Chương 19 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ừ."

"Ngươi là Mạc gia Cửu tiểu thư?" Cao Lương hỏi.

"Ừ."

" Vậy Mạc Vũ nữ thần là muội muội của ngươi rồi!" Lôi Tiểu Hổ há hốc mồm  rồi nói.

"Ngươi không phải lớn lên ở Kỳ Phong thành sao? Vậy ngươi sao có thể là người của Mạc gia được?" Tôn Khuê hỏi.

"Mạc gia cũng có nhà ở nơi đó. Còn vấn đề gì nữa?"

"Có." Cao Lương dừng một chút, nói: " Bây giờ thực lực của ngươi rốt cuộc là bao nhiêu?"

Độc Cô Thiên Diệp nghe Cao Lương hỏi vậy, mặt trầm xuống, không biết có nên nói cho bọn họ biết hay không. Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp trầm mặc, mọi người đều yên tĩnh.

Lát sau, Cao Lương nói: "Ngươi đã nói, chúng ta là chiến hữu cùng nhau sóng vai chiến đấu mà! Mặc kệ ngươi là ai, ta đã hạ quyết tâm đi theo ngươi lăn lộn rồi."

"Ta cũng vậy, ta cũng muốn đi theo ngươi. Lão đại, ngươi không thể vứt bỏ ta đâu đó." Tôn Khuê ai oán nhìn Độc Cô Thiên Diệp. Lại nhìn cô thì thoáng rùng mình

Lôi Tiểu Hổ và Tang Vũ cũng trịnh trọng gật gật đầu. Vì khi nhìn đến ánh mắt cô thì không dám nói như hai người kia

"Không phải ta không muốn các ngươi đi theo ta, mà là ta có chuyện rất quan trọng phải làm. Ta cũng không biết ta sẽ đối mặt với cái gì nữa."

"Lão đại, chúng ta không sợ." Lôi Tiểu Hổ khoẻ mạnh tinh nghịch nói.

"Đúng đó, thay vì sống một đời bình bình thường thường, không bằng oanh oanh liệt liệt một hồi tốt hơn nhiều!" Tang Vũ nói.

"Trực giác của ta nói rằng, đi theo ngươi sẽ có những việc rất phấn khích đó nha." Cao Lương nói.

Còn Tôn Khuê thì cái gì cũng không nói, chỉ là nhìn chằm chằm Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp bị mấy người hành động của mọi người làm cho không biết phải trả lời thế nào. Lại nhìn sang cô xin ý kiến, thấy vậy cô kề xát tại nàng nói

"Cứ để bọn họ theo, về sau còn có việc cần họ giúp " Cô nói, hơi thở của cô làm nàng đỏ hết cả mặt, thấy hành động đó của nàng cô rất mãn nguyện mà cười, nàng gật gật đầu rồi nói,

"Được rồi. Một khi đã vậy, chúng ta cùng nhau tiến lên phía trước đi! Chỉ cần các ngươi không phản bội ta, ta cũng sẽ không buông tay mọi người!"

"Thật tốt!" Tôn Khuê lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên.

"Ha ha. " Cao Lương vui vẻ cười to.

"Nếu mọi người đều quyết định kề vai sát cách với nhau, chúng ta tự giới thiệu lại đi. Ta tên là Cao Lương, 16 tuổi, Huyễn Sư cấp 8. Đến từ Đồng thành, cha ta chính là thành chủ Đồng thành."

"Cái gì, ngươi chính là thiếu thành chủ con trai của thành chủ Đồng thành sao ?" Tôn Khuê đứng lên la lớn.

"Ha ha, chứ xem là vậy đi. Có điều ta còn có ba người anh nữa, ta là nhỏ nhất. Cho nên cũng không tính là thiếu thành chủ." Cao Lương cười nói.

"Ta tên Lôi Tiểu Hổ, 16 tuổi, Kiếm Sư cấp 7, là người Lôi gia Sư thành. Chúng ta là một gia tộc huyễn sư, không có gì đặc biệt."

"Ta tên là Tang Vũ, 17 tuổi, Đại Kiếm Sư cấp 1, Tang gia là gia tộc thuần thú ở Diệp thành, có điều ta là kiếm sư, cho nên ta là người lạc loài trong gia tộc." Tang Vũ bình tĩnh nói xong, có điều Độc Cô Thiên Diệp vẫn nghe được một tia khổ sở trong lời nói của nàng. Đương nhiên cô cũng biết điều đó

"Ta tên Tôn Khuê, 17 tuổi, Đại Huyễn Sư cấp 1, người Tôn gia Vân thành. Hắc hắc, chắc các ngươi có nghe nói qua thương hội Tôn gia rồi nhỉ."

