Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến mê man một lúc rồi nhanh chóng tỉnh táo lại, anh đẩy Vương Nhất Bác ra, đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ khó tin.

"Cậu điên rồi à?"

Ánh mắt của Vương Nhất Bác thẳng thắn, không có nửa phần do dự kéo Tiêu Chiến vào lòng, đầu áp lên cổ anh khẽ nói, "Anh không được ở bên người phụ nữ khác."  

Tiêu Chiến giãy giụa theo bản năng nhưng không thể thoát khỏi, chỉ đành chịu thua đẩy mặt Vương Nhất Bác ra.

Lời nói đã quá rõ ràng, Tiêu Chiến dành một lúc tiêu hóa rồi lưỡng lự hỏi, "Cậu thích tôi sao?"

Yết hầu của Vương Nhất Bác đột nhiên chuyển động, ngay sau đó, cậu nhỏ giọng ừ một tiếng.

Môi Tiêu Chiến run lên, không ngờ Vương Nhất Bác sẽ thẳng thắn thừa nhận. Cơn buồn ngủ cũng biến mất, anh ngồi ngay ngắn, lên tiếng dỗ, "Vậy cậu buông ra đã, cậu thế này sao tôi nói chuyện với cậu được."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, mái tóc cọ nhẹ qua mặt Tiêu Chiến, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm anh không chớp mắt.

Tiêu Chiến nhìn khuôn mặt cậu, ánh mắt không khống chế được di chuyển từ cần cổ xuống cơ bắp ở lưng, rồi xuống nữa.... Tiêu Chiến lắc đầu cảm thấy mặt đã nóng lên.

Vương Nhất Bác bật cười, "Anh muốn nói gì với em, anh cũng thích em à?"

Tiêu Chiến ngây ngẩn giây lát, không nhịn được vò loạn tóc Vương Nhất Bác, "Em học kiểu tự tin này ở đâu đấy?"

Vương Nhất Bác buông lỏng Tiêu Chiến, quay mặt anh đối diện với mình, nói một cách trịnh trọng, "Em và anh mới quen nhau hai tháng nhưng anh lại vì em mà từ bỏ đối tác lớn, vậy không phải là thích em thì là gì?" 

Tiêu Chiến há miệng, miễn cưỡng giải thích, "Cậu giải thích thế này có hơi gò ép đấy, tôi....."

Vương Nhất Bác nhướng mày ngắt lời Tiêu Chiến, "Vậy em sẽ hỏi trực tiếp, anh thích em hay không?"

Tiêu Chiến sửng sốt giây lát, mạch suy nghĩ trong đầu lộn xộn, anh cúi đầu trầm tư, Vương Nhất Bác từ từ ghé sát lại, hơi thở độc nhất vô nhị lướt qua từng giác quan của Tiêu Chiến.

"Không trả lời có nghĩa là thích em?"

Tiêu Chiến nghẹn lời, liếc xéo Vương Nhất Bác một cái, đuôi mắt hiện lên chút tức giận, "Em muốn làm anh tức chết mà. Làm sao, người dẫn khế này còn phải ở bên em mới được à."

Vương Nhất Bác hơi nhíu mày, không tán đồng câu nói của Tiêu Chiến.

"Không phải lí do đó."

Tiêu Chiến hít sâu, vẻ mặt nhanh chóng thả lỏng, anh nâng cao giọng, "Thích anh nhiều lắm sao?"

Vương Nhất Bác nghi hoặc giây lát với Tiêu Chiến rồi ngoan ngoãn gật đầu.

Tiêu Chiến cảm thấy buồn cười, bất giác nhận thấy sự thiên biến vạn hóa của vận mệnh, rõ ràng hai tháng trước còn là một tên nhóc thối kiêu ngạo mà giờ này lại ngoan ngoãn một cách vô lý trước mặt anh.

Tiêu Chiến nắm chăn kiềm chế sự căng thẳng, bình tĩnh nói, "Vậy có lẽ anh cũng thế đó."

