Chương 1: Hủy Diệt Hết Đi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Tiểu Cửu Cao Khanh Trần nhìn thấy mười slide hiện chi chít những dòng chữ màu đỏ chói lọi trên cái nền xanh lè, cậu hoàn toàn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Như bao bài thuyết trình PowerPoint Tiểu Cửu đã từng "teamwork" thời đại học, chúng luôn bắt đầu bằng một slide intro giới thiệu các thành viên trong nhóm. Tuyệt vời thật sự, theo từng hiệu ứng animation fly, năm cái tên quen thuộc hiện lên trước mắt Tiểu Cửu.

Hay lắm, năm người bọn họ giấu cậu lén lút làm cái gì thế không biết!

Giọng Bá Viễn to rõ vang vọng khắp phòng họp mà không cần đến micro, từng câu từng chữ trên slide diễn thuyết chạy thẳng vào tai Tiểu Cửu. Hình như có gì đó sai sai, Tiểu Cửu nhìn tên công ty rồi nhìn lại bài thuyết trình trên màn chiếu. Công ty của cậu rõ ràng là công ty tài chính, làm gì có liên quan đến mấy chuyện ăn uống, ngủ nghỉ rồi hoạt động hấp thu, đào thải của cơ quan đường ruột trong cơ thể?

Mắt trái Tiểu Cửu giựt liên hồi. Là người chơi theo hệ tâm linh, Tiểu Cửu cảm thấy sắp có điềm không hay sẽ xảy đến với mình. Vào những lúc hồi hộp hay hoảng loạn, Tiểu Cửu thường có phản ứng sinh lí đau bụng mắc ẻ. Đó chỉ là cảm giác thôi chứ thật ra cậu không mắc ẻ thật, bình tâm vận khí hít sâu thở sâu một hơi sẽ hết.

Chức năng ruột của Tiểu Cửu dạo này không được tốt cho lắm, cậu thường xuyên bị táo bón. Mỗi lần bước vào khuôn viên tráng lệ rồi đặt mông xuống ngai vàng nguy nga giải quyết chính sự, Tiểu Cửu lần nào cũng phải dùng hết công suất khí tụ đan điền dồn ép vật chất vô dụng ra khỏi cơ thể để đả thông kinh mạch. Quá trình này kéo dài nhiều khi mười phút, hai mươi phút hoặc có lần lên đến cả tiếng.

Mọi người cũng biết mà, muốn luyện được bí kíp võ công cao siêu đâu chỉ ngày một ngày hai là luyện được. Công cuộc đào thải vật chất vô dụng của Tiểu Cửu cũng như vậy, đâu phải vận khí là ra ngay. Mỗi lần giải quyết chính sự, Tiểu Cửu cảm thấy còn mệt hơn tập squats chín chục lần. Nhiều khi ngồi cả tiếng đồng hồ nhưng chẳng có kết quả, vật chất vô dụng cứ lấp ló rồi trốn tịt vào cơ thể.

Quay trở lại bài thuyết trình mà Bá Viễn vẫn đang thao thao bất tuyệt, Tiểu Cửu lờ mờ nhận ra mấy slide trên đang nói đến cái gì. Trình chiếu đột nhiên dừng lại ở slide thứ chín, năm người đồng nghiệp thân thiết tức thì quay sang nhìn chằm chằm Tiểu Cửu, Lưu Vũ và Lâm Mặc bắt lấy cánh tay của cậu, Doãn Hạo Vũ tiến đến bóp vai, Lực Hoàn và Bá Viễn trao ánh mắt nồng cháy yêu thương.

Tiểu Cửu không hiểu gì cả, thế lực nào đã đoạt xá thần hồn của năm người họ khiến họ thành ra như thế này?

- Tiểu Cửu hãy chuẩn bị tâm lí cho sẵn sàng nha, anh sắp nói đến phần quan trọng nhất của buổi họp hôm nay rồi!

