Quá Khứ - Thực Tại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[truyện của mình đan xen giữa quá khứ và thực tại nên hơi khó hiểu mọi người thông cảm nha😘😘😘😘😘]
..............                                      ................


Thùy An chề môi thảo luận chuyện với người phụ nữ trung niên đang bực tức, pha chút sợ hãi, cũng phải làm nhiều chuyện trái lương tâm như vậy không sợ làm sao được.

-"dì ơi, anh ta về rồi, có lôi chuyện trước đây ra báo cảnh sát bắt chúng ta không?"_ cô vừa nói vừa lay lay cánh tay của bà_"còn anh Nhất Bác có bỏ con không? Anh ta đúng là đáng ghét, thoát chết thì đi đi, trở về đây làm chi. Dì biết không hôm kia anh ta xuất hiện ở văn phòng, Nhất Bác như bị câu hồn dị đó"

-"nó đúng là đáng chết về đây đem theo con nhỏ Ngụy gì... Ngụy Hão chiếm phòng của dì, miệng lưỡi thì cay độc"

-"đúng rồi đó dì, nó còn dám gọi con là hồ ly tinh"

Hai người đang sôi nổi nói xấu người khác thì Ngụy Hão từ trên lâu đi xuống, đúng là tiểu thư tập đoàn quyền lực, tai đeo đôi khuyên với hột kim cương lớn chói cả mắt, váy chấm bi của YSL, đôi giày của LV, túi xách da cá sấu HERMES, tổng thể hài hòa, sang chảnh lạ thường, đứng từ trên kia đã nghe hai con người không cùng đẳng cấp nói về mình chỉ biết nửa miệng cười khinh. Cô vừa đi vừa nói lớn, cố tình cho người ngồi dưới kia nghe.

-"của người ta thì chắn chắc của người ta, có cướp cũng là của người ta, là con người sao lại sống tính thú vậy"

Thùy An và Tố Cầm đã tức tới mức tím cả người, Thùy An xông tới chỗ của Ngụy Hão, quát lớn:

-"mày nói ai là thú!!!!"

-"ai ở đây cũng biết tao nói ai mà. Mày nhột như vậy chắc tao nói quá đúng phải không"

Ngụy Hão giọng bỡn cợt, trêu vào cái ngu của bọn họ mà nói, giọng điệu có phần xem thường. Bà Tố Cầm thì chỉ trợn mắt nhìn cô vì bà cũng biết đụng tới con gái cưng của ông Ngụy sẽ thảm thương tới cỡ nào, ả trà xanh định đưa tay tát Ngụy Hão thì bị Ngụy Anh từ đâu xuất hiện nắm chặt cánh tay ả:

-"ai cho cô vào nhà của tôi"_ y nhìn xung quanh sao đó nhìn ra trước_ "chú Lý kêu người đuổi cô ta ra khỏi đây"

Y hất mạnh cánh tay của ả, ả ta ngã về mấy bước nhưng mặt vẫn tỏ vẻ kênh kiệu. Nhất Bác xuống tới nơi thì chứng kiến cảnh máu chiến sôi sùng sục. Thùy An vừa thấy anh đã trở thành con mèo ngoan ngoãn nhõng nhẽo.

-"anh Nhất Bác!! Anh xem bọn họ muốn đuổi em kìa"_ chỉ vào Ngụy Anh

Hai anh em Anh, Hão nghe mà muốn mèo méo meo cho mấy phát, thật là buồn nôn. Nhất Bác không trả lời tiến tới nhưng thay vì bênh vực ả anh nhìn Ngụy Anh bằng ánh mắt hút hồn

-"anh ăn sáng không???"

Bà Tố Cầm và Thùy An như sét đánh, còn Ngụy Hão chỉ cười đắc thắng. Y quay sang nhìn hắn

-"cũng được, cho tôi thêm nước ép"

Rồi y quay sang nắm lấy bàn tay hắn, đi qua hai con người hết phản ứng như đang trêu ngươi. Ngụy Hão đúng là bản chất cà khịa mỉa mai

-"đồ ăn ở ngoài thì ngon đó nhưng mà không hợp vệ sinh, ăn lâu..... sẽ chán," đầu còn lắc qua, lắc lại, rồi nhìn mấy anh bảo vệ_"nè không nghe ca tôi nói à tiễn khách....ủa lộn.....đuổi khách"

Cô ta giận dữ dậm chân xuống đất mà rời khỏi, bà Tố Cầm cũng chạy nhanh lên lầu, đứng ở đó chắc hồi ói máu chết tươi. Ngụy Hão cũng ra ngoài hôm nay cô phải thay Ngụy Anh đi thăm một người.

