Chương 11 : Nam chính lên sàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta chưa kịp nói ra, các ngươi cũng không phải không biết, trước kia ta chú ý chỗ nào chứ đâu có chú ý chỗ này đâu!" Độc Cô Thiên Diệp cười mỉa nói.

"Huyễn thú đều có thuộc tính, vậy huyễn lực có thuộc tính hay không?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Cái này làm sao chúng ta biết được! Chúng ta cũng không phải con người." Tiểu Hỏa nói. “Không phải tỷ đang đọc sách ở thư viện sao ? "

"Ừ, để tỷ đi tìm xem." Độc Cô Thiên Diệp nói. Sau đó đi thư viện, dùng 50 học điểm , lên lầu 3 nhìn một vòng cũng không tìm được sách cần thiết.

Sau đó nàng nhớ tới phụ thân đã đưa một số sách cho mình , trước đây vẫn chưa xem qua . Nàng lấy toàn bộ sách này ra, quả nhiên tìm được ở bên trong một quyển sách có liên quan tới vấn đề đó. Bìa sách có bốn chữ to "Du Long Tại Thiên"

Mở sách ra , trang thứ nhất viết đây là huyễn kỹ gia truyền của Độc Cô gia, huyễn lực phải đạt tới Huyễn Vương mới có thể học tập. Sau đó là khúc dạo đầu , giảng giải huyễn lực căn bản không có thuộc tính, nhưng huyễn kỹ lại có thuộc tính. Sau khi học tập huyễn kỹ, nguồn huyễn lực căn cứ huyễn kỹ mà mình học tự động chuyển hóa thành thuộc tính giống như vậy. Có điều tốt nhất giống với thuộc tính của huyễn thú bản mạng. Bản ‘ Du Long Tại Thiên’ này là một quyển huyễn kỹ hệ hỏa.

Độc Cô Thiên Diệp xem xong, nói: "Thuộc tính của Tiểu Hỏa là hỏa và quang, ta có thể học bản huyễn kỹ này. Nhưng như thế thì không học được các huyễn kĩ có thuộc tính khác sao ? Đản Đản có thể vì ta học huyễn kỹ hệ hỏa mà biến thành thuộc tính hỏa hay không?"

Tiểu Hỏa lắc đầu, nói: " Tình huống của Đản Đản ca ca rất đặc biệt, hắn không có nguồn huyễn lực dồi dào như bình thường , bên trong trí nhớ truyền thừa của muội cũng không có về cái này. Nếu tỷ muốn biết thì hỏi Đản Đản ca ca thử xem sao?"

Độc Cô Thiên Diệp nghĩ lại rồi cũng thầm quyết định, cái này vẫn là mình tự hỏi thì tốt hơn . Vì thế nàng đánh thức Đản Đản, nói hắn nghe tình huống này , kết quả đổi lại một cái nhìn xem thường.

"Sao ngươi lại đánh đồng ta với đống rác thải này? !" Đản Đản kiêu ngạo nói, "Ta không những có thể tự động hấp thụ huyễn lực, còn có thể chứa tất cả thuộc tính. Khởi chính là huyễn kỹ cao nhất của ta. Sao ngươi lại ngốc như vậy chứ!!"

Độc Cô Thiên Diệp sờ sờ mũi, xem như không thấy Đản Đản khinh bỉ mình, hỏi: " Vậy là ta tu luyện huyễn kỹ có thuộc tính nào cũng được sao?"

"Chỉ cần ngươi đồng ý, ngươi có thể học huyễn kỹ bất kỳ thuộc tính nào, cũng có thể dùng ý niệm phát ra huyễn kỹ cao nhất.." Đản đản trả lời.

"Ta lặc cái thần* nha! Đản Đản, ngươi rất trâu !" Độc Cô Thiên Diệp hưng phấn nói. Nếu Đản Đản có thể biến hóa được, phỏng chừng nàng sẽ ôm Đản Đản mãnh liệt hôn hai cái.

Thì ra Đản Đản không chỉ có thể tu luyện huyễn lực, mà còn là một kho huyễn kỹ nha! "Hừ hừ, đương nhiên rồi!" Đản đản có chút tự hào nói.

Sau ngày đó, Độc Cô Thiên Diệp cả ngày nhốt mình trong phòng nghiên cứu huyễn kỹ, có đôi khi để bọn Tiểu Hỏa ở bên ngoài trông chừng, còn mình đi vào trong Luyện Yêu Hồ thực tiễn.

