Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Tiêu Chiến tỉnh dậy mặt trời đã sắp lên cao hơn ngọn cây mộc lan trong sân. Anh mở mắt nhìn xung quanh, chỗ bên cạnh đã trống.

Tiêu Chiến cả người rã rời, vô cùng mệt mỏi còn đầu đau như búa bổ. Anh cố gắng sắp xếp lại kí ức đêm hôm qua, sau khi gặp Dương Vũ Tinh anh đã uống rất nhiều rượu, sau đó được đồng nghiệp đưa về nhà.

Rồi sau đó nữa anh nhớ Vương Nhất Bác dìu anh vào nhà, và rồi anh bổ nhào tới quấn lấy Vương Nhất Bác đòi hôn y.

Sau đó, sau đó, chính là sau đó!!!!

"Aaaaa...mất mặt chết đi được!". Tiêu Chiến đưa tay lên che mặt, còn gõ đầu mình một cái. Hỏng thật rồi, chết thật rồi, anh vậy mà uống đến say mèm không biết trời đất gì, còn quấn lấy Vương Nhất Bác đến nỗi lăn giường.

Nhìn quần áo trên người đã được thay thành bộ pijama thoải mái, Tiêu Chiến thở dài thê lương. Có trách thì trách bản thân không biết lượng sức mình, đã không uống được còn cậy mạnh.

Chưa bao giờ Tiêu Chiến tuỳ tiện thế này, từ trước đến giờ anh luôn luôn xuất hiện trước mặt Vương Nhất Bác với bộ dạng chỉnh chu, hoà nhã.

Có khi nào em ấy nghĩ mình không đứng đắn không? Cứ say là lại quấn lấy người khác không buông như vậy?

Vương Nhất Bác mở cửa phòng bước vào,  người trên giường vẫn còn đang ôm đầu than thở. Y bước đến gần mà Tiêu Chiến vẫn không biết là căn phòng vừa có thêm một người.

Tiêu Chiến còn đang vò đầu bức tóc tự vấn bản thân thì đột nhiên nghe "cạch" một tiếng, ngẩng mặt lên thấy Vương Nhất Bác vừa đặt khay đồ ăn lên tủ cạnh giường, anh ngại ngùng cười chào buổi sáng.

"A, chào buổi sáng Nhất Bác!"

"Anh dậy rồi sao? Có thấy chỗ nào không thoải mái không?"

Vừa nãy Tiêu Chiến còn cố gắng củng cố tinh thần bản thân quên đi chuyện tối qua, lúc này Vương Nhất Bác hỏi như vậy làm anh nóng hết cả mặt, không biết trả lời thế nào.

Vương Nhất Bác vẫn đứng cạnh bên nghiêng đầu nhìn anh, còn anh thì cứ im lặng cúi đầu không trả lời y.

"Sao hôm qua anh lại uống nhiều như vậy?"

Tiêu Chiến làm sao có thể nói rằng anh đã gặp Dương Vũ Tinh, rồi còn bị hạch sách đủ điều, thôi thì đành tìm đại một cái cớ nào cho qua vậy. Vương Nhất Bác thích cô ấy như vậy, có nói ra cũng không giải quyết được gì, biết đâu lại làm mối quan hệ đang tốt lên của anh và y xấu trở lại.

"Hôm qua mọi người vui quá, cũng lâu rồi anh không uống nên có chút quá đà. Xin lỗi em nhé Nhất Bác!"

Vương Nhất Bác nhướng mày, y đưa tay lấy ly nước ấm cho anh, không hiểu sao người trước mặt lại xin lỗi.

"Anh uống chút nước ấm đi? Sao lại xin lỗi em?"

Tiêu Chiến nhận lấy ly nước từ tay Vương Nhất Bác không uống, ngồi dựa vào thành giường cúi đầu nhìn ly nước trong tay.

"Anh xin lỗi vì đã làm phiền em tối qua, có phải anh đã bám lấy em không buông không?"

Vương Nhất Bác đột nhiên hiểu ra, thì ra người này cũng nhớ chuyện tối qua sao, đột nhiên y lại có ý nghĩ muốn ghẹo anh một chút.

"À chuyện đó sao? Anh đúng là làm em rất mất sức đấy."

