【Đại sư x Thỏ tinh】Thụ Giới - Chap 1+2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸 Thụ Giới (chịu giới luật)
Tác giả: Dao Cổn Ba Tây Quy
CP: Đại sư x Thỏ tinh
Chú thích: Nghĩa Bạc [Yì Bó 义薄] đồng âm với Nhất Bác [Yī Bó 一博], A Tán 阿赞 là Tiêu ChIến 肖盏
Vui lòng không reup ở bất cứ đâu!
---------------------------------------------
【受戒】
兔子精x大师
摇滚芭西龟https://www.quotev.com/story/12927228/

🌞 🦁🐰 🌞

01
Nơi đây tên là Ngọc Hàn Sơn, bên trái là Trường Thành nối liền thời xưa, bên phải là dãy núi Bàng Y, cộng thêm suối nước thác nước vô tận vô tuyệt, trên núi còn có Tùng Thọ Bất Lão -- số mệnh quả thật lâu dài, thần sơn phúc lợi tụ hội cùng một chỗ.

Phúc lợi tự có chỗ linh khí, hoa cỏ cây cối, chim bay cá nhảy ở nơi này may mắn gặp được nơi linh địa ưu thế, phần lớn lâu ngày tu luyện đều thành yêu, tuy nhiên yêu ma quỷ quái chiếm cứ nơi này nhưng cũng an phận thủ thường, không hề gây chuyện.

Núi này ngày thường hẻo lánh ít dấu chân người, ngẫu nhiên có người đi nhầm ngang qua, những yêu quái đó sẽ tránh đi hoặc hóa thành hình người chỉ dẫn họ đi ra ngoài, mãi cho đến một ngày có một hòa thượng bộ dạng hai mươi mấy tuổi, đi dạo quanh núi vài ngày liền lập tức ở lại.

Hòa thượng này thật ra không nhỏ, người đời gọi hắn là "Nghĩa Bạc pháp sư", đã sống mấy trăm năm, bất lão bất tử, pháp lực cao cường, trảm yêu trừ ma hàng trăm con, độ linh bình oán cũng không phải số ít.

Theo danh hiệu càng ngày càng vang, người mộ danh đến túp lều nhỏ nhiều đến mức muốn đạp phá cả cửa, các tăng nhân đến đây tu luyện cũng dần dần nhiều hơn, túp lều nhỏ được người tới sửa chữa, dọc đường tạo thành một tòa chùa miếu quy mô khá lớn, đó là Hàn Sơn Tự ngày nay.

Người người đều đề cử Nghĩa Bạc pháp sư làm trụ trì nhưng hắn đã quen nhàn vân dã hạc, không làm được chuyện này, không biết đến chỗ nào chộp được một tăng nhân râu bạc nói là sư huynh của mình, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều giao lại cho người giả này còn mình vẫn ở lại túp lều nhỏ, trồng rau tu hành, rất tiêu sái.

"Nghĩa Bạc sư thúc!" Một thiếu niên xông vào túp lều nhỏ, phía sau nhìn không khác người thường, không ngờ phía trước lại có một đôi mắt thú hẹp dài, kiểu miệng giống loài chó, thì ra là một con Tiểu Hoàng Bì Tử Tinh (chồn vàng) còn chưa biết hóa hình hoàn toàn, hắn ủy ủy khuất khuất mà kêu, "A Tán lại đánh con."

Một sân tiểu yêu quái đồng loạt quay đầu nhìn hắn, cũng đều chưa biết hóa hình thế nào, đuôi cũng chưa giấu, cánh thì lộ ra, thì ra tất cả đều là tiểu hài tử được yêu quái trong núi này đưa đến chùa để học tập nhân gian chính đạo, để tránh lầm đường lạc lối.

Nghĩa Bạc có chút đau đầu, A Tán là con thỏ nhỏ hắn nhặt được khi vừa đến núi này năm ấy, dường như có thể nói là hắn tự tay nuôi lớn, khi còn nhỏ vừa mềm vừa ngoan, sau khi thành niên hóa hình lại trở nên bướng bỉnh không ngoan.

