1. Tên Bạn Trai Bảy Năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Các... Các người đang làm cái gì vậy?

Fourth Nattawat hét lên trong thống khổ, cậu không thể nào tin được trước mắt mình là cảnh ân ái giữa người bạn trai đã quen nhau hơn bảy năm cùng một tên đàn ông khác. Nhưng có lẽ đau đớn hơn hết là nhìn thấy tên bạn trai của mình với người bạn thân chơi cùng từ thuở răng chưa mọc đang ân ái với nhau, còn không ngại mà làm ngay chuyện này trong chính căn nhà của cậu.

Thật đáng mất mặt, đáng xấu hổ và thật đáng trách. Cậu trách sao bản thân lại mù quáng như vậy, lại để hai người họ ở cùng với nhau, để bây giờ bản thân phải nhận lại một cặp sừng to đùng được cắm lên đầu.

Leon thấy Fourth đứng trước mặt mình liền khiến hắn không thể nào im lặng được nữa, nhanh chóng rút hạ bộ ra khỏi người Luis, lấy một chân che lại, chạm mắt với Fourth ánh mắt hắn liền ra vẻ không nói nên lời.

- Fourth, em nghe anh nói, là Luis cậu ta câu dẫn anh, anh không yêu ai ngoài em hết, Fourth. Hãy tin anh.

Lời nói ngụy biện, chứa đầy xảo nguyệt, Fourth em không thể nào tin hắn thêm một lần nào nữa, em ra sức lắc đầu, những hàng nước mắt cũng theo đó mà lăn dài trên gò má xinh đẹp. Em không tin những lời hắn nói nữa. Dù gì đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên hắn cả gan dám làm cái loại chuyện động trời này.

Luis cũng không biết nói gì hơn, cậu ta cũng đành quỳ xuống dưới chân em ra vẻ thống khổ, một tay nắm lấy vạt áo của em, một tay cầm chặt lấy tay em. Vẻ vang xin cầu khẩn.

- Fourth, cậu nghe mình. Mình với Leon không là gì với nhau cả, Fourth.

Em đứng đó như chết lặng, Fourth cảm thấy gớm ghiếc với những câu từ phát ra từ hai con người trước mắt đang ra sức cầu xin em tha lỗi, thật đáng kinh tởm. Bàn tay của em run rẩy, hất mạnh tay của Luis đang nắm chặt lấy tay mình. Giọng nói đầy sắc lạnh thốt ra, nhưng cũng mang đầy sự thất vọng, buồn bã.

- Im hết đi! Thật kinh tởm! Các người mau cút ra khỏi nhà của tôi! Biến đi !

Fourth Nattawat hét lên, em không chịu được nữa rồi. Nhưng tên Leon thì không, hắn nghe em nói thì lại giở thói, bắt đầu luyên thuyên về những việc mà mẹ anh ta đã làm cho em. Nhưng xin lỗi nhé, em đã một thân một mình nuôi anh ta ăn sung mặc sướng suốt bảy năm qua, xem như là ơn nghĩa cũng đã trả xong. Cậu và anh ta, chính thức không còn là gì của nhau nữa.

[...]

Tại sân bay thành phố S rộng lớn, bao nhiêu người đang đứng chờ máy bay, tiếng nói cùng tiếng cười vang lên rộn ràng khắp nơi. Gemini Norawit Titicharoenrak cùng hai tên thuộc hạ bước ra từ trong khu vực kiểm soát

Gemini Norawit,  "Ông Trùm Thương Mại", công ty của hắn phân bố ở khắp mọi nơi, ít nhiều cũng mang về cho hắn một khoảng tiền không nhỏ chỉ trong vòng một tuần. Chỉ sau khi ra mắt thị trường với tư cách chủ tịch của công ty G4 thì Gemini Norawit đã nhanh chóng vươn lên là những người đứng nhất nhì trong làn cạch tranh bất động sản.

Đi sau hắn còn có Joong Archen và Pond Naravit, hai thuộc hạ thân cận của Gemini Norawit. Tuy thuộc hạ của hắn không phải ít, nhưng để trở thành cánh tay trái đắc lực của hắn thì chỉ có hai người, tất nhiên phải kể đến cái tên Joong Archen và Pond Naravit.

Gemini nhanh chóng ngồi vào xe, bên trong còn có một cô gái với phong cách ăn mặc chả khác nào người của Lan Quế Phường cả, nhưng hắn không quan tâm, mắt thì nhìn vào tài liệu, tay thì lướt trên mặt phím laptop.

- Gemini à, sao anh không để ý xíu nào đến người ta vậy hả?

- Archen, ném cô ta ra khỏi đây !

Gemini gằn giọng ra lệnh, hắn ghét nhất ai gọi thẳng tên của hắn, chỉ có những người thân thiết thì mới được cho phép, đã thế lại còn là gái gọi.
Hắn cực kì ghét kiểu gọi hắn như thế với những người không xứng.

[...]

