Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A Tiêu chỉ cho bản thân thời gian rất ngắn để buồn, cảm xúc xấu không thể chiếm cứ cuộc sống mãi, như thế những chuyện tốt có khả năng xảy ra đều sẽ bị đuổi đi hết mất.

Sau khi khóc đủ rồi, A Tiêu quay về ngủ, điện thoại cả đêm đều không tắt, đợi bên kia sau khi Trần Thước hạ cánh gọi điện thoại cho anh báo bình an.

Trần Thước tính thời gian, không có nửa đêm canh ba làm phiền đến anh, đến buổi sáng lúc A Tiêu nên tỉnh giấc, mới gọi video cho anh.

"Sao thế? Sao mắt lại sưng rồi?" A Tiêu nằm bò trong chăn nhận điện thoại, bên phía Trần Thước lo lắng nhìn anh.

"A." A Tiêu dụi dụi mắt, "Uống nhiều nước quá."

Đứa nhỏ không biết nói dối, ánh mắt chỉ cần hơi né tránh đã bị nhìn thấu rồi.

Trên khuôn mặt mệt mỏi của Trần Thước toàn là đau lòng, "Anh phải tốt nhé, đợi em quay về."

"Được, anh biết rồi." A Tiêu mỉm cười với cậu, không để cậu lo lắng, ân cần hỏi thăm: "Thế nào rồi, gặp được ba chưa?"

"Ừm."

A Tiêu bấy giờ mới để ý tới sau lưng Trần Thước, không giống như ở nhà.

"Em ở bệnh viện à?"

Bao nhiêu năm như vậy, ngày nhỏ xảy ra tai nạn xe, chăm sóc mẹ ốm, thời gian trước lại cùng Tiểu Thước đi chữa tai, không khí của bệnh viện anh đã quá quen thuộc, vừa nhìn đã nhạy cảm nhận ra màu trắng lạnh như băng sau lưng cậu.

Trần Thước cụp mắt xuống, hỏi anh: "Tai Nhỏ một mình ở nhà có được không?"

"Ừ." A Tiêu gật đầu, "Em không cần lo cho anh."

Yết hầu Trần Thước hơi động, trầm giọng nói: "Em có khả năng, phải về muộn hơn kế hoạch một chút."

"Sao thế?" Trong lòng A Tiêu sinh ra dự cảm không lành.

"Bệnh của ba, hơi nghiêm trọng." Trần Thước không miêu tả quá nhiều, nhưng từ nét mặt cậu, A Tiêu có thể cảm nhận thấy rõ ràng tâm trạng lo lắng bây giờ của cậu.

"Vừa làm phẫu thuật xong, vẫn chưa tỉnh táo." Trần Thước nói với anh: "Trước lúc ông ấy thoát khỏi nguy hiểm, em không đi được."

Vành mắt vốn dĩ đã sưng húp lại đỏ lên, A Tiêu trân trọng nâng điện thoại trên tay, nếu có thể ôm Tiểu Thước một cái thì tốt rồi, bây giờ em ấy phải buồn biết bao nhiêu chứ.

Trần Thước không muốn anh lo lắng theo, cười nhẹ với anh, "Tai Nhỏ đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu."

"Ừm." A Tiêu gật đầu, "Em cũng vậy, ba nhất định sẽ khỏe thôi."

"Ừm." Trần Thước nhẹ giọng thở dài, nói với anh: "Bên phía ba em em phải chăm sóc, nếu không thể liên lạc đúng giờ, Tai Nhỏ liệu có giận em không?"

A Tiêu vội vàng lắc đầu, "Không đâu, em chăm sóc ba cho tốt, anh đợi em."

"Ngoan ghê."

Cúp điện thoại xong, A Tiêu nằm bò trong chăn ngây người ra rất lâu, suy nghĩ trong đầu rất hỗn loạn, rất sợ những chuyện đã xảy ra với bản thân mình lại xảy ra trên người Tiểu Thước. Anh vĩnh viễn cũng không quên được, lúc mẹ ốm bệnh qua đời anh khó chịu đến mức nào, A Tiêu âm thầm cầu nguyện, ông trời ngàn vạn lần đừng làm tổn thương Tiểu Thước như vậy, nhưng anh lại lo lắng, nhờ ông trời giúp đỡ nhiều chuyện quá, liệu có thực hiện không nổi không.

