【Doãn Ngôn】Cửa Sổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌌 Cửa Sổ
・Tác giả: Thập Mễ Cửu Vạn Lý

・CP: Tạ Doãn x Ngôn Băng Vân
・Edit: Bạch Đơn
・Tuyệt đối không reup ở bất cứ đâu!

🌌🦁🐰🌌

Bóng đêm tối tăm như đổ mực, nhưng người mà Ngôn Băng Vân chờ vẫn chưa trở về.

Đèn dầu bị thổi lung lay, gió bắt nguồn từ cửa sổ mà chủ nhân cố tình để lại một khe hở. Ngôn Băng Vân buông việc trong tay, vẻ mặt lạnh như băng.

Đột nhiên, y nghe thấy bên ngoài truyền đến một âm thanh cực nhỏ. Vì thế y chậm rãi đứng dậy, đứng trước cửa sổ.

"Ngôn đại mỹ nhân... Ha! Giường êm đẹp không ngủ, hơn nửa đêm mỹ nhân đứng đây làm gì?" Tạ Doãn một thân đen đậm, gần như sắp bị hút vào màn đêm này. Miệng lưỡi vẫn độc, nhìn không ra có bị thương hay không.

"Chẳng lẽ là đang chờ vi phu?" Tạ Doãn thò nửa người trên vào phòng, hai chân vẫn ở ngoài cửa sổ chưa vào, nói xong, vừa định xoay người tiến vào "khuê phòng", lại không ngờ bị Ngôn Băng Vân sắc mặt lạnh nhạt đạp một phát trở về.

"Ai ai ai Ngôn công tử Ngôn công tử! Chuyện gì cũng từ từ a -- Cái ngã xuống này không gãy chân cũng phải thiếu một cánh tay... Em..."

Tạ Doãn nói không ra lời, bởi vì tiểu mỹ nhân thần sắc lạnh nhạt trước mắt rõ ràng đang tức giận, lại đến gần một bước, kéo cổ áo của hắn hôn lên. Y hôn vừa dữ vừa tàn nhẫn, gần như muốn cắn rách cánh môi của đối phương mới tính bỏ qua, giống như đang mắng Tạ Doãn phàm là dám trễ thêm một khắc đồng hồ, thì y có thể đá thẳng người lên đường cái.

Một lát, đôi con ngươi xinh đẹp nhưng luôn thiếu chút vị nhân tình kia của Ngôn Băng Vân nhiễm một tia hồng, cùng với bờ môi kiều diễm ướt át sau nụ hôn, khiến khuôn mặt lạnh như băng đó được khắc hoạ rất câu hồn. Ánh mắt của Tạ Doãn sâu như hồ sâu không thấy đáy, hầu kết chuyển động lên xuống một vòng, vừa định mở miệng, lại nghe đối phương nói trước một bước: "Chàng cút đi."

Lần này một cước của mỹ nhân càng thêm không lưu tình: "Ta không nên tin lời chàng."

Ngôn Băng Vân đá người xuống, dùng sức đóng cửa sổ, xoay người chuẩn bị nghỉ ngơi. Kết quả mới vừa đi đến trước giường, phía sau liền dán lên một cơ thể nóng bỏng. Lặng lẽ, thuần thục ra vào phòng y như ra vào cửa lớn nhà mình, không cần phải nói cũng biết là ai.

"Chàng còn đến làm gì?!" Ngôn Băng Vân bị hắn ôm cực chặt, bên tai còn có nụ hôn rậm rạp chằng chịt rơi xuống, bí mật mang theo hô hấp cực nóng phả vào gáy y, lập tức khiến y nóng run run một cái.

"Đừng nhúc nhích, ta sốt rồi." Tạ Doãn thở hổn hển dán lên người Ngôn Băng Vân, tựa như rất suy yếu, hừ hừ bắt tay của mỹ nhân sờ loạn khắp người mình, cuối cùng được đỡ lên giường của mỹ nhân như nguyện.

"Sao lại thế này?"

"Là độc."

"Độc gì?"

"Thất tình tán."

"...... Có thể giải không?"

"Có thể giải."

Ngôn Băng Vân chờ hắn nói tiếp.

"Ra rất nhiều mồ hôi là tốt thôi."

"..."Quả nhiên vừa nghe liền biết không phải độc đứng đắn gì.

