[Bách hợp] Dẫn dụ ngươi, còn không phải là dễ như trở bàn tay! (Chương 16)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dẫn dụ ngươi, còn không phải là dễ như trở bàn tay!

Tác Giả: Mộc Dục Nhất Lê

Thể loại: Cung đình, câu dẫn, HE, võ hiệp

Tình Trạng : 91 Chương Hoàn

Editor: 

Yu mỗ

Tiến độ: sẽ cố gắng mỗi ngày 1 chương!

Nàng là nữ sinh của Hoàng đế.

Nàng là thần bí cung chủ cao thâm khó lường trong chốn giang hồ.

Truyền thuyết lúc nàng mới ra đời, tất cả hoa đào trên thế gian trong một đêm tranh nhau nở ra.

Mà nàng vừa sinh ra nơi cổ đã có ấn kí hoa đào

Không có ai biết nàng là người nào.

Mà nàng gọi chính mình là: Hoa Đào Chi

oOo

Nàng là Tể tướng chi nữ, trên người tụ tập tôn quý ân sủng.

Nàng có tiên tư trác tuyệt, dung mạo khuynh quốc khuynh thành.

Nàng ôn uyển tuyển tú, đẹp đến không thực nhân gian lửa khói, lại ở thời gian sai thất gả vào Vương phủ.

Tên của nàng gọi: Hạ Yến.

oOo

Gả cho phong lưu Cửu vương gia làm tiểu thiếp, đêm tân hôn nhưng hoa lệ xoay người câu dẫn Vương phi danh chánh ngôn thuận.

Xem yêu nghiệt tiểu thiếp như thế nào triển hiện hấp dẫn lâm ly tẫn trí, câu được Vương phi thần hồn điên đảo như si như say?

Trăng treo lơ lửng giữa bầu trời đêm, ánh trăng thuần tịnh nhàng nhạt chiếu rọi lên mái ngói hoàng cung nguy nga tráng lệ . Một thân bạch y phi người , đứng trên hoàng thành cao cao. Cơn gió nhè nhẹ lướt qua, mái tóc đen kia như dày vương trong gió, tay cầm sáo ngọc , đầu ngón tay nàng hơi hơi phiếm bạch.

" Phụ thân,14 năm, hiện giờ ngài đã hùng bá triều đình, quyền khuynh thiên hạ, tối nay người cùng ta , phụ thân con tương nhận, chính là cảnh tượng cảm thiên động địa đến thế nào? A, người lại kinh ngạc trước sự tồn tại của ta sao?"

Khóe miệng thản nhiên nhết nhẹ hình vòng cung, mi mắt uyển chuyển, vân ảnh lưu động, Hoa Đào Chi như quỷ mị chợt biến mất giữa hoàng thành, ngoài thạch bản trong trẻo nhưng lạnh lùng, còn lưu thấm tí hương hoa trên người nàng.

Thâm cung, tầng trên, cửa Ngự thư phòng, Thiệu Hòa đế giúp đỡ ngạch chính chuyên tâm phê duyệt những tấu chương kia mệt lữ cả ngày, thế nhưng đã sắp nửa đêm canh ba, không biết vì sao Thiệu Hòa hoàng đế đêm nay ngủ ý toàn vô (mất ngủ) , cho phi tử lui về thị tẩm, riêng mình chậm rãi đạc bước đến ngự thư phòng, ngồi xuống đó đã mấy thì thần. Đột nhiên, Thiệu Hòa cảm thấy được cả người khí lực toàn vô, trên trán trên lưng nhè nhẹ toát mồ hôi lạnh, nội lực tích tụ mấy chục năm cư nhiên như một làn khói nhẹ không còn nắm giữ được.

