Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sao có thể không nhớ chứ, mười năm rồi, từ lúc Tiểu Thước rời đi, A Tiêu ngày ngày nhớ cậu, lúc mới bắt đầu, nhớ mãi nhớ mãi còn muốn khóc, sau đó Viện trưởng an ủi anh, nói Tiểu Thước sống ở nhà mới vô cùng tốt, anh mới dần dần nghĩ thoáng ra, về sau nữa, anh cũng đã có cuộc sống mới, phải chăm sóc mẹ, phải kiếm tiền, càng lớn, số lần nhớ tới cậu lại càng ít, tận tới sau này, tiếp nhận sự thật rằng Tiểu Thước đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của mình, không ảo tưởng bọn họ còn có thể gặp lại nữa.

Không ngờ, có một ngày Tiểu Thước vẫn còn quay lại tìm anh.

Thật sự nhớ em ấy ghê, nhưng sau khi trưởng thành, những lời sởn gai ốc như vậy không tiện nói ra nữa, thế nên tối qua khi Trần Thước hỏi anh có nhớ cậu không, A Tiêu trả lời rằng: Cũng tạm.

Bạn xem bé Tai Nhỏ này, cũng biết làm nũng ghê.

Mặt nạ tối qua đắp có phải đã phát huy công dụng rồi không? Chị Văn Văn không nói là đắp xong sẽ có cảm giác này mà nhỉ, sao má lại vừa đau vừa ngứa, buổi sáng A Tiêu vừa mở mắt đã cảm thấy có gì đó không đúng, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh soi gương một cái, trực tiếp u ô u ô kêu ra thành tiếng.

Sao lại mọc mụn rồi?!

Da A Tiêu từ nhỏ đã tốt, lúc dậy thì cũng chưa từng mọc mụn, cái này là kiểu gì đây!

Anh đứng đối diện trước gương đưa tay ra sờ, không được, hễ chạm vào là đau.

Làm sao đây, mọc một hai cái thì thôi đi, mọc nhiều như vậy, gặp người khác kiểu gì bây giờ, khách hàng nhìn thấy nói không chừng còn tố cáo nữa.

A Tiêu phiền muộn đến sắp khóc tới nơi, Tiểu Sài ở bên kia gào khóc, nó đói rồi, A Tiêu chỉ có thể đi chăm nó trước, luống ca luống cuống cho ăn sáng xong, A Tiêu tìm một chiếc khẩu trang đeo lên mặt, vội vàng đi làm.

Chị Văn Văn phiền ghê, đã bảo là không cần mặt nạ không cần mặt nạ, cứ đòi cho anh, giờ thì hay rồi, không bị nắng chiếu cho dị ứng, tự mình làm mình dị ứng luôn.

A Tiêu tức anh ách đi làm, không được, chuyện này chị Văn Văn phải chịu trách nhiệm! Chị buộc phải làm cho mụn của A Tiêu biến mất, nếu không anh sẽ giận thật đó.

Thế nhưng đến công ty mới phát hiện hôm nay chị Văn Văn không tới, anh hỏi lãnh đạo, lãnh đạo vậy mà lại nói chị không xin nghỉ, là tự dưng nghỉ làm.

A Tiêu lập tức hoảng hốt, anh nhớ lại năm trước cũng xảy ra tình huống tương tự một lần, chồng chị Văn Văn uống say rồi cãi nhau với chị, đánh chị tới nỗi mình đầy thương tích, phải nhập viện luôn.

Sợ lại xảy ra chuyện giống như vậy, A Tiêu vội vàng móc điện thoại ra gọi cho chị Văn Văn, gọi mấy cuộc liền chị mới nghe, quả nhiên, dự cảm là chính xác, giọng chị Văn Văn đem theo tiếng khóc nghẹn ngào, nói với A Tiêu, tối qua chồng chị lại uống say, không chỉ đánh chị, còn đánh cả con gái bọn họ, chị sợ đánh nhau xảy ra chuyện gì, bèn đưa con chạy ra ngoài ngay trong đêm, bây giờ đang ở trong khách sạn.

