở Trung Quốc, để hai người tự mình kiểm tra vẫn tốt hơn.

Trùng hợp, lần này cậu và giám đốc về nước là để khảo sát thị trường và đối tác mà cậu sẽ gặp chính là xí nghiệp Vương Thị của Vương Nhất Bác.

Sau khi biết được Vương Nhất Bác chính là người kết hôn với Tiêu Chiến, Chu Tán Cẩm quyết định không nói với anh chi tiết về việc này, cậu không muốn anh khó xử.

"Thật tốt quá! Gần 10 năm rồi không gặp lại, không biết em còn đen không ta!"

"Hahaha, em cũng rất mong được gặp anh!"

Thật sự hy vọng có thể tái ngộ để ôn lại chuyện cũ, đúng là chuyện đáng mừng.

Lúc này tiếng y tá vọng vào: "Bệnh nhân Tiêu Chiến đến giờ kiểm tra nhiệt độ".

"A xin lỗi cô y tá! Đợi tôi một chút." Tiêu Chiến vội vàng nói.

"Anh đang ở bệnh viện sao? Có nặng lắm không" Chu Tán Cẩm lo lắng hỏi anh, từ lúc nói chuyện tới giờ không để ý giọng của anh có vẻ khàn, cứ nghĩ là do thời gian thay đổi.

"Không sao hết! Anh chỉ bị cảm và sốt một chút thôi. Ở bệnh viện một đêm đã đỡ hơn nhiều rồi"

"Vậy anh cố gắng giữ gìn sức khoẻ. Hẹn gặp lại anh sớm! Em không phiền anh nghỉ ngơi"

"Em cũng vậy!"

Có thể bởi vì cuộc gọi này của đứa em trai rất lâu rồi mà anh không gặp, tâm trạng tốt hơn hẳn, Tiêu Chiến cũng bị phân tâm khỏi suy nghĩ rối ren ban nãy. Sau khi y tá rời khỏi thì anh cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

--------------------------------

Phù....Viết xong rồi đăng chương này tưởng là nửa đêm luôn rồi, cũng may mới có gần 11 giờ đêm thôi :)))

Dạo này mình quay lại công việc rồi nên có lẽ sẽ hơi chậm chạp một chút.

Cám ơn mọi người đã ủng hộ :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net