" Thương hội Tôn gia sao có thể không biết được, là thương hội lớn nhất ngoại trừ Tiền các đó." Tang Vũ nói.

"Vậy là ngươi có rất nhiều tiền rồi ?" Hai mắt Độc Cô Thiên Diệp sáng như sao.

"Nhà chúng ta có tiền, nếu sau này mọi người thiếu tiền cứ nói với ta là được. Có điều, lão đại à, bây giờ tới lượt ngươi giới thiệu rồi nha ." Tôn Khuê nói. Hắn rất tò mò với bí mật củ lão đại nha !

"Diệp a, tiền ta đây không thiếu nếu muốn ta cho nàng hết không cần đến của hắn, tiền của ta tiền các cũng không bằng, còn có thể đè chết các ngươi " Cô nói với nàng , rồi nhìn mấy người kia không khỏi có sát khí

Mọi người thì còn đang thất thần đây, "Vũ nữ thần giàu vậy sao ", thấy những người đó như vậy nàng liếc cô 1 cái rồi nói

"Ta tên Độc Cô Thiên Diệp, 17 tuổi, người Mạc gia." Độc Cô Thiên Diệp không nói gì thêm nữa.

"Hết rồi sao ?" Cao Lương hỏi.

"Hết rồi!"

"Cấp bậc của ngươi thì sao ?" Tôn Khuê nói.

"À, mấy hôm trước vừa thăng cấp Huyễn Tông cấp 1."

"Cái gì?!"

Bốn người kinh hãi, nhìn nàng như quái vật vậy. 17 tuổi đã là huyễn tông! Vậy 17, 18 tuổi là đại huyễn sư gọi là thiên tài thì tính là cái rắm gì!

"Có thật là ngươi 17 tuổi không vậy?" Tang Vũ không thể tin được hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu.

"Dựa vào, ta không muốn sống nữa đâu !" Tôn Khuê ngửa mặt lên trời gào to.

"Nếu không muốn sống thì ngươi cũng đừng sống nữa, Vũ có cấp bật còn cao hơn ta " Độc Cô Thiên Diệp nói làm toàn thể người ở đó đứng hình trừ cô

"Cái đó không tính, ở khắp Bồ Thành ái mà không biết Vũ nữ thần là đệ nhất Thiên tài chứ " Tang Vũ lên tiếng

Mọi người nói chuyện, hàn huyên xong thì đã khuya, mọi người trở về phòng liền ngủ.

Bởi vì gần đây Độc Cô Thiên Diệp nghỉ ngơi rất ít, cho nên buổi sáng ngày hôm sau thức dậy hơi trễ một chút. Nàng chuẩn bị tốt mở cửa ra liền nhìn thấy bốn ánh mắt u oán nhìn mình.

"Sao vậy ?" Độc Cô Thiên Diệp khó hiểu hỏi.

"Lão đại, hôm nay ngươi thức dậy rất trễ đó." Lôi Tiểu Hổ nói.

"Lão đại, chúng ta rất thèm ăn cơm ngươi làm nha." Tôn Khuê cười hì hì nói.

"Nè các ngươi có ý kiến, các ngươi biết gì mà nói, cẩn thận cái miệng của mình" Cô phía sau nói

Những người kia nghe được thì ai oán, Vũ nữ thần dạo này càng ngày càng lạnh lùng hơn nữa cũng thật khó chịu a, đặt biệt là khi nói đến Độc Cô Thiên Diệp, họ đã làm gì nên tội a , họ đâu có chọc Diệp lão đại đâu a

Ách, Độc Cô Thiên Diệp không nói gì. Thật là hết cách với Vũ nhà nàng a,cái gì cũng nói được a,không chừa cho người khác đường lui a, Nàng còn  tưởng họ đến tìm còn có chuyện gì nữa chứ. Nàng nhanh chóng kéo cô cùng vào phòng bếp để cô ngồi ở đó cùng mình, để tránh cô gây áp lực cho mấy người kia , nàng làm một chút đồ ăn sáng đơn giản. Đồ ăn vừa đặt lên bàn, đã bị mọi người tranh nhau ăn không còn một miếng.

"Buông ra, cái này là của ta!" Tôn Khuê quát to.

"Không được, đây là ta gắp trước." Lôi Tiểu Hổ không chịu buông tay.