" Không tốt" Thiệu Hòa bất an

Là ai có thể dùng thủ đoạn khiến chính mình không hề phát hiện trúng độc, có thể lướt qua trùng điệp thị vệ canh giữ tường thành, là ai có thể đạt đến trình độ võ công như thế? Thiệu Hòa yết hầu bỗng nhiên rất khát, một làn hương mùi hoa đào thơm ngát tiến vào chóp mũi, không chút phòng vệ, Thiệu Hòa trầm ổn bình tĩnh lên tiếng:" Ngươi là thần thánh phương nào, lại có thể xông thẳng vào hoàng cung không một vết tích?" Bình khí lắng nghe động tĩnh trong bóng đêm, tình cảnh thế này không biết là hung là cát, xiết chặt nắm tay lộ cả gân xanh, nội lực mất đi càng làm cho Thiệu Hòa tâm lương thấu triệt. (thông suốt hơn)

" Phụ thân..." 

Trong bóng đêm hồi vang lên thanh âm trong suốt dịu dàng, khiến Thiệu Hòa lo sợ, hai mắt nhìn bốn phía tối đen, lại không thể nhận ra phương hướng thanh âm kia , cất giọng hỏi," Sao.. là ai?" 

Thanh thúy tiếng bước chân tự phía trước vang lên, ấn nhập mi mắt chính là y phục lâm la bạch đoạn (đồ bằng vải thưa trên rừng rú!), một nữ tử yểu điệu thướt tha tiến tới. Ba ngàn thanh ti (tóc đen) như tơ rũ trên vai, đôi hàng mi liễu cong vút tựa nguyệt nha, lại điểm thêm phía trên cặp mày lãnh đạm, mà tú mĩ; một đôi mắt đen lay láy xinh chưa từng thấy, khóe mắt hơi hơi hướng lên, lúc cười rộ lên hẳn tựa như hắc dạ bàn mị hoặc; bóng của hàng mi dày rọi xuống càng khiến khuôn mặt tăng thêm thần bí sắc thái không lời nào tả xiết ; chiếc mũi cao ngất không làm mất đi tú khí, đem khuôn mặt đẹp đẽ ấy chia đôi, khiến diện mạo phá lệ phú tuyến điều cảm; hé ra cái miệng anh đào nhỏ nhắn nhan sắc hồng nhuận, hấp dẫn phảng phất không một tiếng động . Ngũ quan tốt đẹp đến gò má cùng diện mạo hoàn mỹ sắc sảo. Thanh lệ tú nhã, ánh mắt trung hàn ý bức người, thần sắc gian cũng lạnh như băng đạm mạc.

Thiệu Hòa kinh hãi, lờ mờ nhận ra nữ tử trước mặt cùng dung mạo trong trí nhớ có phần giống nhau, chậm rãi nhớ lại hiện lên trong đầu, mi nhãn của nàng, thần thái, cử chỉ, dáng người... Chẳng lẽ.. Chẳng lẽ...

" Phụ thân, không nhớ rõ Hoa Đào Chi yêu?" Hoa Đào Chi tao nhã điềm tĩnh cười.

" Ngươi.. Ngươi.. Ngươi là.... Yên Nhi chính là Yên Nhi..." 

Thiệu Hòa nghẹn ngào không thành lời, bất chợt phát hiện phía sau tai trái của nữ tử trước mặt có một đóa hoa đào kiều diễm ướt át hàm bao đãi phóng (bày ra trước mắt) .14 năm trước cùng nữ tử kia gặp nhau, quen biết rồi yêu nhau điển tích cùng không thể thực hiện hứa hẹn giống như mãnh liệt ba đào dũng mãnh vào trong óc.

Nước mắt đã không thể tự chủ mà trào ra, đúng vậy, hắn như thế nào có thể quên14 năm trước kia, tại Đào Lâm một đêm, lại như thế nào có thể quên tuổi trẻ khí thịnh, chính mình đã thề non hẹn biển.

" Ngươi ngươi ngươi là hài tử của trẫm…” 

Thiệu Hòa cả người cả kinh , thân người đồ sộ run rẩy hướng Hoa Đào Chi " Hoa Đào Chi... mẫu thân ngươi...."

Hoa Đào Chi không di động nửa bước, vẫn thản nhiên tươi cười, nhưng thanh âm không có độ ấm," Mẫu thân năm năm trước đã quy tiên."

Thiệu Hòa nháy mắt choáng váng hoa mắt, trong lòng một nỗi áy náy vô cũng trổi dậy, đồng thời cũng tan rả cả một tia khí lực cuối cùng, cả người vô lực ngã vào bức tượng gỗ điêu khắc long đại y thượng.

