Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

. Chậc , vậy là không ai đoán ra được ngày sinh của tôi 😃. Buồn thế chứ lị . Tình nghĩa tác giả - độc giả có chắc bền lâu :))?

Vậy thì đừng trách tôi cho ngược nhé , tôi không có lỗi 😃.

À , hãy cảm ơn PhngLinh339 vì cứu các cô một chương truyện này đi :))
.
.
.

Vương Nhất Bác bẹo má mềm trắng trẻo của Tiêu Chiến đến thích tay, thực sự không muốn dừng lại.

Cơ mà Tiêu Chiến bị bẹo bị nặn chỉnh má cũng biết đau đau nên chủ động giữ tay cậu lại, cau mày bảo

"Anh không phải trẻ con để cho em nựng má. Anh già rồi đấy. "

"Chiến ca nhìn trẻ lắm, trông chẳng già chút nào."

Vương Nhất Bác cười cười, muốn nựng vuốt má Tiêu Chiến tiếp nhưng sợ anh không thích sẽ giận dỗi nên thôi, ngoan ngoãn ngồi xuống bên anh.

"Anh có thể đến chỗ em làm việc vào ngày mai để phỏng vấn lúc chín giờ. Chơi công bằng, quang minh chính đại bước chân vào tập đoàn Trùng Dương Thiên Hạ."

"Em sẽ trực tiếp phỏng vấn sao, Vương lão sư?"

Vương Nhất Bác nhếch môi cười

"Đương nhiên là vậy nhưng còn có bốn vị giám khảo khác thuộc Vương gia cả một người ngoại tộc cũng rất nổi tiếng trong ngành giải trí và thiết kế. Anh hãy cố gắng lên nhé."

Tiêu Chiến thật sự phải nói vô cùng cảm động trước con người Vương Nhất Bác, chọn lựa cậu làm chồng đúng là không sai lệch vào đâu được.

Công tư phân minh, dù có là người thân quen cũng phải trải qua thử thách phỏng vấn mới được vào để cho công bằng với những người khác.

Quan tâm và tinh tế.

Cậu biết chắc sẽ có nhiều người lời ra tiếng vào về anh nếu anh được nhận thẳng vào tập đoàn lớn như vậy nên mới muốn anh tự vượt qua tự tiến vào để chứng minh cho mọi người thấy anh là chơi sạch chơi đẹp và công bằng tử tế.

Cậu đúng thật là hiểu anh.

Với một con người tự trọng cao, khát vọng khẳng định mình và độc lập như anh, chắc hẳn không muốn mang tiếng dựa hơi lão công mà vào rồi.

Vương Nhất Bác, không hổ là em.

"Tiêu Chiến, ước muốn của anh là gì?"

Vương Nhất Bác đương ngồi ngả ngớn, mắt nhìn trời nhìn mây lác đác vài ba con chim, giọng điệu bình thản vu vơ hỏi anh.

Tiêu Chiến nghiêng nghiêng đầu nhìn cậu, thắc mắc

"Sao tự dưng lại nói chuyện này?"

"Anh cứ thử nói xem nào. Như về công việc chẳng hạn."

"Anh ... có thể nói là từng muốn đi làm ca sĩ hay diễn viên gì đó cho thỏa đam mê. Giờ ngẫm lại tuổi cũng không còn phù hợp học diễn các thứ nữa nên chắc muốn mở một quán lẩu hoặc một studio của riêng mình."

Vương Nhất Bác ngẫm nghĩ

'Không lẽ lại biến Tiêu thị thành cái quán lẩu? Đập đi để xây studio hay quán lẩu nghe cũng không ổn lắm.'

"Anh nếu không biết có thể học, có thể nhờ người chỉ. Tập đoàn Trùng Dương Thiên Hạ có đầu tư về phần này nên anh có thể tham gia thử free, em cũng có thể chỉ cho anh. Đời người chỉ có một lần, sao không thử sống thỏa niềm ước muốn thay vì về già hối hận tiếc nuối? Chiến ca, anh bây giờ vẫn có thể thử tham gia và cố gắng. Em tin anh có thể thành công."