Nếu như chỉ có thể cầu khấn một nguyện vọng, anh không muốn ước vĩnh viễn cũng không xa Tiểu Thước, anh muốn tất cả những chuyện buồn sẽ tránh xa Tiểu Thước, chỉ cần cậu sống thật tốt, thế nào cũng được.

/

A Tiêu cố gắng xốc lại tinh thần, anh không muốn làm kẻ phiền phức, cũng không muốn làm quỷ khóc nhè, dù cho không giúp được gì, anh cũng phải thật tốt, không được làm liên lụy đến Trần Thước.

Không suy nghĩ linh tinh nữa, A Tiêu chuyên tâm hoàn thành chuyện của mình, tiếp tục gặm tư liệu, chỗ nào xem không hiểu thì tra phiên dịch, phiên dịch không chuẩn thì sẽ tìm thầy cô trên diễn đàn ngành nghề để xin chỉ bảo, tiến triển dần dần trở nên thuận lợi. Thời gian ngày ngày trôi qua, cuối cùng, chỉ còn lại vài bức vẽ là anh có thể hoàn thành xong phần vẽ thử đầu tiên rồi.

Lại một ngày vẽ đến chập tối, đi đến bên cửa sổ vươn vai, lấy điện thoại ra xem một cái, hai hôm nay Trần Thước đều không gọi điện cho A Tiêu, nhưng có nhắn tin nói chào buổi sáng và chúc ngủ ngon với anh. A Tiêu thường sẽ không chủ động tìm cậu, sợ làm phiền bố nghỉ ngơi, còn nữa, không biết bố đã tỉnh chưa, Trần Thước ở bên cạnh bọn họ, chắc là không tiện nói chuyện lắm.

Anh nhoài người lên cửa sổ kính nhìn xuống dưới lầu, sau khi vào thu, chỉ cần qua trưa là khí nóng sẽ tan hết, dưới lầu có đôi vợ chồng trẻ đã ăn tối xong ra ngoài tản bộ, ân ái nắm tay nhau, A Tiêu sờ sờ chiếc nhẫn trên ngón tay mình, cực kì nhớ Tiểu Thước, anh mở giao diện hộp thoại ra, gửi tin nhắn cho Trần Thước.

"Tiểu Thước, em có ổn không?"

Anh luôn hỏi Trần Thước vấn đề này, lần nào câu trả lời của Trần Thước cũng đều là, ổn, em rất tốt, đừng lo lắng.

Gửi tin nhắn xong, A Tiêu kéo rèm cửa sổ lại, bụng đã thấy hơi đói rồi, anh định đi nấu một bát mì để ăn.

Vừa đi vào bếp, điện thoại ngoài phòng khách kêu lên, A Tiêu vội vàng quay lại lấy, tưởng rằng Tiểu Thước gọi điện thoại lại cho anh, vừa nhìn màn hình, là dãy số mà anh không biết.

Cuộc điện thoại lần trước của mẹ Tiểu Thước khiến trong lòng anh vẫn còn sợ hãi, rất sợ lại là chuyện gì kiểu dạng như vậy, anh do dự một lát mới nhấc máy, "Alo."

"A Tiêu." Là giọng nói của một người đàn ông, nghe rất hay, rất quen thuộc.

"Có nghe ra tôi là ai không?"

A Tiêu nghĩ ngợi giây lát, có chút kinh ngạc, "Bác sĩ Lục?"

Đối phương cười nhẹ, "Thật tốt, A Tiêu vẫn nhớ tôi."

A Tiêu bất giác nắm chặt tay, "Bác sĩ Lục, sao anh lại gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì sao?"

"Trước lúc em về nước, không phải tôi đã nói với em rồi sao, tôi sẽ đến tham gia một hội học thuật, bây giờ vừa xuống máy bay, đang trên đường đến khách sạn."

"Hóa ra là như vậy." A Tiêu nhỏ giọng đáp lời.