" Đào.. Đào Nhi.. Phụ hoàng thẹn với mẫu thân ngươi a..." 

Thiệu Hòa đã muốn quên đi chính mình là một quân vương cao cao tại thượng lãnh khốc quyết tuyệt , giờ phút này chỉ có một người phụ thân bi thống muốn chết, chỉ có một người trượng phu mất đi thê tử tuyệt vọng bất lực. Hoa Đào Chi đối với nam nhân này cũng không có chút ấn tượng , không có cảm tình. Đối nàng mà nói, trong quá khứ 10 năm trước, làm bạn chính mình chỉ có mẫu thân cùng sư phụ, phụ thân đối với nàng là một người không thể tưởng tượng, chính mình cũng không cầu có thể có được phụ thân yêu thương. Phụ thân, đối với nàng chẳng qua là cái tên xa lạ mà lại tàn nhẫn thôi.

" Lúc mẫu thân lâm chung, nói với Hoa Đào Chi,Lúc ta vừa tròn 14 tuổi, vào đêm trăng tròn ta phải vào kinh cùng phụ tương nhận." 

Đúng vậy, lúc trước khi nang 9 tuổi Hoa Đào Chi cũng không biết của nàng phụ thân chính là nắm giữ cả thiên hạ thiên chi kiêu tử. Chính là nam nhân tàn nhẫn tuyệt quyết nắm giữ quyền lợi cao nhất, cư nhiên từ bỏ mẫu tử nàng, không nghe không hỏi đã 10 năm, một khắc kia, nàng đối nam nhân bang cho nàng một nửa sinh mệnh kia, toàn bộ cảm tình đã chết , không hề tưởng niệm, không hề ảo tưởng, không hề nửa đêm bừng tỉnh mộng thấy phụ thân.

" Đào Nhi... Con của ta.. Khổ thân cho con.. Con có thể nào ở lại bên người phụ hoàng.. Từ nay về sau để cho phụ hoàng hảo hảo bồi thường cho con.." Thiệu Hòa chan chứa một loại hy vọng tựa hồ thiêu đốt, từ nay về sau đảm bảo không thể ủy khuất nàng chút nào nữa, Đào Nhi của ta, ngươi hãy giống ta cùng hưởng thụ vinh hoa phú quý cùng địa vị tối cao vô thượng… có được không?" 

“Không cần, ta chính là tuân theo mẫu thân di mệnh. Về sau chúng ta có lẽ cũng sẽ không gặp lại, Hoa Đào Chi kế thừa mẫu thân Thanh Thục Cung", nói xong Hoa Đào Chi theo trong lòng ngực lấy ra cái phong thư màu vàng 

" Phụ thân, khí vừa rồi hít vào chỉ để cho người tạm thời không thể dụng nội lực,chỉ vào canh giờ, phong thư này là mẫu thân lúc gần đi lưu cấp phụ thân, mong rằng phụ thân bảo trọng."

Đem tín phong đặt ở ngự án thượng, một cái nháy mắt đã biến mất ở trong đêm tối.

Mơ hồ khôi phục vài phần khí lực Thiệu Hòa men theo tường đi đến bên cửa sổ, nương theo ánh trăng sáng ngời mở ra phong thư cũ đã ố vàng kia. Đó là một xấp nhật kí, bút tích đã nhiễm bụi nhiều năm tuy đã hao mòn nhưng lại đăc biệt rõ ràng như trước.

" Năm Ất Dần, tháng Dần, ngày Dần, giờ Dần, khắc* Dần, rừng hoa đào bên ngoài Thanh Thục Cung khai phóng (phóng túng) bên nhau, chính là một đêm đó, ta chào đón sinh mệnh trọng yếu thứ hai đối với ta. Hài nhi chúng ta bị ngã xuống đất không những không khóc mà còn cười, phía sau tai trái lệch về phía cổ 3 phân có một ấn kí hình hoa đào đỏ bừng, ta quyết định tứ danh cho nàng là Hoa Đào Chi..."

