5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rốt cuộc thì tôi phải dùng hạ sách một khóc hai nháo, thiếu mỗi ba thắt cổ thì mới có thể ép Minh Niên ở nhà, đồng thời không được gi.ết hại ai. Nếu hắn không từng nói mình là Mộc tinh, chắc tôi còn tưởng hắn cầm tinh con đỉa chứ chẳng phải khúc gỗ nữa. Tôi đi học chứ có đi lính đâu mà hắn cứ giương con mắt oán phụ ra như thế? Giằng co trước cửa nhà một hồi, đến khi mấy bà hàng xóm ngửi thấy mùi liền hô nhau ra hóng biến, hắn mới chịu để tôi đi.

Nhưng trước khi vào nhà hắn cũng phải tranh thủ khoác ngay cái áo choàng lên người tôi. Lúc này sắp muộn học rồi nên tôi lười đôi co, mặc kệ hắn thích làm gì thì làm. Trong lúc Minh Niên còn đang bịn rịn như thể sắp xuất khẩu thành 476 câu Chinh phụ ngâm, tôi rít ga phóng mất dạng.

Đường Hà Nội tắc nghịt nên tôi không có cơ hội để ý cái áo choàng cổ phong ấy đang thu hút ánh nhìn của người đi đường đến thế nào. Nhưng khi bắt đầu đến nhà xe trường, nhác thấy bao nhiêu con mắt đổ dồn vào mình, tôi mới ngại ngùng nhảy xuống bật cốp toan cởi ra.

Nhưng không thể. Dù đã cố vặn vẹo uốn éo bao nhiêu lần, tôi cũng không rút nổi cánh tay mình ra khỏi chiếc áo. Cứ mỗi lần tôi rút mạnh ra, vạt áo trắng được thêu tay tinh xảo lại sáng lên một hồi, rồi càng lúc càng dính chặt hơn vào lưng.

Ôi mẹ cha cái thằng yêu quái này…

Hắn còn niệm chú lên áo rồi mới khoác cho tôi! Hắn có chấp niệm với cái chân váy của tôi đến thế cơ à?

...

Tôi thắt tạm cái đai áo vào cho đỡ lòa xòa, tỉnh bơ sải bước vào sảnh. Vốn là kẻ chưa từng nổi bật gì từ ngoại hình đến thành tích, lần đầu tiên tôi được đón nhận hàng trăm ánh mắt dõi theo như thể mình là hội Plastics trong Mean girls. Nếu các nam nữ sinh nhìn Regina George bằng ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn ghen tỵ, thì đám sinh viên trường A lại ném về phía tôi cái nhìn đầy thương cảm. Tôi mặt lạnh giả ngầu đi thẳng về lớp học, nhưng trong đầu thầm nghĩ nếu có nắm lá ngón trong tay, tôi sẽ ăn cho chết ngay chứ sống làm gì cho thêm nhục.

Tiết đầu tiên của học kỳ mới đã gặp phải Mô hình toán, nên tôi rất biết thân biết phận ngồi bàn cuối cùng. Từng được tiếp xúc ở kỳ trước nên tôi có ác cảm cực kỳ nặng với môn này. Đôi lúc tôi không hiểu nổi  trời sinh tôi sao còn sinh Mô hình toán, mà đã đẻ ra cả hai sao lại còn nỡ để chúng tôi gặp nhau? Tôi tự nhận hồi cấp 3 mình học toán cũng không đến nỗi nào nhưng không hiểu sao lên đại học lại như người mất gốc. Đôi lúc tôi nhìn chữ trong giáo trình mà tự thấy hoài nghi về khả năng đọc hiểu tiếng Việt của mình.

Vậy nên trong suốt hai tiết học ấy, tôi chỉ biết trông trời ngắm mây, rồi thi thoảng quan sát những ánh mắt thất thần và nụ cười ngờ nghệch của bọn cùng lớp. Chán chê, tôi lại nhảy qua nghịch cái ốp điện thoại, rồi chìm trong vô vàn suy nghĩ vẩn vơ: Sao mình lại phải ngồi đây nhỉ? Chắc tại thấy số phòng ghi trong thời khóa biểu nên mình vào ngồi. Mà sao mình lại phải học cái môn của khỉ này nhỉ? À đấy, không học thì không ra được trường, thôi thì đành cố mà nghe. Nhưng nghe thì cũng chẳng hiểu gì. Chán quá. Biết thế không chọn Kinh tế. Biết thế không chọn trường A. Ơ nhưng mà các trường khác cũng có Mô hình toán đúng không nhỉ? Thôi trường A cũng được, còn hơn là cái trường nào đấy 6 năm mà không cho sinh viên ra khỏi trường. Ơ cái cục tẩy này hay thế tẩy xong là thằng người tẩy này nó thành đầu hói này? Nhưng mà trường A thi cực quá lại còn lắm cam biết thế xưa chọn trường B. Thôi thôi làm gì còn biết thế với cả không biết thế giờ một là học hai là thi lại. Mà eo ơi lại phải ôn thi Trung học phổ thông quốc gia một lần nữa á rồi lại đạo hàm tích phân với người đàn bà làng chài mặt rỗ xong rồi lại còn chị em Lan và Yên hay cái gì Lan và Điệp hay Liên và An ấy nhỉ ôi mẹ ơi khổ quá thôi thì học Mô hình toán cũng được…

“Mày làm cái gì mà mặt cứ đần ra thế?”