Bác sĩ Lục ngồi trong taxi, nhìn bầu trời đêm sắp phủ xuống và ráng chiều đang dần dần sáng lên, lúc nói câu này với A Tiêu, còn căng thẳng hơn mình tưởng tượng, "Cùng nhau ăn bữa cơm không? Tôi mời em." Dừng lại vài giây, anh bổ sung thêm: "Cả Trần Thước nữa."

Bác sĩ Lục khó khăn lắm mới về nước một lần, trước đây còn giúp đỡ một việc lớn như vậy, cùng nhau ăn bữa cơm thì, sao có thể để anh mời chứ.

Nhưng mà...

"Thật ngại quá bác sĩ Lục." A Tiêu nói với anh: "Nhà Tiểu Thước có việc, bây giờ em ấy không ở bên này."

Bác sĩ Lục ngẩn người, hai bên im lặng trong điện thoại hồi lâu, anh hỏi A Tiêu: "Bao giờ thì cậu ấy quay về vậy?"

A Tiêu nghĩ một lát, "Phải mấy hôm nữa."

Vậy em thì sao? Em có thời gian không?

Bác sĩ Lục thầm hỏi trong lòng như vậy, nhưng sau khi cân nhắc, lại không nói ra miệng, chỉ cười nhẹ với A Tiêu, "Vậy thật là đáng tiếc."

A Tiêu cầm chặt điện thoại, nói thật, bác sĩ Lục về nước, theo lý mà nói, anh với Tiểu Thước nhất định phải tiếp đãi người ta cẩn thận, nhưng Trần Thước không ở đây, nếu anh phải một mình gặp bác sĩ Lục, anh sẽ cảm thấy rất kì cục.

Bác sĩ Lục hiểu suy nghĩ của anh, hoàn toàn không miễn cưỡng anh, nói: "Không sao, hội đàm lần này phải mấy ngày liền, sau khi bên này kết thúc, nếu như Trần Thước về rồi, chúng ta lại gặp mặt, có được không?"

"Ừm, được."

Sau khi tắt máy, A Tiêu thở ra một hơi nhẹ nhõm, may mà bác sĩ Lục không nhắc tới việc đi gặp một mình, nếu anh mà từ chối, sẽ thể hiện anh và Tiểu Thước hai người đều không lịch sự.

A Tiêu quay vào bếp tiếp tục nấu mì, tin nhắn vừa nãy gửi cho Trần Thước vẫn chưa nhận được hồi âm, chắc cậu đang bận, cũng có thể đang nghỉ ngơi rồi.

A Tiêu không dám làm phiền cậu, đến giờ, tự mình ngoan ngoãn lên giường đi ngủ, ngày hôm sau thức dậy lại đến phòng sách, tiếp tục vẽ những bức vẽ chưa xong. Mấy trang trước lại cảm thấy không hài lòng, sửa lại toàn bộ một lượt, thời gian một ngày lại trôi qua.

Đến chiều tối, anh cứ nghĩ mãi đến chuyện trong tay, không có tâm trạng nấu cơm, vừa hay, bánh mì gối trong tủ còn không ăn thì sẽ hết hạn mất, anh đem mấy lát còn lại làm thành bữa tối, lót đầy cái bụng, mấy phút đã giải quyết xong, quay lại phòng sách, định xem nốt chỗ tài liệu còn lại.

Lúc này, Trần Thước cuối cùng đã gọi điện lại cho anh.

A Tiêu vội vàng đặt tài liệu xuống nghe máy, "Alo, Tiểu Thước."

"Tai Nhỏ, bận gì đó." Trần Thước cố gắng để giọng mình dịu dàng, nhưng A Tiêu đã lập tức nghe ra, cậu đang giả vờ.

Không dám vạch trần cậu, cũng không dám hỏi đã xảy ra chuyện gì, A Tiêu nói: "Anh vừa ăn xong, đang định xem tài liệu này."

"Ừ." Trần Thước im lặng một lát, nói với anh: "Ba tỉnh rồi."

"Thật sao?" A Tiêu vui vẻ giãn chân mày ra.

