【Bác Chiến】Trên Đầu Chữ Sắc Có Một Con Dao - Chap 3+4 [hết]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸🦁🐰🌸

03

Kết quả chính là đồng phục, áo da, váy ngắn, chân dài, mê hoặc quả thật thật lớn, hai người vừa đến cửa quán bar liền bị một tên lưu manh qua đường huýt sáo. Người nọ ngậm thuốc lá, chờ đến khi Vương Nhất Bác tới mới mở miệng phả một làn khói lên mặt Vương Nhất Bác, "Oh, cô bé cưỡi motor đến không tệ a, có muốn cưỡi trên người anh không."

Vương Nhất Bác mặt không đổi sắc, đang chuẩn bị mắng người, ai biết có một bóng đen chợt lóe đến trước mắt, Tiêu Chiến trực tiếp nghiêng người bay tới đá một cước vào huyệt thái dương của tên côn đồ kia khiến người ngã lăn quay.

Trước cửa quán bar lập tức ồn ào một mảnh, hai mắt Vương Nhất Bác hiện trái tim, "Ca ca thật đẹp trai!"

Tiêu Chiến vỗ vỗ ống quần, sắc mặt hiếm thấy đen thành một mảnh, "Miệng sạch sẽ một chút."

Tên côn đồ kia phun ra một búng máu, hùng hùng hổ hổ chỉ vào Vương Nhất Bác, "Con mẹ nó dám mặc lẳng lơ như vậy, mẹ nó nên bị đụ!"

"Mày nói thêm câu nữa xem?" Tiêu Chiến ra vẻ muốn đi tới tranh luận với hắn, bảo an giữ cửa lập tức xông tới kéo hai người ra, thấy Tiêu Chiến ăn mặc một thân hàng hiệu quy quy củ củ, lại thấy tên côn đồ quen mắt, là thường xuyên đánh lộn gây sự, cũng quở trách theo, "Cậu đùa giỡn với bạn gái của người ta trước, đáng bị ăn đòn."

"Đúng vậy, thứ gì mà." Người vây xem cũng bắt đầu hùa theo.

Tên côn đồ bò dậy từ trên mặt đất, cũng là thứ biết nhìn, thấy không ai giúp đỡ mình, trong lòng tức giận, phun nước miếng với Tiêu Chiến bên kia, "Mày chờ đấy cho lão tử."

Nói xong lại liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác một cái, "Đàn bà thúi." rồi ôm đầu bỏ đi.

Người vây xem ở cửa thấy không còn náo nhiệt nữa nên cũng lập tức giải tán, Vương Nhất Bác đi theo Tiêu Chiến vào, tìm một cái ghế dài trong góc ngồi xuống, có chút ngượng ngùng, "Em mặc như vậy có phải hơi quá mức không?"

Tiêu Chiến đang nhìn menu rượu, anh uống rượu không tốt lắm, khó khăn nhìn tên các loại rượu kỳ quái trên thực đơn, nghe thấy Vương Nhất Bác hỏi anh liền ngẩng đầu đối diện nhìn cậu, "Quá mức chính là những người quấy rối em."

Vương Nhất Bác vui vẻ trong lòng như nổi bọt khí, "Đúng vậy đúng vậy."

"Nhưng mà," Tiêu Chiến bỏ thực đơn xuống, gãi gãi đầu có chút ngượng ngùng, "Lúc không có anh thì vẫn là đừng mặc như vậy, anh không yên tâm."

Vương Nhất Bác nghĩ lúc không có anh em cũng không mặc trang phục nữ nhưng bên ngoài vẫn là ngoan ngoãn gật đầu, "Được."

Cách không bao lâu Vương Nhất Bác liền thấy tên côn đồ vừa mới nổi xung đột với bọn họ đi vào quán bar, vị trí của bọn họ ở trong góc, tên côn đồ kia không chú ý tới hai người bọn họ, cầm di động đi vào WC, Vương Nhất Bác như suy tư gì đó, ngọt ngào cười với Tiêu Chiến, "Ca, em đi vệ sinh nha, sẽ trở về liền."

Tiêu Chiến nhìn qua di động, gật đầu, "Đi đi."

