Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác phát giác mình bị hạ dược, cậu tự trách mình đã quá buông thả phòng bị vì tin người.

Họ chỉ là ba mẹ của anh chứ đâu phải người lúc nào cũng lo nghĩ, ưu tiên an toàn cùng với lợi ích cho cậu hàng đầu như Tiêu Chiến anh đâu.

Vương Nhất Bác lao tìm nhà vệ sinh, cố nôn ra thứ dơ bẩn chết tiệt đang phát tán công hiệu của nó, tung hoành khuấy đảo trong thể xác của cậu.

Vô dụng.

Thuốc này không phải loại nhất thiết phải ngủ với người khác mới giải được, nó có thuốc giải của nó, cậu nôn ra được một ít nhưng thuốc này được cái ngấm khá nhanh nên giờ cậu vẫn cảm thấy người nóng ran, hơi thở nóng rực.

Có Tiêu Chiến đang không mang thai có thể liền chiến chục hiệp không sao, anh lại đang có mang, cách mình mấy trăm cây số, kiếp này coi như bỏ.

"Khó chịu lắm hả? Để chúng em giúp anh."

Dựa vào đầu óc còn chút thanh tỉnh, Vương Nhất Bác suýt ói chết khi thấy mấy Omega không biết điều ve vãn mình. Nếu cậu mà là con trai nhà lành thông thường, chắc cậu phải la toáng lên rồi đạp họ mấy phát ngay, nói mấy bồ là ai, con không biết mấy bồ, thôi cuốn xéo ngay đi cho con nhờ, lạy hồn!

Vương Nhất Bác có thể đam mê chém giết máu me, đua xe tốc độ khói mịt mù, vận động thể thao sáng tối đẫm mồ hôi, nhưng cậu kị bẩn!

Tấm thân quý giá này đã thuộc quyền chiếm lĩnh của Tiêu Chiến, người khác mà muốn "ăn" cậu là muốn làm bẩn cậu.

Có khi chưa đến lượt anh chê, cậu đã thấy bẩn thỉu ghê tởm không chịu đựng được.

Những kẻ không sợ chết kia ve vuốt thân thể cậu, áp sát thân xác nhuộm vị dục vọng kề da thịt của cậu.

Vương Nhất Bác nghiến răng nghiến lợi, mắt đục ngầu, dùng sức của mình vùng dậy, quyết không để dục vọng làm mờ con mắt, làm chuyện có lỗi với anh.

Thà chết còn hơn phản bội anh.

Anh căm ghét và khinh miệt Minh Hiên bởi hắn dám léng phéng ăn nằm với kẻ lạ trong khi đang xác định quan hệ với anh thì cậu sao có thể để bản thân thành Minh Hiên thứ hai.

Cậu gắng sức chạy ra khỏi phòng trước khi mất đi lý trí, cậu cắn nát cả môi mình, muốn dùng đau đớn làm đầu óc thanh tỉnh đôi chút.

Phải rời khỏi đây, cậu nghĩ, cậu không thể tiếp tục ở đây cùng đám người ấy.

Vương Nhất Bác lê xác bước đi vài ba bước, cuối cùng cậu cũng vì kiệt sức do thử thách thứ hai trước đó đem lại, cộng hưởng thêm tác dụng thuốc phát tác, cậu không thể đi tiếp nữa.

Cậu dựa vào tường, từ từ trượt xuống, thở một cách khó nhọc.

Chừa rồi.

Sau này cậu nhất định không dám đắc tội với Tiêu Chiến nữa. Tuy thực tế trước nay cậu vẫn cưng luôn sủng anh, không dám có một phần ý đánh động làm anh tổn thương, sau chuyện này, cậu chắc phải thề cậu không dám bật anh một câu, không dám nghi ngờ sự chung thủy của anh.

Đội anh lên đầu sẵn rồi, thiếu việc thắp nhanh bái cúng như thờ thánh thôi đấy.

Vương Nhất Bác đang dần dần thấy đầu óc mụ mị nặng nề, tai lại nghe thấy tiếng bước chân đều đều ung dung đến gần chỗ mình.

Cậu cảnh giác, trừng mắt với đối phương, nếu lại là mấy kẻ như vừa rồi, chắc cậu phải cạp chết họ thật.

Nhưng hiện tại cả người cậu không có mấy sức lực, mềm nhũn như cọng bún, trừng mắt chẳng dọa nổi ai.

"Chúc mừng Vương thiếu gia vượt qua cả ba thử thách. Vốn định là mười thách thức nhưng sau ba thách thức này, ngài đã chứng minh được rằng ngài xứng đáng có cơ hội ở bên ngài ấy - Sean Xiao, lão gia cùng phu nhân Xiao đặc xá cho cậu."

