Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một người mặc quần áo cảnh sát vội vàng chạy tới, A Tiêu nhớ người này, chính là người lần trước đi ăn cùng với Tiểu Thước, anh chàng to mồm gọi anh là anh dâu.

Hóa ra anh ta là cảnh sát à.

"Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi......" Chú cảnh sát ban đầu xử lý vụ đánh nhau của bọn họ, sau khi Trần Thước đánh người, sắc mặt đen như đít nồi, mà về sau anh chàng to mồm kia chạy tới liền gật đầu khom lưng nhận lỗi với chú, nói: "Đây là bạn học của em, anh, nể mặt tí đi." Nói rồi móc hai bao thuốc lá trong túi ra, nhét vào tay đồng nghiệp.

"Bớt diễn vở này với tôi đi!" Chú cảnh sát mặt mày chính trực, "Bạn học cậu cũng không vừa, ngay trước mặt tôi còn dám động thủ, coi cảnh sát là gì chứ? Coi đồn công an là nơi nào hả!"

"Không phải không phải, anh, anh đừng giận......" Anh trai to mồm cố gắng hòa giải: "Bạn học em bình thường cực kỳ tuân thủ pháp luật kỷ cương, lần này là bị người ta làm cho tức giận quá, em nói với anh......" Anh trai to mồm thần thần bí bí ghé sát tai chú cảnh sát, bị chú cảnh sát ghét bỏ đẩy ra: "Có gì nói tử tế!"

"Nói tử tế nói tử tế." Anh trai liếc mắt về phía Trần Thước với A Tiêu một cái, nghiêng nghiêng người, quay lưng vào bọn họ, nói với chú cảnh sát: "Cái người shipper kia, trông thấy không, là một người khuyết tật, tai không nghe thấy, từ nhỏ lớn lên trong Cô nhi viện, đáng thương lắm luôn —" Như sợ không kích thích được lòng đồng cảm của chú cảnh sát, đến cả biểu cảm của anh cũng thêm mắm dặm muối, "Bạn học của em ngày nhỏ ở cùng một Cô nhi viện với anh ấy, hai người thân như thủ túc, sau đó được nhận nuôi thì cách xa nhau, bao nhiêu năm mới tìm lại được anh ấy, trông thấy anh ấy bị người khác ức hiếp, có thể không tức giận sao, anh nói có phải không?"

"Người khuyết tật?" Chú cảnh sát quay đầu lại nhìn một cái, bấy giờ mới trông thấy tai A Tiêu đeo máy trợ thính, cũng đúng thật...... Nhưng cái này nếu không nói ai mà phát hiện ra, người khuyết tật đánh nhau còn mạnh hơn mình nữa.

"Thông cảm một chút đi mà, bạn học của em tại sốt ruột quá nên mới manh động." Thấy nét mặt của chú cảnh sát có vẻ hòa hoãn, anh trai to mồm tiếp tục nói: "Hơn nữa, vừa nãy không phải là ngăn cản kịp thời rồi sao, cũng chưa đánh hỏng mà."

"Đánh hỏng thì muộn rồi!"

"Phải phải phải, anh nói gì cũng đúng, vậy anh xem, chuyện này vốn dĩ là đối phương tự tìm đến cửa kiếm chuyện trước, tuy bạn học em với bạn của cậu ấy, quả thực ra tay có hơi nặng chút, nhưng bọn họ cũng không đuối lý mà, hơn nữa, bây giờ đối phương cũng đồng ý đem tiền ra nói chuyện riêng rồi, anh yên tâm, phí chữa trị nhất định đền không thiếu một đồng, anh đừng làm khó bọn họ nữa, để bọn họ đi đi."

"Không được, loại hành vi này, hoàn toàn chính là coi thường người thi hành công vụ, nhất định phải giáo dục!"