Tiêu Chiến da mặt mỏng, Vương Nhất Bác lại nói mấy lời ám muội như vậy, thành công làm anh có mong muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống trốn ngay bây giờ, hai tay vội đưa ly nước lên uống một hơi để né tránh.

"Em...lưu manh..."

"Thì đúng mà, anh say như vậy mà không chịu vào nhà, em phải vất vả lắm mới mang anh vào được đấy, giờ còn bị mắng là lưu manh"

Có gì đó sai sai, Tiêu Chiến ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt đang nhếch môi đắc ý vì chọc ghẹo anh đang ngồi xuống giường. Vương Nhất Bác vốn biết anh dễ ngại ngùng, không thể nào nhắc lại quá chi tiết chuyện tối qua được.

"Mà sau này nếu anh có muốn uống, không được uống lúc không có em!"

"Hả? Vì sao?" Tiêu Chiến có chút khó hiểu nghiêng đầu nhìn chàng trai trước mặt. Vương Nhất Bác lúc này vẫn đang trong bộ quần áo ngủ, mái tóc ngắn tự do thoải mái vì chưa dùng keo vuốt ngược lên nhưng lúc đi làm, trông thật gần gũi thân thiện.

"Vì dáng vẻ lúc say của anh vô cùng mê người, không thể để người khác thấy được, sẽ bị bắt đi mất." Lúc Vương Nhất Bác nói câu này, gương mặt cố ý kề sát vào mặt anh, đến nỗi Tiêu Chiến có thể thấy rõ cả lông tơ trên mặt của y.

Lúc hai người gần như môi chạm môi, bụng của Tiêu Chiến réo lên một tiếng dài.

"A ha ha ha, đói bụng rồi. Để anh đi nấu cơm". Tiêu Chiến định ngồi dậy để xuống bếp nấu cơm, nhưng đột nhiên cơn đau từ eo truyền tới, Vương Nhất Bác vội đỡ anh ngồi xuống giường.

"Anh ăn chút đồ ăn nhẹ đi. Em có đặt bữa sáng, nhưng thấy anh còn ngủ say nên không gọi anh."

Tiêu Chiến gọi y cùng ăn nhưng Vương Nhất Bác đã ăn từ sớm ngay sau khi vệ sinh sạch sẽ cho anh, y cũng đã đọc xong báo buổi sáng.

"À ngày mai chúng ta sang nhà ba mẹ đón lễ Giáng sinh nhé, ngày mốt thứ 2 em phải đi Hồng Kông công tác."

"Ừm, rất tốt. Vậy em đi công tác bao lâu?"

"Chắc khoảng hết tuần sau."

Vương Nhất Bác đợi Tiêu Chiến ăn xong thu dọn chén bát xuống dưới nhà bếp để anh nghỉ ngơi, sau đó về phòng làm việc sắp xếp công việc để chuẩn bị cho đợt công tác tới.

Lúc Vương Nhất Bác đang rửa chén trong bếp, Lâm Du Thuần gởi tin nhắn đến, y để chén lên giá, lau khô tay mở tin nhắn ra xem, không biết cuối tuần có việc gì mà Lâm Du Thuần dùng tài khoản công việc để nhắn cho y, lại còn được phân loại "Khẩn!".

"Nhất Bác, hôm qua Tiêu Chiến đi liên hoan với đồng nghiệp đúng không? Bạn của tôi đúng lúc cũng ở KTV đó nhìn thấy Dương Vũ Tinh đứng trước hành lang nhà vệ sinh nói chuyện với Tiêu Chiến, sau đó Dương Vũ Tinh rời đi trước, bạn tôi vào toilet một lúc thì nghe tiếng khóc, khi bước ra thì thấy Tiêu Chiến đứng trước bồn rửa tay, anh ấy bối rối nói xin lỗi với cậu ấy rồi nhanh chóng lau nước mắt bỏ đi."

Vậy ra lý do anh uống say như vậy là vì đã gặp Dương Vũ Tinh sao?

Vậy mà mà anh ấy không hề nói gì về việc đó? Sợ y nổi giận sao? Vương Nhất Bác chưa từng nghĩ đến trong ấn tượng của Tiêu Chiến, mình lại hẹp hòi như vậy.

Vương Nhất Bác cảm thấy sự kiên nhẫn dành cho Dương Vũ Tinh thời gian qua đã dần cạn. Sự trẻ con, vô lý và ích kỷ của cô đã làm y chán ngấy.