" Thiệu Khanh, Đào Nhi sáu tháng tuổi đã biết nói, một tuổi biết đi, ba tuổi đã có thể chỉ cần gặp qua là không quên, năm tuổi đọc thành thục sử sách binh pháp cùng võ công bí tịch các phái,chín tuổi nội lực nàng đã vượt qua cả ta. Thiệu Khanh, nếu chàng ở bên, nhất định sẽ kiêu ngạo vui mừng, nữ nhân chúng ta tuyệt không phải phàm nhân bình thường, máu đang chảy trong người nàng chính là thiên chi di mạch, là long huyết truyền thừa.." 

(Máu rồng áh nghe chưa!!!  ) 

"... Thiệu Khanh, ta sợ là vận số đã gần, gần đây ta thường nhớ về chín năm trước, ta và chàng ở cùng một chỗ. Ta biết chàng có nỗi khổ riêng, nhiều năm như vậy, ta cùng Đào Nhi chỉ có thể chờ từng năm, nhờ hoàng bảng mỗi năm mới biết được tin tức của chàng. Chàng nạp phi tử nào, đả bại man khấu biên quan nào, chiến tích chàng lập được nhiều thế nào.. Đều là ta hàng năm chờ mong tin tức. Thiệu Khanh, những năm còn sống, ta sợ là không thể cùng chàng chăm sóc lẫn nhau.. Hoàn hảo ta còn có Đào Nhi, nàng là nguồn kéo dài sinh mệnh của ta, Khanh lang nếu có thể hãy thân cận, nhận lại Đào Nhi, nhất định không được tái tổn thương lòng nàng.."

Thiệu Hòa đế dọc theo cạnh cửa sổ, quỳ xuống đất khóc thành tiếng, Đào Nhi, trẫm thẹn với mẫu tử các ngươi, trẫm lúc này xin thề trước Nguyệt Thần, những năm còn sống nhất định sẽ làm tất cả để bồi thường mười năm nàng không được cha thương yêu

Đêm xuống, những vì sao sáng lấp lánh như những viên ngọc đính trên bầu trời đêm. Hoa Đào Chi nằm trên giường gỗ hắc đàn* điêu khắc hoa công phu, màn trướng bằng lụa mềm mại đã được rũ xuống, tối nay chỉ sợ lại không ngủ được. Năm năm, nàng rốt cuộc là ai, chúng ta còn có thể gặp lại không?

----------------

Ba năm trước đây, một lần sau giờ Ngọ, Hoa Đào Chi chính là tiến đến Tây Lương Thành một chuyến thẩm tra quan lại mới nhập chức. Trên đường ngang qua một khu rừng rậm, phát hiện sâu trong mảng rừng sâu ấy một bến đỗ bên hồ thật tĩnh lặng , chính là theo gió mà đi, Hoa Đào Chi thấy hồ phân bố bên dưới một vách núi thẳng đứng cao chót vót, bộc theo vách núi hiểm trở, nước lướt qua những tản đá ngầm rồi trút xuống dưới . Dưới cái nóng thiêu đốt của mặt trời Hoa Đào Chi sa sút, liền bước nhẹ nhàng bên hồ, dùng nước hồ trong vắt tát lên mặt trong nháy mắt liền cảm thấy thanh mát, nhiệt nóng liền được giải. Hoa Đào Chi tuần tra xuống chung quanh, trừ bỏ vách núi dựng đứng cùng đại thụ che trời, chỉ còn lại có cây cối tươi tốt cùng mơ hồ thấy được chim thú. Khí trời nóng như thế này hẳn là không có người ở đây du ngoạn, năm trừ ba là hai, đem trên người y phục cởi bỏ hết, quay vòng, thả người ,khiến hồ gơn sóng.

" Tiểu thư, đừng hướng phía sâu trong đó, lát nữa lạc đường sẽ không hay lắm.. A!!! Đó là cái gì??"

Tú Nhi thét chói tai một tiếng sợ tới mức thất hồn ngã hẳn trên cỏ.