Nói xong cậu liền bước nhỏ đi về hướng WC, sau khi ra khỏi tầm mắt Tiêu Chiến liền lập tức sửa bộ dáng đáng yêu đi, nghênh ngang đá văng cửa WC nam, đi vào, nhìn thấy tên côn đồ vừa mới bị đánh kia đang đứng trước bồn tiểu bên cạnh hùng hùng hổ hổ gọi điện thoại, "Đúng vậy, chính là quán bar bên cạnh đại học, khi nào người có thể tới a, mẹ nó, tụi mày không biết đâu... Đậu má! Mày..."

Sau đó hắn thấy "Cô bé" mình vừa mới đùa giỡn đang đứng bên cạnh mình, thuần thục nhấc váy lên móc ra một 'cây súng lớn', đứng trước WC.

Tên côn đồ: "?"

Vương Nhất Bác xả nước xong liền sửa lại váy cho tốt, chậm rãi tới gần người nọ, duỗi tay nhẹ nhàng đoạt đi di động của hắn.

Tên côn đồ kia vốn định phản kháng nhưng không nghĩ tới Vương Nhất Bác gương mặt trắng mềm lại có sức lực lớn kinh người, lập tức muốn khóc, vội vàng gọi cậu, "Em gái... À không ca, em sai rồi ca..."

Trên mặt Vương Nhất Bác không có biểu cảm gì, "Muốn tìm người tới đây ức hiếp người yêu của tao đúng không."

Hai tay tên côn đồ bị cậu vặn chặt, đau đến mức nhe răng trợn mắt, "Hiểu lầm, đều là hiểu lầm." Trong lòng khóc không ra nước mắt, trời mới biết đôi tình nhân này có đam mê gì, giả cái gì loli a! Thật mẹ nó đúng là ăn mặc càng gái tính, của quý càng dài a.

Vương Nhất Bác vỗ vỗ mặt hắn, lui về phía sau một bước, lộ ra nụ cười vô hại, tên côn đồ thầm nghĩ không xong rồi ——

Chân dài dưới váy ngắn xoay chuyển một cái liền đá lên trên đầu hắn, hắn trực tiếp đập vào trên tường gạch, tên côn đồ nghĩ thầm mẹ mày, nơi đá cũng phải giống người yêu nữa, sau đó bịch một tiếng ngã trên mặt đất, bất tỉnh.

--------

Nghiêm túc rửa tay còn chải đầu xong xuôi rồi Vương Nhất Bác mới trở lại vị trí, Tiêu Chiến đang ngồi bên ngoài, thấy cậu lại đây liền vội vàng lấy di động ra, "Yibo, em thấy bức ảnh này làm ảnh desktop thế nào?" Cảnh trong di động là Vương Nhất Bác dẫm lên ván trượt quay đầu lại chụp ảnh, gió đón lấy mặt cậu, tóc bị thổi bay lộ ra cả khuôn mặt, đối diện màn ảnh cười rực rỡ.

Lòng Vương Nhất Bác mềm mại, ngồi xuống dựa gần Tiêu Chiến, nhịn không được dựa đầu vào vai anh, "Ca ca thích là được."

Suy nghĩ một chút lại nói, "Em đây cũng muốn ảnh chụp của ca ca để làm ảnh nền."

Tiêu Chiến mở album ra lướt lướt, ảnh selfie cũng có rất nhiều nhưng cho Vương Nhất Bác làm ảnh nền thì anh vẫn có chút ngượng ngùng. Vương Nhất Bác bĩu môi, móc di động của mình ra, "Có gì mà rối rắm, chúng ta chụp một tấm ảnh chung là được rồi."

Sau đó Vương Nhất Bác ôm cánh tay Tiêu Chiến, gương mặt hai người kề sát nhau, thịt mềm trên mặt Vương Nhất Bác cọ mặt anh, có thể cảm giác được lông tơ mịn màng, ngứa một chút, tê dại nổi da gà nháy mắt truyền khắp toàn thân, đầu óc Tiêu Chiến ngốc một chút, nghiêng đầu hôn chụt một cái lên mặt Vương Nhất Bác.