Nhưng tại sao lúc Tiểu Thước nói cái này, nghe lại thấy không được vui lắm.

"Ừm." Trần Thước bình tĩnh nói với anh: "Đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, bác sĩ bảo, điều dưỡng cẩn thận là có thể phục hồi lại."

Giọng nói lạnh nhạt quá, tin tốt cũng khiến A Tiêu khó kiềm chế để không sợ sệt, bố không sao rồi, vậy tiếp theo, bọn họ có phải sẽ thẳng thắn nói về vấn đề năm đó cãi nhau đến đoạn tuyệt quan hệ không.

"Tai Nhỏ." Trần Thước gọi anh.

"Ừ." A Tiêu không dám nói linh tinh, gật đầu đáp lại cậu.

"Đợi em thêm chút nữa." Trần Thước nói.

Sức khỏe bố vừa mới hồi phục, lúc này Trần Thước chỉ có thể thuận theo ông, không thể kích thích ông.

A Tiêu đã thật sự sốt ruột, không nhịn được, hỏi ra miệng vấn đề đã dày vò anh rất lâu: "Có phải ba, không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau?"

Anh căng thẳng đợi câu trả lời của Trần Thước, lại chỉ nghe thấy một tiếng thở nặng nề.

Đốt ngón tay trắng bệch của A Tiêu bất giác siết lấy góc giấy của tập tài liệu.

"Đợi em có được không." Trần Thước không trực tiếp nói gì, lặp lại lời vừa nói với A Tiêu một lần nữa.

Mũi lại bắt đầu cay xè, A Tiêu cố gắng đè nén cảm xúc đó, nói với Trần Thước: "Được."

Đừng có khóc mà, Tai Nhỏ dũng cảm một chút, Tiểu Thước nói rồi, đợi thêm chút nữa, em ấy hứa rồi, thì nhất định sẽ quay về mà.

Tắt máy, A Tiêu cố gắng đè nén cảm xúc chua xót xuống, mở tài liệu ra, ép bản thân đừng có nghĩ ngợi lung tung, nhưng mười phút, anh chỉ xem được hai dòng, bên trên viết cái gì, anh hoàn toàn không nhớ nổi.

Làm sao đây, anh có phải là không nên cầu nguyện nguyện vọng kia, bố của Tiểu Thước khỏi rồi, nhưng bọn họ liệu có không được ở bên nhau không.

Điện thoại lại rung lên, cắt đứt cảm xúc xấu của anh.

Số điện thoại không được lưu tên, A Tiêu nhìn qua một cái, cảm thấy có chút quen mắt.

"Alo."

Người bên kia hỏi anh: "Đang bận gì thế?"

Là bác sĩ Lục.

"A, có bận gì đâu." A Tiêu nói, "Bác sĩ Lục, tìm tôi có việc gì sao?"

"Ừm, cũng không có việc gì, thì là, tôi không quen thuộc với chỗ này lắm, muốn hỏi em xem có nhà hàng nào ăn ngon không, giới thiệu cho tôi một chút, tôi đi giải quyết bữa tối của mình."

A Tiêu làm nhân viên ship đồ ăn lâu nhau vậy, nhà hàng trong cả thành phố anh đều quen thuộc hết.

"Được, có thể." Anh đồng ý, nói với bác sĩ Lục: "Bây giờ anh đang ở đâu, tôi giới thiệu vài chỗ gần với anh."

Bác sĩ Lục nói địa chỉ khách sạn của mình cho A Tiêu, A Tiêu nói: "Vậy anh đợi tôi chút, tôi tra rồi gửi sang cho anh."

"Được, cảm ơn em."

"Không cần khách sáo." A Tiêu đã chuẩn bị cúp máy, bác sĩ Lục lại nói: "Đợi đã."

Vừa nãy nói chuyện mấy câu, anh rõ ràng nghe ra giọng của A Tiêu không đúng lắm, hỏi A Tiêu: "Em sao thế?"

"Tôi có sao đâu."

"Nghe giọng em như muốn khóc ấy." Bác sĩ Lục thăm dò hỏi: "Cãi nhau với Trần Thước rồi?"

"Không có." A Tiêu vội vàng phủ nhận.

