51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Diệp Ngôn, là em sai rồi, anh tỉnh lại đi , em đều nghe anh hết, chúng ta làm lại từ đầu được không ?
Xài Tiểu Cách nức nở , đến bây giờ , cô ta mất tất cả rồi, tất cả đều quay lưng với cô ta , nhưng Diệp Ngôn thì không . Tất cả đều biết cô ta dơ bẩn , thủ đoạn đến nỗi dám ngủ với Tiêu Trạch Dương , nhưng cậu ta thì không quan tâm . Cậu ta không phải là người không biết đạo lý đúng sai , nhưng chỉ vì đặt cô ta lên trên tất cả, nên mới làm những việc xấu xa với Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến như vậy. Dù cả thế giới có quay lưng với cô ta , thật may mắn , khi còn có một người dám vì cô ta mà chống lại cả thế giới .
Nhưng đến lúc cô ta nhận ra thù hận che mờ mắt cô ta , cô ta vì trả thù đã đánh mất tất cả tiền bạc, danh tiếng , bạn bè , và cả người yêu thương mình nhất , cái giá cô ta phải trả thật không nhẹ nhàng chút nào .

Tiêu Chiến ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ tiêm thuốc uống thuốc , thay băng vết thương cẩn thận , rồi dụi dụi đầu vào Vương Nhất Bác thủ thỉ :
- Nhất Bác hay em bảo Đông Đông kê sát giường của em lại cạnh giường anh đi .
- Anh đòi chuyển Nhất Bác sang đây chưa đủ sao còn đòi kê giường sát vào chứ ?
Uông Trác Thành há hốc miệng ngạc nhiên , anh Chiến khi yêu vào lại thích làm nũng và bám người thế sao ?
- Kê sát thì kê sát chứ anh thắc mắc làm gì ? Cho bác sĩ dễ bề chăm sóc đó! - Ái Tử Băng vội vàng nhéo tai Uông Trác Thành rôi nhanh nhẹn gọi Đông Đông và mọi người vào giúp Vương Nhất Bác kê giường .
- Cái này ... anh ... nếu bác trai và bác gái đến sẽ rất bất tiện ! - Vương Nhất Bác ái ngại
Tiêu Chiến gương mặt ủy khuất, còn tay nắm chặt Vương Nhất Bác run run :
- Anh không nhìn thấy gì cả. Anh rất sợ bóng tối, nếu em không nằm cạnh anh thì anh không ngủ được . Anh chỉ muốn nằm cạnh em thôi mà. Còn có Tử Băng với A Thành ở đây, họ làm sao biết được !
- Em biết rồi . Anh nói nhỏ chút, mọi người nghe thấy bây giờ .
Vương Nhất Bác dịu dàng trấn an Tiêu Chiến . Vương Nhất Bác có thể thờ ơ với cả thế giới , nhưng Tiêu Chiến đã làm nũng, làm sao cậu có thể không mềm lòng .
- Còn 1 giường trống , em ngủ đó đi , anh ngủ sofa ! - Uông Trác Thành chỉ vào chiếc giường trống rồi nhìn Ái Tử Băng .
- Đó là điều chắc chắn rồi cậu còn phải nói sao !
Lâu lắm Vương Nhất Bác mới vui vui vẻ vẻ mà có hứng chọc Uông Trác Thành thế này , khiến Uông Trác Thành tức ói máu , nếu cậu ta không bị thương thì đã đá cậu ta bay ra ngoài rồi .
- Vương Nhất Bác cậu được lắm !
- Quá khen rồi !
- Thôi, chúng ta ngủ đi , muộn rồi .
- Chưa ai đi viện mà có cả một đội quân từ ngoài đến trong bảo vệ thế này , kể ra cũng vui nhỉ?
- Vâng, vui lắm , vì hai người xứng đáng được như vậy mà!
Ái Tử Băng quay lưng về phía Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến , cố kìm cho bản thân không được khóc . Càng nhìn Tiêu Chiến lạc quan vui vẻ bao nhiêu trong khi bác sĩ còn chưa có thông tin gì về việc tìm được giác mạc cho anh làm cô càng cảm thấy xót xa bấy nhiêu.