A Tiêu vừa nghe đã vô cùng sốt ruột, hỏi chị ở khách sạn nào, vội vàng lái xe điện đi tìm chị.

Mặt chị Văn Văn cũng bị đánh hỏng luôn rồi, A Tiêu thấy dáng vẻ chị và em gái nhỏ run lẩy bẩy, tức tới nỗi nắm đấm tay siết chặt.

Bọn họ không dám về nhà, nhưng cứ ngủ mãi ở khách sạn cũng không phải là cách, A Tiêu nghĩ một lát, kêu chị đưa em gái về nhà mình ở trước, dù sao bây giờ phòng cũng để không ở đó.

Chị Văn Văn cũng thấy ngại, hỏi cậu: "Mẹ con chị ở nhà em thì em ở đâu."

"Không sao, bây giờ em vẫn ở bên nhà bạn." A Tiêu nói.

Trần Thước nói phải đi rất lâu, cụ thể khi nào về cậu không nói, A Tiêu đoán chắc, kiểu gì cũng phải mười hai mươi ngày mới có thể quay về, cứ để chị Văn Văn ở căn nhà đó trước, hòa hoãn vài hôm, đợi Trần Thước quay về, chắc cũng đủ thời gian để tìm chỗ ở mới.

Cứ quyết định thế đi, đừng có khách sáo nữa.

A Tiêu đưa họ về căn phòng thuê của mình, lại cùng bọn họ đi mua ít đồ dùng sinh hoạt, chồng chị chắc không tìm tới chỗ này được, anh nói với chị Văn Văn, mấy ngày nay cứ xin nghỉ đi, đi tìm phòng mới, sau đó rất muốn khuyên chị ly hôn, nhưng do dự cả nửa ngày, cảm thấy lời như vậy không nên nói.

(A Tiêu, có chút mắt nhìn, nhưng không nhiều)

Sắp xếp xong hết rồi, chị Văn Văn không nhịn được hỏi A Tiêu, sao trời nóng như thế này vẫn đeo khẩu trang?

Không nhắc cũng quên luôn, còn không phải là chuyện tốt mà chị làm à!

A Tiêu nói với chị mình bị dị ứng, nhưng không nói là tại sao, chị Văn Văn bây giờ đã thảm như vậy rồi, chuyện này thì thôi không tìm chị tính sổ nữa, dù sao chị ấy cho mặt nạ cũng là có lòng, đừng khiến chị áy náy nữa, trách thì trách mình đen đủi thôi.

Bận rộn cả một ngày, chị Văn Văn gặp phải loại chuyện như thế này, mặt mình cũng đang vàng vọt nổi mụn, sau khi rời khỏi căn nhà thuê A Tiêu quả thực không còn tâm trạng nào nhận đơn nữa, ngồi trên xe điện, tìm một đầu đường không có ai, len lén tháo khẩu trang xuống, nhìn mặt mình trong gương chiếu hậu.

Muốn khóc, hình như càng nặng hơn rồi, thế này phải làm sao đây, liệu có phải cần kiếm thuốc thang gì đó bôi lên không, anh lấy điện thoại, mở baidu ra, nhập vào ô tìm kiếm: đắp mặt nạ bị dị ứng...... Chữ còn chưa gõ xong đã có điện thoại gọi tới.

A Trần Thước.

A Tiêu quả thực mừng muốn chết vì cậu không gọi video.

Nhấc máy xong, A Tiêu nghĩ Trần Thước đã bận rộn làm việc cả một ngày, nhất định rất mệt, ngàn vạn lần không thể để cậu nghe ra mình đang rất buồn rầu, không được chia sẻ cảm xúc xấu của mình với cậu.

Anh cố gắng để giọng nói của mình nghe vui vẻ, "Alo, Tiểu Thước."

"Làm gì đó?" Trần Thước nghe có vẻ tâm trạng khá tốt.

"Có làm gì đâu." A Tiêu soi gương chiếu hậu, vẫn không nhịn được mà dẹt môi ra, "Đang định về nhà nè."