"Thật không?" Bác sĩ Lục không yên tâm, "Vậy thì vì gì mà không vui, gặp phải khó khăn rồi à, nếu cần giúp đỡ thì nói với tôi."

"Không có, thật sự không có."

Bác sĩ Lục hụt hẫng thở dài, "A Tiêu, chúng ta không được xem là bạn bè sao?"

A Tiêu rất thích kết giao bạn bè, cũng là người rất bằng lòng giúp đỡ bạn bè, nếu như bác sĩ Lục chưa từng làm mấy hành động kỳ quái, nói những lời kỳ quái với anh, anh rất bằng lòng trở thành bạn bè với bác sĩ Lục.

A Tiêu không trả lời, bác sĩ Lục lại hỏi anh: "Không bằng lòng làm bạn với tôi là vì ghét tôi sao?"

"Không phải đâu!" A Tiêu chỉ cảm thấy có chút không tự nhiên, anh không ghét bác sĩ Lục.

Nghe thấy giọng điệu lúng túng của A Tiêu, bác sĩ Lục bật cười, không làm khó anh nữa, "Được, không ghét tôi, vậy tôi bèn đơn phương thừa nhận rằng chúng ta là quan hệ bạn bè nhé, nói với tôi, gặp phải chuyện gì rồi. Em không nói với tôi là tôi đi tìm Trần Thước đấy, A Tiêu nghe lời như vậy, sao lại bắt nạt cậu ấy."

"Em ấy không có bắt nạt tôi!"

A Tiêu nói rất gấp, nói xong, nhận ra giọng điệu của mình có chút mạnh, liền giải thích với bác sĩ Lục: "Không phải như vậy đâu, anh đừng có đi hỏi em ấy, nhà em ấy thật sự có chút chuyện."

"Được." Bác sĩ Lục nói: "Tôi không hỏi cậu ấy, em tự mình nói cho tôi, rốt cuộc sao thế."

A Tiêu hết cách, anh không giấu nổi tâm sự, không thể cứng miệng nói với bác sĩ Lục rằng mình đâu có không vui, nghĩ một lát, anh nói: "Là...tôi phải xem tài liệu, có mấy từ tiếng Anh rất khó, tôi đọc không hiểu, thế nên...hơi phiền lòng chút."

Chắc không xem là nói dối lừa người đâu nhỉ.

"Tài liệu gì?" Bác sĩ Lục hỏi anh.

A Tiêu nói: "Tôi chuẩn bị cho công việc mới, vẽ sách ảnh cho các bạn nhỏ, có ít tài liệu cần phải xem."

Bác sĩ Lục cười, "Lợi hại vậy à, A Tiêu của chúng ta còn biết vẽ?"

"Đâu có, vẽ bừa đó."

Không có chuyện gì thì yên tâm rồi, bác sĩ Lục nói: "Đừng buồn phiền nữa, chỗ nào không hiểu, gửi cho tôi, tôi dịch giúp em."

"A, cái đó không cần đâu..."

"A Tiêu." Bác sĩ Lục không nghe anh từ chối, "Công việc mới cần phải đối xử thật nghiêm túc không phải sao, chuyện nhỏ như thế này cũng muốn từ chối tôi?"

"Tôi không muốn làm phiền anh..."

"Không phiền chút nào, có thể giúp được em tôi cực kỳ vui."

"Nhưng mà..."

"Được rồi, nếu coi như bạn bè thì đừng có khách sáo với tôi, em còn như thế này là tôi sẽ giận đó." Nói xong bác sĩ Lục không cho anh từ chối nữa, "Chỗ nào không hiểu gửi cho tôi, bây giờ gửi luôn đi."

A Tiêu hít thật sâu một hơi, "Vậy cảm ơn anh, bác sĩ Lục."

Bác sĩ Lục cười nói: "Không có gì."

Tắt máy xong, A Tiêu gửi mấy từ ngữ mình không tra được cho anh ta, đối phương rất nhanh đã viết xong giải nghĩa rồi nhắn lại, sau khi trả lời xong, rất có tâm nói với anh: "Không cần trả lời, cũng không cần cảm ơn tôi, cố gắng cho tốt, tôi không làm phiền em."