Không riêng gì Hoàng Bì Tử kia, vài tiểu gia hỏa trong viện cũng đều mặt mũi bầm dập, buổi sáng đã nói qua một lần, đều không ngoại lệ, tất cả đều do con thỏ kia đánh.

"Sư thúc..." Mấy nhóc tiểu tinh quái làm bộ đáng thương, "Người quản A Tán đi, hắn, hắn thật xấu lại chỉ nghe người nói thôi."

Nghĩa Bạc pháp sư cả đời hàng phục bao nhiêu yêu vật vô cùng hung ác, riêng với bé thỏ tinh A Tán do hắn tự mình nuôi lớn hắn lại không có cách nào, ngày thường ở trước mặt hắn giả ngoan giả ngốc, sau lưng lại đi ăn hiếp các tiểu yêu quái khác nhưng mấy chuyện này lại vô hại, thật là phạt cũng không được, không phạt cũng không xong.

🌞 🦁🐰 🌞

02
Ban đêm, Nghĩa Bạc pháp sư đến biệt viện Hàn Sơn tự, khi còn nhỏ A Tán đều cùng ăn cùng ở với hắn, sau này lớn lên liền đến biệt viện ở, y thích chơi đùa, không riêng gì đám tiểu yêu quái, cả tăng nhân trong miếu cũng không chịu được sự quấy nhiễu của y, ngoại trừ hắn ra thì chỉ có sư huynh Huyền Hạc phương trượng dù bị nhéo râu cũng vẫn luôn vui vẻ, ông lại thường hay nói tốt giúp A Tán, "Bướng bỉnh mà thôi, không đáng ngại."

Hai ngày này trời mưa, gạch xanh trong tứ hợp viện trơn trượt, mái ngói tích tụ nước mưa không ngừng rơi xuống, toàn bộ rơi vào mấy chiếc vại lớn khiến lá sen bên trong bị đánh đến rung động thanh thúy, rất dễ nghe.

Cửa buồng trong phòng A Tán không đóng, Nghĩa Bạc đi vào, thấy y nghiêng đầu gục xuống bàn ngủ rồi, đi vào mới thấy trên bàn phân tán vài bức họa, toàn là một người tăng nhân, hoặc ngồi hoặc đứng, trên tay ôm một con thỏ, cười đến ôn nhu.

Ánh mắt hắn khẽ nhúc nhích, không nói điều gì, chỉ thu lại tranh, phủ thêm một lớp chăn mỏng cho A Tán.

A Tán trời sinh tính cảnh giác cao lại ngủ ít, có động tĩnh lập tức tỉnh, chỉ là khuôn mặt ngủ đến đỏ bừng, sau khi mặt đầy mê mang nhìn người tới liền trở nên vô cùng vui sướng, y lau mặt, thanh thúy kêu lên, "Sư phụ!"

Y lén nhìn mấy bức tranh mà mình để đó được Nghĩa Bạc xếp vào một bên, bề ngoài làm như không có gì nhưng trong lòng nói không nên lời là may mắn hay là thất vọng, thật cẩn thận hỏi hắn, "Sư phụ, sao người lại tới đây?"

Nghĩa Bạc yên lặng nhìn y, A Tán luôn không chịu nổi ánh mắt này của hắn, khuôn mặt hồng hồng sau khi ngủ dậy lại càng nóng thêm một chút, "Người có muốn ăn món gì không, con làm cho người..."

"A Tán," Nghĩa Bạc ngắt lời y, nhìn dáng vẻ của y lại thở dài, "Không thể làm xằng làm bậy."

Vốn đang vui vui vẻ vẻ thỏ con đột nhiên xì hơi, nếu không phải y đã thu nguyên hình, phỏng chừng có thể thấy cả tai y rũ xuống, y cực kỳ khó chịu, mở miệng lại vừa oán trách vừa ủy khuất, "Đều do bọn họ, bọn họ nói con không có cha mẹ, là cô nhi..."

"Con đã thành niên, không nên bị mấy lời ngôn luận này quấy nhiễu." Nghĩa Bạc nghiêm túc nói nhưng khi nhìn thấy đuôi mắt A Tán đỏ bừng lại không nhịn được mà mềm lòng, "Nghe lời, việc ác đều bắt đầu từ những việc tầm thường, không chịu trói buộc sẽ nhập ma đạo." Hắn duỗi tay muốn sờ A Tán để trấn an lại bị y lập tức né tránh.

