60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 60: Ham ăn không đáng sợ

Ra khỏi xe dã ngoại, Nam Phương theo bản năng nhìn quanh địa điểm cắm trại, thị trấn này không lớn, đứng ở nơi này cũng có thể nhìn thấy được biên giới của thị trấn, vị trí cũng không tệ, ở vùng đồng bằng thoáng đãng, tất nhiên, lúc này đã phủ đầy tuyết.

Đám người bận rộn đi tới đi lui như con thoi, bởi vì vừa mới dựng trại nên mỗi người đều rất bận rộn, đốt lửa trại là chuyện đầu tiên, hôm nay may mắn chỉ gặp có bảy tám con heo rừng biến dị, nếu đụng phải một đàn lớn thì có lẽ sẽ tổn hại nặng nề.

Trận tập kích lúc ban ngày cũng cho bọn họ một cảnh báo, hành trình dài dằng dặc không thú vị này không phải vẫn luôn an nhàn, theo mù đông ập tới, tình huống bị tập kích như thế này chỉ ngày càng nghiêm trọng hơn, nhưng điều tệ hại là con người chính là lương thực trong mắt động thực vật biến dị, nhưng con người lại không thể ăn thịt chúng.

Hôm nay, hoặc trước khi ăn món thịt kho tàu, Nam Phương cũng nghĩ như vậy. Đi trong thị trấn náo nhiệt, Nam Phương theo bản năng ưỡn ngực ngẩng đầu, cứ như bởi vì mình vừa ăn hai miếng thịt kho tàu mà đã đổi khác.

Chỉ một chốc lát, Nam Phương ý thức được hành động của mình có hơi ngốc nghếch, lúc này mới hơi cúi thấp đầu, nhanh chóng đi tới chỗ Nam Ca.

Nam Ca khó hiểu liếc nhìn em trai nhà mình, kết quả thấy Nam Phương thần thần bí bí sáp tới, dáng vẻ muốn thì thầm gì đó. Nam Phương còn chưa nói gì, Nam Ca đã hỏi trước: "Xem ra phương pháp tinh lọc của Thủy Thủy đã thành công, thịt của sinh vật biến dị có thể ăn được."

"Sao anh biết?" Nam Phương ngạc nhiên hỏi.

Nam Ca chỉ miệng em trai: "Lần sau lau miệng rồi hãy nói chuyện, trên người còn mang theo mùi thịt, nhóc tưởng mắt mọi người hỏng rồi hay mũi hỏng rồi hả?"

Đối với đứa em ngốc nhà mình, Nam Ca sớm đã quen rồi, nhưng cũng vì là em trai ruột nên chỉ có thể tự thôi miên chính mình là không được đánh chết, chỉ có thể cố thích ứng.

"Khó trách dọc theo đường đi mọi người cứ nhìn em mãi, em còn tưởng có hiệu quả nhanh như vậy." Nam Phương nhận lấy khăn Nam Ca đưa qua, vừa lau miệng vừa nói.

Ánh mắt Nam Ca có hơi sáng ngời, sắc bén chộp được từ mấu chốt: "Hiệu quả gì?"

Nam Phương lập tức lộ ra biểu cảm đắc ý: "Anh đoán thử xem! Chắc chắn không đoán được đâu!"

Nam Ca: "..." Một lần nữa yên lặng tự nhủ bản thân là đứa em trai này là em ruột, có quan hệ máu mủ, đã xét nghiệm DNA...

"Anh, đoán không được đúng không?" Nam Phương đắc ý sáp tới, nhỏ giọng nói chuyện ăn thịt của sinh vật biến dị có thể tăng cường thực lực.

Nam Phương không nói được toàn bộ những gì Thư Thủy Thủy đã nói, nhưng nhất định là có tăng cường, không sai được.

Nghe phần giải thích đơn giản tới không thể đơn giản hơn của Nam Phương, Nam Ca liền ý thức được tầm quang trọng của chuyện này, anh không chút chậm trễ, lập tức quay trở về xe dã ngoại của Thư Thủy Thủy.

Vừa mở cửa ra, mùi thịt mê người lập tức bay ra, Nam Ca và Nam Phương tiến vào xe thì lập tức đóng cửa lại, biết bao nhiêu năm trời không được ăn thức ăn mặn, ai ngửi thấy mùi này đại khái cũng sẽ nổi điên, hai người không khỏi cảm thấy may mắn mà xe dã ngoại khá kín.