"Ai nha, chừa một chút cho ta nữa chứ!" Tang Vũ thấy hai người ăn gần hết mọi thứ, chạy nhanh đến kêu to.

"Dừng lại " Cô đập bàn nói, mọi hành động của những người khác đều dừng lại

"Ngồi xuống ăn đàng hoàng, Diệp còn chưa ăn a " Cô nói, kéo ghế để nàng ngồi xuống, những người kia vì uy áp của cô cũng ngoan ngoãn nghe theo ngồi xuống ăn đàng hoàng lại

Độc Cô Thiên Diệp không nói gì, ngồi xuống cạnh cô ăn những thức cô gấp cho

"Vẫn là lão đại nấu đồ ăn ngon nhất nha." Ăn xong rồi, Tôn Khuê cảm khái nói.

"Lão đại, ngày nghỉ ta rất nhớ đồ ăn ngươi nấu đó." Lôi Tiểu Hổ nói.

"Lão đại à, vì an ủi thật tốt bụng của chúng ta, ngươi nấu cơm thêm vài bữa nữa đi." Cao Lương nói.

Hắn vừa dứt lời, Độc Cô Thiên Diệp liền cảm nhận được bốn ánh mắt chờ mong nhìn nàng.

"Ách, được rồi." Nàng bất đắc dĩ đáp ứng.

"Khoan đã, muốn ăn thì tự các ngươi nấu, Diệp là đầu bếp của ta, các ngươi cẩn thận cái mạng nhỏ đấy " Cô nói, lời nói càng làm họ sợ gật đầu liên tục, họ cảm thấy sau khi trở lại học việc, nữ thần của bọn họ thay đổi rồi

Không nói nhiều Ăn cơm xong mọi người đều đi học.

Bởi vì Phong gia và Cổ gia diệt môn, thế lực ở Học viện Đế Quốc cũng xảy ra một chút thay đổi. Vừa đi học, Độc Cô Thiên Diệp, đột nhiên phát hiện mình trở thành người được rất nhiều thế lực dựa vào mượn sức. Cô thì quá quen với việc đó rồi với lại họ muốn lại gần cô cũng không được nên đánh chủ ý lên nàng

"Lão đại, sao ngươi lại thay nữ trang ,ngươi xem họ nhìn ngươi muốn rớt cả mắt " Trên đường đi Tôn Khuê hỏi.

"Vì sao không được thay, ta không để ý đến họ, ta chỉ biết Vũ muốn ta mặc như vầy ?" Độc Cô Thiên Diệp thản nhiên nói, càng ngày họ càng thấy Mạc Vũ nữ thần cùng với Độc Cô Thiên Diệp càng lạ

"Thiên Diệp tiểu thư!"

Sau lưng truyền đến một tiếng kêu to, làm cho mọi người đứng lại. Bọn họ xoay người, thấy ba nam tử đang đi tới. Người đi ở giữa thấy Độc Cô Thiên Diệp thì kích động nói: "Thiên Diệp tiểu thư, khỏe chứ. Chúng ta là người của Mạo Hiểm giả xã đoàn, chúng ta tới để mời tiểu thư đến xã đoàn, không biết người có bằng lòng không?"

"Mạo Hiểm giả xã đoàn ?" Độc Cô Thiên Diệp nghi hoặc nhìn Tôn Khuê, một bộ bộ dáng cần giải thích.

"Học viện Đế quốc có rất nhiều xã đoàn, đều do một vài đệ tử tổ chức . Mạo hiểm giả xã đoàn do rất nhiều đệ tử đại gia tộc thành lập, lợi dụng tài nguyên gia tộc thường xuyên cung cấp đi mạo hiểm ở bên ngoài. Người bình thường rất khó được gia nhập. Rất nhiều xã đoàn đều do đệ tử của gia tộc thành lập, cho nên đều có chút …v….v…."

Tôn Khuê nói cho Độc Cô Thiên Diệp nghe xong, tuy hắn không nói hết, nhưng Độc Cô Thiên Diệp vẫn hiểu được, người bên trong xã đoàn đều có tính tình của đại gia tộc.