Cậu biết giọng nói yểu điệu chim vàng oanh này, là Hình Yên Yên, vốn thuộc hàng bác sĩ tư nhân của Vương gia.

"Sao cô lại ở đây?"

Làm sao mà người của Vương lại ở đây được, trong khi khu vực này thuộc quyền quản chế của nhà họ Xiao. Hình Yên Yên cầm ống tiêm, vạch xắn tay áo Vương Nhất Bác lên, cười cười đáp

"Lão bà của ngài lo lắng không yên, bắt tôi chạy tới tận đây. Có điều chắc ngài không biết, trường học tôi tốt nghiệp là một cơ nghiệp nhỏ của nhà họ Xiao. Vì là thủ khoa danh giá nên từng có cơ hội tiếp xúc với phu nhân, coi như có quen thân. Vả lại tôi trước khi chạy đến Vương gia thì từng ứng tuyển làm bác sĩ cho phu nhân mà. Tuy nhiên vì vấn đề gia đình, tôi không thể làm việc tại nước F, phải đến nước khác, sau mới thành bác sĩ tư nhân của nhà họ Vương. Ngạc nhiên chưa?"

Vương Nhất Bác được tiêm thuốc xong, ngồi yên một lúc lâu cuối cùng cũng thấy cái cảm giác bức bách thiêu đốt nhục thể vơi bớt, có thể thở được rồi.

Nhưng đúng là Trái Đất tròn, người của cậu vậy mà có người của nhà họ Xiao. Giả dụ Hình Yên Yên biết Tiêu Chiến sớm hơn, có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn, khẳng định anh có khi chẳng phải chịu nhiều uất ức, ủy khuất ở nhà Tiêu gia như vậy.

"Anh ấy ổn không?"

Hình Yên Yên thở dài, lắc đầu

"Không. Ngài ấy biết chuyện ngài phải trải qua thách thức quá đáng thế này nên tức giận, lập tức phi đến nước F và đang cùng ba mẹ tranh cãi. Họ mới nhận lại được con trai, giờ cũng vì thời gian xa cách cộng thêm việc ngài bị hành tơi tả thế này nên có khả năng họ khó hòa giải. Loạn như ong vỡ tổ vậy."

Vương Nhất Bác nhíu mày, cậu cố gắng đứng dậy, định bụng đi tìm họ. Anh khó lắm mới nhận lại được cha mẹ, vì tháng năm cách trở mài mòn, tình cảm khó có thể thân thiết đã là chuyện khó, sao có thể cùng ba mẹ tranh chấp. Cậu lo anh sẽ hành động bất cẩn, lời tổn thương nói ra sẽ không thể rút lại, cùng ba mẹ bất hòa, sau này ắt sẽ gặp phải nhiều chuyện khó xử cho đôi bên.

Lại nói, rõ ràng anh đang dưỡng thai tại nước, tự nhiên lại chạy sang đây xa xôi như này, liệu có ổn hay không. Cậu thực tình lo lắng, cậu muốn tìm xem Tiêu Chiến có ổn thực sự không. Ngộ nhỡ có chuyện, cậu sẽ không thể tha thứ cho bản thân.

Hình Yên Yên biết ý, cô vội vàng khuyên ngăn

"Giờ ngài có lo ngài ấy xảy ra chuyện không hay với ba mẹ ngài ấy thì cũng không nên can thiệp lúc này. Về cái thai thì không cần lo, nó đã không còn vấn đề nguy hiểm, ngài ấy có thể di chuyển được rồi. Ngài không cần đi tìm ngài ấy bây giờ. Chưa nói đến sức khỏe ngài suy kiệt và căng thẳng một thời gian dài, phải nghỉ ngơi!"

"Tiêu Chiến...."

"Ngài ấy nói một là ngoan ngoãn nằm nghỉ, hai là ăn đập khi trở về. À, ngài mà không nghe, ngài ấy nói sẽ cạch mặt ngài trong một thời gian dài nữa đấy. Còn có cái gì mà sofa của nhà vẫn luôn chào đón ngài. Rồi ngài quyết định chọn gì?"

Vương Nhất Bác một dạng mất kiên nhẫn, nói lớn

"Anh ấy nghĩ mình là ai mà đòi ra lệnh? Vớ vẩn!"

"... "

Kết quả, Hình Yên Yên giúp Vương Nhất Bác sang phòng nghỉ mới đã được chuẩn bị sẵn, cậu rất ngoan ngoãn nằm yên vị trên giường.