"Hôm nay tan làm sớm thế à?" Trần Thước hỏi.

"Ừm, hôm nay......không nhận đơn gì cả."

Anh nghe thấy Trần Thước cười một tiếng, sau đó nói với mình: "Ừm, vậy về nhà nghỉ ngơi sớm, ngày mai là em về rồi."

"Được......ngày mai em......" Người chậm nửa nhịp, vài giây sau mới phản ứng ra, giọng nói đột nhiên cao lên, trực tiếp nhảy lên khỏi chiếc xe điện, "Ngày mai em đã về rồi á?!!!"

Giọng nói đột nhiên bị nâng cao khiến Trần Thước ở đầu bên kia giật cả mình, cậu kéo điện thoại ra xa, lại đặt về bên tai, không hiểu gì hỏi: "Sao thế, có vấn đề gì sao?"

Có vấn đề! Tất nhiên là có vấn đề rồi!

Em về thì anh phải dọn đi, nhà vừa mới cho chị Văn Văn mượn ở nhờ, anh phải làm sao chứ?

A Tiêu cứ đi vòng quanh chiếc xe điện mãi, có cố gắng khống chế giọng nói nữa thì vẫn nghe ra sự hoảng hốt: "Sao nhanh thế mà em đã về rồi?"

Trần Thước hờ hững giải thích: "Chuyện bên này lo xong rồi thì về thôi."

A Tiêu cạn lời chết đi được.

Hai ngày đã bận xong mà còn khoa trương thế, chuyển cả nhà anh sang luôn, làm A Tiêu còn tưởng cậu phải đi một hai năm chứ.

Nghe ra giọng anh không đúng lắm, Trần Thước thăm dò hỏi: "Anh, không muốn em về sao?"

"Không phải không phải không phải." A Tiêu thề thốt phủ nhận, tất nhiên không phải là ý này rồi.

"Anh sao thế?" Nhất định là có chuyện gì không nói với cậu, nghe ra anh đang lo lắng, Trần Thước cũng bắt đầu có chút lo lắng.

Mũi miệng A Tiêu nhăn lại một chỗ với nhau, tình cảnh thế này, anh chỉ có thể nói thật, đúng là, Tiểu Thước liệu có cho rằng anh không nỡ xa căn nhà lớn của cậu, muốn ở lì ở đó để lợi dụng không.

"Thì là......" A Tiêu lo lắng mở lời, "Anh có thể thương lượng với em một chuyện không?"

Trần Thước: "Chuyện gì?"

A Tiêu: "Thì là anh......"

Trần Thước: "Sao thế?"

A Tiêu: "Anh có thể......"

Trần Thước: "Cái gì?"

A Tiêu: "Anh có thể, ở nhà em, thêm một thời gian không?" Nói xong anh lập tức thấy chột dạ, như sợ Trần Thước sẽ từ chối, lại vội vàng nói tiếp: "Không được cũng không sao, anh cũng không phải nhất định phải làm phiền em, ngày mai em về, anh lập tức dọn đồ ra ngoài......"

Một hơi nói một loạt, đôi mắt A Tiêu vô tội chuyển động, đợi Trần Thước trả lời.

Sao em ấy lại không nói gì, yêu cầu này quá đáng quá rồi sao?

Bên kia bước chân Trần Thước dừng lại ở sảnh lớn khách sạn, sắc mặt không nhìn ra có quá nhiều dao động, nhìn kĩ mới có thể trông thấy gò má đang hơi hơi cong lên.

Cách mười mấy giây lâu ơi là lâu, cậu mới lên tiếng, hỏi A Tiêu: "Anh nói gì cơ?"

A Tiêu sợ sệt, "Anh bảo ngày mai anh sẽ dọn đồ đi......"

"Câu trước."

Câu trước, A Tiêu cắn cắn môi.

Thôi bỏ đi, không cần mặt mũi gì nữa.

"Anh bảo, anh có thể, ở nhà em thêm mấy ngày không......"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net