Lâu rồi Nhất Bác mới được cùng y ngồi ăn sáng, y không nói gì, tập trung ăn, hắn muốn rút ngắn khoảng cách giữa hai người, tìm chủ đề nói chuyện

-"hôm nay anh đến BJYX (đây là Tiêu thị sau khi Nhất Bác lên làm chủ tịch thì đổi thành BJYX) hay đến Ngụy thị"

-"sáng tôi sẽ qua BJYX, chiều sẽ qua Ngụy thị"

-"anh đi...cùng tôi nhé?!"_ anh ngập ngừng

-"cũng được! Đi bằng motor nhé, lâu quá em không chở tôi"

Nhất Bác không nghĩ sẽ nhận được sự đồng ý dễ dàng từ y. Y thì không quan tâm tới những thứ này vì y cần một thứ chỉ có người này mới có, đó là cứu mầm sống nhỏ bé của y.

Ăn xong thì tài xế riêng của hắn đã dẫn xe đến gần cổng, hắn giúp y đội nón, miệng đang mỉm cười, có phải y đang cho hắn cơ hội chuộc lỗi không?. Khi y lên xe thì hắn đột nhiên rồ ga rồi dừng lại, khiến y ôm lấy eo hắn, ngực ép sát vào lưng hắn, đúng là Bác cơ hội.
.
.
.
.
Ngụy Hão đang đến trung cư cao cấp, lên thẳng tầng 26, căn hộ này có vẻ lớn hơn các căn còn lại, bước vào cửa đã thấy sự tinh tế của người thiết kế. Người ra đón cô không ai khác chính là Trương Phong hình như lẽo đẽo theo anh là một đứa bé chập chững bước đi, vừa thấy gương mặt cô nó mừng rỡ cười hí cả mắt, có vẻ nó nhỏ con hơn những trẻ cùng tuổi, cơ thể xanh xao, mũi còn luồn cả một sợi ống thở, đúng là quá tội nghiệp. Cô vừa dang đôi tay thì nó chạy ùa vào. Giọng nói của bọn con nít đang tập nói thật đáng yêu.

-"sao chỉ có mình dì dạ, papa đâu, không lẽ papa không cần con nữa. Một tuần rồi baba không đến thăm con"

-"không có đâu. Papa thương con nhất mà, chỉ là dạo này papa rất bận."

-"vậy tuần sau có tới không dì, còn rất nhớ papa?"

Trương Phong lại gần xoa cái đầu tròn của nó, cười hiền hoà nói chuyện bằng giọng điệu ôn nhu, dỗ dành

-"Tiểu Bảo Bảo, đừng buồn nha, papa con đang tìm cách chữa bệnh cho con mà, con thương papa như vậy sẽ không để papa buồn đúng không."

Nghe những lời này của anh thằng bé gật gù của vẻ hiểu lắm, Ngụy Hão tỏ vẻ vui mừng lấy từ trong túi ra một bộ lego đưa cho nó thì nó bật cười thành tiếng mà rối rít cảm ơn, đúng là trẻ con có quà là được.

-"cảm ơn dì Hão"

-"không phải dì mua, mà là papa con mua, chút dì sẽ điện cho papa rồi để con nói cảm ơn nha"

-"dạ, giờ con vô phòng lắp nha."

Vừa nói hết lời, nó đã chạy vọt vào trong, cô ngồi xuống bộ sofa màu nâu, Trương Phong lấy cho cô ly nước, rồi hai người bắt đầu tâm sự

-"anh vừa cho nó uống thuốc, tuần sau sẽ tiếp tục lọc máu"

-"đứa trẻ còn nhỏ như vậy, thật xót xa. Vừa vào đời thì anh trai không thở, nó thì nằm lồng kín ba tháng, thật có đáng thương"

-"chỉ cần thay thận"

-" năm đó ca liền mạng đòi hiến thận cho nó, kết quả lại không phù hợp, nguyên nhà em thử cũng không phù hợp, cuối cùng phải về đây tìm anh ta"

-"dù cũng là cha con ruột mong sẽ thành công"

-"anh xem mặt nó giống anh ta như đúc vậy mà lại nói không phải con mình, nghĩ tới mà tức, đồ xấu xa"

-"anh thấy cậu ta không phải là xấu xa mà là quá ghen tuông, nhưng nhìn đường nào cũng thấy có người đứng su chuyện này, em nghĩ xem, Chiến Chiến là người cẩn thận không thể nào tự nhiên ăn đào để dị ứng, Vương Nhất Bác làm sao biết nhà anh mà tới bắt ghen.