" Chẳng qua là một con khỉ thôi, phía trước như có cái gì sáng lên kia, Tú Nhi chúng ta qua đó xem thử, em yên tâm, ta nhớ đường, sẽ không đi lạc"

Nói chuyện, nữ tử kiểu như thu nguyệt, diệu như xuân hoa, thành nhiên mạo nếu thiên tiên, diện tái phù dung; nguyệt mi tinh nhãn, sở sở động lòng người. Nàng này người nhà họ Hạ danh Yến,13 tuổi, là ái nữ của đương kim Tể tướng, là do chính phu nhân sinh ra. Tể tướng cực kỳ sủng ái, chỉ vì tính của nàng giống cực kỳ mẫu thân của nàng, điềm tĩnh thanh lịch, dịu dàng nhàn thục. Mà ngoại mạo lại di truyền hắn cùng phu nhân tất cả ưu điểm, thấp thấp ngẩng đầu, thắng quá thần quang trung lộ châu bình thường làm say lòng người, khinh ti sam, mơ hồ có thể thấy cánh tay tuyết trắng . Trâm cài được làm từ gỗ đàn hương ,đính thêm một viên hồn viên trân châu, hàng lông mày được chảy sơ, đôi môi hồng phấn được điểm nhẹ trông lại thêm phần sắc sảo , phản phất như một vị tiên tử, vội chạy tới rừng tùng xum xuê xanh tốt, lẫn tránh cái nắng ngày hè… Thần cùng nịch ái, sợ kinh thành nóng bức nên hội đem chưởng thượng minh châu, Hạ Yến , chuyển đi Tây Lương Sơn này để tránh nắng.

" Tiểu thư.. Tiểu thư!! Người từ từ thôi, Tú Nhi a, Tú Nhi rất sợ a~~~"

Đảo mắt, Hạ Yến đã chạy đến nơi cây cối râm rạp tầng tầng lớp lớp không thấy bóng dáng, Tú Nhi khó thở, chính là nháy mắt không còn nhìn thấy tiểu thư, không thấy, nếu lão gia biết, chính mình cả nhà già trẻ đều đừng muốn sống nữa, ô ô ô~ tiểu thư a ~ người từ từ ta a~.

Phía trước cái xuyên thấu qua lá cây tản ra ánh sáng , tột cùng là vật gì? Cây cối che trời thật lớn cành lá triển khai như cánh chim bình thường che cản bán biên thiên, ở có chút ám thụ ấm hạ, cách đó không xa nhiều điểm ánh sáng liền giống như ma chú ở gọi về chính mình. Không tự chủ được bước về phía trước , ý thức cũng cũng biến mất, nghĩ muốn tới gần, tới gần, lại gần một ít..

------------------------

**Khắc: Ngày xưa dùng cái gáo đồng, giữa châm một lỗ để nước dần dần nhỏ xuống, để định thời giờ, gọi là khắc lậu Một ngày đêm ngày xưa chia thành một trăm khắc. Ngày nay, mười lăm phút là một khắc.

**Đàn: Cây đàn, một loại gỗ có mùi thơm, có thể làm hương liệu đốt cho thơm như đàn hương

Chương 3: Hạ Yến

Hoa Đào Chi đang thích chí thư thái bơi trong hồ thấm lạnh, tựa như ngư nhân (người cá) nương theo nước phóng lên, rồi lại dìm người trong nước, khuấy động một làn bọt nước trên mặt hồ

Gần, càng gần.. Cuối cùng chỉ còn cách một tầng lá cây che chắn, đập vào mắt Hạ Yến quả thực chỉ có thể dùng trợn mắt há hốc mồm để hình dung. Một ngọn núi rộng lớn cao ngất, một vách núi chót vót dựng lên sừng sững, một dòng nước tuôn trào bắn thẳng xuống phía dưới, sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ phản xạ ánh sáng mắt trời . Bỗng nhiên, một thân mỹ nhân ngư từ trong nước bắn vọt lên, lượn người trên không , da thịt trắng nõn đến trong suốt vây quanh bởi bọt nước nhỏ li ti , tóc dài mềm mại đen óng không ràng buộc tự do tung bay uống lượn, trong giây phút đã nhanh chóng trở người về trong nước, làn sóng hoa mị văng tung tóe dung hợp cùng ánh sáng ngọc của vầng dương tạo nên chiếc cầu vồng rực rỡ.