Nam Ca khẳng định, hương vị này tuyệt đối là món thịt kho thơm nhất anh từng ngửi, không phải bởi vì đã lâu rồi không ăn thịt, mà là Thư Thủy Thủy thật sự nấu quá ngon.

Trên bàn cơm đơn giản, Tạ Phong và Dư Tẫn đã ăn xong phần mình, đang quan sát chuột nhỏ đang bận rộn nhóm bếp.

Thư Thủy Thủy thật sự đang đứng nhóm bếp, trên người còn quấn một chiếc tạp dề nhỏ! Trên đầu đội chiếc nón đầu bếp, những cái khác không nói, quần áo và đạo cụ tuyệt đối chính thức, rất có cảm giác nghi thức khi nấu cơm.

Mà bếp lò trước mặt chuột nhỏ là hai món thiết bị đun nóng điện từ, chiếc nồi đặt trên bếp đã bị thay thế bằng những chiếc lọ nhỏ, Thư Thủy Thủy đang dùng xẻng xúc từng cục thịt ở bên trong ra ngoài.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Thư Thủy Thủy quay đầu lại nhìn thoáng qua Nam Ca: "Tiểu Ca Ca tới đúng lúc thật đấy, bằng không không thể nào cản được hai người này."

Nam Ca bị tiếng Tiểu Ca Ca này làm trượt chân một phát, cuối cùng cũng phát hiện một khi thân thiết với nhau, chuột nhỏ Thư Thủy Thủy sẽ tự động gán mác trưởng bối hoặc anh lớn, sau đó chăm sóc cho những người khác, đồng thời theo thời gian xưng hô cũng sẽ trở nên rất kỳ quái. Đầu tiên là Cốt Cốt, sau đó là khăn tắm, tiếp đó là Tiểu Phong Phong, không ngờ bây giờ rốt cuộc đã tới lượt anh.

Nam Ca không biết nên vui mừng hay bất đắc dĩ: "Thủy Thủy gọi Nam Phương thế nào? Tiểu Phương Phương hả?" Nam Ca khá tò mò, hơn nữa so sánh ra thì Tiểu Ca Ca cũng không quá khó nghe.

Nam Phương không quản tới ông anh tính hại mình, chỉ cấp tốc nhào tới bàn ăn, sau đó phẫn nộ đập bàn: "Sao thiếu mất một cục rồi! Ai ăn?"

Dư Tẫn và Tạ Phong cùng lắc đầu.

"Lắc đầu cũng vô dụng, ngoại trừ hai ông thì không còn ai khác hết!" Nam Phương một lần nữa đếm số thịt, đúng là năm cục, trước đó cậu chỉ ăn năm cục, mà mỗi người có tổng cộng tám cục...

"Không sao không sao mà, đừng ồn, chốc nữa tôi chia cho cậu thêm một cục." Thư Thủy Thủy làm ra dáng vẻ nuôi trẻ thật khó.

Nhóm người: "..."

Nam Phương ho nhẹ một tiếng: "Thôi đi vậy, Thủy Thủy không cần cho tôi, nếu Thủy Thủy ăn không đủ thì tôi có thể cho Thủy Thủy thêm một cục."

Tạ Phong và Dư Tẫn lập tức cảm thấy mình có chung kẻ thù. Tên này quá gian xảo! Như vậy sau này Thủy Thủy chắc chắn sẽ đặc biệt chăm sóc Nam Phương.

"Tiểu Phương Phương, nếu không ăn thì sẽ nguội đấy, có phải ăn không vô không, anh giúp cưng!" Dư Tẫn lập tức đánh gãy hành vi vuốt mông chuột của Nam Phương.

Nam Phương đưa tay che chén của mình: "Đứng có gọi Tiểu Phương Phương, tởm muốn chết!"

Dư Tẫn lơ đểnh nói: "Cậu cứ hỏi Thủy Thủy đi, tên của cậu chắc chắn là Tiểu Phương Phương."

Thư Thủy Thủy múc phần thịt kho trong hai chiếc lọ cuối cùng ra, tắt thiết bị đun nóng. Nghe thấy vậy thì vừa cởi chiếc mũ đầu bếp vừa nói: "À không, Tiểu Phương gọi là Tiểu Phương, không gọi là Tiểu Phương Phương."