-"anh nói em mới để ý nhưng ca nói sáng chỉ ăn miếng bánh bà Vương nhờ nếm thử chứ không có ăn đào"
.
.
.
.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã đến BJYX, cùng nhau đi vào trong thang máy chủ tịch, bọn nhân viên chỉ biết ngước nhìn sắp lồi cả hai con mắt ra, bàn tán ì xèo. Vừa tới phòng của Nhất Bác đã thấy Thùy An chờ sẵn, ả vừa thấy Ngụy Anh đã nhếch mép định chửi, thì Vương Nhất Bác đưa tay mở cửa để Ngụy Anh vào trước, y vào đưa tay tạm biệt ả như một cách chế nhạo khiến mặt ả thật khó coi.

-"anh Nhất Bác"_ ả nắm lấy cánh tay của hắn tỏ vẻ nũng nịu mà năn nỉ

-"ra ngoài!!!!"

Nhục muốn đội quần luôn. Vương Nhất Bác đóng cửa còn khoá trái lại, y ngồi trên chiếc ghế chủ tịch của hắn mà hắn không một câu oán trách, y nhìn lên bàn làm việc nó có khung ảnh, là bức ảnh khi y và hắn đi Hàn Quốc, ngày hẹn hò đầu tiên của hai người. Hắn tiến tới gần y cuối xuống hôn lên trán y, y vẫn không phản ứng, nhưng tim của y thì đang nháo nhào lên vì y vừa vui lại vừa đau nhớ những ngày cả hai còn hạnh phúc, lại càng nhớ đến lúc hắn vứt bỏ y. Hắn tiếp tục hôn tới cánh mũi cao và thẳng tắp, hai bên má đang đỏ ửng, đột ngột y nắm lấy cà vạt của hắn kéo lại hôn lên môi, hắn cảm nhận được vị ngọt hơn cả mật ong trên đôi môi hồng, hắn không kìm được tay chạm vào cơ thể mẫn cảm của y, đưa lưỡi tiến sâu hơn, đi qua lại trong thành họng, cuốn lưỡi y vào trong bản tình ca của mình, tay không an phận, bóp mạnh vào ngực y qua lớp áo, nụ hồng đã chồi lên, hắn như hút cạn dưỡng khí của y, khi cả hai không thở nổi hắn mới chịu rời khỏi cánh môi của y, sợi chỉ nối liền đầu lưỡi lấp lánh, hắn quăng áo vest y qua một bên rồi tiếp tục ngấu nghiến đôi môi sưng do nụ hôn ban nãy, tay thì gỡ từng nút áo của y, da thịt y mát lạnh, tay hắn nắm vào đầu ti y mà trêu đùa, hắn hạ người xuống ngậm lấy đầu ngực y như hút ra sữa, lưỡi liếm láp, y như bị cơn khoái cảm đưa lên cao, tiếng rên cứ phát ra, vang vào tai hắn, nụ hoa bên kia cũng không được tha hắn dùng tay xoa bóp lâu lâu thì kéo ti y, khiến y không thể ngừng những tiếng dâm mị, hắn đưa tay gỡ nút quần tây của y, chiếc quần lót đang khó khăn bọt lại dị vật căng cứng bên trong. Hắn không còn kiềm chế được cơn khát tình mà cởi sạch đồ của bản thân, tiếp tục tuốt lộng cho y, nhưng ngón tay xoa xoa túi trứng dưới phần trụ dương

-"Nhất ... Bác.... Tôi... Khó chịu, khó chịu quá...."

Y nghe thấy thì càng tăng động, hắn dùng móng tay chạm vào khe hở trên dương vật, y ưỡn eo, hông cũng nhấp lên , hắn biết y sắp chịu không nổi nên ngậm hẳn vào miệng dùng lưỡi điêu luyện phun ra, nuốt vào

-"Aaaa.....aaaa...."

Y hét lên rồi ra toàn bộ sữa đục vào miệng hắn, y ngồi thẳng dị hôn hắn trao đổi phần tinh dịch tanh nóng trong miệng hắn, tay còn chạm lên con quái vật đang cứng cáp khó chịu nổi đầy gân xanh, ve vãn nó, tay hắn đúng là hư, không yên phận chạm vào hoa huyệt hé mở chảy nước, hắn đưa một ngón tay vào nhưng đã bị bóp chặt, vách thịt co bóp tay hắn, hắn đút thêm một ngón, nó càng co bóp dữ dội

-"em vào đi.... Khó chịu quá...."