Gió thu chiều thổi nhè nhẹ lên cánh đồng lúa đầy màu vàng ươm, những cây lúa nặng trĩu hạt đung đưa nhẹ nhàng theo làng gió chiều thu yên ả, mùi thơm của lúa nước làm ai cũng phải xiêu lòng, thơm ngát đến lạ thường.

Fourth đi dạo trên bờ ruộng, em hướng ánh nhìn của mình vào mặt trời đang dần khuất bóng sau chân núi, mặt trời đo đỏ còn hòa lẫn màu cam của cái thời tiết thu chiều thật yên bình biết bao. Đúng như những lời người khác đồn thổi, ngắm hoàng hôn tại cánh đồng lúc nào cũng đẹp nhất.

- Fourth à ! Em lại chạy ra đây rồi.

Phuwin Tang chạy theo phía sau Fourth, anh thở không ra hơi. Vừa mới khi nãy khi không thấy em trong phòng liền nghĩ em trốn đi đâu mất, rồi lại suy nghĩ bậy bạ khiến anh chạy thụt mạng đi tìm tên nhóc ngốc này đây.

Fourth cười hiền, nụ cười dịu nhẹ không cách nào tả được, nụ cười đấy xuất hiện song song với ánh hoàng hôn ở phía sau khiến con người ta xiêu lòng.

- Fourth nói với Phuwin rồi mà, là chiều nay Fourth sẽ ra ngắm hoàng hôn. Phuwin xem, hoàng hôn ở cánh đồng là đẹp nhất !

Fourth hướng ánh nhìn về phía hoàng hôn, ngã người dần ra sau ngã xuống bãi cỏ xanh mướt đã được cắt tỉa gọn gàng. Vừa nằm trên bãi cỏ lớn xanh mát, vừa ngắm nhìn hoàng hôn ở phía xa xa, khung cảnh này đúng là thơ mộng thật.

Phuwin nhìn thấy thằng em họ của mình thông thả như thế thì cũng bớt lo đi được phần nào. Khi nghe tin em và Leon chia tay sau năm năm em trai xinh yêu của anh đơn phương hắn và mới chính thức quen nhau được hai năm trời, anh như không tin vào tai mình, phải hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần anh mới tin việc đấy là thật. Em trai ngoan của anh đã cực khổ đi chạy bàn, làm phục vụ quán cà phê nhỏ để nuôi hắn ăn chơi, đáp lại Fourth nhà anh chỉ là sự thối nát của hắn. Anh là không đành lòng nhìn đứa em mình luôn cưng chiều lại đau lòng vì người không đáng, đúng là uổng phí thanh xuân.

Phuwin nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Fourth nhỏ, dùng tay khẽ xoa mái tóc suông mượt của em, nó bồng bềnh tựa kẹo bông gòn, ngọt ngào.

- Fourth, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?

- Em sao? Fourth của anh năm nay tròn 23 tuổi rồi đó !

Phuwin nghe xong lại càng cảm thấy xót xa, khi 16 tuổi em đã phải gánh vác một thằng đàn ông biếng làm, thích hưởng thụ ròng rã suốt 7 năm trời. Đáp lại em chỉ là sự phản bội, Phuwin chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

[...]

- Điều tra được gì rồi?

Norawit băng lãnh ngồi trên ghế, trên tay là ly rượu vang đỏ thẫm, dưới chân hắn là Leon, trên người hắn ta bây giờ toàn máu là máu, trên đầu còn vươn lại chút ít máu đã khô, trông vô cùng bẩn thỉu.

- Norawit... anh nghe tôi nói, tôi còn một người có thể bán được cho anh.

Leon cố gắng van xin người đàn ông trước mặt, Norawit nhướng mày, hắn là thật muốn biết tên trước mặt sẽ bán ai cho hắn, là người tình, là bạn thân hay là chính gia đình của hắn? Thật nực cười.

- Tôi có thể bán.. Fourth Nattawat,  Đúng rồi.. cậu ta chưa từng được ai chạm tới.

Norawit nghe xong thì ồ lên một tiếng.

- Vậy nói xem, quan hệ giữa mày và cậu ta là gì?

Gemini cúi sát người xuống gần Leon, để mặt mình đối mặt hắn. Gemini Norawit đây không thiếu người làm ấm giường cho, huống hồ gì đây lại là một tên đàn ông, hắn không cần cũng không muốn.

- Tôi và cậu ta là... là người yêu cũ.

- Vậy thì mày có quyền gì bán con người ta? Hả?

Gemini Norawit hất cả ly rượu vang đỏ thẫm vào người Leon, vung tay đập vỡ ly rồi thẳng tay cho hắn một cú tát vào má. Một bạt tay rơi xuống khiến Leon ngã nhào xuống sàn nhà. Cả người hắn run lên lẩy bẩy, không cách nào ngồi dậy được. Kế hoạch bán Fourth để chuột bản thân ra thất bại, thì hắn chỉ có thể chọn cách trốn chạy, nhưng với tình trạng bắt gà còn không được thì chạy kiểu gì chứ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net