Nam Ca nhận lấy lấy chén, định giúp đỡ chuyển Thư Thủy Thủy và thức ăn tới bàn cơm, có điều chén thì cầm được nhưng chuột thì không, đã bị Cổ Lan Cốt nhanh tay nâng trước: "Sao lại không gọi là Tiểu Phương Phương?"

Thư Thủy Thủy hắng giọng một cái, sau đó nghiêm túc mở miệng: "Bởi vì ở chỗ bọn tôi có một bài hát, có một ~ ~ cô bé xinh đẹp ~ ~ tên của cô là Tiểu Phương ~ ~ Ồ? Hình như có chỗ nào đó không đúng lắm, đại khái chính là vậy á."

Nhóm người: "..." Cám ơn bài hát của Thư Thủy Thủy, nó làm bọn họ tỉnh táo thoát khỏi giấc mộng thịt kho tàu.

Nam Phương: "..." Còn không bằng bị gọi là Tiểu Phương Phương, may mà thiên hà Thương Hải không có bài hát này!

Nam Ca bưng chén liếc mắt nhìn sang bếp lò, bên trên đặt bảy tám chiếc lọ tương tự, kích cỡ không lớn, có lẽ vì thuận tiện cho Thư Thủy Thủy nấu nướng nên độ cao chỉ khoảng bảy tám cm, lọ nhỏ như vậy, mỗi cái chỉ có thể nấu bốn năm cục thịt. Có thể tưởng tượng Thư Thủy Thủy bận rộn thế nào khi làm cơm.

Trong ánh mắt mong chờ của nhóm người, Nam Ca gắp một cục thịt kho tàu, ăn xong thì phát hiện mọi người vẫn còn nhìn mình chằm chằm.

Ngay cả Thư Thủy Thủy đã quấn khăn ăn, cầm dao nĩa, cẩn thận cắt thịt thành từng khối nhỏ cũng đang nhìn mình.

"Anh, có cảm giác gì?"

Nam Ca cố gắng hồi vị: "Lửa vừa vặn, vào miệng liền tan ngay, gân thịt dai vừa đủ, vị thịt không mất đi, nạc mỡ kết hợp béo mà không ngán, cực kỳ thơm ngon."

Nhóm người: "..."

Nam Phương sững sờ một chốc, sau đó cười ha hả: "Anh à, không ngờ anh cũng có lúc ngu dốt như vậy!"

Thư Thủy Thủy dùng khăn lau miệng và chòm râu, sau đó nói lại suy đoán của mình, dáng vẻ dùng cơm tao nhã làm người ta có cảm giác ngồi trước mặt mình là một con chuột quý tộc.

Nam Ca nghe xong thì rơi vào trầm tư một hồi lâu, mấy cục thịt còn lại cũng ăn đặc biệt quý trọng, nhưng thực đáng tiếc, giống như Nam Phương đã nói, anh cũng có lúc ngu dốt. Có thể là thứ Thư Thủy Thủy nói quá hư ảo mờ mịt, Nam Ca vẫn luôn xem khoa học là nhân sinh quan nhất thời không thể nào hiểu được.

Vì thế cuối cùng, bữa thịt kho tàu này chỉ có mỗi Cổ Lan Cốt và Tạ Phong là có thu hoạch.

Thư Thủy Thủy lại an ủi những người khác một phen, loại cảm ứng linh lực này không phải chuyện ngày một ngày hai, hơn nữa cho dù không cảm ứng được cũng không sao, linh lực vẫn sẽ tiến hành cải tạo cơ thể bọn họ, chỉ là hiệu quả hơi kém một chút.

Lúc này nhóm người mới an tâm, Nam Ca lại hỏi một chút về những chỗ mình không hiểu, Dư Tẫn thì gấp gáp hỏi lần ăn thịt tiếp theo là khi nào.

Thư Thủy Thủy tiếc nuối nói với Dư Tẫn, bởi vì sức ăn của cậu ta quá lớn, nó không thể nào cung ứng nổi, vì thế chỉ có thể cung cấp thịt heo đã được tinh lọc.

Mặc dù Dư Tẫn rất muốn ăn thịt kho tàu mà Thư Thủy Thủy làm, thế nhưng cũng hiểu được chuột nhỏ làm cơm rất vất vả.