Tiếng thì thầm đằng trên khiến đầu óc tôi quay lại đất liền. Chẳng cần nhìn lên tôi cũng biết là ai. Hắn nghiêng người xuống bàn tôi, tay gõ gõ lên điện thoại ra hiệu đọc đi. Tôi mở mạng lên, liền thấy một tin nhắn mới gửi đến.

"Trà chanh không? Hai thằng kia đi trước rồi.”

Lạ quá, nay hắn còn rủ tôi trốn học cơ?

Tôi gật đầu cười mím chi. Tiết học còn 30 phút nữa. Nhưng chúng tôi đã không chịu được liền canh thời gian lần lượt xin phép ra ngoài.

...

Thằng Hải xồm gà gật bên điếu thuốc lào, chốc lại rít một hơi, đôi mắt cá chết lim dim chút đỉnh. Thằng Tuấn cóc thấy thế liền vỗ đốp vào lưng nó, mồm lèm bèm. "Đưa tao, con chó ăn mảnh."

"Đéo thích, ra xin u điếu khác đi. Mày thích chung nước bọt với tao thế cơ à?"

Tôi chau mày, thầm nghĩ đúng là đám phàm phu tục tử.

Tuấn cóc hất hàm về phía gã trai ngồi cạnh tôi. "Hút không? Tao lấy cả cho."

Hắn chỉ cười trừ, tay chăm chăm cốc sữa chua đánh đá. "Thôi khỏi. Các bạn cứ tự nhiên."

Tôi quay sang hắn, gật gù khen giỏi. Đúng là anh em chí cốt. Ở cái độ tuổi ẩm ương này, mồm thằng nào cũng có thể tỏa khói như bát nhang được, duy chỉ có hắn là tôi tin chắc sẽ không bao giờ động vào tệ nạn gì.

Vũ Anh Dương, người sáng như tên, là bạn với tôi từ thuở tấm bé. Chính hắn là kẻ hồi xưa đầu têu gọi tôi cái tên Bạch Cốt Tinh và bị tôi đấm cho chảy máu mũi. Từ đó hắn đâm thù, cứ gặp tôi ở đâu là bắt đầu gây sự. Ban đầu chúng tôi ghét nhau như chó với mèo, đánh nhau qua lại mấy năm rồi thân thiết lúc nào không hay. Mà kể ra hắn cũng bám tôi như âm hồn bất tán, từ cấp một, hai, ba, đến tận khi lên đại học rồi cũng chẳng thoát nổi cái bản mặt nhau.

Bấy giờ hắn vẫn đang đủng đỉnh ăn cốc sữa chua đánh đá, đôi mắt hững hờ nhìn về xa xăm. Tôi không đoán nổi trong cái đầu dị hợm của hắn lúc này đang nghĩ điều gì.

"Bọn nó, rồi cũng sẽ sớm chết mà thôi."

Hắn buông một câu xanh rờn khiến tôi dựng cả tóc gáy. Tôi đang thắc mắc liệu hắn có yếu bóng vía dễ bị vong nhập như mình không, thì Vũ Anh Dương lại quay sang phía tôi, cười cười.

"Tránh luôn khói thuốc ra nhé, không tốt đâu."

Mặt tôi ngơ ngác thêm ba phần nữa.

"Hàm lượng nicotin trong thuốc lào cao hơn thuốc lá đến 3% cơ mà. Nicotin và cacbon oxit trong khói thuốc tích tụ làm hẹp động mạch khiến tăng nguy cơ nhồi máu cơ tim với ung thư vòm, phổi, đại tràng đấy. Chưa kể khi cháy nó còn tạo ra chất độc như benzopyren, poloni và phóng xạ hạt alpha nữa.”

Hắn xổ một tràng còn tôi thì chẳng hiểu gì. Lần nào cũng thế. Nhiều lúc tôi cũng chẳng hiểu sao hắn không học một ngành nào đó ở Bách khoa hay Khoa học tự nhiên mà lại đâm đầu vào Kinh tế với tôi nữa. Tuy nhiên đã quá quen thuộc với gã trai có đầu óc bất thường này, tôi chỉ biết lảng sang chủ đề khác.

"Nay không đi tập bóng rổ nữa à?"

"Lười quá, nên tao xin anh trưởng ban nghỉ rồi."

“Lần này lý do là gì?”

“Ừm… Đưa chị đi đẻ?”