Lúc này vừa lúc tiếng chụp hình vang lên ghi chép lại giờ khắc này. Trong ảnh, Vương Nhất Bác cười ra dấu ngoặc nhỏ, Tiêu Chiến nhắm mắt lại, dáng vẻ hôn của anh vô cùng thành kính.

🌸🦁🐰🌸

04

Vương Nhất Bác không nghĩ tới tửu lượng Tiêu Chiến lại kém như vậy.

Không thể ngồi motor nên đành ngừng ở bãi đỗ xe gần đó, thật vất vả gọi xe đặt khách sạn, mới vừa đỡ Tiêu Chiến vào nhà, anh liền yếu ớt ngã xuống giường lớn, mơ mơ màng màng còn gọi tên Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến không nghĩ gì nhiều, chẳng qua là hôm nay được bảo vệ Vương Nhất Bác một chút, trong lòng đặc biệt phấn chấn, hơn nữa chỉ lo vừa nghe Vương Nhất Bác nói chuyện vừa thưởng thức khuôn mặt đẹp của người yêu, không chú ý liền uống nhiều một chút. Cái này vừa say liền trực tiếp gì cũng không biết, chính anh cũng không có ấn tượng nhưng người qua đường đều thấy một "Cô bé" váy ngắn cõng một đại nam nhân đi trên đường, Vương Nhất Bác nghĩ thầm không tỉnh cũng tốt nếu không phỏng chừng anh sẽ xấu hổ đến không dám ngẩng đầu.

Giường đặc biệt lớn, Tiêu Chiến vùi vào nệm giường không mở mắt nổi. Vương Nhất Bác thò lại gần tỉ mỉ đánh giá anh, Tiêu Chiến rất để ý đến việc tuổi của mình lớn hơn cậu 6 tuổi, hôm nay hẹn hò với cậu, vì để có thể trẻ thêm một chút nên chỉ mặc một chiếc áo hoodie đơn giản, tóc mái cũng buông xuống, xoã tung che khuất trán, thoạt nhìn còn non hơn so với cậu. Vương Nhất Bác nhớ tới việc cậu add bạn bè của Tiêu Chiến, những người đó lặng lẽ nói với cậu là Tiêu Chiến đặc biệt mua rất nhiều quần áo thời trang theo trào lưu mới, quần thụng, còn lén xem video dạy trượt ván trong phòng làm việc, trách không được gần đây gặp mặt Tiêu Chiến cứ luôn kỳ kỳ quái quái dùng phương thức chào hỏi hiphop với cậu, nhưng cậu cũng không cảm thấy buồn cười, chỉ cảm thấy thật vui vẻ thật vui vẻ.

Vì thế cậu gác cằm lên trên mép giường, cứ nhìn chằm chằm Tiêu Chiến như vậy, một bên nhìn chằm chằm một bên nghĩ sao anh lại đẹp như vậy, sao anh lại yêu cậu như vậy, nghĩ trong chốc lát liền hôn một cái, nghĩ trong chốc lát liền hôn một cái, sau đó liền hôn anh chụt chụt chụt liên tục, hôn đến Tiêu Chiến nhăn mặt lại, trực tiếp bị hôn cho tỉnh.

Anh ngủ ấm áp, trên mặt đỏ bừng còn mang theo mùi rượu, mở mắt ra liền nhìn thấy bạn "gái" ở mép giường như con chó nhỏ trông mong nhìn anh, lộ ra hai cái răng thỏ, "Anh uống say rồi, làm sao bây giờ."

Vương Nhất Bác trực tiếp đá bay giày, nhảy lên giường co vào trong lòng anh, "Em cùng ca ca."

Hai người chóp mũi đối chóp mũi, hô hấp càng ngày càng gần, không khí ở giữa nóng lên nồng đậm, giống như muốn chảy ra nước, không biết là ai mở đầu trước, dần dần hôn vào nhau.

Trong đầu Tiêu Chiến đang bắn pháo hoa, nghĩ thầm rốt cuộc sắp thoát khỏi thân xử nam rồi! Tay liền không tự giác sờ tới sờ lui, Vương Nhất Bác cũng sờ loạn trên người anh. Anh càng sờ càng đi xuống, run rẩy xốc lên váy của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác đỏ mặt, "Ca ca gấp như vậy sao?"