Giọng nói oanh vàng của Bá Viễn kéo Tiểu Cửu khỏi mớ suy nghĩ lung tung đang đánh lộn trong đầu, ép cậu nhìn thẳng vào màn chiếu màu xanh lét như ly rau má đậu xanh sầu riêng uống ké của Lưu Vũ hồi trưa. Tiếng nhạc tèo téo teo hùng hồn vang lên, lần lượt từng dòng chữ đỏ quạnh được áp animation zoom hiện rõ trước mắt Tiểu Cửu.

Bá Viễn đọc lên câu tiếng Hàn, kế đó là Doãn Hạo Vũ với tiếng Đức, theo sau là Lực Hoàn với tiếng Nhật. Tiểu Cửu ôm một bụng vật chất vô dụng cùng hàng tá thắc mắc, trưng khuôn mặt méo mó nhìn ba người anh em của cậu. Rốt cuộc mấy người họ muốn nói cái gì, tại sao phải đa ngôn ngữ tới mức này?

Dòng phụ đề thứ tư bằng tiếng Trung tiếp tục hiện lên. Lâm Mặc ở bên cạnh hắng giọng đọc thật to rõ. Vì viết bằng chữ phồn thể còn sử dụng những từ cổ nên Tiểu Cửu vẫn không hiểu được mấy dòng chữ kia muốn truyền đạt cái gì. Nhưng Tiểu Cửu biết chắc chúng đều nói về cậu, Tiểu Cửu nghe hiểu được hai từ chỉ tên mình ở đầu mỗi câu. Dòng phụ đề thứ năm bằng tiếng Anh hiện lên cùng với giọng của Lưu Vũ, Tiểu Cửu tắt luôn nụ cười.

Dòng chữ thứ sáu bằng tiếng Thái cuối cùng cũng đến lượt hớn hở hiện lên với kích cỡ font to gấp đôi mấy dòng phụ đề Anh Trung Nhật Đức Hàn.

"Tiểu Cửu bị trĩ rồi!"

...
......
.........
............

Tiểu Cửu chết tâm, triệt để chết tâm. Ai đó quăng cho cậu miếng đậu hủ đi, Tiểu Cửu sẽ quyên sinh bằng cách đập đầu mình vào đó cho nát bét. Rồi đem đậu hủ nát trộn với tôm nõn, cà rốt và hành lá, thêm ít bột năng cho kết dính, vo thành từng viên tròn vừa ăn, lăn qua bột chiên giòn, thả vào chảo dầu nóng rán đều. Vớt từng viên tôm viên đậu hủ ra cho ráo dầu, chấm với tương ớt chinsu ngon nhức nách, Tiểu Cửu có thể nốc được hai tô cơm đầy ắp.

***

Lâm Mặc chọt má Tiểu Cửu, kéo ba hồn bảy vía bay toán loạn của cậu trở về sau cú sốc không tưởng.

- Tiểu Cửu biết gì không? Em là người phát hiện ra anh bị trĩ đầu tiên đó, ghê chưa ghê chưa!

Tiểu Cửu nhìn Lâm Mặc, trao cho đứa em yêu quí của mình một ánh mắt biết ơn sâu sắc.

- C.ả.m ơ.n M.O.M.O r.ấ.t l.à n.h.i.ề.u l.u.ô.n n.h.e! A.N.H B.I.Ế.TTTTT Ơ.NNNN E.M D.Ữ L.Ắ.M!

Kể từ khi quen Lâm Mặc đến ngày hôm nay, chưa bao giờ Tiểu Cửu muốn tẩn cho thằng nhóc một trận hơn lúc này. Em có thể đến nói nhỏ với anh mà, tại sao lại lựa cách cồng kềnh như thế kia hả Lâm Mặc? Tiểu Cửu khóc trong lòng nhiều chút, thay vì chọn cách trực tiếp, thằng nhóc Mo Mo quyết định đi một đường vòng, nói toạc cho cả văn phòng về bệnh tình của cậu. Nhân vật chính Tiểu Cửu được biết bệnh của bản thân sau cùng, có hợp lí quá không vậy?