" Đẹp quá..." Hạ Yến ngốc trệ nhìn trong nước một dáng người nhỏ xinh , bất giác ca ngợi thành tiếng.

" Ai!" Hoa Đào Chi cảnh giác hét lớn một tiếng, nàng áo não (bực mình) chính mình nhất thời lơi lỏng, ngay cả khi có người đến gần như thế mà chính mình cũng không phát hiện. Xoay người hướng nhìn vào bờ, chỉ thấy một thiếu nữ y phục phấn trang đứng sừng sừng dưới cầu vòng, hơi nước khiến nàng đẹp như bích ngọc, hạo như ngưng chi ( sáng chói), tóc thật dài tùy ý phân tán bên hông, đôi mắt không tránh né nhìn chằm chằm chính mình không dời mắt.

" Ngươi là ai?" Hoa Đào Chi dùng nội lực khơi mào một đạo thủy liêm (tường nước) đem che chắn chính mình, cách không trảo vật (lấy đồ từ xa) đem ngoại bào bạch sắc bên bờ nhanh chóng bọc lại.

" Không…không phải như vậy, ta thực không cố ý.." Hạ Yến bật người xoay người, một trận đỏ ửng lan trên cả hai má, mặt trời chiếu rọi khiến bất chợt choáng váng . Hoa Đào Chi lo lắng khoác ngoại bào, bay về phía trước mặt Hạ Yến, chế trụ cổ tay của nàng. Thật đau, Hạ Yến nâng mắt nhìn nhau, cả hai đều chấn động.

Hoa Đào Chi cảm thấy được thế gian tối tuyệt sắc bất quá là mẫu thân, lại không biết, tiểu nữ tử trước mắt này, mỹ mạo lại không có điểm gì thua kém mẫu thân của mình. Không… Khí chất thuần tịnh, tiêm trần bất nhiễm này tựa hồ càng đẹp hơn vẻ đẹp thẹn thùng nhưng suy nhược kia của mẫu thân. 

Hạ Yến ngơ ngác đích nhìn Hoa Đào Chi đóa hoa đào kiều diễm bất phàm cạnh cổ kia, nữ tử trước mắt này có một đôi mắt đào hoa cân xứng, trong đôi mắt hẹp dài kia là đôi đồng tử đen long lanh như viên hắc trân châu được đính vào.

Quên mất đau đớn trên cổ tay, chính là không tự chủ được, không tự chủ nâng lên tay trái vuốt ve đóa kiều diễm tựa hồ như đang rĩ máu kia. Nữ tử trước mắt này, thật sự là mĩ đắc khiến người ta quên cả phương hướng a.. 

Hoa Đào Chi cùng Hạ Yến đồng thời trong lòng cảm khái lẫn nhau.

" Tiểu thư.. Tiểu thư~~~ người ở đâu a? Tiểu thư... Người đợi Tú Nhi với a..." 

Rừng cây truyền đến tiếng gọi của Tú Nhi , Hạ Yến thần thức nhanh chóng trở về, tay trái bật người rời khỏi chiếc cổ dài tinh tế trắng như tuyết của nữ tử tuyệt sắc trước mắt. Chính mình rốt cuộc ở làm đó cái gì a.. Hạ Yến não.

Hoa Đào Chi bật người buông cổ tay nữ tử mỹ mạo trước mặt ra, cầm lên y phục cách đó không xa, một cái phi thân, đảo mắt, mũi chân khinh điểm mặt hồ biến mất ở phía đối diện. Mang theo thấp khí theo gió thổi qua tai, ấn kí hoa đào trên cần cổ tựa hồ còn giữ độ ấm trên đầu ngón tay nàng.

Nàng là ai......