Sự kinh ngạc vui mừng hiện lên trong đôi mắt Vương Nhất Bác, khóe môi cong lên một cười rạng rõ, hai dấu ngoặc nhỏ hiện lên. Cậu ôm eo Tiêu Chiến, sức lực rất lớn.

Tiêu Chiến xoa đầu cậu đầy yêu thương, chợt nghĩ đến như đang sờ mèo trắng, vuốt từ cổ xuống đến sống lưng của Vương Nhất Bác.

Các cơ của Vương Nhất Bác căng lại, đáy mắt hiện lên tia sáng phấn kích. Tiêu Chiến hơi xấu hổ, nhanh chóng thu tay lại rồi rụt người vùi vào trong chăn.

"Còn gì nữa, em không buồn ngủ à? Còn chuyện gì đến mai nói đi."

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn kéo chăn rồi nằm xuống, còn dịch người dán sát Tiêu Chiến. Cậu cảm thấy chưa thỏa mãn, dịch đầu đến gối của anh, khuôn mặt hai người gần như chạm vào nhau.

Tiêu Chiến có hơi không quen nên xê dịch ra bên ngoài, chưa xê dịch được bao nhiêu đã bị Vương Nhất Bác giữ lấy eo, nhẹ nhàng lên tiếng, "Anh còn động đậy nữa là rơi đấy."

Tiêu Chiến căng thẳng, "Em đừng áp sát như thế, anh không ngủ được."

Lực đạo ở tay Vương Nhất Bác tăng thêm, cậu nhích lại ghé sát vào Tiêu Chiến nói, "Anh căng thẳng lắm sao?"

Tiêu Chiến bất lực nhắm mắt, "Nào có, ngủ đi."

Tiêu Chiến nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, tim đập từng nhịp từng nhịp, anh không sao ngủ được khẽ thở dài, thầm mắng mình vô dụng, đã sắp ba mươi tuổi mà còn trằn trọc vì mấy chuyện tình cảm. 

Vương Nhất Bác nhích đầu lại, lẩm bẩm hỏi, "Không ngủ được à?"

Tiêu Chiến bị dọa giật mình, ngạc nhiên nói, "Em cũng chưa ngủ à?"

Vương Nhất Bác ừm một tiếng, "Có chút vui vẻ." 

Trái tim Tiêu Chiến trống rỗng giây lát, ngay sau đó cơ thể đột nhiên chấn động, anh ngoảnh đầu khó tin nhìn Vương Nhất Bác, nhưng trong đêm tối, anh chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt trong trẻo sáng ngời của cậu. Anh ổn định lại tâm trạng của mình, thử giãy giụa.   

Vương Nhất Bác một tay giữ chặt Tiêu Chiến, một tay khác thăm dò bụng dưới của anh, kéo mép quần lót rồi không do dự đi đến vị trí trọng điểm. Tiêu Chiến cử động, run rẩy nói, "Em đừng......" 

Vương Nhất Bác tỉ mỉ hôn xuống cần cổ Tiêu Chiến, âm thanh đã rất khàn, "Đừng động đậy, em giúp anh."

Hơi thở nóng bỏng vờn quanh phần cổ mảnh mai, cơ thể Tiêu Chiến cứng nhắc, vì bị giữ chặt nên chỉ có thể cắn môi vùi mặt vào gối.

Khóe môi Vương Nhất Bác cong lên, cậu nắm lấy thứ còn mềm nhũn của Tiêu Chiến, nhẹ nhàng vuốt, thứ đồ kia rất nhạy cảm, chưa đến hai cái đã cứng lên, đâm chọc trong lòng bàn tay Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác dùng ngón tay vân vê đỉnh đầu, đầu ngón tay thấm chút chất lỏng trong suốt, cảm giác rõ ràng cơ thể run nhẹ của Tiêu Chiến, cậu hài lòng, cả bàn tay nắm lấy quy đầu, từ tốn vững vàng xoa nắn.