/

Sau cuộc điện thoại đó, Trần Thước không gọi cho A Tiêu, đến đoạn đối thoại chào buổi sáng và chúc ngủ ngon mỗi ngày cũng trở nên gắn gọn hơn. A Tiêu rất bất an, nhưng anh không dám hỏi Trần Thước xem tình hình thế nào rồi, sợ kích thích đến người bố mới hồi phục, càng không muốn khiến Trần Thước cảm thấy anh đang ép cậu.

Mà bác sĩ Lục, trong mấy ngày sau đó, gửi cho anh rất nhiều tin nhắn, ngoại trừ thi thoảng nói chuyện phiếm, còn có hôm đó sau khi xem tài liệu giúp A Tiêu, anh phát hiện sách ảnh mà A Tiêu đang vẽ, là dành cho các bạn nhỏ gặp trở ngại về thính giác. Là một bác sĩ khoa tai, anh rất hiểu về phương diện này, bèn tìm những tập san mà mình đã từng phát biểu gửi cho A Tiêu tham khảo, hi vọng có thể giúp đỡ cho công việc của A Tiêu.

Nhưng thật ra những bài viết của anh đều quá chuyên ngành, chỗ A Tiêu không liên quan tới những nội dung sâu xa như thế, có điều anh vẫn lịch sự bày tỏ sự cảm ơn với bác sĩ Lục.

"Không cần khách khí, nếu thật sự muốn cảm ơn tôi, trước lúc đi có thể cho tôi một cơ hội, mời em ăn cơm không."

Hội đàm còn hai ngày nữa là kết thúc, bác sĩ Lục sẽ không ở lại trong nước quá lâu, do dự mất mấy ngày, mới dám lấy dũng khí, đưa ra lời thỉnh cầu như vậy với A Tiêu.

Thế nhưng sau khi tin nhắn này được gửi đi, lại như đá chìm xuống đáy biển, đến cả lời từ chối cũng không nhận được.

Ở đầu bên kia, thật ra A Tiêu không hề trông thấy tin nhắn này ngay, anh đang gọi điện thoại cho Trần Thước.

Anh đã hai ngày không nghe thấy giọng Trần Thước rồi.

A Tiêu thật sự không nhịn được nữa, có trời mới biết, mấy đêm nay, anh thậm chí còn không dám về giường ngủ, nửa đêm thường xuyên tỉnh dậy, anh sẽ hốt hoảng lo sợ tìm người bên cạnh, nhưng chiếc gối bên người trống rỗng, chỉ có thể ngửi thấy mùi trên người Trần Thước. Nhớ em ấy quá, cực kỳ cực kỳ nhớ em ấy, nỗi nhớ mang theo mũi nhọn cứa vào tim, chốc lát sẽ không quá đau, nhưng mỗi ngày mỗi ngày đều đục khoét hi vọng của anh đi mất.

Nhìn những dòng tin nhắn chào buổi sáng và chúc ngủ ngon mình gửi đi nhưng không nhận được hồi đáp, A Tiêu không đợi nổi nữa, gọi điện thoại cho Trần Thước.

Liên tiếp ba cuộc, đều không có ai nhấc máy.

Tắt điện thoại đi, A Tiêu ôm đầu gối, bất lực co người trong góc phòng.

Tiểu Sài cảm nhận được sự đau lòng của anh, chạy đến bên cạnh anh, liếm liếm ngón tay anh.

A Tiêu bế nó lên, giọng nói khàn khàn nói chuyện với nó: "Sao em ấy vẫn chưa về?"

/

Lúc nhận được hồi âm của A Tiêu, bác sĩ Lục tưởng mình nhìn nhầm, xác nhận đi xác nhận lại mấy lần, mới chắc chắn A Tiêu nói với anh là, có thể.

Có thể gặp mặt, có thể cùng nhau ăn cơm.

Hai người hẹn ở một nhà hàng rất nổi tiếng trong vùng, giá cả không rẻ, A Tiêu chọn chỗ, anh mời.