Tiêu Chiến cười hì hì, "Em để ý sao?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, lỗ tai cũng đỏ rực, kéo tay Tiêu Chiến về phía hạ thân của mình tìm kiếm, Tiêu Chiến nghĩ lung tung, con gái bây giờ đều chủ động như vậy sao, một bên thuận theo sờ xuống, mới vừa tiếp xúc đến bộ vị riêng tư, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy tim như nổi trống, bàn tay truyền đến cảm xúc vừa nóng vừa phỏng vừa lớn......

Vừa nóng vừa phỏng vừa lớn?

Từ từ!

Này con mẹ nó!

Là cái gì!

Tiêu Chiến nghẹn họng nhìn trân trối, cảm xúc vừa xa lạ vừa quen thuộc này, tuyệt đối không sai, anh cả kinh đầu lưỡi cũng cứng lại, "Em em em..."

Vương Nhất Bác ra vẻ thẹn thùng vùi mặt vào vai anh, "Ca ca không thích sao!"

Trong lòng Tiêu Chiến vẫn còn ôm một tia hy vọng cuối cùng, "Yibo, trong quần em bỏ cái gì?"

Vương Nhất Bác giống như nghe không hiểu, hai mắt tràn đầy hồn nhiên, cậu nói, "Đây là của quý của em a."

Khuôn mặt Tiêu Chiến thoáng chốc trắng bệch như giấy, toàn thân cứng ngắc phảng phất hóa đá, anh khóc không ra nước mắt, "Em là nam sao?"

"Đúng vậy." Vương Nhất Bác dù bận vẫn ung dung mà mỉm cười, Em chưa từng nói em là nữ a."

Bây giờ Tiêu Chiến chỉ muốn ấn huyệt nhân trung để cấp cứu cho mình một chút, nếu không có lẽ anh sẽ chết ngay tại chỗ.

Đầu óc anh phảng phất loạn thành một đoàn, há miệng một câu cũng không nói nên lời, cứ mắt to trừng mắt nhỏ với Vương Nhất Bác nửa ngày như vậy, rốt cuộc môi run run nói, "Vị tiên sinh này..."

Không nghĩ tới Vương Nhất Bác nhướng mày mím môi, nước mắt nói đến là đến, "Anh là tên lừa đảo, anh còn mỗi ngày nói thích em, bây giờ liền gọi em là vị tiên sinh này?"

Tiêu Chiến thấy cậu khóc, dù cảm xúc phức tạp đến đâu cũng không kiềm được đau lòng, theo bản năng liền đi dỗ cậu, "Đừng khóc đừng khóc..."

Nói xong lại muốn cho mình một quyền, đây không phải là manh muội a, không nên bị cậu làm cho tâm trí mê muội, dựa theo vật vừa mới sờ đến mà nói, manh muội này thật ra móc ra còn lớn hơn mình rất nhiều a!

Vương Nhất Bác lại rất nhanh bắt được nhược điểm của anh, nháy mắt nước mắt liên tiếp chảy ra ngoài, ôm cổ Tiêu Chiến cọ lên người anh, "Hu hu hu... Ca ca không thích em, ca ca chắc chắn muốn vứt bỏ em rồi, bên ngoài tối như vậy... Em một mình rất sợ hu hu hu..."

Tiêu Chiến nháy mắt mềm lòng, trước mặc kệ cậu là nam hay nữ, mình quả thực thành thành thật thật thích cậu, tình yêu sẽ không gạt người, bây giờ chỉ có thể tự trách mình lúc trước không làm rõ ràng, Vương Nhất Bác cũng không lừa mình, từ đầu tới cuối cậu đều chưa từng nói mình là nữ sinh a.

Tiêu Chiến giúp Vương Nhất Bác thuận khí từng chút từng chút, "Anh không đi, ngoan, đừng khóc." Dỗ trong chốc lát vẫn là không nhịn được, "Vậy vì sao vẫn luôn mặc váy?"