Còn về cô, cũng biết chuyện Độc Cô Thiên Diệp đang luyện tập huyễn kĩ, cô thì đang đợi Độc Cô Thiên Diệp tiến đến ngang mình đây , cô ngồi trong phòng chán nản không có chuyện gì làm, hệ thống lên tiếng

"Kí chủ, cô có chán không, nếu có thì cô đi ra ngoài đi " Hệ thống vô hình cười nói

"Chúng ta ra ngoài " Cô nói rồi lập tức đứng lên

Cô lập tức đứng lên đi ra ngoài, không như cô tưởng ra ngoài vào lúc mọi người đang học sẽ rất yên tĩnh, nhưng mà cũng sẽ có lớp học ngoài trời, cô vừa xuất hiện chính là 1 màn ồn ào, xôn xao vì nữ thần xuất hiện trước mặt họ, kể cả giáo viên chủ nhiệm của họ cũng bất ngờ vì hôm nay tiểu quỷ lại đi ra ngoài như vậy , cô thấy vị chủ nhiệm đó thì tiến lại

"Chào chủ nhiệm ạ" Cô cười nói, hiện tại lớp đó đang rất kiềm chế mình trước cô

"Tiểu quỷ này, hôm nay lại đến đây tác quái " Chủ nhiệm cười nói với cô

"Chủ nhiệm nói oan cho ta nha, ta có tác quái đâu, ta đang đi tìm Tử Khanh ca ca a" Cô vờ ủy khuất nói

"Đây đang là giờ học, ngươi tìm hắn làm gì a" Vị chủ nhiệm đó nói

"Ta không cần biết, ta đi đây tạm biệt lão sư " Cô nói rồi biến mất như con gió

Cô vừa đi thì ở dưới lập tức có người hỏi

"Lão sư, Vũ nữ thần không đi học à" 1 học viên hỏi

"Mạc Vũ à, nàng không cần học cũng đủ hơn xa các ngươi, ta nói các ngươi biết cả lớp các ngươi hợp lại vẫn không đánh được Mạc Vũ " Vị lão sư đó nói

"Nữ thần mạnh như vậy sao "

"Nữ thần lợi hại thiệt"

"Thật ngưỡng mộ "

Đó là những lời tán dương cô, lão sư lên tiếng

"Im lặng, tập trung luyện tập đi " Lão sư nói

Cả lớp lấy lại tập trung tiếp tục luyện tập, còn về phần cô thì

"Tử Khanh ca ca " Cô thấy Mạc Tử Khanh chạy lại nói

"Muội đến đây làm gì " Mạc Tử Khanh hỏi

"Muội chán, đến chơi cùng huynh " Cô nói

"Nhưng ca ca đang luyện tập mà, không chơi cùng muội được " Hiện tại thì Mạc Tử Khanh đang trong giờ tập luyện huyễn lực, và đang được nghĩ ngơi nên mới có thể nói chuyện cùng cô, vì Mạc Tử Khanh ngồi ở góc khuất nên không ai chú ý đến sự xuất hiện của cô

"Vậy ca ca cho muội đi Sơn mạch nha " Cô cười tươi nói

"Không được, hay muội đi tìm Thiên Diệp đi, giờ này muội ấy không có tiết học " Mạc Tử Khanh đương nhiên không cho tiểu công chúa Mạc gia đi vào nơi nguy hiểm như vậy được nên mới nói sang nàng, vì chỉ có hai người nên Mạc Tử Khanh không ngại gọi nàng là Thiên Diệp

"Được rồi nếu huynh không rảnh thì thôi vậy, muội đi đây " Cô nói rồi lại biến mất

"Còn bé này " Mạc Tử Khanh lắc đầu

"Tử Khanh đến lượt ngươi rồi" 1 học viên cùng lớp gọi

"Được ta đến ngay " Mạc Tử Khanh đứng lên nói

Cô làm sao đến tìm Thiên Diệp được đây vì nàng đang ở trong luyện yêu hồ tập luyện mà, cô không có việc gì làm nên đã đi đến Sát Thiên Các chơi

Ở chỗ Độc Cô Thiên Diệp

"Rầm", hỏa long do huyễn lực ngưng ra đánh lên tảng đá xa nhất, đánh trúng tảng đá khiến nó dập nát, sau đó tiêu tán trong không khí.

"Tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại! Nhanh như vậy mà có thể phát ra huyễn kỹ ." Tiểu Hỏa ở một bên vỗ tay nhỏ bé nói.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy thì rất vừa lòng, đang định đi xem thành quả, thì nghe thấy Tiểu Ngân truyền âm nói có người đến đây. Nàng nhanh chóng rời khỏi Luyện Yêu Hồ, nghe thấy đối phương đang gõ cửa.