- Nhất Bác , Nhất Bác em đâu rồi!

- Em đây mà , bên cạnh anh này !
Vương Nhất Bác vòng tay qua cho Tiêu Chiến gối đầu , thì thầm .
- Vết thương của em ổn chứ ? Anh không thấy được , nhất là vết Diệp Ngôn đâm , em đỡ đau hơn chưa ?
Vương Nhất Bác cười hiền , ôm chặt lấy anh:
- Bình thường anh cứ mắng em không biết quan tâm đến bản thân mình , giờ anh thì sao , vết thương trên người như thế còn lo cho em , nếu không phải anh đỡ cho em ...
- Đừng nói nữa. Bây giờ anh hiểu rồi. Thì ra ai yêu rồi cũng có thể vì người mình yêu thương mà quên cả bản thân mình . Nhất Bác , thật tốt vì bây giờ được cạnh em ...
- Tự dưng hôm nay từ sáng đến giờ anh nói toàn những lời sến sẩm vậy?
- Ý em là anh nhiều lời sao ? - Tiêu Chiến phụng phịu
- Không! Em thích
Vương Nhất Bác nói rồi nhanh chóng đặt lên môi Tiêu Chiến một nụ hôn , sau đó cứ tủm tỉm cười. Tiêu Chiến không nhìn thấy , vừa bị hôn bất ngờ mặt đã đần ra , hai má đỏ hồng lên .
- Anh đánh chết em , dám hôn trộm anh à !
Vương Nhất Bác vẫn tủm tỉm cười , tiếp tục hôn anh thêm cái nữa , còn cắn nhẹ vào môi anh , sau đó mới thì thầm :
- Nói nhỏ thôi không mọi người nghe thấy bây giờ !
Tiêu Chiến ngây ngốc một hồi , mãi sau mới đưa tay lên mặt Vương Nhất Bác sờ soạng một hồi , định hình được từng đường nét trên khuôn mặt cậu , sau đó nhanh như chớp chủ động hôn lên môi cậu một cái :
- Ngủ ngon!
Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến chủ động hôn một cái , tâm trạng vui đến phát ngây phát ngốc .
Vương Nhất Bác phải làm sao bây giờ , Tiêu Chiến khi yêu vào biểu hiện có chút ngốc nghếch , còn đáng yêu chủ động như thế , khiến cậu càng thêm yêu anh hơn .
Anh Chiến đáng yêu quá , thật khiến cậu muốn ăn anh !!!

Suốt cả đêm Tiêu Chiến rúc vào ngực Vương Nhất Bác ngủ . Không còn mệt mỏi lo lắng, cũng không còn sợ hãi bóng tối đen kịt nữa , chỉ biết , vòng tay rộng yên bình của Vương Nhất Bác , mãi mãi dành cho anh .

Vương Nhất Bác nhíu mày , trời đã sáng , Ái Tử Băng và Uông Trác Thành đều không thấy đâu . Tiêu Chiến vẫn còn đang ngủ . Vương Nhất Bác sợ lát nữa anh dậy đói , rón rén ngồi dậy, định đi mua chút gì ăn .
- Anh.. anh Vỹ...
Vừa ra cửa thấy anh Vỹ đang đứng nói chuyện với Đông Đông , Vương Nhất Bác đã giật cả mình, ấp úng :
- Anh... anh đến khi nào vậy?
- Anh vừa đến cùng với Tiêu Sở thôi . Yên tâm , anh mày coi như mù mà ! - Anh Vỹ vừa nói vừa cười .
- Tiêu Sở chị ấy không nói gì sao ?
- Không, đi gặp bác sĩ cùng Tử Băng với Uông Trác Thành rồi. Mà anh thấy hơi lạ nhé , Tử Băng mới mấy lần trước còn chí choé với A Thành mà nay anh nhìn thân lắm , dính chặt nhau .