Lệnh của y như đang bỏ thêm củi khô vào lửa dục đang cháy phừng phừng của hắn, hắn đưa tới truớc miệng huyệt nhấn nhấn chậm chạp như đang chào hỏi bạn tình lâu ngày không gặp

-"khoang,..... Đeo bao vào đi"

Lời nói này của y làm hắn hụt hẫng, nhưng hắn cũng hiểu ,y đang sợ hãi diễn cảnh năm xưa sẽ tiếp dẫn. Hắn chỉ cuối xuống hôn lên đôi môi đã bị hắn làm to lên. Lấy từ trong ví ra cái bao đeo vào tiểu Bác, một người hay ra ngoài hái hoa thì làm gì không có sẵn thứ này, lửa dục của y cũng đang thiêu đốt da thịt y, từng mãng đỏ do Nhất Bác gây ra cũng hiện rõ. Đeo vào y tiếp tục đưa dị vật cương cứng đến trước miệng nguyệt đưa vào trong, nó khít đến mức hắn ngữa cổ về sau mà rên trầm lên thành tiếng, y thì không thể yên nữa rồi, tư thế mặt đối mặt với hắn, hông nâng cao hơn một tí như mời gọi hắn đưa sâu hơn nữa.

-"....aaaa....sâu quá....."

Hắn bắt đầu ra vào, thanh âm của tình dục vang lên kết hợp tiếng thở dốc rên rỉ của cả hai khiến cho ai đi ngang phòng cũng nghe thấy nhưng ai dám nói gì, ả Thùy An thì tức tối, cướp chồng của người ta mà còn nghĩ mình là chủ nhà thì toi rồi.
Các khe hở bao quanh hoa cúc cũng nở ra hết, cũng phải cái ấy của Vương Nhất Bác đúng là hàng khủng mà, mông đặt lên mông căng tròn của y mà hé môi đắc ý, Chiến Chiến hông nhích lên cao, hắn liền bế y lên người, rồi ngồi xuống ghế ôm chặt y, hai người dính sát lại, tay hắn nắm lấy vật đã có dấu hiệu "đứng dậy" của y đưa lên đẩy xuống

-"hự ...á.......á....hứ...."

Hai nơi nhạy cảm điều bị hắn chế ngự rồi, mắt y bám lên lớp sương nước, tiếng óc ách của dâm thủy. Hắn vẫn liên tục ra vào cửa động của y khiến hai chân y không còn chút sức lực mà mềm nhũng ra, y chỉ còn biết hóp từng hơi thở, bụng y cũng hít vào khiến nơi đó càng chặt chẽ, hắn càng thích thú

-"anh... Lại...lại sắp ra rồi .... Chậm thôi...."

Hắn bóp chặt cự vật của y khiến nước mắt từ bức bách rơi ra, hắn đưa lưỡi liếm sạch, hắn thì thầm vào tay y

-"cùng ra đi"

Hắn bắt đầu đánh nước rút, ra vào vội vàng, khiến y chỉ còn nước ôm cổ hắn phát ra những tiếng dâm mĩ

-"á. ....lão....công....."

Tiếng gọi của y khiến đầu óc của hắn giờ chỉ còn hình ảnh y, vừa khiêu gợi vừa dâm đãng. Hắn đưa tay rời khỏi cột trụ của y, y vừa được thả ra đã bắn toàn bộ dính vào bụng của cả hai, hắn được giải tỏ, tuôn trào..... vào vạch ruột, bên trong nóng rang, y gục hẳn lên người hắn, cự vật vẫn cắm vào trong

-"chỉ có anh mới thoả mãn được tôi"

Y nghe thấy nhưng đã không còn sức trả lời, lâu quá y không quan hệ nên đã kiệt sức tới mức uể oải cả người, nhưng cảm giác vẫn chưa đủ, hắn bế y lên, cửa huyệt sau cơn cuồng dâm của hắn vẫn chưa khép lại hẳn, Nhất Bác bế anh vào toilet định giúp anh tẩy rửa, nhưng ở đây cả hai vẫn diễn ra cảnh kịch liệt ban nãy.


(Đọc chùa là tôi kí đầu online đó😘😘😘😘😘)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net