Nàng mở cửa ra, nhìn thấy Tôn Khuê đứng ở ngoài cửa. Nàng đưa Tôn Khuê vào phòng, nói: "Có việc gì vậy ?"

Tôn Khuê nhìn thấy sách của Độc Cô Thiên Diệp đặt trên bàn , sâu kín nói:

"Ngươi nhấc lên một trận gió trong học viện, sau đó núp ở chỗ này, khiến cho chúng ta chịu khổ ."

" Sao vậy?" Độc Cô Thiên Diệp mê mang.

"Các nàng tìm không thấy ngươi, nhưng biết được viện của chúng ta, nên tới tìm chúng ta mở đường cho các nàng! Chúng ta mỗi ngày ứng phó đám sắc nữ này. Ngươi phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho chúng ta!" Tôn Khuê ai oán nói. "Chúng ta muốn ăn cơm do ngươi làm!"

Độc Cô Thiên Diệp cười cười, nói: " Chuyện này thì dễ. Chẳng lẽ ngươi tới là vội tới đây nói chuyện này sao."

"Cái đó không quan trọng. Chủ yếu là hai tuần nay ngươi không đến lớp thanh nhạc, lão sư sai chúng ta buổi học hôm nay nhất định phải kéo ngươi theo. Đây là môn học ngoại khóa, ta đến gọi ngươi cùng đi học.”

Học viện Đế Quốc không chỉ có giáo sư dạy tu luyện, mỗi kì còn có thể có liên quan tới các lớp khác, lớp thanh nhạc là một trong số đó. Độc Cô Thiên Diệp nhớ lại mình vội vàng đọc sách ở thư viện, không đi tới những lớp không có quan hệ với tu luyện, hiện tại bị lão sư bắt được . Lão sư đã có lời mời (thiệt ra là đe dọa), bây giờ nàng đành phải thu thập đơn giản một chút, đi cùng Tôn Khuê đến lớp.

Trong phòng học

Lão sư dạy thanh nhạc vừa đến, đã thấy được Độc Cô Thiên Diệp, lập tức kêu nàng đứng dậy.

"Vì sao không đến học?" Lão sư là một người cao tuổi, nhăn mặt hỏi.

"Đi thư viện ." Độc Cô Thiên Diệp trả lời.

" Chẳng lẽ đi thư viện thì không đến học hả?" Lão sư hỏi lại.

"Ta cảm thấy bây giờ ta cần hiểu biết nhiều hơn về tu luyện và tri thức có liên quan đến tu luyện. Huống hồ, trước kia ta có học qua thanh nhạc." Độc Cô Thiên Diệp đáp lại.

"Vậy ngươi chọn một nhạc khí biểu diễn cho ta xem, nếu ngươi thật sự đạt tới trình độ có thể xuất sư, việc ngươi trốn học trước kia ta sẽ không truy cứu , sau này cũng có thể không đến lớp thanh nhạc. Nếu không làm như ta nói, vậy ngươi phải chép nội quy của trường học 10 lần." Lão sư nói.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn một chút nhạc khí đặt xung quanh phòng học, chọn một cây đàn cổ. Nàng ngồi xuống đặt đàn ở trên đầu gối, thử thử âm.

Mọi người của lớp thứ nhất hạng ưu vây quanh nàng, muốn nhìn nàng có thể đàn ra loại nhạc nào. Độc Cô Thiên Diệp nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, bất động thật lâu. Lúc mọi người đều nghĩ nàng sẽ không đàn, nàng bắt đầu gảy dây đàn. Một khúc "tri âm tri kỷ" vang lên.

Nàng khảy đàn, tiếng đàn lên xuống theo tiết tấu. Mọi người như đứng trên núi cao, mây mù lượn lờ, mơ hồ không thực. Tiếng đàn ngân nga róc rách, trầm thấp, tiếp theo lại giương cao thanh thoát. Tiếng đàn như giao long rống giận, rồi lại du dương như sóng triều tĩnh lặng.

Kiếp trước nàng học qua đàn cổ, thân là đại tiểu thư của cổ võ thế gia, sao có thể không hiểu nhạc khí ? Khúc nhạc này nàng từng đàn vì Bách Lý Như Yên, nay lại đàn thêm lần nữa, không khỏi dung nhập một tia tưởng niệm đối với tri âm.

Cảnh tượng như có như không, hư hư thực thực, thật là tình cảm chân thật, làm cho mọi người chìm đắm trong tiếng đàn không thể tự thoát ra . Không người nào nói chuyện, sợ chính mình nhiễu loạn giây phút yên tĩnh này.