Lúc gặp mặt bác sĩ Lục xách một chiếc túi đựng đồ rất tinh xảo, A Tiêu không biết bên trong đựng thứ gì, nhưng anh biết, nhất định giá tiền không rẻ.

Nhưng, còn một điều anh không biết, món quà này là bác sĩ Lục dày công chọn lựa, mang từ nước ngoài sang, hơn nữa, lúc anh ta ngốc nghếch làm loại chuyện như thế này, hoàn toàn không biết liệu có cơ hội tặng đồ cho A Tiêu không.

Xác suất lớn là không tặng được, anh đã chuẩn bị trước tâm lý sẵn sàng, nhưng hoàn toàn ngoài dự đoán, lại nhận được cơ hội gặp mặt riêng với A Tiêu.

Hai người ngồi vào chỗ, rõ ràng luôn là bác sĩ Lục chủ động, lúc thật sự ngồi lại với nhau, trong trường hợp không biết có được xem là hẹn hò không, anh lại cẩn trọng hơn cả A Tiêu.

"Muốn ăn gì thì gọi nhiều một chút, tôi mời." Lời này là A Tiêu nói.

Trạng thái của A Tiêu không giống với trạng thái gặp mặt lúc trước kia, lúc Trần Thước ở bên cạnh, anh ngây thơ trong sáng, giống như một bạn nhỏ lớn tuổi, mà bây giờ, lúc một mình gặp mặt bác sĩ Lục, A Tiêu thật sự cũng có mặt rất thành thục.

"Tôi không ngờ em sẽ đồng ý ăn cơm cùng tôi." Bác sĩ Lục đặt món quà đã chuẩn bị sẵn lên trên bàn, đẩy đến trước mặt A Tiêu, "Cái này tặng em, xem xem có thích không."

A Tiêu nhìn chiếc túi đó một cái, không cầm lấy, khách sáo nói với bác sĩ Lục: "Nên mời anh mà, may mà có anh, tai của tôi mới có thể chữa khỏi, tôi phải cảm ơn anh tử tế."

"Cảm ơn đã nói rất nhiều lần rồi." Bác sĩ Lục không muốn nghe anh nói cái này nữa, "Tôi là bác sĩ, chữa bệnh cứu người là công việc của tôi."

"Vậy, cảm ơn bác sĩ Lục phiên dịch tài liệu giúp, còn cả tập san mà anh gửi cho tôi, rất có ích với tôi."

"Có thể giúp được em là tốt rồi." Bác sĩ Lục nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của A Tiêu, đột nhiên cảm thấy, người trước mắt không có vẻ dễ bị kinh hãi như anh tưởng tượng, có những lời, cũng có thể nói thẳng thừng hơn một chút.

"Bao nhiêu ngày như vậy rồi, Trần Thước vẫn chưa về sao?" Anh hỏi A Tiêu.

Khuôn mặt và mí mắt hơi cúi xuống của A Tiêu hiện lên sự thương cảm trong chốc lát, tiếp đó khôi phục lại bình thường, "Em ấy vẫn còn chuyện chưa làm xong."

"Là chuyện rất khó xử lý sao? Sao em không quay về cùng cậu ấy?"

A Tiêu không trả lời, bưng chiếc cốc trước mặt lên, uống một ngụm nước.

Bác sĩ Lục quan sát biểu cảm nhỏ của anh, tiếp tục hỏi: "Giữa hai người các em thật sự không xảy ra vấn đề gì sao?"

"Chúng tôi rất tốt." Lúc A Tiêu nói câu này, không nhìn vào mắt bác sĩ Lục.

"Để tôi đoán xem." Ngón tay bác sĩ Lục điểm lên mặt bàn hai cái, "Bố mẹ cậu ấy không đồng ý cho hai người ở bên nhau à?"

A Tiêu ngẩng đầu lên nhìn anh ta.

Bác sĩ Lục bật cười, "Không có gì đáng ngạc nhiên, loại chuyện như thế này tôi cũng từng trải qua." Bác sĩ Lục nhớ lại chuyện trước đây, nói với A Tiêu: "Lần đầu tiên khi bố mẹ biết tôi qua lại với con trai, suýt chút đánh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net