Ngôn Băng Vân cười lạnh một tiếng, không có hảo ý, nhàn nhạt mở miệng: "Vậy làm phiền Đoan Vương điện hạ ra ngoài chạy 180 vòng để ra mồ hôi."

Tạ Doãn không bực còn cười, một tay túm người ngồi lên đùi mình, dán bên tai mỹ nhân nói: "Băng Vân không giúp ta chút sao?"

Nói rồi, một đôi tay to nhiệt độ hơi cao linh hoạt mò vào lớp vải mỏng manh của Ngôn Băng Vân, tùy ý đùa bỡn ngực và cánh mông y. Mỹ nhân còn lạnh như băng vừa rồi cũng không khỏi bị người này làm cho cả người mềm mại, không tự chủ cắn chặt môi dưới.

Nhưng ngoài miệng vẫn cãi bướng nói: "Đừng sờ loạn ta!"

"Không sờ loạn, không sờ loạn..." Tạ Doãn lại hạ xuống những nụ hôn như mưa rơi, mỹ nhân ở trong tay hắn mềm thành một đầm thủy, ỡm ờ mặc người bóp dẹp xoa tròn. Tạ Doãn đỡ mắt cá chân của y tiến vào, trong nháy mắt mỹ nhân thậm chí còn sướng bắn ra một luồng bạch trọc nhỏ, sau đó bị cắm vừa phun vừa bắn. Cây dương vật kia bình thường giã vào nhiều lắm là trướng chút, nhưng hôm nay nhiệt độ cơ thể hơi cao, khiến y bị nóng run lẩy bẩy, khó khăn nhịn xuống không muốn kêu loạn.

"Đừng chịu đựng, kêu ra cho ta nghe." Trên vai nam nhân vác hai chân thon dài, giường vang lên kẽo kẹt kẽo kẹt vì động tác thọc vào rút ra trước sau. Trong phòng, tiếng thở dốc nặng nề và tiếng nước xấu hổ khiến mặt người nóng lên, Ngôn Băng Vân bất lực nắm chặt cánh tay của Tạ Doãn, cuối cùng sau một cái đâm sâu vẫn không có tiền đồ mà ưm ư lên tiếng.

"Nhẹ chút... Chàng nhẹ chút..." Tóc như thác nước của mỹ nhân xõa ra bốn phía, độ cong của đuôi tóc cũng mang theo phong tình. Tạ Doãn bóp eo y đâm vào trong, nghe vậy lại làm ác hơn, âm thanh còn lớn hơn gấp đôi lúc trước, Ngôn Băng Vân sợ tới mức thét lên một tiếng, cuối cùng nửa híp mắt, gắng gượng bị thao đến cao trào.

Tạ Doãn thưởng thức cảnh tượng diễm tình đến mức tận cùng của người xinh đẹp dưới thân, chỉ cảm thấy cả ngực nóng lên, còn nóng hơn nhiệt độ cơ thể của hắn. Cuối cùng hắn đem người trở mình thao túng thành tư thế chu mông lên cao cao, đỉnh đầu đến đáy, nắn bóp thịt đùi nhục cảm của mỹ nhân, gợi cảm kêu lên một tiếng, bắn hết vào trong.

Ngôn Băng Vân cảm nhận được một luồng tinh đặc nóng bỏng bắn vào, bị nóng lại run run rẩy rẩy, rên rỉ một tiếng dâm đãng, sau đó xoay đầu lại, tự cho là rất có cảm giác uy áp mà trợn mắt liếc Tạ Doãn một cái. Đáng tiếc rơi vào trong mắt Tạ Doãn, trong mông người này đang chậm rãi chảy ra thứ mà bản thân mới bắn vào, cả người trong trắng lộ hồng, vết đỏ dấu hôn đều là do hắn lưu lại, nên cái liếc mắt này nhiều lắm là xem như hờn dỗi.

"Vi phu hầu hạ em tắm rửa nhé?"

Ngôn Băng Vân mềm như bông đánh bay móng vuốt mà Tạ Doãn duỗi qua, rầu rĩ nói: "Cút a..."

Tạ Doãn "biết lắng nghe" ôm người lên. Băng Vân nói "cút" chính là "muốn", nói "cũng được" cũng là "muốn", nói "không được" chính là "được".

Hắn thật đúng là thông minh tuyệt đỉnh a.

- Hoàn -

🌌🦁🐰🌌


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net