"Được được được, giáo dục, em biết nhà cậu ấy ở đâu, bắt đầu từ ngày mai, ngày nào em cũng tới tận nhà giáo dục!" Anh trai to mồm lại nhét bao thuốc lá vào tay chú cảnh sát, "Anh, anh, nể mặt chút đi, anh xem bọn họ, hai đứa trẻ lẻ loi một mình, không có bố mẹ ruột, lớn bằng từng này có dễ dàng không, thế từ nhỏ bị người ta bắt nạt, cũng không phải là phải dùng nắm đấm để bảo vệ bản thân sao, đáng thương biết mấy......" Nói rồi, anh trai to mồm dẹt môi ra, tự mình nói cảm động chính mình luôn.

Chú cảnh sát cuối cùng cũng dịu giọng: "Thả bọn họ đi cũng được, nhưng trước lúc đi, phải ngồi đây viết bản kiểm điểm dài năm trăm chữ cho tôi!"

Anh trai to mồm: "Không vấn đề gì! Viết! Năm trăm chữ sao đủ, một nghìn chữ!"

Anh vội vàng đi sang kéo Trần Thước và A Tiêu qua, Trần Thước mặt mày bình tĩnh, không hề nhìn ra chút áy náy nào, còn cảm thấy mình chưa đánh đủ, anh trai to mồm âm thầm chọc cho cậu hai cái, "Nghe thấy chưa, mau viết đi! Viết rồi là có thể về!"

"A......Tôi viết! Tôi viết!" A Tiêu giơ tay lên như học sinh cấp một, chuyện hôm nay đều bắt đầu từ chỗ anh, sao anh có thể để Trần Thước chịu uất ức được.

Giấy trắng được trải trên bàn, anh cong mông lên ngồi viết từng nét từng nét một, nét chữ rất nắn nót, lúc anh viết lông mày nhíu lại, miệng cũng nhăn lại, vừa nhìn đã biết là hối hận thật rồi, tuyệt đối không phải là giả vờ.

'Tôi kiểm điểm, tôi không nên động thủ đánh người, gây tổn thương cho người khác, cũng đem đến ảnh hưởng không tốt cho xã hội, quan trọng nhất là, còn liên lụy tới người nhà và bạn bè tôi, để họ hổ thẹn vì tôi......'

Khá lắm, chú cảnh sát rất khó tưởng tượng, một đứa trẻ ngoan như thế này, đã ra tay đánh người ta sưng mày tím mặt kiểu gì.

"Được rồi được rồi, viết xong rồi viết xong rồi!" A Tiêu viết xong, anh trai to mồm cầm ngón tay hai người để cả hai ấn dấu vân tay, sau đó cầm bản kiểm điểm đến cho chú cảnh sát xem, "Anh xem, gần hai nghìn chữ luôn, có thành ý biết bao, thật sự biết lỗi rồi, để bọn họ đi đi."

Chú cảnh sát xua xua tay, "Được rồi, đi đi, nhớ đấy, lần sau có chuyện gì thì tìm cảnh sát, không được động thủ đánh nhau nữa!"

Anh trai to mồm: "Biết ạ biết ạ! Quay về em sẽ phổ biến pháp luật cho bọn họ tử tế, đi nhé anh!" Nói xong, anh ta xua xua tay với Trần Thước và A Tiêu, kêu bọn họ đi.

"Ò." A Tiêu trố tròn mắt, trông ngốc nga ngốc nghếch, trước lúc đi còn khom lưng với chú cảnh sát, "Gây phiền phức cho chú rồi chú cảnh sát."

Thấy chưa, sớm ngoan như vậy thì tốt biết mấy, đánh nhau gì chứ, đốt cả đống tiền.

Anh trai to mồm đưa hai người ra bên ngoài đồn công an, mệt tới nỗi đầu đầy mồ hôi.

Trần Thước: "Cảm ơn nhé."

"Khách sáo với tôi gì chứ, mau đưa người về nhà đi." Sau đó nhìn A Tiêu, còn không quên quan tâm hỏi han: "Anh không bị thương chứ anh dâu?"

"Hả?" Cả mặt A Tiêu đều đỏ ửng, vốn dĩ trong lòng đã loạn cào cào, lại bắt đầu rồi, anh còn không biết nên tiếp lời thế nào, đầu cúi thấp xuống, giọng nhỏ như muỗi vậy, "Tôi không sao."

