Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Thanh Gia cưỡng chế bản thân tỉnh dậy, hiện tại đã là buổi sáng.

Anh phát hiện giấc mơ này chính là một trận đấu giữa người và quỷ, chỉ cần phân định được người chiến thắng, dù giấc mơ có kéo dài bao lâu đi chăng nữa thì khi tỉnh dậy vẫn sẽ là sáng sớm.

Không có hiện tượng thiếu ngủ về đêm, lần thứ hai đi ngủ vẫn tiến vào mộng cảnh, giống với tình hình của Béo.

Lục Thanh Gia liếc nhìn chiếc cái smartphone giấy trong tay đã biến thành màu đen xám.

Nhưng khi đăng nhập WeChat bằng điện thoại di động của mình ngoài đời thực, Lục Thanh Gia thực sự đã nhận được một giao dịch chuyển tiền, chỉ khác một chút là số tiền nhận được trong mơ và ngoài đời không giống nhau.

Số tiền chuyển khoản nhận được trong mơ là năm nghìn tệ nhưng thực tế chỉ là năm trăm tệ.

Điều này cũng dễ giải thích, có lẽ là do sự không cân đối giữa tiền tệ của âm phủ và khả năng mua sắm của thế giới thường.

Cũng như số tiền anh mang vào, mấy chục tỷ kim ngạch hóa ra chưa đến ba trăm tệ? Có thể thấy, ở thế giới bên kia, giá trị của đồng tiền tùy theo giá gốc của nó mà có sự thay đổi khác nhau, dù là âm phủ hay dương gian, nó sẽ tự động thay đổi thành sức mua của thế giới đó.

Năm nghìn tệ này cũng không có biến thành một xấp giấy lộn, đoán chắc tiền này không phải người thân ở dương gian đốt cho một nhà lão đầu, hẳn là thông qua lao động hoặc lừa gạt mới có được, chưa kể tiền này còn có thể chuyển đổi qua lại được giữa hai loại hình âm, dương với tỉ lệ chênh lệch.

Tất nhiên, tiền của Béo thì không tính như vậy được, vì nó liên quan trực tiếp đến mạng sống của anh ta, lại không thể đổi sang tiền thật ở hiện thực, ngoài việc mua sắm ở âm phủ ra chắc là còn có công dụng khác.

Lục Thanh Gia cảm thấy tối nay anh phải đưa theo Béo vào mộng cảnh để tìm hiểu rõ việc này.

Béo nghỉ ngơi hai ngày, sức khỏe khôi phục không ít, không biết có phải là do Lục Thanh Gia giúp anh ta lừa về một khoản tiền hay không, nhưng Béo cuối cùng cũng có được chút thịt trên mặt, không còn vẻ doạ người như trước.

Sau khi nghe Lục Thanh Gia nói như vậy, Béo đang ăn sáng vội vàng lắc đầu: "Quay lại đó à? Không, không, không, tôi còn có hơn chục cân, chưa có bù lại đủ đâu."

Lục Thanh Gia nói: "Không đi không được, đêm qua tôi để lại quá nhiều dấu vết, nếu họ quyết định báo cảnh sát, đêm nay có thể lúc tiến vào tôi sẽ bị bắt ngay lập tức. Nếu ngày mai tôi không thức dậy, thì sẽ tới lượt cậu đối mặt với việc này."

Đọc full tại: Vườn Cúc Của Manh - miaaa0710.wordpress.com (link wordpress mình có gắn trên tường)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net