Vương - đam mê đạo lý nhân sinh - Nhất Bác bắt đầu thuyết giảng khuyên bảo Tiêu Chiến.

Anh nghe xong hiển nhiên bị dao động không ít, cậu đã thổi phồng lên trong anh sự tự tin và hi vọng.

Anh nay là sắp được hai mươi ba tuổi, hơn cậu ba tuổi, quả thực là hơi bị muộn màng để tham gia giới giải trí. Nhưng Vương Nhất Bác tin rằng với giọng ca mê người cộng thêm gương mặt đẹp như tượng tạc của anh và cùng cả sự nỗ lực không ngừng nghỉ của anh thì ắt hẳn sẽ thành công.

Buồn thật đấy, Vương Nhất Bác còn đang dự tính đem anh thành trợ lý cá nhân của mình cơ.

Nhưng nếu nguyện vọng của anh là gia nhập giải trí, cậu sẽ không cản anh, ngược lại là ra sức trợ giúp anh. Cả một đời kiếp trước của anh đâu được vui vẻ, được đeo đuổi đam mê, được tự do tự tại quyết phán một cái gì đâu. Vậy nên cậu của kiếp này chỉ muốn yêu anh, sủng anh, cho anh tất cả những điều tốt đẹp nhất, bao gồm cả thỏa mãn tất thảy nguyện ước cho Tiêu Chiến anh.

Mà gia nhập giải trí có vụ diễn xuất đúng không?

Vương Nhất Bác cười tà, cậu chính là du học học tập khóa diễn xuất từ những diễn viên tài ba nhất bên Hollywood lẫn được đào tạo từ khi nhỏ vì hoàn cảnh gia đình cộng thêm điểm thiên phú do di truyền từ cha đấy.

Tiêu Chiến mà muốn đóng phim, Vương Nhất Bác đã rất sẵn sàng trốn nghiệp vụ làm ông chủ toàn diện toàn năng để mà cùng tham gia với anh cho thêm phong vị tình cảm.

"Vậy thì bắt đầu từ ngày mai anh đăng ký tham gia học, mỗi ngày đều phải viết tổng kết cho em xem. Còn có, em biết nhảy nên có thể dạy nhảy cho anh. Anh phải tập luyện nghiêm túc, khắc nghiệt, anh có sẵn sàng trả giá không?"

"Anh sẵn sàng!"

Tiêu Chiến kiên định nói, khẳng khái nhìn thẳng mắt Vương Nhất Bác.

Nếu ông trời đã cho anh cơ hội thì dại gì không nắm lấy? Vương Nhất Bác đã chủ động giơ ra trước mắt anh tấm vé cơ hội mà không phải ai cũng có được thì sao anh phải lưỡng lự, không quyết định sống gác lại những cây bút vẽ mà dũng cảm theo đuổi ước vọng tưởng như đã bị làm xói mòn bấy lâu nay.

Một lần nữa, Tiêu Chiến phải chấm một trăm điểm cho Vương Nhất Bác trong điểm người chồng tốt của năm.

"Cảm ơn em, Vương Nhất Bác. Em thực sự quá tốt với anh."

Vương Nhất Bác say đắm thưởng thức sự tươi vui hiển hiện trên mặt ái nhân, kiêu ngạo nghĩ

'Không hổ là ta. Chưa gì đã tăng được thêm độ hảo cảm của lão bà lên thêm nữa rồi. Ngày anh đổ rạp vào vòng tay em sẽ không còn xa đâu, Chiến ca. Mà em, chỉ muốn đối tốt nhất với mình anh thôi.'

Sau đấy cậu xoa cằm, vẻ đăm chiêu nghĩ ngợi, nhìn về nơi phương trời xa xăm.

Cậu đang suy nghĩ rằng chẳng có nhẽ mình đi diệt trừ Tiêu thị sớm để biến nó thành công ty giải trí nhỏ, sau này tặng cho Tiêu Chiến quản lý chơi?

Hay là biến nó thành công ty thiết kế mà anh sẽ vừa là đại diện vừa là ông chủ?

Thật phiền não.