"Không sao là tốt rồi." Anh trai to mồm tùy tiện vỗ vỗ vai Trần Thước, "Thời gian không còn sớm nữa, các cậu mau về đi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."

"Ừ." Trần Thước gật đầu.

Lúc hai người lên xe, A Tiêu nghe thấy anh ta đứng phía sau gào lên một câu: "Anh dâu thật mạnh mẽ."

Đây là khen anh sao, bây giờ đầu óc A Tiêu không nghĩ được sâu xa, anh nghe không hiểu.

Trần Thước vẫn cứ quạu mặt lại, không có chút biểu cảm nào, thắt dây an toàn xong liền lái xe về nhà, trên đường không nói với A Tiêu bất cứ câu gì.

Trái tim A Tiêu đập thình thịch, biết lần này mình đã thật sự gây chuyện rồi, Tiểu Thước nhất định đã bị anh chọc giận, đền giúp anh bao nhiêu tiền như vậy, còn suýt chút bị giữ lại đồn công an, trời ơi, nhỡ đâu tên đàn ông xấu xa kia không chịu giải quyết riêng thì sao? Vậy chẳng phải làm liên lụy cuộc đời Trần Thước không còn trong sạch nữa à?! A Tiêu càng nghĩ càng thấy sợ, càng nghĩ càng cảm thấy có lỗi với Trần Thước.

Muốn xin lỗi cậu, nhưng trông thấy nét mặt cậu, lại không dám nói gì nữa.

Hai người cứ thế im lặng về đến nhà, sau khi vào cửa, Trần Thước vẫn không chủ động nói chuyện, A Tiêu thấy thế này không được, nếu anh đã làm sai, anh phải chủ động xin lỗi, thế là sau khi Trần Thước đi vào nhà, anh cũng vội vàng đứng ở huyền quan tháo giày, còn chưa kịp đi dép lê đã vội vàng rảo bước đi theo Trần Thước, đi theo cậu đến cửa phòng, đang định lên tiếng thì Trần Thước đi vào phòng, đóng cạch cửa lại.

A Tiêu bị nhốt ngoài cửa, sầu não tới muốn khóc.

Đây là đang nổi giận à?

Liệu còn tha thứ cho anh không?

Anh nhớ lại dáng vẻ lúc nãy ở đồn công an, Trần Thước giúp anh đánh tên kia, hung dữ ghê, lúc đó suýt chút đã dọa anh sợ hết hồn, nhưng mà......ngầu ghê mẹ ơi.

Đang nghĩ cái gì thế, A Tiêu gõ gõ đầu mình, sao lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh rồi, bây giờ là lúc suy nghĩ linh tinh sao, đã làm Tiểu Thước tức đến mức nào rồi, mau chóng nghĩ cách xin lỗi đi.

Anh nhấc tay lên, muốn gõ cửa phòng Trần Thước, tay còn chưa hạ xuống, cửa đã trực tiếp mở ra.

Trần Thước thay quần áo ở nhà đi từ bên trong ra, trông thấy A Tiêu mặt mày đắn đo đứng ngoài cửa, hơi sững người, ánh mắt tĩnh lặng nhìn anh từ trên xuống dưới, ý là, anh không đi thay quần áo, đứng ở đây làm gì?

A Tiêu vẫn mặc bộ quần áo đi làm lúc ban ngày, bận rộn cả ngày, lại đánh nhau với người ta, mặt mày lem luốc cả, đáng lẽ nên mau chóng thay quần áo tắm táp đi, nhưng bây giờ anh nào lo được gì nữa, bĩu môi ra, trên mặt toàn là day dứt, hai bàn tay nắm thành nắm đấm nhỏ trước ngực, không biết còn tưởng anh đang ở giáo đường sám hối với Thượng Đế.

"Tiểu Thước, hôm nay thật sự rất xin lỗi, lại gây phiền phức cho em rồi."

Trần Thước lẳng lặng nhìn anh, không nói gì.