"Yên tâm. Ngài Sean sẽ sớm qua thăm cậu thôi. Cuộc chiến vì con rể đã diễn ra ba mươi phút trước khi tôi tới rồi."

Vương Nhất Bác hừ mũi, cậu rất muốn tìm anh nhưng trước lời đe dọa đáng sợ như vậy, cậu không thể không nghe được.

Bây giờ Tiêu Chiến đã khác xưa, anh cũng không cần cậu bảo vệ như chim nhỏ nhốt lồng, cậu cứ vậy xăng xăng đòi cản anh, anh không lên mạng tìm kiếm "cách tốt nhất để giết người kề bên gối" là may chán.

Lúc mới cưới anh về, cậu hỏi vì sao anh thích tự mình mài dao, anh nói dối là muốn làm thịt gà cho dễ, giờ mới phát hiện ra có gì không đúng. Ý anh nói khi ấy, chính là coi cậu như con gà nếu cậu dám làm trái bổn phận của một người chồng, cậu mà vớ vẩn anh chặt cậu như chặt thịt gà vậy.

Ngày trước có thể dựa gia thế trêu chọc anh, ngày nay nhà anh cao hơn nhà mình, cậu thực không dám làm càn.

Chưa nói đến ông bà Xiao xót con, lại muốn nhận con, anh có quấy hơn họ cũng sẽ có nhường anh thôi, không đến mức đoạn tuyệt quan hệ hay ức hiếp anh chết được.

Thôi thì chồng mình ra mặt vì mình là chuyện tốt, cậu nên hưởng thụ cảm giác chiến thắng này mới phải.

Cảm ơn ba mẹ chồng nhiều, ván này con thắng!

.
.
.

Tại phòng riêng của ông bà Xiao, Tiêu Chiến mặt hầm hầm, sấm chớp đì đùng trên đầu, ánh mắt tức giận phẫn nộ nhìn ba mẹ mình không thấy sai khi thách thức cậu quá đáng như vậy.

"Hai người nghĩ gì mà cho em ấy dùng thuốc kích dục?!! Giả dụ em ấy không trải qua những cuộc thí nghiệm thử thuốc nên kháng cự được một chút, dưới tinh thần không tỉnh táo thì chẳng phải sẽ xảy ra chuyện à? Em ấy là chồng con! Chồng - của - con đấy! Hai người muốn phá hoại hôn nhân gia đình, hãm hại người khác thế à?"

Ông Saint quát

"Bọn ta cũng chỉ muốn cho con biết nó có xứng hay không? Với lại, nó sai với con, chúng ta đã ra mặt vì con, con cũng đồng ý rồi thì sao còn ở đây nói láo với chúng ta? Chúng ta là ba mẹ của con, con lại coi trọng người ngoài hơn cả cha mẹ ruột?!!"

Tiêu Chiến tức giận, đứng vụt dậy, nói lớn

"Hai người xót con, con hiểu. Nhưng phạt thưởng thế nào, là con quyết định. Con đồng ý cho em ấy tham gia thử thách vì em ấy đã quyết, vì con tin hai người có làm gì cũng không phải hạ thuốc, chơi chiêu bẩn thế với em ấy. Thuốc làm mụ mị đầu óc, nếu em ấy không phản kháng được, hai người định bảo lỗi của em ấy? Thế sao không bảo nạn nhân bị cưỡng hiếp do thuốc là ngu đần luôn đi, vứt cả pháp chế ra đạp chết hết đi?!! Ra mặt vì con? Ra mặt vì con mà sau lưng con gài bẫy em ấy, làm tổn thương tự tôn và lòng tin của người con yêu, sao hai người không giết chết con luôn đi?"

"Sean..."

Bà An Cách La đau lòng, lần này quá đáng quá rồi, con trai đã lạ lẫm với mình thì chớ, giờ còn giận thế này, tình cảm về sau khó tránh nứt rạn bất đồng.

Tiêu Chiến không muốn bất hòa hay thái độ không đúng đắn thêm với cha mẹ, hít một hơi sâu rồi thở mạnh, quyết định bỏ đi.

"Con đưa Nhất Bác về nước. Hai người làm gì cũng được nhưng nếu còn đụng đến Nhất Bác của con, đừng nói con bất hiếu. Em ấy là sinh mệnh , là niềm tin, là những điều tốt đẹp con có. Nếu hai người đụng đến em ấy, chính là đụng đến con, ép chết con! Ba mẹ đừng để mọi chuyện không thể vãn hồi. Nếu cần thiết, con càng không cần gia phả tài sản nữa."