Dù cho Dương Vũ Tinh là cố ý hay vô tình gặp Tiêu Chiến cũng không được, cô đã phạm quy. Lúc hai người mới hẹn hò, Vương Nhất Bác giao ước rằng không được can thiệp vào chuyện riêng của đối phương. Vương Nhất Bác cũng đã nói rõ ràng ngay từ đầu rằng chuyện của y và Tiêu Chiến, Dương Vũ Tinh không được xen vào.

Lần này chính là giọt nước tràn ly, Dương Vũ Tinh đã đi đến giới hạn cuối cùng mà Vương Nhất Bác dành cho cô. "Giữa chúng ta cần có một kết thúc!"
——————
Tiếng nhạc ồn ào, tiếng nói cười của những người xung quanh làm Dương Vũ Tinh đau đầu. Sắp tới lượt cô biểu diễn rồi nhưng cô lại chẳng có chút tâm trạng nào để bước lên sân khấu nữa.

Vương Nhất Bác vậy mà muốn chia tay với cô.

Vương Nhất Bác vậy mà muốn kết thúc mối quan hệ của hai người họ trong ngày Giáng sinh, mùa đông lạnh như vậy, sao y nỡ đành lòng.

Giáng sinh năm trước hai người còn đi du lịch cùng nhau. Hiện tại, Vương Nhất Bác đã bỏ lại sau lưng những tháng ngày đầy kỉ niệm đó.

Lúc nhận được cuộc hẹn của Vương Nhất Bác, cô vô cùng vui vẻ.

Lúc gặp mặt, Vương Nhất Bác ngồi đối điện Dương Vũ Tinh với gương mặt lạnh lùng xa cách, làm cô rùng mình nhớ đến sự giận dữ hôm đó khi cô vô ý làm phiền y và Tần tổng.

Dương Vũ Tinh vốn đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.

Bắt đầu từ lúc nào mà Vương Nhất Bác luôn tìm lý do tránh né mỗi khi Dương Vũ Tinh muốn hẹn hò. Cũng chẳng biết từ bao giờ mà y đối với Dương Vũ Tinh không còn sự yêu chiều cô đã từng bao lần được có. Tất cả bây giờ chỉ là sự hờ hững, thoái thác.

Dương Vũ Tinh uống cạn ly rượu trên tay, nở một nụ cười thê lương. Chỉ là một người đàn ông thôi, không có ai thiếu ai mà không sống được cả.

Dương Vũ Tinh là ai chứ, cô là đóa mẫu đơn kiêu sa rực rỡ, chứ không phải cỏ dại bèo trôi, rồi sẽ có người khác yêu thương cô thôi.

Một người bạn đến ngồi bên cạnh Dương Vũ Tinh, rót rượu vào ly cho cô. Dạo này ai ai cũng thấy Dương Vũ Tinh thường xuyên mang tâm trạng u sầu, khác với vẻ tươi mát mơn mởn vốn có của tuổi trẻ.

Chắc lại vướng vào món nợ tình yêu nữa rồi.

"Vũ Tinh, tớ nghe nói Vương tổng hiện đang ở Hồng Kông, anh ấy không nói với cậu à?"

Dương Vũ Tinh lắc đầu "Anh ấy căn bản không bao giờ nói chuyện với tớ nữa."

Cô gái nhìn thấy Dương Vũ Tinh thế này cũng chỉ biết thở dài. Đã từng khuyên nhủ Dương Vũ Tinh bao nhiêu lần là đừng vướng vào tình yêu với đám nhà giàu, vì có mấy ai là thật lòng đâu chứ.

Lời hứa nơi trót lưỡi đầu môi, đã nói ra cũng như nước chảy qua cầu.

Chúng ta ở trong xã hội này, nếu nhìn lên thì bị coi thường là trèo cao, nếu nhìn xuống thì cảm thấy hạ thấp cái tôi. Vậy nên chính mình phải biết giới hạn và khả năng của bản thân.

Sự phân hoá giai cấp không phải là không có lý do.

Dương Vũ Tinh im lặng không nói, tay đưa ly rượu lên trước mắt ngắm nhìn, trong đầu bỗng có một suy nghĩ vẩn vơ.

"Nhất Bác, trước khi chính thức chia tay nhau, em muốn tặng anh món quà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net