A Tiêu biết cậu nhất định rất cạn lời, mình cứ hai ba hôm lại gây họa, để cậu thu dọn đống đổ nát giúp mình, không lãng phí thời gian thì là lãng phí tiền bạc của cậu, anh nói với Trần Thước: "Tiền viện phí của tên đó, để anh tự đền."

Lông mày Trần Thước động đậy một chút, vẫn không nói gì.

Cậu chẳng thà mắng A Tiêu một trận, cứ không nói gì, A Tiêu càng khó chịu, Tiểu Thước lười không muốn để ý đến anh, là ghét bỏ anh rồi à, là chán ghét anh rồi à, cái người nhỏ trong đầu lại bắt đầu khóc ầm lên, anh cúi đầu, nói với Trần Thước: "Chị Văn Văn...... Chị Văn Văn nói, chị ấy đã tìm thấy phòng thích hợp rồi, mấy hôm nữa sẽ chuyển đi, đến lúc đó, anh sẽ quay về nhà ở, sẽ không gây phiền phức cho em nữa......"

Nói xong, A Tiêu cúi đầu, nhút nhát dùng đuôi mắt liếc phản ứng của Trần Thước.

Trần Thước vẫn bình tĩnh như cũ, đợi một lát, thấy A Tiêu không còn gì để nói nữa, hỏi anh: "Nói xong rồi?"

A Tiêu gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, không biết lời xin lỗi của mình có tác dụng hay không, Trần Thước cũng không nói có tha thứ cho anh hay không, đang nghĩ mình nên tự kiểm điểm thêm vài câu, Trần Thước lại bước một bước về phía trước, trực tiếp kéo tay anh, đi về phía nhà tắm.

"Á?" A Tiêu nhất thời chưa phản ứng ra, trợn tròn mắt, quay người bước bước nhỏ theo cậu, lúc phản ứng ra Trần Thước đã kéo anh vào nhà tắm, đóng cửa, bật đèn, xả nước vào bồn, không nói lời nào, quay người liền bắt đầu cởi quần áo bẩn trên người anh.

A Tiêu giật mình, theo bản năng trốn về phía sau, lại bị Trần Thước một phát kéo đến trước mặt, kêu anh đừng cử động.

"Làm gì......Em làm gì thế Tiểu Thước."

Có gì mà không nhìn ra đâu, cởi quần áo, tắm.

"Để anh tự làm, tự làm là được!" A Tiêu có chút hoảng hốt, giãy giụa trong khuỷu tay Trần Thước, bị một ánh mắt nặng nề của Trần Thước làm cho ngoan ngoãn.

Không biết Tiểu Thước tại sao lại như vậy, A Tiêu không dám phản kháng lại cậu nữa, Trần Thước cởi quần áo bẩn của anh xuống, vứt ở một bên, mỗi khi một món quần áo bị cởi ra, A Tiêu liền cảm thấy, thêm một giây nữa, trái tim anh sẽ nhảy vọt ra ngoài.

Trong nhà tắm rất nóng, sắp không hô hấp nổi nữa rồi.

Bạn thân tắm cùng nhau thật ra cũng không có vấn đề gì, nhưng mà với Tiểu Thước...... Anh thật sự sẽ ngất xỉu trong bồn tắm.

Xấu hổ quá, A Tiêu chỉ có thể nhắm mắt lại.

Cảm ơn trời đất, Trần Thước không hề cởi sạch quần áo của anh, vẫn để lại cho anh một chiếc quần nhỏ che chỗ xí hổ.

Cảm nhận được động tác của Trần Thước đã dừng lại, A Tiêu len lén mở một mắt ra nhìn cậu, phát hiện cậu đang nhìn chằm chằm vào vị trí bên hông mình, ánh mắt lạnh lùng, còn âm thầm nghiến chặt răng.

A Tiêu cúi đầu nhìn một cái, mới trông thấy eo mình đã bị thương, một vết bầm xanh nhỏ, không rõ ràng, còn chẳng thấy đau.

Trần Thước nhìn chằm chằm vào vết sưng đó cả nửa ngày, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, A Tiêu giật mình, rõ ràng mình đã bị thương, nhưng lại giống như đã làm sai chuyện gì, áy náy nói với cậu: "Xin lỗi."