Vương Nhất Bác rất thành thật, "Lần đầu tiên là bởi vì lớp học thiếu một nhân vật nữ sinh nên em mới thay thế, sau đó là bởi vì anh thích."

"Vậy tên thì sao? Yibo là Yi nào a?"

Vương Nhất Bác, "Trong mệnh mang một chữ Nhất kia."

Không chờ Tiêu Chiến phản ứng lại, trong mắt Vương Nhất Bác lại đọng hai túi nước mắt, "Em thật là khó chịu."

Tiêu Chiến sợ cậu không thoải mái, vội vàng hỏi, "Chỗ nào không thoải mái?"

Vương Nhất Bác nhấc hạ thân cọ đùi anh, "Nơi này."

Tiêu Chiến xấu hổ đến bả vai cũng đỏ, không biết phải làm sao bây giờ, Vương Nhất Bác cố tình không buông tha anh, khóc lóc om sòm chơi xấu kéo quần anh, "Xin anh đó ca, em khó chịu muốn chết, anh đã nói cái gì cũng nghe theo em mà, anh đừng nói không giữ lời a."

"Em vẫn là em a, không có gì khác, anh vẫn xem em là nữ sinh cũng được."

"Ca ca, chân anh thật đẹp, đừng thẹn thùng đừng thẹn thùng, để em nhìn xem."

"Không sao đâu ca, anh nhìn em đi, em thích anh nhất, anh cũng thích em có phải không, anh sờ sờ đi, anh có biết em rất muốn anh không?"

"Không sao đâu ca, đừng tự ti, của quý không lớn bằng em nhưng mông ca ca rất lớn mà, em rất thích."

......

......

Chờ đến lúc Tiêu Chiến ý thức được đại sự không ổn, Vương Nhất Bác đã sớm đè anh xuống ra ra vào vào trong thân thể anh rồi.

Tiêu Chiến là lần đầu tiên. Vương Nhất Bác khắp nơi nói lần đầu tiên mặt đối mặt sẽ không khó chịu như vậy, vì vậy anh liền dang rộng chân, còn tự ôm chân mình, cong lên cho Vương Nhất Bác sử dụng. Lúc bắt đầu anh có nghĩ đến phản kháng nhưng khi nhìn thấy bộ dáng muốn khóc của Vương Nhất Bác lại không thể nhẫn tâm, chỉ đành phải an ủi chính mình, không có việc gì, Vương Nhất Bác đẹp như vậy, mình cũng không chịu thiệt, này cũng coi như phá thân rồi, nhưng mà con trai bất hiếu thật xin lỗi ba mẹ, con bị bẻ cong rồi hu hu hu.

Vương Nhất Bác cũng không biết trong đầu Tiêu Chiến biến hoá lung tung có bao nhiêu rối loạn, cậu đang rất thoải mái, huyệt khang của Tiêu Chiến vừa chặt vừa nóng, kẹp cho trán cậu đổ mồ hôi, cậu cố gắng đâm vào vài cái thật sâu, một tay cởi áo trên tùy ý ném sang một bên, đường cong cơ bắp đều hiển hiện ra, gầy nhưng rắn chắc lại ẩn chứa sức bật, cơ bụng rắn chắc xinh đẹp, một tay vuốt đầu tóc mướt mồ hôi ra sau đầu, tóc vàng tôn lên khuôn mặt tinh xảo, hầu kết lăn lộn, sống thoát thoát tản ra hormone nam tính.

Con ngươi Tiêu Chiến chấn động, bắt đầu hoài nghi sao lúc trước mình lại nhìn ra đây là một cô gái chứ, rõ ràng là một tiểu soái ca! Một khi đón nhận giả thiết này rồi, thật ra cảm thấy cũng tốt.

"Ca ca không chuyên tâm." Vương Nhất Bác đưa ra kết luận, "Trách em không hầu hạ ca ca thật tốt."

Vì thế Vương Nhất Bác bắt đầu dùng sức đâm vào trong cơ thể anh, đâm cho mắt Tiêu Chiến nổ đom đóm, nói không đau là giả, nhưng trừ đau ra càng nhiều hơn chính là một luồng tê dại vô hình từ xương cụt leo lên trên tạo nên từng đợt cảm giác run rẩy vô cớ.