"Chị mày đẻ lần thứ mấy trong năm rồi? Mày nghĩ chắc ông ấy sẽ tin?"

"Lão cũng đâu biết tao có bao nhiêu chị?"

Hắn nhếch miệng, xúc thêm một miếng đá bào. Tên này không những bị khùng mà còn vô sỉ nữa.

“Thế còn mày? Cái gì đây? Chơi với nhau lâu vậy rồi tao không biết mày thích cosplay đấy?”

Thằng Hải xồm chêm lời. “Đã cosplay còn chọn size to để nó quét đất lê thê thế, mày không biết tự lượng sức mình à? Không sợ đang đi tự vấp phải chân mình hả?

Ơ cái thằng này nó còn gián tiếp chê tôi lùn nữa?

Tôi lườm chúng nó. "Đừng chạm vào nỗi đau của tao, đang không cởi được đây!"

“Thích thì cởi chứ sợ gì?" Tuấn cóc huých tôi, cười dê. "Hay bên trong mày không mặc gì nên ngại?”

“Thằng ranh con này…”

Tôi không thể kể bất cứ chuyện gì về việc bị vong theo hay sự xuất hiện của Minh Niên với chúng nó, nên chỉ biết đánh bốp vào lưng hắn. Tuấn cóc lập tức đánh giả lại. “Đau! Mày làm sao thế, trêu có tí mà…”

“Này thì trêu vô duyên. Cần tao phanh ra không hả con chó này…”

Thằng Hải xồm ngồi bên vỗ tay cổ vũ, thậm chí còn lôi giấy ra đếm tôi với thằng Tuấn đánh nhau mấy cái để tí làm nhẹ con đề. Rồi cứ thế chúng tôi chửi lộn hết cả buổi sáng, đợi đến lúc chuông hết giờ réo lên, hai thằng kia cũng bớt phê pha rồi liền kéo nhau dạo một vòng trường kiếm gì đó để ăn.

Đột nhiên Vũ Anh Dương đứng lại, ghé vào một hàng hoa đầu chợ.

"Thằng chết mẹ này, đói vãi rồi, còn lề mề cái gì nữ..."

Thằng Tuấn cóc sốt ruột to mồm, nhưng chưa hết câu đã bị thằng Hải xồm chặn họng.

"Im lặng, thằng ngu."

Tôi cũng giật mình nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của hắn, nhớ ra điều gì đó rồi chợt thở dài.

Nhanh quá, chưa gì đã hai năm rồi...

Bảo sao thấy Vũ Anh Dương trầm tính hơn mọi ngày. Sao tôi lại không đủ tinh ý để nhận ra hôm nay đã đến ngày giỗ của cô gái ấy?

Cũng vào một buổi sáng đầy nắng như này, mối tình đầu của Vũ Anh Dương bị tai nạn giao thông ngay trước mặt hắn. Trước khi hắn kịp làm gì, máu đỏ đã túa ra, hòa cùng màu tóc, lan rộng, nhuốm thẫm mặt đường.

Khi ấy nếu không có tôi bên cạnh, không biết hắn có thể trụ vững kiểu gì nữa.

Điều này đã dần trở thành bóng ma trong lòng hắn. Từ đó hắn không dám thích thêm một ai. Dù đến tận giờ hắn cũng đã lấy lại được vẻ cà phất cà phơ thường ngày, nhưng chúng tôi đều biết, đằng sau bóng lưng kia không giấu nổi nét đau buồn phảng phất.

Đợi hắn quay lại, tôi không khỏi thở dài, vỗ đầu hắn an ủi. Hồi bé tôi vẫn làm thế mỗi khi hắn có chuyện buồn, đến khi lớn rồi vẫn giữ thói quen này, không bỏ được.

Nhưng đột nhiên mắt hắn mở to, giật mình lùi vội lại, để mặc cho tay tôi bỏ lửng giữa không trung.

Cảm xúc từ thương cảm đi đến thẹn vì quê độ, tôi siết chặt tay thành nắm đấm, trừng mắt lên nhìn tên kia. Đánh nhau từ thuở cởi truồng tắm mưa thì không ngại, đột nhiên hắn dở chứng ngượng ngùng cái gì?

"Sao vậy?" Tôi bất mãn hỏi.

Gương mặt hắn cũng lộ rõ vẻ ngạc nhiên như không hiểu hành động của mình.

"Đừng đánh..." Hắn phải vội phân bua. "Tao không rõ nữa. Chỉ là trong chốc lát, tao có linh cảm rằng nếu không tránh mày, người tao sẽ bị cắt ra làm đôi..."

Nghe đến đây thì lông mày tôi dần cau lại.

Thu lại nắm đấm, tôi không nói gì nữa, hùng hổ bỏ đi. Đám thằng Hải thằng Tuấn cũng biết ý vội chạy theo tôi, bỏ mặc hắn ôm hoa đứng đấy...

Nắng chiếu qua kẽ tóc hắn, thoáng buồn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net