- Chuyện dài lắm , em kể anh sau . Em hơi đói , đi tìm gì ăn đã , anh với mọi người trông chừng anh ấy cẩn thận nhé !
- Cậu vẫn yếu , cần mua gì sai mọi người đi mua là được rồi!
- Em tự đi được! Anh với mọi người cứ ở đây đi !
- Rồi , vậy đi cẩn thận , có gì gọi anh !
- Em biết rồi !
Vương Nhất Bác đã thấy khá hơn một chút , cũng là nên đi lại thì mới mau chóng bình phục được . Mấy vết thương này với cậu có là gì nữa. Cậu chỉ xót Tiêu Chiến của cậu thôi, hết chuyện không tốt về gia đình đã đủ mệt, còn phải chịu đau đớn về thể xác nữa . Cậu tự nhủ , phải cố gắng quan tâm và chăm sóc anh hơn nữa .

Vương Nhất Bác vui vẻ mua cháo về cho Tiêu Chiến , vừa đi qua hành lang vô tình lại thấy Tiêu Sở , Ái Tử Băng và Uông Trác Thành trong phòng nói chuyện với bác sĩ . Vương Nhất Bác nghĩ , đang nói chuyện mà cậu vào thì thật không tiện , nên định đứng chờ mọi người ở ngoài , không ngờ lại nghe được cuộc cãi vã lớn giữa bốn người họ .
- Bác sĩ à chúng tôi không muốn gây áp lực cho ông nhưng chúng ta không thể lừa em trai tôi lâu được. Nếu không thể tìm ra người hiến giác mạc phù hợp thì nó phải làm sao đây ? Nó là một minh tinh đấy ? Ông có thể treo tiền , tiền của chúng tôi rất nhiều, chỉ cần có người sẵn sàng hiến , chúng tôi sẽ bao nuôi họ cả đời !
- Cô Tiêu Sở à, cô hiểu lầm rồi. Bây giờ cô đến bệnh viện nào cũng biết nguyên tắc của chúng tôi là không bao giờ được phẫu thuật hiến tặng khi người hiến còn sống mà các trường hợp hiến chỉ xảy ra khi họ bị tai nạn giao thông hay vấn đề gì đó qua đời mà họ hoặc gia đình tự nguyện hiến cho bệnh nhân cần . Không ai sẵn sàng chịu cảnh mù loà suốt đời để làm điều đó cả . Nên chúng tôi cũng đang cố gắng hết sức để tìm được giác mạc cho em trai cô !
- Không thể thế được , đất nước chúng ta có bao nhiêu người cơ chứ , chỉ là giác mạc, lại không tìm được sao? Nếu không được , tôi sẽ tìm nó ở Chợ Đen !
- Cô Tiêu Sở à , cô đừng quá khích, giao dịch nội tạng hay giác mạc ở đó chính là một tội ác , lẽ nào cô muốn tiếp tay cho họ?Hơn nữa , nó còn rất không đảm bảo ...
- Vậy tôi phải làm sao? Chiến Chiến nó làm sao chịu nổi cú shock này ?
Tiêu Sở khóc nức nở , Ái Tử Băng và Uông Trác Thành có khuyên nhủ thế nào cũng không được .
Vương Nhất Bác chân tay bủn rủn, tâm can như chết lặng . Mới đây thôi Tiêu Chiến còn vui vẻ nói vài ngày nữa thôi sẽ nhìn thấy . Vậy mà, ngay cả chuyện giác mạc của anh bị hỏng,
mọi người cũng giấu cả cậu nữa .
Tiêu Chiến anh ngốc quá , tại sao phải cứu cậu chứ , cậu số lớn mạng lớn như vậy chết làm sao được . Anh vì cứu cậu, đến đôi mắt cũng không thể nhìn thấy được nữa . Anh ấy là một minh tinh , một diễn viên , một ca sĩ , nếu không nhìn thấy nữa thì sự nghiệp và cuộc sống còn có nghĩa gì. Vương Nhất Bác lòng đau thắt lại, nếu cậu là anh, có lẽ cậu cũng chẳng thể chịu nổi cú shock này, huống hồ mọi người còn đang giấu anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net