Anh nghe thấy Trần Thước nhẹ giọng thở dài một hơi, sau đó hỏi anh: "Sai chỗ nào rồi?"

"Không nên......không nên đánh nhau với người khác." A Tiêu phồng miệng lên nói.

Nhưng kẻ đó quá đáng quá mà! Hắn ta chính là ngứa đòn!

Nhìn ra suy nghĩ thật sự của A Tiêu, Trần Thước dở khóc dở cười, hai tay đặt lên hai bên eo anh, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều: "Có chuyện cũng không biết gọi điện thoại cho em?"

A Tiêu mặc mỗi chiếc quần nhỏ sắp xấu hổ chết mất, cậu nói chuyện nhất định phải đứng gần như vậy sao, đầu hơi choáng, chân cũng hơi nhũn ra, cả người đỏ ửng không giấu chỗ nào được, "Chuyện của anh, sao có thể phiền đến em, hơn nữa........"

Ngập ngừng một lát, giọng nói mềm mại vô duyên vô cớ có thêm một tia giận dỗi, "Em đang hẹn hò với con gái, anh không muốn làm phiền em......"

Nói đến cuối cùng, tự anh cũng không nghe rõ mình đang nói gì nữa.

Giọng nói nhỏ xíu như vậy vẫn bị Trần Thước nghe thấy rõ ràng, đáy mắt chớp cái đã sáng lên, cậu hỏi A Tiêu: "Con gái?"

"Bác sĩ Mạnh đó." A Tiêu nói.

Bác sĩ Mạnh lẽ nào không phải con gái sao, không chỉ là con gái, còn là người con gái rất xinh đẹp.

Thấy dáng vẻ A Tiêu vừa ngại vừa tủi thân, trong lòng Trần Thước dâng lên một cảm giác vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khó hiểu.

Hôm nay Mạnh Tịnh đã nói gì với cậu? Nói Tai Nhỏ không vui, là vì cậu đã đi ăn cùng người con gái khác, Trần Thước còn cảm thấy không thể nào, A Tiêu đơn thuần như thế, sao có thể chứ.

"Tai Nhỏ." Trần Thước nâng cằm anh, để anh ngẩng đầu lên nhìn mình, giọng điệu thêm vào một chút ý vị sâu xa: "Anh, cảm thấy em với bác sĩ Mạnh, là quan hệ gì?"

A Tiêu: Anh không biết, anh không muốn biết.

"Con người bác sĩ Mạnh rất tốt." A Tiêu rầu rĩ nói, vẫn là dáng vẻ rất ngoan ngoãn, giọng điệu rất ngoan ngoãn đó, nhưng Trần Thước vẫn trông ra cảm xúc hơi khác trên mặt anh.

"Ừ." Trần Thước gật đầu như thật, "Bác sĩ Mạnh rất tốt, vừa xinh đẹp, lại dịu dàng, gia thế tốt, năng lực làm việc cao."

A Tiêu: Anh tháo máy trợ thính xuống được không.

"Đúng vậy......" A Tiêu lại cúi gằm đầu xuống, "Bác sĩ Mạnh thật sự rất tốt."

Trần Thước nâng cằm anh, không cho anh cúi đầu, trong mắt chứa ý cười, giọng điệu cố làm ra vẻ: "Anh nói xem, cô gái tốt như vậy, người ta liệu có ưng em không."

"Có chứ."

Trần Thước lắc đầu, "Em cảm thấy không."

A Tiêu: "Có mà."

Trần Thước lại lắc đầu, "Em cũng có ưu điểm gì đâu, nhất định là không."

"Nhất định có." A Tiêu bị cậu trêu cho sốt sắng, "Sao em lại không có ưu điểm chứ, em cái gì cũng tốt, cực kỳ cực kỳ tốt, tốt không chịu được, nếu anh là con gái, anh cũng sẽ thích em."

Á — A Tiêu mạnh mẽ bịt miệng lại.

Mình đang nói cái gì thế trời ơi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net