Vị phù thủy trấn trạch Bá Viễn đã từng nói: Lâm Mặc biết, cả thế giới biết. Tiểu Cửu thương xót cho số phận của mình, bệnh tình khó nói kia vốn dĩ có thể giấu kín chỉ hai ta biết, nhưng không, Lâm Mặc để cho cả văn phòng sáu người đều biết. Có cái quần nào ở đây không vậy, Tiểu Cửu xấu hổ tới mức muốn đội quần rồi đây này!

- P'Nine thiên vị, anh chỉ cảm ơn mỗi Mo Mo thôi hả? Em không chịu đâu, mấy dòng phụ đề tiếng Anh Thái Đức là em chèn vào slide đó!

Tiểu Cửu xoay đầu nhìn em trai cục cưng Pai Pai bày bộ dạng phồng má giận dỗi. Quả không uổng công Tiểu Cửu thương yêu thằng nhóc này hết mực, nó biết chuyện không thèm nói cho anh trai một tiếng, thông đồng với mọi người bày ra cái cuộc họp không biết dùng lời nào để cảm thán ngày hôm nay. Về nhà anh mày đem giấu hết đồ ăn vặt cho chừa! Anh em yêu thương gì tầm này nữa.

Lưu Vũ lôi ra một đống thuốc đông y, luyên thuyên không ngừng về công dụng nhuận tràng bổ phế của từng loại rồi đẩy hết vào túi Tiểu Cửu. Cậu chết tâm lần ba, đến Cá Nhỏ cũng không còn tình yêu gì với Tiểu Cửu rồi. Thuốc đông y đắng lắm luôn đó, Cá Nhỏ tại sao lại để cậu phải uống thứ nước đen sì đắng nghét này chứ, Tiểu Cửu muốn khóc. Chừng nào thuốc đông y có vị ngọt ngọt ngon ngon như trà bí đao sương sáo hột é thì Tiểu Cửu uống, không thì thôi.

Tiểu Cửu ủy khuất nhìn sang Lực Hoàn - người anh hiền lành đáng yêu nhất văn phòng. Dòng phụ đề tiếng Nhật chắc không phải của anh ấy đâu ha! Chắc chắn là chú Viễn phù thủy. Trời cao giống như đang dạo chơi trong lòng Tiểu Cửu rồi cảm thấy nhàm chán nên quyết định quật một nhát thật sâu vào lòng tin mong manh của cậu. Tiểu Cửu nghe thấy tiếng cười hờ hờ quen thuộc hàng ngày mà bản thân thường khen dễ thương, chết tâm lần thứ tư.

- Hờ hờ hờ, anh cung cấp tiếng Nhật đó Tiểu Cửu!

Tiểu Cửu thật sự cạn lời, ai đã đánh cắp anh Riki meo meo thì nhanh trả lại đây, không chịu đâu. Chắc chắn mấy người kia làm ảnh hưởng đến anh ấy, Riki sẽ không giấu diếm thông đồng với bọn họ làm mấy chuyện thế này.

Lực Hoàn đưa cho Tiểu Cửu một cái card visit, mặt sau in hình vô số bông cúc trắng đang bung nở. Tiểu Cửu mờ mịt, anh Riki của cậu đổi nghề bán bông từ hồi nào vậy?

- Anh Riki, anh định làm gì?

- Tiểu Cửu đọc mấy thông tin ở trên card visit đi!

Cậu ngoan ngoãn nghe lời, lật ngược card visit đọc mấy dòng chữ uốn lượn được in nổi trên đó.

Bệnh viện Hải Hoa
Bác sĩ AK Lưu Chương

Số điện thoại liên lạc 1107 1812

Bá Viễn nhận thấy Tiểu Cửu đã bỏ qua dòng thông tin quan trọng nhất, tặc lưỡi đi đến dùng giọng nói trời cho của mình đọc to lên cho cả sáu người cùng nghe.