"A, em nhẹ chút...... A...... Đừng đừng, đừng đâm chỗ đó!"

Tiêu Chiến cảm giác cả người từ đầu ngón chân cũng đều xấu hổ cuộn tròn, không biết Vương Nhất Bác đâm vào chỗ nào của anh rồi, chưa được hai cái mà anh đã như bị rút đầu khớp xương, mềm đến không còn sức lực, phía dưới bắt đầu theo bản năng mà co rút lại, anh có thể cảm giác được rõ ràng đường gân mạch dày trên dương vật cường tráng của Vương Nhất Bác.

"Ồ, đây là chỗ mẫn cảm của Chiến ca sao, không sao, làm thêm hai lần, quen liền sẽ sướng." Vương Nhất Bác liếm xương quai xanh của Tiêu Chiến, nơi bị liếm qua đều lưu lại dấu vết ướt sũng, cảm giác ướt át tê dại tràn ngập khắp đại não Tiêu Chiến, phía dưới lại bị ý xấu đâm vào, anh vặn vặn eo muốn lui ra một chút liền dùng tay đẩy bả vai Vương Nhất Bác, không nghĩ tới người còn chưa đẩy ra, Vương Nhất Bác lại nước mắt lưng tròng.

"Ca không thích em." Nước mắt Vương Nhất Bác lạch cạch lạch cạch rơi trên hõm vai anh, đều muốn tụ ra một vũng nước suối rồi.

Lần này Tiêu Chiến thật nóng nảy, "Anh sao lại không thích em chứ! "Gấp đến độ tiếng Trùng Khánh cũng nói ra.

Vương Nhất Bác không khóc nữa, lần đầu tiên cậu được nghe Tiêu Chiến nói tiếng Trùng Khánh, mới lạ vô cùng, đè chặt anh dưới thân, hông dùng sức thao anh, "Ca, lại nói thêm hai câu nữa được không, nói hai câu nữa nha."

Tiêu Chiến cảm thấy mình sắp khóc rồi, anh bị làm cho há miệng ưm ưm a a nói không nên lời, cả người hồng đến mất tự nhiên, giang rộng chân bị thao còn phải dỗ người, đột nhiên sinh ra cảm giác ủy khuất, trực tiếp bắt đầu bão tố Trùng Khánh nói, "Còn muốn nói thế nào mới gọi là thích em nữa, mỗi ngày đều theo em đi chơi... Em còn lừa anh, anh cũng chưa từng trách em, còn nói anh không thích em...... A...... Đã nói em nhẹ chút mà......"

Động tác dưới thân Vương Nhất Bác không lý do mà kịch liệt lên, ôm anh đấu đá lung tung trong cơ thể anh, trái tim nóng như muốn nổ banh, tình yêu cùng tình dục phồng lên trong cơ thể anh, không cách nào khống chế, đầu khớp xương cũng ê ẩm mềm mại, chỉ có thể dùng hết sức để khống chế chính mình, ở bên tai Tiêu Chiến khen anh, "Ca ca thật sự rất đáng yêu, rất đáng yêu, em rất thích anh."

Tiêu Chiến một tay nắm khăn trải giường một tay ôm lưng Vương Nhất Bác, như cam chịu số phận mà thở dài, "Anh cũng chưa nói, anh thích em nhất a."

Giống một cuộn bông mềm mềm bao bọc lấy trái tim Vương Nhất Bác, cậu há miệng phát hiện sợi bông mềm rối bời này giống như tình yêu chặn lại yết hầu cậu, nói gì cũng nói không nên lời.

Vì thế cậu chọn bế Tiêu Chiến lên để anh bám vào cổ mình cưỡi lên trên người mình, bóp eo anh muốn anh kề sát mình, một tấc lại một tấc dùng sức đâm vào, đâm cho Tiêu Chiến giống như một một chiếc thuyền đơn độc xóc nảy dưới sự khống chế của cậu.