Việc tặng quà cho lão bà đúng như lời cha thân yêu đã nói , đó là cả một quá trình đấu tranh mãnh liệt , cực kỳ khó khăn và vất vả nhọc nhằn.

Mặt mũi Vương Nhất Bác chuyển biến sang sự lãnh cảm u ám, đôi mắt phượng kiếm thêm phần sắc lạnh âm trầm ghê người.

Cậu đã suýt chút nữa quên mất vụ dằn mặt Tiêu gia thay cho Tiêu Chiến.

Thái độ này của họ cho cậu thấy họ thật sự không nể nang, coi trọng người con rể quý hóa là cậu đây.

Rõ ràng biết anh sắp thành người đàn ông của cậu rồi mà còn có thái độ coi thường, hành động khinh rẻ với anh. Làm thế khác nào muốn bảo rằng họ cũng coi thường cậu như khinh một đứa nhãi con vắt mũi chưa sạch nhưng cứ thích thể hiện?

Họ hoàn toàn không để Vương Nhất Bác này vào mắt.

Vương Nhất Bác nở một nụ cười bí hiểm thâm trầm, đôi mắt vằn lên những tia ác độc quỷ xảo. Vốn đã nghĩ sẽ cho họ chết nhẹ như kiếp trước thôi nhưng xem ra là không thể làm vậy lần hai. Ai bảo họ vậy mà còn dám tự nhiên ức hiếp anh trong phạm vi quản lý của cậu, bắt ép con sư tử ngang tàn đáng sợ trong cậu thoát ra ngoài.

Động đến Tiêu Chiến, đều chết hết cả đi.

Động đến một nửa linh hồn của Vương Nhất Bác này, đều phải chết không chỗ chôn.

Sát ý dậy lên không mạnh không lâu nhưng chưa gì đã bị dập tắt bằng một gáo nước.

Đó là bởi vì Tiêu Chiến đang ngồi yên thì bị ngứa cổ cả vai nên phải kéo nới cổ áo ra cho tay dễ dàng làm việc gãi của mình.

Ai ngờ đâu cái gáy cổ trắng noãn thơm dịu, nơi có tuyến thể phát tán tin tức tố ngọt ngào thơ mộng của anh đập thẳng vào mắt Vương Nhất Bác.

Cậu thề có Chúa, cậu đã không thể di dời ánh mắt nóng rực từ khi nhìn được cái gáy cổ trắng mềm thơm thơm của anh. Cậu cũng thề cậu phải cố gắng lắm mới không có mất kiểm soát mà lao vào hôn hít, cắn cắn cái gáy cổ làm ngườ ta đê mê.

Nhưng vì một tương lai được bên anh lâu dài, được có trái tim anh trọn vẹn, Vương Nhất Bác hiện tại phải diễn tròn vai cấm dục , điềm đạm ít nói.

.
.
.

Sang ngày hôm sau, Tiêu Chiến thành công thuận lợi qua phỏng vấn ở tập đoàn nhờ biết cách ăn nói, thể hiện được bản thân có lối tư duy phong phú hay ho, cũng cho tất cả những vị trên cương vị ban giảm khảo thấy mình là có thực lực kinh nghiệm tốt nên tất cả các giám khảo đều gật gù đồng ý cho anh gia nhập để đào tạo bồi dưỡng và kí một bản hợp đồng lao động.

Và cuộc đời ảm đạm u ám, bình lặng nhạt nhẽo đậm sắc bi khổ của Tiêu Chiến chính thức sang một trang mới nhờ một người tên Vương Nhất Bác.

'Phư phư, cuối cùng thì cũng có cơ hội để gia tăng tình cảm, hâm nóng, bồi dưỡng tình yêu thương với Chiến ca. Làm tốt lắm tôi ơi!'

Vương Nhất Bác làm động tác nắm chặt lấy bàn tay, giật mạnh về phía sau để biểu thị cho mừng vui và hoan hô cho suy tính của mình.

Giờ thì thời gian tới, tình anh em huynh đệ này chắc chắn sẽ sớm chạm ngưỡng đặc biệt để thăng hoa thành tình yêu thiêng liêng mà cậu hằng ao ước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net