A Tán rất quật cường, sau khi né tránh liền tự mình dụi dụi mắt, cũng không ngẩng đầu lên, "Khi còn nhỏ có người."

Nghĩa Bạc không nghe rõ, A Tán lại tiếp tục nói, "Khi còn nhỏ bọn họ cũng nói con là cô nhi không ai cần, con lại không hề thương tâm chút nào vì con có sư phụ, người quan trọng hơn bất kỳ ai khác, được ở bên người con rất hạnh phúc nhưng mà..."

Y có vẻ rất thương tâm, con ngươi như điểm sơn dính hơi nước, Nghĩa Bạc nhìn mà lòng rùng mình, dường như biết y muốn nói gì, quả nhiên A Tán mở miệng, "Nhưng mà khi con trưởng thành, người lại không cần con nữa."

Cảm giác đau như ngàn mũi kim đâm xuống, đâm vào lòng Nghĩa Bạc, hắn không rõ loại cảm giác này là gì, không thể miêu tả, vì thế hắn chỉ có thể đè nén cảm tình này, cau mày, "Sao lại không cần con chứ?"

A Tán nói, "Người không cho con ở cùng một chỗ với người, cũng không tới thăm con, người lại nhận rất nhiều tiểu đồ đệ, tuy rằng trên danh nghĩa đều nói là đồ đệ của Huyền Hạc sư bá nhưng đều do người đích thân truyền thụ cho bọn họ, con đã sớm không còn là đồ đệ duy nhất của người nữa nhưng con chỉ có một sư phụ là người."

Y nói rất đau lòng, nói hết từng việc từng việc ra, "Người không còn ở với con nữa."

"Mấy ngày trước con bị bệnh người cũng không biết."

"Mỗi lần người tới con đều rất vui nhưng kết quả lại đến để răn dạy con."

"Con rất nhớ người, người cũng không biết..."

Lòng Nghĩa Bạc rất chua xót, sao lại không biết chứ?

Dù là bị bệnh hay là vui vẻ, hắn đều luôn ở một nơi mà A Tán không phát hiện được quan tâm y, tìm hiểu từ trong miệng sư huynh để biết được dù nhiều dù ít, hắn rất mong thấy A Tán cười đến đôi mắt cũng cong thành hình trăng non lại sợ hãi tình ý ẩn chứa trong mắt y.

Thứ tình ý này, giống hoa nở trước dây leo khô, ngươi vô tình tưới nó ngày đêm, cuối cùng có một ngày nó nở hoa tươi đẹp, mà ngươi cũng bị nhốt trong những bụi gai đang phát triển đó, Nghĩa Bạc là người thanh tu, thứ tình này, hắn chạm vào không được.

Cuối cùng hắn vẫn là không nỡ lòng khiển trách A Tán nên ngày thứ hai hắn liền chạy trối chết.

Ngoài cổng phía bắc Lạc Thành có một thôn nhỏ, nghe nói có yêu quái tới, rất nhiều thiếu nữ tuổi thanh xuân bị bắt, không có tin tức, hắn tự mình đi vào bắt yêu.

Khi Nghĩa Bạc ra khỏi thành, A Tán mới được nghe nói thì hắn đã sớm đi rồi.

Con thỏ tinh ở trước mặt Nghĩa Bạc vừa nhõng nhẽo vừa ngoan ngoãn, ở trước mặt người ngoài lại nhe răng trợn mắt, sáng sớm đánh đến trong viện Huyền Hạc, râu mép của lão đầu đều bị kéo rơi mấy sợi. Tuy rằng pháp thuật học nghệ của y không tinh nhưng dù sao cũng là yêu quái, hòa thượng trong miếu đều là thân thể phàm thai, thật đúng là không chế trụ được y, Huyền Hạc lại không muốn đánh nhau với y, cuối cùng chỉ đành phải đưa một đống phù chú, linh khí hộ thân cho y rồi nói với y nơi Nghĩa Bạc đến y mới hài lòng mà đeo đồ vật lên đi tìm sư phụ của y.

🌞 🦁🐰 🌞

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net