- Bác sĩ AK Lưu Chương, chuyên khoa trực tràng. Ý của Riki là em mau sắp xếp lịch hẹn đến bệnh viện chữa trị đi.

- Đúng rồi, ý của Riki là như vậy đó Tiểu Cửu. Em mau gọi đặt lịch đi, bác sĩ AK sẽ chữa tốt cho em, năng lực của cậu ấy tốt lắm.

- Thật đó, anh bảo đảm bác sĩ sẽ khiến em thoải mái. Cậu ấy còn tư vấn cho anh cách chăm sóc Riki hợp lí nữa. Người ta tốt nghiệp đại học y ở nước ngoài, kiến thức chuyên môn vững như bàn thạch!

Lực Hoàn và Bá Viễn kẻ tung người hứng tâng bốc bác sĩ Lưu Chương lên tận trời làm Tiểu Cửu tò mò người này có thật giỏi như lời hai anh lớn. Nhưng mà khoan đã, lại có cái gì đó sai sai.

"Cậu ấy còn tư vấn cho anh cách chăm sóc Riki hợp lí nữa."

Bá Viễn nhờ bác sĩ khoa tế nhị tư vấn cái gì cơ? Có một sự mờ ám không hề nhẹ ở đây. Mà nghĩ đi nghĩ lại bầu không khí giữa hai người này một năm nay dường như thay đổi khác lạ hơn trước rất nhiều. Kể từ lúc Tiểu Cửu gia nhập công ty đến giờ đã năm năm, trong năm năm qua rất nhiều lần cậu đưa ra thắc mắc liệu chú Viễn và anh Riki có phải đang yêu nhau. Nhưng lần nào Tiểu Cửu đem chuyện hỏi hai người họ cũng chối, bảo rằng cả hai là bạn thân. Tiểu Cửu ngây thơ tin ngay.

Lưu Vũ nhạy bén phát hiện điều bất thường, nháy mắt với Lâm Mặc và Hạo Vũ. Ba người họ đồng loạt thốt lên câu từ cảm thán ngắn gọn xúc tích, bỏ quên Tiểu Cửu vẫn đang ngu ngơ không hiểu chuyện gì.

- Ồ!

- Ồ!!

- Ồ!!!

Dưới ánh đèn điện sáng choang, Bá Viễn Lực Hoàn không hẹn mà cùng đỏ mặt. Tiểu Cửu dường như phát hiện bản thân đã khám phá ra một bí mật kinh thiên động địa, có tác động trực tiếp đến cái danh phù thủy xứ FA - Fundamental Analysis (hay nói đúng hơn là Forever Alone). Có thể anh Viễn phù thủy đã thoát kiếp phù thủy rồi cũng nên.

- Ồ cái gì mà ồ! Bọn anh là bạn!

- OK, trên tình bạn dưới tình yêu chứ gì!

- Bạn bè, bạn thân, bạn tình hay là bạn đời. Em đoán hai vế sau!

Sau câu giải thích của Bá Viễn, Lâm Mặc một câu Lưu Vũ một câu phản bác lại liền, chọc cho hai anh lớn cứng họng. Nhận thấy đã hết đường chối cãi, Lực Hoàn cố bẻ cua chuyển hướng  trở lại chuyện của Tiểu Cửu.

- Chúng ta đang nói về Tiểu Cửu mà, mọi người quay lại chính sự đi nào.

Tiểu Cửu ngoài cười trong không cười, thầm khấn vái cho năm người họ đừng nhắc đến chuyện đó nữa. Cộng dồn số lần xấu hổ trong suốt hai mươi mấy năm cuộc đời lại cũng không bằng một góc ngày hôm nay.