Mãi đến lúc tiếng đàn chấm dứt, mọi người mới phục hồi tinh thần từ trong dư vị còn đọng lại của tiếng đàn tuyệt vời kia.

"Tốt! Tốt! Tốt!" Lão sư liên tục nói ba lần tốt, hắn kích động nhìn Độc Cô Thiên Diệp, tôn kính khiêm nhường , nói: "Không nghĩ tới tuổi ngươi còn trẻ mà có thể đàn ra một khúc nhạc hay đến như vậy! Lão phu tự cảm thấy không bằng. Về sau ngươi có thể không đến lớp thanh nhạc, nhưng ta hy vọng sau này có cơ hội có thể cùng ngươi tham khảo, đến lúc đó ta mong ngươi vui lòng chỉ giáo."

Độc Cô Thiên Diệp bị hành vi của lão sư làm hoảng sợ, nhanh chóng đứng dậy đáp lễ, nói: "Lão sư chỉ giáo, Bách Lý Tà xin kính cẩn nghe theo."

Từ nay về sau, thanh danh của Độc Cô Thiên Diệp ở Học viện Đế Quốc càng thêm vang dội, mọi người lưu truyền rằng hắn không chỉ là thiên tài tu luyện, về mặt thanh nhạc cũng rất lợi hại, ngay cả lão sư dạy thanh nhạc cũng tự cảm thấy không bằng, thanh danh như mặt trời ban trưa, bức lui những nhân vật thiên tài khác.

Những họ vẫn nghĩ Bách Lí Tà vẫn không bằng Vũ nữ thần của họ a

Vài ngày sau, tại 1 căn phòng hiện đại tiện nghi, cô đang nằm trên giường lăn qua lăn lại nói chuyện cùng hệ thống

"Tiểu thống tử, chán thật a, nam chủ sắp xuất hiện rồi a " Cô nhàm chán nói

"Vậy thì cô mau mau giành nữ chủ đi a, nếu không thì không có cơ hội đâu" Hệ thống nói

"Đương nhiên ta phải làm vậy rồi, cho dù ta muốn giành thì hắn cũng không thể đấu lại ta " Cô cười nói rồi bật dậy đi tìm nàng

"Cô đi đâu vậy, kí chủ " Hệ thống thắc mắc hỏi

"Ta đi tìm nương tử tỷ tỷ của ta " Cô cười tươi nói rồi bắt đầu tiến đến nơi của nàng

Cô đi cũng là lúc hết tiết học, lúc này tâm trạng Độc Cô Thiên Diệp vẫn còn vì chuyện bị bắt đến lớp mà khó chịu nên thừa dịp mọi người không chú ý cưỡi Tiểu Ngân chạy nhanh đến sơn mạch Yến Sơn ở hướng Tây. Cô cũng theo đó ở phía sau nàng

Âm nhạc là thứ dễ dàng làm người ta cảm động nhất , hôm nay hát lên khúc hát của kiếp trước, từng câu hát đều chứa đựng tình cảm sâu trong nội tâm nàng phát ra. Hoài niệm cha mẹ ở kiếp trước, tưởng niệm Bách Lý Như Yên, đến thế giới này cẩn thận từng bước, một thân một mình cô độc bi thương, nàng đều bộc lộ ra hết.

Độc Cô Thiên Diệp lấy huyễn giới trên tay xuống, trở lại hình dáng nữ nhi của nàng.

"Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?" Tiểu Hoả biến thành hình dáng con người, giữ chặt tay Độc Cô Thiên Diệp.

"Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ nhà." Độc Cô Thiên Diệp trả lời. Nắm tay Tiểu Hỏa ngồi xuống một tảng đá lớn, kêu bọn Liệt Hỏa ra.

"Nhớ thì trở về thăm là được, dù sao Mạc gia ngay tại đế đô thôi." Tiểu hỏa nói.

"Ta nói không phải nhà này , là nơi khác ." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Nhà khác? Là nhà ở Kỳ Phong thành sao?" Thanh Loan hỏi.

"Không phải. Ta kể chuyện xưa cho các ngươi nghe. Ở một thế giới khác, có một tinh cầu gọi là địa cầu..."

Độc Cô Thiên Diệp chậm rãi kể một lần về chuyện của mình kiếp trước, nói: "Cho nên, kiếp trước ta đã chết, là Đản Đản đưa ta đến thế giới này."