"Cảm ơn lời của các ngươi, chúng ta không muốn gia nhập vào xã đoàn." Cô thay nàng trả lời, họ cũng đã nhiều lần mời cô nhưng cô điều không đồng ý

Tiêu Nguyệt Vũ nói xong, xoay người nắm tay nàng bước đi, Cao Lương và Tôn Khuê đuổi theo sau. Ba người nhìn cô cùng Độc Cô Thiên Diệp rời đi, muốn nói thêm gì đó, cuối cùng vẫn nuốt xuống, trong lòng yên lặng hối hận rất lâu tại sao lúc trước không mời nàng vào chứ. Có Mạc gia chống đỡ, về sau xã đoàn bọn họ còn lo không có tài nguyên sao? Đan dược, huyễn thú, muốn cái gì cũng có hết nha !

Người nào là luyện đan sư đều hối hận muốn chết đi ! Ai!

Dọc theo đường đi Độc Cô Thiên Diệp gặp được không ít xã đoàn, mọi người dường như đã thương lượng tốt với nhau hết rồi, toàn bộ đều trải dài trên đường đi học của các nàng. Lúc đầu Độc Cô Thiên Diệp còn lễ phép cự tuyệt, nhưng về sau nàng lại càng thấy phiền, cô thì sắc mặt càng ngày càng trầm xuống, làm không ít người không dám đến gần. Nhờ vậy, mọi người mới có thể đến phòng học đúng giờ.

Thấy bốn người Độc Cô Thiên Diệp tiến vào, mọi người trong phòng học muốn lên tiếng chào nàng, nhưng thấy sắc mặt nàng không tốt, đều rụt trở về. Nhất là nữ thần của họ a là ai chọc nữ thần của họ vậy

Lúc này, Tần Hạo và Tề Vũ Phi đi vào phòng học, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, trong mắt hai người hiện lên tia hưng phấn. Sau đó thấy cô thì càng vui

"Bách Lý, a, sai rồi, Thiên Diệp đồng học, sao mới khai giảng mà mặt ngươi lại khó coi như vậy?" Tần Hạo đi đến chỗ ngồi trước Độc Cô Thiên Diệp ngồi xuống, hỏi.

"Không có gì." Độc Cô Thiên Diệp thản nhiên nói.

"Chuyện của chúng ta khi nào thì đến lượt các ngươi quản " Cô lên tiếng

Cao Lương và Tôn Khuê ngồi bên cạnh không ngừng cười trộm, người khác không biết, hai người bọn họ sao lại không biết được, các nàng là bị người khác làm phiền đó nha.

"À, không có việc gì là tốt rồi." Tần Hạo nói. Nói xong, hắn và Tề Vũ Phi vụng trộm liếc mắt một cái, lại vụng trộm quan sát sắc mặt Tiêu Nguyệt Vũ cùng Độc Cô Thiên Diệp, muốn nói cái gì đó, lại ngượng ngùng không mở miệng.

"Sao vậy ?" Thấy vẻ mặt rối rắm của Tần Hạo, Độc Cô Thiên Diệp mở miệng hỏi.

"Cái kia, cái kia ...... "

"Nói mau " Cô lạnh giọng nói

Tần Hạo ấp úng nửa ngày, cũng chưa nói hết một câu. Gấp đến độ Tề Vũ Phi ngồi bên đập một cái lên đầu chúng.

"Để ta nói thì tốt hơn đó." Tề Vũ Phi đá Tần Hạo qua một bên, ngồi xuống, cười tủm tỉm nhìn Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp bị vẻ mặt của nàng dọa sợ, nói: "Có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi.", cô bên cạnh kéo nàng ra xa Tề Vũ Phi

"Thiên Diệp đồng học, là chuyện lâu dài nha." Tề Vũ Phi nói.

"Lâu dài ? Là chuyện gì ?" Độc Cô Thiên Diệp không nhớ rõ . Chính mình thì đã được cô kéo ra, hiện đang ngồi xát bên cô

"Là chuyện chúng ta muốn ngươi làm lão đại đó!" Tề Vũ Phi nói.

Độc Cô Thiên Diệp nghĩ nghĩ, hình như chuyện này bọn họ đã từng đề cập với mình rồi thì phải. Nhưng mình đã từ chối rồi nha.

"Ta không muốn nhận tiểu đệ." Độc Cô Thiên Diệp từ chối như trước.

"Vậy sao bọn họ lại gọi ngươi là lão đại ? Bọn họ không phải tiểu đệ của ngươi sao ?" Tề Vũ Phi chỉ chỉ hai người Cao Lương và Tôn Khuê hỏi.

"Bọn họ là đồng bọn của ta, không phải tiểu đệ của ta." Độc Cô Thiên Diệp nói, thấy một người trung niên đi vào, nhắc nhở Tề Vũ Phi nói: "Lão sư đến đây."