Tiêu Chiến vừa ủy khuất vừa sướng, cắn chặt Vương Nhất Bác, ngực phập phồng lên xuống, đầu vú hồng diễm diễm đong đưa khiến trái tim Vương Nhất Bác lay động, dứt khoát ngậm vào một viên, cẩn thận nhấm nháp trong miệng, làm đến Tiêu Chiến vừa thẹn thùng vừa mắc cỡ, vội vàng đi đẩy đầu cậu.

Vương Nhất Bác không hài lòng, hung tợn đâm anh, "Vì sao không cho em ăn?"

Tiêu Chiến nói cái gì cũng không cho cậu chạm vào, bị Vương Nhất Bác ôm thao đã là cực hạn, còn bị vừa liếm vừa mút sữa, anh thật sự xấu hổ muốn chui xuống đất nằm rồi.

Vương Nhất Bác nhếch miệng nở nụ cười, trong mắt cuồng nhiệt dị thường, "Ca ca, anh có biết không, núm vú của anh có bao nhiêu non, giống như em chỉ dùng chút lực là có thể liếm tan nó vậy. Anh xem thật ra anh rất thích đi, bên trong trở nên thật ẩm ướt." Cậu ranh mãnh cười rộ lên, lấy chóp mũi mê muội cọ cọ đầu vú đỏ bừng ướt át, "Muốn cho ca ca thoải mái."

Tiêu Chiến bị làm cho eo mềm nhũn, không có sức dựa vào trên người Vương Nhất Bác, ngược lại giống như chủ động đưa đầu vú cho cậu ngậm vậy, mũi anh chua xót vô cùng, môi đỏ tươi mơ hồ run run, Vương Nhất Bác hung hăng cắn vào bộ ngực trắng nõn của anh, dùng toàn sức xỏ xuyên qua anh.

"Nhất Bác, nói em nhẹ chút a...... Anh, anh, anh có chút chịu không nổi..." Tiêu Chiến ưm ưm mở miệng, thật không có khí thế chảy nước mắt đầy mặt, "Lần đầu tiên của anh... Lại không phải không cho em, đừng... đừng hung hăng như vậy..."

Vương Nhất Bác thiên phú dị bẩm, dương vật thô to đảo lộng trong huyệt trinh của anh, đâm cho lỗ huyệt của anh ứa ra nước, phát ra tiếng nước mắc cỡ. Sống lưng anh tê dại, lắc đầu lung tung, hơi không chú ý ngó đến váy ngắn phấn hồng nằm trên mặt đất, trong lòng nghĩ: Má ơi, bình thường nhìn ngoan như vậy, sao bắt đầu thao người lại hùng hổ như vậy! Chẳng lẽ thật sự là váy càng hồng, thao người càng tàn nhẫn ư?

Anh bị Vương Nhất Bác gặm từ đầu tới đuôi hết một lần như chó con gặm xương, lại bị ấn ngã vào trên giường, mắt đỏ chổng mông bị thao. Vương Nhất Bác nhìn anh ngày thường đứng đứng đắn đắn, sợ ăn hiếp quá hung ác sẽ khiến anh sợ nên đành phải dỗ dành hôn lên xương bả vai xinh đẹp của anh, "Sắp rồi, ca ca nhịn thêm chút nữa, một lát liền bắn."

Còn muốn một lát!

Tiêu Chiến sắp chết tâm rồi, giờ phút này mông anh đã bị đâm cho tê rần, toàn thân đều sắp mất đi tri giác, chỉ có đường đi hàm chứa dương vật vẫn còn đè ép chặt chẽ mang đến khoái cảm vô biên. Nếu là những người khác dám đối với anh như vậy có lẽ đã sớm bị anh đánh chết nhưng bây giờ người đang rong ruổi trên người anh lại là Vương Nhất Bác.

Vừa nghĩ tới ngày thường bộ dáng Vương Nhất Bác ngây thơ đáng yêu Tiêu Chiến liền không có cách, tự giận mình sa ngã theo tần suất va chạm mà rên rỉ kêu to, chỉ trách mình thật sự quá thích cậu.

Dương vật đáng sợ giã vào càng ngày càng sâu, dựa vào sức nặng, anh ảo giác mình sắp bị đâm xuyên rồi,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net