Hạ Yến xuất thần nhìn phía đối diện, đầu ngón tay mơ hồ còn đau. Chỉ ma xát rất nhẹ ngón giữa cùng ngón vô danh kia, đóa hoa đào kia không giống thủy mặc cũng không giống như thứ thanh, cùng làn da xúc cảm giống nhau. Đầu ngón tay khinh điểm chỗ kia, trong lúc nhất thời sẽ phiếm bạch, sau khi quay người, lại chậm rãi đổi sang màu hồng, hóa thành một đóa hoa đào nở rộ.

Chẳng lẽ là ấn kí sao?

Chương 4: Sinh mạng thứ hai

Hoa Đào Chi khẽ vuốt cổ, ngoại trừ mẫu thân, không một ai khác ôn nhu vuốt ve ta. Ta vừa ra sinh liền đã được mọi người sùng bái, ta là một truyền kỳ, là một công chúa cao xa không thể với tới. Không ai dám nhìn chăm chú vào ta, ở bên người ta chỉ có những tên thuộc hạ thấp mi thuận mắt , chỉ có những người đệ tử khiêm ti cung kính. Chỉ có một người, chỉ mình nàng, không kiêng nể gì không hề cố kị như vậy khiến ta như bắt được ánh mặt trời sáng lạng. Năm năm, chúng ta chung quy vẫn chưa từng gặp lại. Có lẽ trời cao cảm thương ta, tội nghiệp ta sớm mất đi mẫu thân nên đã cho ta cơ hội gặp gỡ nàng.

Mẫu thân thường nói, ta là sinh mệnh thứ hai của người, cả đời người vì ta mà sống. Đúng vậy, mẫu thân làm được. Vì giúp Hoa Đào Chi thuận lợi kế thừa Thanh Thục Cung, dù Hoa Yên Nhiên những năm này bệnh tình nguy kịch, thế nhưng vẫn cầm cự thân mình, đem mấy bang phái trên giang hồ nhất nhất thu nạp vào Thanh Thục Cung. Sau khi Hoa Đào Chi ra đời, Hoa Yên Nhiên lại tâm huyết bồi dưỡng một đám tử sĩ. Đám tử sĩ trực tiếp nghe lệnh Hoa Đào Chi, ngoại trừ Hoa Đào Chi không có bất cứ kẻ có quyền hạ lệnh. Bên cạnh đó, càng chuyên tâm bồi dưỡng bốn nha hoàn thân cận hầu hạ bảo hộ bên người Hoa Đào Chi cầm, kì, thi, họa, văn thao, võ lược, dạng dạng tinh thông.

” Mẫu thân, người vì Đào Nhi bỏ ra cả tuổi trẻ cùng sinh mệnh của mình. Nếu như Đào Nhi gặp sinh mệnh thứ hai của mình, ta có thể có được dũng khí giống người mà bỏ qua tất cả để bảo hộ nàng không? Mẫu thân…”

Hoa Đào Chi nằm trên giường giơ lên năm ngón tay trong bóng tối, giống như vương tay bắt lấy vật gì đó, năm năm trước, người đứng dưới cầu vồng nhìn mình, đôi mắt thấu triệt thuần tịnh, không tỳ vết, chính là sinh mệnh thứ hai của ta sao? Vì cái gì, qua nhiều năm như vậy, ta vẫn trước sau không thể quên được dung nhan của người cùng đầu ngón tay ôn nhu chạm vào?

” Chủ tử, lão gia từ kinh thành đến đây, còn khoảng một khắc nữa là đến cửa cung” Lưu Thủy thanh âm cung kính phía ngoài truyền vào.

Hoa Đào Chi không nói gì, từ sau lần phụ tử tương nhận năm 14 tuổi ấy, chưa từng nghĩ gia phụ cư nhiên cùng kiều trang thương lữ mang theo kì trân dị bảo khắp thế gian, đạp long tuyền sấm, phá trận pháp trực nhập Đào hoa lâm, tiến vào Thanh Thục Cung. Hoa Đào Chi nghe tiếng gió có người tiến đến Thanh Thục Cung , cũng mơ hồ đoán được là ai.

Thiệu Hòa hoàng đế y phục tồi tàn, chật vật đứng trước mắt mình, khiến Hoa Đào Chi khiếp sợ. Bất kể Thanh Thục Cung vị trí bí

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#fall #wind