Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này, mập mạp!" Lục Thanh Gia đặt cốc nước ấm xuống bàn, vỗ nhẹ vai cậu bạn béo của mình và hỏi, "Cậu có ổn không?"

Đây không phải cách chào hỏi bình thường của họ khi gặp nhau. Cậu béo này sẽ tự nhiên như nhà mình mà chạy vào bếp lục lọi tủ lạnh, không cần Lục Thanh Gia phải phục vụ.

Nhưng tình trạng lúc này của Béo rõ ràng rất khác thường. Ánh mắt mờ mịt, tinh thần yếu đuối, cả ngoại hình của cậu ta cũng kỳ quái. Cách cậu ta giảm cân chớp nhoáng khi gặp nhau trước đó hoàn toàn khác xa bây giờ, nom cậu ta lúc này như một cái xác sống.

Nếu không phải do sự quen thuộc từ thời thơ ấu, Lục Thanh Gia cũng không thể tin đây chính là bạn thân của mình.

Lục Thanh Gia thở dài, nói với giọng trách móc: "Tôi đã từng cảnh báo cậu rồi, ổ cứng lưu trữ một terabyte dữ liệu là quá đủ, cậu nên xóa bớt đi. Giờ cậu thấy tai hại chưa?"

"Đừng lại gần tôi!" Béo đỏ mắt nói, "Dù có chết tôi cũng sẽ đem theo cái ổ cứng này chôn cùng mình."

Lục Thanh Gia cười: "Không cần thiết đâu, chúng ta là bạn thân mà, làm vài chục con búp bê giấy cũng không khó. Cao, thấp, mập, gầy, kiểu nào cũng có, chắc chắn cậu sẽ hài lòng."

Béo trừng mắt: "Như vậy cũng không tệ."

Lục Thanh Gia lại nói: "Nhưng tôi chỉ đốt búp bê nam."

Béo liền nổi da gà: "Cậu có thể đừng tặng tôi những thứ cậu thích có được không? Nhận đồ của cậu lại còn phải mang ơn cậu."

Thấy Béo hơi lấy lại tinh thần, Lục Thanh Gia mới nghiêm túc hỏi: "Vậy rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì?"

Béo bắt đầu kể lại câu chuyện.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Lục Thanh Gia thừa kế tài sản của chú mình và mở một khu nghỉ dưỡng ở nông thôn, còn Béo ở lại thành phố làm giáo viên tiểu học.

Nghỉ hè năm nay, chính là tháng trước, cậu ấy đưa vài người đồng nghiệp của mình đến chỗ Lục Thanh Gia chơi."

Một ngày nọ, khi họ đến bên bờ hồ câu cá thì Béo bị đuối nước. May mắn là Béo được cứu kịp thời, sau sự cố đó, mọi người chỉ nhắc nhở anh ta rồi thì không để ý nữa. Thậm chí cả Béo cũng không thèm quan tâm đến chuyện bản thân mình vừa suýt chết.

Sau đó một tuần, Béo bắt đầu mơ thấy ác mộng. Trong giấc mơ, trên người cậu ấy xuất hiện một số tiền bất thường, và mỗi đêm, một bà lão lạ mặt đến đòi tiền từ cậu ấy. Mỗi khi tiền bị mất đi, sức khỏe của cậu ấy cũng giảm đi một cách đáng kể.

Điều kỳ lạ là sự suy yếu này hoàn toàn không có cách nào để giải thích. Không chỉ đơn thuần là tinh thần suy sụp, mà thậm chí cả cân nặng của Béo cũng sút đi một cách rõ ràng.

Từ một người đàn ông nặng hơn 100 kg trở thành một bóng ma còn dư chút hơi tàn, tất cả chỉ diễn ra trong vòng một tháng, không phải một thời gian dài như Lục Thanh Gia đã tưởng.

Sau đó, Béo lấy ra vài tờ tiền trăm đô.

Lục Thanh Gia nghĩ Béo có thể biết mình sắp chết, nên giao cho anh toàn bộ tài sản còn lại. Tuy nhiên, sau khi xem xét kỹ, anh mới phát hiện những tờ tiền này mặc dù màu sắc và cảm giác không khác gì tiền thật, nhưng những chữ trên cùng của chúng lại được in là "XX Ngân hàng Âm Phủ".

Béo tiếp tục kể: "Buổi sáng nọ, tôi thức dậy và thấy mình đã giảm hơn 30kg, tôi vui lắm, liền lấy ra một ít tiền từ túi áo, ngạc nhiên là tiền này chính xác bằng với số tiền mà tôi còn trong giấc mơ."

Giờ đây, dù có tỏ ra vô tư đến đâu, Béo cũng bị kích động, sau vài ngày nước sôi lửa bỏng, Béo cũng nhận ra điều kì lạ.

Béo chia sẻ tiếp: "Những tờ tiền đó chính là sinh mạng của tôi. Nếu tiêu hết chúng, tôi sẽ chết. Tôi đã nghĩ đến việc giữ lại số tiền cuối cùng này, nhưng đã quá muộn."

Béo tiếp tục: "Bà già đó trở nên hung hăng hơn qua từng ngày. Ban đầu bà ấy chỉ xuất hiện trong giấc mơ, nhưng bây giờ tôi có thể thấy bà ta bất cứ lúc nào. Trên đường phố, trong gương, dưới gầm giường, thậm chí tối qua khi tôi muốn đi vệ sinh, vừa mở nắp bồn cầu đã thấy bà ấy hiện ra đòi tiền."

"Nếu cứ tiếp tục như vậy tôi sẽ trở nên điên mất. Mấy ngày nay, trong đầu tôi xuất hiện một giọng nói lạ nói cho tôi biết, lý do tôi gặp chuyện này chính là vì vụ việc đuối nước lần trước."

"Xét theo cách mà thứ này nói, cái mạng của tôi vốn dĩ là được nhặt về, bây giờ chỉ là sàng lọc khảo nghiệm."

"Khảo nghiệm cái gì?" Lục Thanh Gia hỏi.

Béo nhìn Lục Thanh Gia với vẻ tuyệt vọng: "Khảo nghiệm xem tôi có đủ điều kiện tham gia trò chơi hay không."

Nói cách khác, nỗi kinh hoàng và tra tấn mà Béo đang trải qua bây giờ chỉ là bước khởi đầu.

Đọc đầy đủ tại: Vườn Cúc Của Manh - miaaa0710.wordpress.com (link wordpress mình có gắn trên tường)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net