Tề Vũ Phi xoay người, quả nhiên thấy một lão sư đứng trên kia, nàng không cam lòng trở lại chỗ ngồi của mình. Mà Cao Lương và Tôn Khuê ngồi bên cạnh nghe được Độc Cô Thiên Diệp gọi bọn họ là đồng bọn, trong lòng cảm thấy rất tốt. Có điều bọn họ cũng biết, Độc Cô Thiên Diệp tiếp nhận bọn họ, một phần là vì một tháng trước ở sơn mạch Yến Sơn mọi người sóng vai nhau cùng chiến đấu, một phần khác là do bọn họ mặt dày mày dạn nhất quyết đòi đi theo nàng. Chuyện nàng đồng ý họ biết là còn có sự đồng ý của Mạc Vũ nữ thần

Mà nàng là người như vậy, nhìn như ôn hòa, kỳ thật đối với ai đều có một tầng xa cách. Chỉ là, một khi được nàng tiếp nhận rồi, nàng sẽ đối xử rất chân thành !, nhưng họ thấy đặt biệt với Mạc Vũ nàng luôn trở thành 1 tiểu nữ hài dễ bị thương mặc cho cô bảo vệ muốn làm gì thì làm

Hài tuần sau ngày khai giảng, Độc Cô Thiên Diệp và Tiêu Nguyệt Vũ bị kêu lên văn phòng hiệu trưởng. Nàng vừa vào đã bị Tạ lão đầu bắt được, lôi kéo nàng đi vào bên trong phòng nghỉ. Tạ Phàm ở bên trong phê duyệt văn kiện.

"Tạ gia gia, Tạ bà bà." Độc Cô Thiên Diệp mỉm cười chào hỏi hai người.

Tạ Phàm buông tư liệu trong tay, ngẩng đầu nói: "Thiên Diệp, Tiểu Vũ đến đây nào! Ngồi đi."

Tạ lão đầu nhảy lên xích đu của mình, Độc Cô Thiên Diệp đành đứng bên cạnh thấy vậy cô đi tìm ghế cho nàng ngồi xuống, nàng lên tiếng hỏi: "Tạ bà bà, hôm nay các người gọi chúng con đến có chuyện gì không ?"

"Ha ha, tháng trước sinh nhật của con, chúng ta không đến dự được, mới trở về từ hôm qua. Hôm nay gọi con đến, một là tặng quà sinh nhật cho con." Tạ Phàm cười nói. Sau đó nàng lấy từ nhẫn không gian ra hai cái hộp nhỏ, nói: "Hộp nhỏ màu đỏ là của ta, hộp màu đen là của Vô gia gia tặng cho ngươi."

Độc Cô Thiên Diệp tiếp nhận hộp nhỏ, nói: "Cảm ơn Tạ bà bà. Các người đã tìm thấy Vô gia gia rồi sao?"

Tạ Phàm gật gật đầu, nói: "Trong thời gian học viện nghỉ chúng ta đi tìm hắn. Biết sinh nhật của con, nhưng tới bây giờ hắn còn chưa trở về, chỉ giao lễ vật nhờ ta tặng cho con thôi."

Nghĩ đến Hữu Vô, trên mặt Tạ Bình và Tạ Phàm đều lộ ra lo lắng. Lát sau Tạ Bình lấy ra một cái hộp, ném cho Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Đây là của lão nhân gia ta đó."

Độc Cô Thiên Diệp nhận lấy cái hộp, cười nói: "Cảm ơn Tạ gia gia."

Nàng mở hộp nhỏ ra, Hữu Vô gia gia tặng nàng một thánh khí phòng ngự cao cấp. Hình dáng giống như khuy áo, nhỏ mà tinh xảo, có thể phòng ngự được 3 lần công kích của cao thủ cấp bậc huyễn tôn. Bên đây nàng xem quà còn bên kia cô nói chuyện

"Vậy hai người gọi ta đến đây làm gì a " Cô ai oán nói, tặng quà cho tiểu Thiên Diệp chứ đâu phải cho cô a, gọi cô đến làm gì

"Tiểu gia hỏa ngươi, lâu ngày không gặp ngươi không muốn gặp ta à " Tạ Phàm lên tiếng

"Hừm, chỉ vậy mà bắt ta đến đây, thật quá đáng nha, ta là đang rất muốn ngủ" Cô

Tạ Phàm nghe vậy chỉ lắc đầu không nói, bên đây nàng lại mở quà của Tạ Bình

Đến đây được rồi, chương này dài hơn mấy chương trước chút

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net