"Tỷ tỷ, gặp được tỷ thật tốt. Muội muốn cảm tạ Đản Đản ca ca thật tốt." Tiểu Hỏa bổ nhào vào lòng Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Chủ nhân là nhớ người nhà kiếp trước của ngươi sao ?" Lam Mân hỏi.

"Đúng vậy. Ta và Như Yên cùng nhau vào vô tận hư không, ta nghĩ chúng ta đều đến thế giới này, Như Yên hẳn là ở một nơi nào đó. Không biết bây giờ nàng ở nơi nào”. Độc Cô Thiên Diệp nhìn trời chạng vạng, mây trắng trôi nổi bị mặt trời buổi chiều nhiễm đỏ. "Lam Mân, ngươi ra đi mấy ngàn năm, ngươi nhớ nhà không ? "

Cô ở phía sau đều nghe hết cô cũng thừa biết Như Yên tỷ đang ở đâu a, chỉ là chưa đến lúc nói ra

" Nhớ, không biết mẫu thân ta còn sống hay không..." Lam Mân nói chưa hết câu, nước mắt đã đảo quanh tròng. "Nhưng, đi theo Hoàng, bảo hộ Hoàng là sứ mệnh của ta, ta nghĩa vô phản cố* ! "

Độc Cô Thiên Diệp không nói gì thật lâu, lát sau lấy ra một cây sáo, đặt ở bên miệng thổi bài 《 cố hương nguyên phong cảnh 》, khi nàng nhớ nhà lúc ra ngoài làm nhiệm vụ, , đều thổi thủ khúc này. Mỗi một tiếng sáo đều giống như thể hiện rõ tiếng gió nơi cố hương, cỏ xanh, tiếng nước chảy, tiếng chim hót, tiếng kêu của người nhà, tiếng sáo trầm thấp mà du dương vang vọng ở Yến Sơn, biểu lộ không bỏ sót tưởng niệm của nàng tại giờ phút này.

Tiểu Hỏa im lặng tựa vào trên đùi nàng, Tiểu Ngân, Liệt Hỏa ghé vào bên chân nàng, Lam Mân ngồi cách nàng không xa, Thanh Loan đậu trên vai nàng. Hình ảnh yên tĩnh, duy mỹ cùng với tiếng sáo đong đầy tưởng niệm, làm cho núi rừng an tĩnh lại. Có điều loại yên tĩnh này bị đánh vỡ vào lúc Độc Cô Thiên Diệp thổi lần thứ hai.

Lam Mân đứng lên, hô về phía rừng cây phía trước: " Ai ?"

Độc Cô Thiên Diệp buông cây sáo, cũng nhìn về hướng đó.

"Diệp tỷ a, là ta " Tiểu Nguyệt Vũ bước ra, cô thừa biết lúc này tên nam chủ cũng đang ở đây nên đã tiến trước hắn 1 bước

"Tiểu Vũ, sao muội lại ở đây " Độc Cô Thiên Diệp nói

"Muội muốn đi theo tỷ, tỷ đi 1 mình ta không yên tâm, không hiểu sao ta muốn bên cạnh tỷ " Cô tiến lại gần nàng nói

"Vậy muội.... " Chưa nói xong thì nàng bị cô cướp lời nói

"Ngươi ha, đường đường là Tử Tiêu, mà lại ở trên cây nghe lén người khác hẹn hò a" Cô nói, hai từ hẹn hò này người khác có thể không hiểu nhưng Độc Cô Thiên Diệp thì thừa hiểu a

Một bóng người nhảy xuống từ trên cây, đi tới trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, và Tiêu Nguyệt Vũ chắp tay hành lễ với mọi người, nói: "Tại hạ Tử Tiêu, vô tình quấy nhiễu các vị, mong được tha thứ."

Độc Cô Thiên Diệp nhìn một thanh niên khoảng chừng 20 tuổi, cao 1m8, thân hình thon dài , mặc một thân trường bào màu tím, đôi mắt hoa đào chớp chớp nhìn Độc Cô Thiên Diệp.

"Sao ngươi lại ngủ ở nơi này?" Lam Mân vẻ mặt cảnh giác hỏi.

"Ta vẫn ngủ ở trên cây, bị khúc nhạc của các ngươi làm tỉnh giấc, nhất thời tưởng thiên âm*, nên im lặng nghe trong chốc lát. Không nghĩ tới lại quấy nhiễu đến các ngươi." Tử Tiêu nói.

"Ta nói ngươi hãy là cố tình đây, nếu đã tỉnh sao còn không đi " Cô nói, cô thực sự khó chịu cái tên đó nhìn nàng như vậy a

___________
Nhớ ấn ⭐ nhá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net