"Sean!"

"..."

Kết thúc tranh cãi, Tiêu Chiến đóng cửa bỏ đi, tìm đến chỗ Vương Nhất Bác tạm nghỉ.

Hình Yên Yên đứng canh chừng từ sẵn, cô thấy anh gật đầu chào hỏi theo lễ, khẽ nói

"Vương thiếu gia được tiêm thuốc đã ngủ rồi. Thuốc kia hơi mạnh, có thể sẽ phát sốt một, hai đêm nhưng sẽ không để lại hậu quả khó chữa nào hết."

Hình Yên Yên nhìn gương mặt phong thần tuấn lãng, nhu hòa thanh thoát kia tối sầm, ánh mắt như chứa biển thần gầm thét phẫn nộ điên cuồng, xem ra tức giận đến muốn giết người rồi. Khí thế anh hùng nộ ẩn nhẫn âm trầm nguy hiểm thế này, Hình Yên Yên có chút hơi sợ.

Đều bảo những con người khi hiền lành tức điên lên rất đáng sợ, quả nhiên là vậy.

Rút kinh nghiệm, sau này bớt chọc Vương thiếu thì hơn. Nếu không, chỉ nhìn vào vẻ nghiêm túc, lạnh lẽo rợn người của anh thôi, cô nghĩ đêm nay có khi thực sự có người bị giết man rợ cũng chẳng có gì lạ lắm.

Xui xẻo cái xác mà là mình thì còn gì khủng khiếp hơn.

"Được, cảm ơn cô. Giúp tôi liên hệ với mấy người quản gia, bảo họ cho người đưa Nhất Bác về nước ngay lập tức. Không thể để em ấy ở đây thêm một giây nào nữa!"

"Vâng."

.
.
.

Tiêu Chiến cẩn trọng từng bước mở cửa vào phòng, đảo mắt kiếm tìm bóng dáng quen thuộc, ánh mắt nhanh chóng dừng lại ở thân ảnh an tĩnh nằm ngủ trên giường.

Anh lặng lẽ ngồi xuống bên cậu, thầm cười khổ. Vương Nhất Bác lúc ngủ chẳng mấy khi sâu giấc, nếu không có anh bên cạnh, vì cậu luôn trong trạng thái đề phòng cảnh giác kẻ có ý đồ xấu. Việc này không khó để phát hiện ra lắm, sau những tháng ngày cùng cậu chung sống. Vương Nhất Bác luôn giống một đứa trẻ bất an, chỉ cần không có anh ngủ cùng, cậu sẽ không bao giờ có giấc ngủ sâu.

Vậy mà lúc này anh ngồi bên cạnh cậu thế này rồi, cậu không hề phát hiện ra. Chứng tỏ cậu đã quá mệt, ba mẹ anh cũng thật biết cách làm cậu nhọc nhằn mệt mỏi chết.

Nhìn cậu mỏi mệt như vậy, anh xót lắm chứ.

Hơn hết, anh còn tức giận muốn giết người thực sự.

Đợi đến khi trở về, Vương Nhất Bác đã khá hơn, anh dứt khoát đi đem những bằng chứng lật kèo với Minh Hiên, hủy hoại Mộ Bạch Dung, đem Tiêu gia đạp nát dưới chân.

Anh đã cho họ đủ thời gian và sự nhân từ.

Đã quá đủ cho sự kiên nhẫn và nhịn nhục trong anh. Không thể dông dài thêm hoặc cún con của anh sẽ phải nhọc lòng vì anh, anh không muốn như thế. Cậu đã đủ mệt khi phải gánh trách nhiệm làm người đứng đầu nhà họ Vương, đã đủ hết mình để thương yêu anh, cưng chiều anh. Anh không muốn cậu bị tổn thương hay đau lòng, mệt nhọc chỉ vì những kẻ thấp hèn đáng chết ấy động đến anh.

Ân oán hận thù của anh làm anh đủ khổ là được rồi, không nên là cho Vương Nhất Bác phải gồng gánh thêm.

Bờ vai này, chỉ cần để anh dựa vào lúc anh cần. Mấy cái khác, anh sẽ giải quyết hết.

Vậy nên, anh biết rằng đã đến lúc chấm dứt tất cả mọi bất hạnh cả phiền toái chết bầm luôn cố phá hoại hạnh phúc của anh cả Vương Nhất Bác rồi.

Một lần và mãi mãi, chôn vùi tất thảy xuống đáy vực, để chúng mãi mãi đau khổ vùng vẫy dưới đó, không thể trở mình!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net