Bởi vì chuyện tu hành quá tối nghĩa khó hiểu, nhóm người quyết định tạm thời không công bố tin tức này, chỉ công bố thịt của động thực vật biến dị sau khi tinh lọc có thể ăn được, về phần giá cả trao đổi, Nam Ca tỏ vẻ mình sẽ định ra một cái giá hợp lý nhất. Về phần hai con heo rừng được mọi người cùng săn được này sẽ được chia ra phát cho ba căn cứ, Thư Thủy Thủy chỉ có thể giữ lại một phần thịt heo xem như thù lao.

Thư Thủy Thủy hào phóng đồng ý, dù sao thì lúc săn heo rừng nó cũng không giúp sức, trận pháp tinh lọc cũng không tiêu hao linh lực, hoàn toàn có thể sử dụng linh lực của số đá năng lượng dư lại trong lần tinh lọc trước đó.

Về phần sau khi ăn thịt heo rừng, có bao nhiêu người cảm ứng được linh lực thì phải xem vận may của bản thân, chờ đến khi thời cơ chín muồi, ít nhất phải đợi tới khi tới được địa điểm đã định mới suy nghĩ tới chuyện công bố.

Nhưng cho dù chỉ là động thực vật biến dị được tinh lọc nhưng cũng nhấc lên một cơn sóng lớn ở trại. Thức ăn và thịt tự nhiên rất được chờ mong, không ai có thể chống cự.

Căn cứ Cổ Lan một lần nữa sôi trào, đồng thời tin tức cũng cấp tốc truyền tới hai căn cứ khác.

Lần này, Hồ Tư Thần tới trước Phỉ Lạc một bước, vui sướng quyết định phần thuộc về căn cứ mình. Hiểu được là công lao của Thư Thủy Thủy, Hồ Tư Thần kích động tới mức suýt chút nữa đã tiến hành kết bái anh em ngay tại chỗ. Đồng thời còn không có mắt mời Thư Thủy Thủy tới ở bên trụ sở mình, kết quả bị Cổ Lan Cốt và những người khác mời ra ngoài.

Phỉ Lạc theo sát phía sau, vẫn là tới một mình, bởi vì có nông trường mini làm cơ sở, hai bên trao đổi rất vui vẻ.

Bởi vì được ăn thịt, hành trình di chuyển tiếp theo lại càng náo nhiệt hơn, người của mọi căn cứ đều rất hưng phấn, xốc tinh thần cảnh giác, một khi gặp phải sinh vật biến dị tập kích, căn bản không có người nào lui bước, gần như tất cả mọi người đều ồ ạt chen chúc nhau xông tới, sợ phần thịt của mình bị người khác cướp mất.

Bầu không khí của đoàn xe náo nhiệt hơn hẳn, từ né tránh không kịp chuyển thành chủ động tìm kiếm, trong tình huống điều kiện thời tiết cho phép, người của căn cứ sẽ tự thành lập tiểu đội săn bắn, ra ngoài tìm kiếm động thực vật biến dị.

Hiện tượng quỷ dị này dẫn tới nơi đoàn xe đi qua đều lặng ngắt như tờ, sinh vật biến dị cũng không phải cuồng bạo mỗi phút mỗi giây, chúng nó cũng hiểu đoàn xe này không thể trêu vào, tự nhiên sẽ tránh đi tìm kiếm nhân loại khác.

Những lúc này, Thư Thủy Thủy cảm thấy thực chấn động với sức mạnh của ham ăn, vì ăn mà không sợ hãi, mặc kệ là uy hiếp gì, chỉ cần có thể ăn, cho dù mùi vị không tệ lắm, chỉ cần không phải mối đe dọa thì chính là nguồn lương thực.

Chuột nhỏ cởi tạp dề và mũ đầu bếp, sau đó nghiêng cơ thể nhỏ bé nhìn về phía Cổ Lan Cốt: "Cốt Cốt, ăn cơm thôi, hôm nay là món sườn kho, Thủy Thủy chỉ cần một cục là đủ rồi, sáu cục còn lại cho Cốt Cốt hết."

Chập tối một ngày nọ, đoàn xe ngừng lại, Thư Thủy Thủy bị Cổ Lan Cốt mang cả chuột lẫn thức ăn đưa tới bàn ăn, chuột nhỏ vẫn dùng tư thế ăn bút tết, giơ dao nĩa muốn bắt đầu ăn thì chợt nghe bên ngoài xe có tiếng náo động, Cổ Lan Cốt ra ngoài kiểm tra một chút, thì ra là gặp phải một đoàn xe cũng đang di chuyển.

[hết 60]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net