Ngẩn ngơ chưa tới nửa phút đồng hồ, Tiểu Cửu đã bị nhóc Pai nắm vai lắc qua lắc lại như mấy con bong bóng trước cửa McDonald's. Anh Riki bị đoạt xá đang nói chuyện điện thoại, trưởng phòng Cá Nhỏ kí xoẹt xoẹt lên tờ giấy gì đó, Mo Mo và chú Viễn hết làm phù thủy thì thảo luận bàn chuyện chọn nhà hàng ăn lẩu. Chắc bọn họ biết được hôm nay Tiểu Cửu đã tổn thương quá nhiều nên chuộc lỗi bằng cách mời cậu ăn lẩu chứ gì, Tiểu Cửu thích lắm!

***

- Tiểu Cửu, Riki hẹn bác sĩ AK ngày mai chín giờ Tiểu Cửu sẽ đến khám bệnh rồi nè!

Lực Hoàn cúp điện thoại, đôi mắt to tròn long lanh tràn ngập ý cười nhìn đến Tiểu Cửu. Dây thần kinh phản xạ của cậu lúc này đột nhiên bị trì trệ, không hiểu anh Riki của mình đang nói gì. Đến khi não nhận được tín hiệu, Tiểu Cửu há miệng cuống quýt từ chối.

- Khoan đã, anh Riki! Em còn chưa chuẩn bị tâm lí xong mà! Hẹn hôm khác được không ngày mai là đầu tuần em phải đi làm!

- Tiểu Cửu khỏi lo, em kí đơn cho anh xin nghỉ khám bệnh một ngày rồi nhá!

Lưu Vũ đẩy tờ đơn nghỉ phép đã được chuẩn bị trước từ lúc nào đến trước mặt Tiểu Cửu. Chưa kịp nói thêm câu thì cậu lại bị Lâm Mặc khoác vai, cười tít mắt trao cho một tin động trời.

- Vì mai Tiểu Cửu bắt đầu chữa bệnh nên tối nay chúng ta đi ăn bữa lẩu cuối cùng nha. Phẫu thuật cắt trĩ xong phải nhịn hơn một tháng lận đó!

Pháo hoa trong lòng Tiểu Cửu nổ cái đoàng, nhịn lẩu tận một tháng cơ á? Không thể nào như vậy được, mây đaiiiiiiii!

- Hu hu không muốn nhịn lẩu đâu, Tiểu Cửu không chữa nữa!

- Thế thì phải nhịn cả đời.

Bá Viễn phóng thêm một câu khiến Tiểu Cửu rớt thẳng xuống đáy vực. Nhịn lẩu cả đời thì sống làm chi chời ơi! Tiểu Cửu ủy khuất giương đôi mắt mèo con làm nũng, năm người họ không hẹn mà cùng đồng thanh cứng rắn ép cậu ngày mai phải đến bệnh viện Hải Hoa.

- Có bệnh phải chữa, để lâu hại thân.

Tâm Tiểu Cửu đã chết từ lâu, mệt rồi, hủy diệt hết đi!


*Slide: trang trình chiếu của PowerPoint
*Animation fly, zoom: hiệu ứng chuyển động thành phần trên Microsoft PowerPoint
*"Teamwork": một cách nói khác của taowork, leaderwork
*FA - Fundamental Analysis: Phân tích cơ bản, một thuật ngữ dùng trong chứng khoán. Ngoài ra FA còn là viết tắt của cái gì thì mọi người đã biết.

_____________________________

Xin lỗi Dâu Nhỏ, mẹ yêu con rất là nhiều!

Tấu hề mới là nghề của tui, cắt hành gì đó tui không rành đâu. Hứa hẹn với mọi người fic này vui vẻ là chính nên mong mọi người khi đọc cũng cảm thấy vui vẻ nha!

Tui đang cảm thấy chầm cảm với mấy bài tiểu luận của mình, phận luôn bị cuộc đời đẩy đến bến bờ leader và làm người chịu trách nhiệm tổng hợp mọi thứ, hàng ngày mở máy trò chuyện với PowerPoint, với Word riết khùng điên lúc nào không biết. Cho nên fic này cũng khùng điên theo tui luôn!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net