Cảm giác thình lình xảy đến quá mức kích thích, truyền từ đốt sống cùng trào lên, Tiêu Chiến không kiểm soát được bản thân kêu ra tiếng nức nở ngọt lịm, run rẩy đẩy Vương Nhất Bác ra.

Vương Nhất Bác ôm anh chặt hơn, thở gấp nói, "Chưa xong mà, đừng sốt ruột."

Tiêu Chiến nào sốt ruột cái này, anh kìm nén một lúc lâu mới khàn giọng phản đối, "Em đừng vuốt nữa được không?" 

Vương Nhất Bác không để ý Tiêu Chiến, tách mở hai chân anh ra chen vào rồi từ trên cao nhìn xuống.

Một tay khác vẫn cầm đồ vật của Tiêu Chiến, lực đạo vừa phải vuốt lộng, Tiêu Chiến chưa từng trải qua tình huống này, cơ thể vẫn căng thẳng.

 Vương Nhất Bác hơi cúi xuống dỗ dành anh, "Đừng sợ, thả lỏng đi......."

Tiêu Chiến khép hờ mắt, miệng khép mở hít thở, phía sau nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, nơi nhạy cảm phía dưới được xoa nắn, cảm giác xấu hổ đan xen căng thẳng sắp nhấn chìm anh.   

Vương Nhất Bác nhìn đến mức nóng mắt, động tác cũng dần nhanh hơn, ngón tay linh hoạt chạm vào từng nếp gấp trên đỉnh đầu rồi nhẹ nhàng xoa vuốt, đôi chân thon dài của Tiêu Chiến không tự chủ co lại, tiếng rên rỉ đầy sắc dục tràn ra khỏi cổ họng, rơi vào trong không gian tĩnh lặng.

"Vương Nhất Bác, em buông ra đã.... được không...."

Tất nhiên Vương Nhất Bác không buông anh ra, cậu tận lực chăm sóc, tay khác ấn vào eo anh, Tiêu Chiến kịch liệt vặn vẹo thì bị giữ lại, từng tầng khoái cảm kéo đến, mồ hôi túa ra, cuối cùng bắn ra tại cái tuốt dùng sức của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác buông đồ vật ra khi Tiêu Chiến giao nộp lần đầu tiên, cậu mượn ánh trăng lờ mờ nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nằm giữa lớp chăn, cả người như được vớt ra từ nước, cơ thể ẩm ướt, đôi mắt đỏ hồng, chiếc răng thỏ trắng tinh hơi lộ ra, dường như có thể thấy đầu lưỡi hồng nhạt bên trong.

Đôi mắt Vương Nhất Bác tối lại, ngẩn ngơ giây lát rồi kéo áo ngủ của Tiêu Chiến, giữ lấy bả vai lộ ra liếm mút cuồng nhiệt, dần dần cảm giác mất đi khống chế.

"Vương Nhất Bác....." Tiêu Chiến run rẩy xen lẫn cảnh cáo lên tiếng.      

Vương Nhất Bác dừng động tác nhìn vào mắt Tiêu Chiến, sau giây lát cậu xoay người rút hai tờ giấy ở đầu giường, cẩn thận lau cho anh.

Tiêu Chiến cảm nhận được đồ vật của Vương Nhất Bác đang đâm vào đùi anh, anh chưa từng trải nghiệm chuyện này, rốt cuộc vẫn có chút sợ sệt, cơ thể dần cứng nhắc.

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ thở dài kéo chăn cho anh, khàn giọng nói, "Anh ngủ đi."

Tiêu Chiến nghi hoặc, "Em muốn đi đâu?"

Tiếng cười trầm thấp vang từ cuống họng, "Nhà tắm. Hay là anh muốn giúp em?"

Tiêu Chiến cho cậu một cái liếc xéo rồi rụt vào trong chăn, "Em coi như anh chưa hỏi đi."

/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net