Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





"Gia gia nãi nãi nói thế nào?"

"Cái gì?"

"Tối hôm qua không phải em về nhà à? Chuyện kết hôn có nói gì không?"

"Nói. Chuyện em muốn làm ai có thể cản?"

"À, thừa nhận rồi?"

"Thừa nhận cái gì?"

"Muốn kết hôn với anh. Thế nào, mộng tưởng thành thật cảm giác có phải là thấy đúng không?"

"Rõ ràng là em thỏa mãn Tiêu lão sư, từ nơi xa ngàn dặm trở về cướp dâu, không phải là chính mình muốn làm tân nương sao?"

"Anh nhìn em cũng là thích thú."

"Đem anh buộc ở bên người đoạt tự do của anh làm em rất vui vẻ."

"Vậy anh cũng vui vẻ, anh cam tâm tình nguyện."

"Hừ." Vương Nhất Bác mừng thầm, nhưng vẫn biểu hiện một bộ dáng làm cho người ta chán ghét.

"Trong nhà đều biết, muốn công khai sao?"

"Sao cũng được."

"Đến lúc đó anh không có fan hâm mộ, sẽ thất nghiệp. Em phải nuôi anh."

Thấy Vương Nhất Bác trầm mặc không nói, Tiêu Chiến cười: "Sợ mình nuôi không nổi?"

"Trò cười! Anh thật sự rất thích hát sao?"

"Thích."

"Vậy thì anh hát cho tốt, đừng hát sai."

Tiêu Chiến không trả lời, cúi đầu lướt điện thoại.

Nhìn bộ dáng không chuyên tâm của anh, Vương Nhất Bác có chút buồn bực, cướp điện thoại di động, "Nghe em nói! Không phải anh đã nói rất yêu em sao?"

"Vậy em nhìn anh đang làm gì đi?" Tiêu Chiến cười, chỉ chỉ vào điện thoại.

Vương Nhất Bác nghi hoặc nhìn vào màn hình đang sáng, thấy một bài đăng trên weibo một phút trước:

"Xin chào mọi người, tôi là ca sĩ Tiêu Chiến. Có tin vui muốn nói cho mọi người, hôm qua, tôi cùng bạn trai yêu nhau nhiều năm đã kết hôn. Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người!"

Vương Nhất Bác nói có thể không công khai, nhìn thấy bài đăng Weibo này, mỉm cười hạnh phúc.

"Với anh mà nói, đây không phải là sai. Chính em nói, là xiềng xích anh cam tâm tình nguyện đặt lên chính mình, anh nguyện ý."

"Ai là bạn trai yêu nhau nhiều năm của anh, lừa đảo."

"Trong mắt anh chúng ta chưa bao giờ chia tay hết." Tiêu chiến trêu chọc nhìn Vương Nhất Bác không che giấu được sự hạnh phúc của mình.

"Thất nghiệp, em nuôi anh."

"Được. Thế nhưng Nhất Bác, anh bởi vì công việc có thể sẽ thường xuyên không ở nhà, sau này anh sẽ cố gắng giảm bớt số lượng công việc bên ngoài, hảo hảo ở bên em.

"Em không yêu anh, anh muốn đi đâu thì đi."

"Em có thể tới a, nếu không bận rộn."

"Tiêu lão sư anh nghĩ anh là ai a, em rất bận rộn, anh cho rằng em quan tâm anh sao?"

Tiêu Chiến nhìn tiểu thiếu gia khó chịu, cười gật gật đầu. "Quan tâm đi... ví dụ như, đêm nay anh phải đi ghi hình cho chương trình ngày mai."

Quả nhiên sắc mặt anh bạn nhỏ biến đổi, ánh mắt sắc lạnh.

Nhìn hắn biểu tình kịch liệt biến hóa, Tiêu Chiến cười vui vẻ: "Không giữ anh à, ngày mai anh đi đấy."

"Hừ. Nằm mơ đi!"

Vương Nhất Bác nói xong liền đi xếp lego, Tiêu Chiến cũng không cùng hắn nói chuyện nữa, chỉ ngồi ở bên cạnh yên lặng ngồi cùng hắn. Lúc đầu hắn cho là anh nói đùa, kết quả chạng vạng tối, người của phòng làm việc đến, Tiêu Chiến cũng rời đi thật. Trong phòng lớn như vậy còn mỗi mình Vương Nhất Bác. Trước kia thời điểm người ấy chưa trở về, mình hắn ở lại cũng đã quen thuộc, nhưng khi Tiêu Chiến đến rồi, làm sao cảm thấy trong nhà này trống rỗng như vậy? Sớm biết như thế đã giữ anh ấy lại rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net