Chương 48: Làm chuyện xấu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh Phong đúng lúc mang đến nhân chứng, chuyện hình nhân tra ra manh mối. Sở hữu chứng cớ đều dẫn đến Lưu quý phi và Uyển phi. Hoàng đế tức giận phái người dẫn hai người đến trước mặt.

Cảnh Lăng chứng kiến một hồi. Uyển phi dùng khổ nhục kế hãm hại Lưu quý phi, Lưu quý phi vì bức bách nàng hãm hại Ôn mỹ nhân nên hạ độc nàng, thành công đem hết thảy tội lỗi đổ lên người Lưu quý phi. Hoàng đế dưới cơn tức giận đem Lưu quý phi đầy vào lãnh cung. Từ đó, tiền đồ Lưu quý bị coi như mất tất cả. Này Uyển Phi, không thể không phòng.

Bởi vì chính mình oan uổng Oanh Nhi, cho nên Hoàng đế không có trách tội Cảnh Lăng, ngược lại cảm thấy Cảnh Lăng vô cùng ngay thẳng, cùng Oanh Nhi chủ tớ tình thâm, quan tâm hai người vài câu.

" Làm cho nàng dưỡng bệnh, hết bệnh về sao, nàng vẫn như cũ là Ôn mỹ nhân của trẫm." Nhìn vẻ mặt tái nhợt của Oanh Nhi, Hoàng đế vỗ vỗ vai Cảnh Lăng, vẻ mặt mang theo một chút đau lòng.

" Vâng, phụ hoàng, nữ nhi hiểu được." Cảnh Lăng cơ hồ là nghiến răng trả lời. Oanh Nhi thiếu chút nữa là mất mạng, phụ hoàng cũng không buông tha nàng! Ôn mỹ nhân, cái gì mỹ nhân chứ, Oanh Nhi cho dù không có người cũng là mỹ nhân của ta! Nếu không phải còn một tia lý trí, Cảnh Lăng cơ hồ sẽ rống là những lời này.

Tiễn Hoàng đế đi, nhìn Oanh Nhi đang nằm trên giường. Trong mắt Cảnh Lăng hiện lên một tia kiên định. Người của Cảnh Lăng, cho dù là phụ hoàng cũng đừng mơ cướp đi.

" Lăng, Lăng...." Oanh Nhi nói mê, tay quơ lung tung, muốn bắt lấy cái gì.

Trong mắt Cảnh Lăng trản đầy đau lòng, đi đến bên cạnh Oanh Nhi, đem hai tay nàng nắm chặt, đặt ở trước ngực mình, " Oanh Nhi ta ở đây, bên cạnh ngươi, đừng sợ."

" Lăng, đừng chạm Oanh Nhi, đừng chạm sẽ liên lụy đến ngươi." Oanh Nhi nhắm mắt nói.

" Bản Công Chúa là người sẽ mặc kệ bỏ rơi ngươi sao?" trong mắt Cảnh Lăng hiện lên một tia trách cứ, vươn tay nhẹ nhàng búng vào trán Oanh Nhi một cái. Hai tay bị Cảnh Lăng nắm chặt không thể nhúc nhích. Oanh Nhi than thở, thoạt nhìn có chút bất mãn.

" Ngươi còn dám bất mãn." Cảnh Lăng trừng mắt nhìn Oanh Nhi, nói " Bản Công Chúa còn không có xử ngươi tội dám mặt kệ ta." Tuy nói vậy nhưng mà động tác của Cảnh Lăng lại rất nhẹ nhàng, cầm lấy khăn mặt, Cảnh Lăng giúp Oanh Nhi chà lau hai tay, " Chờ ngươi hết bệnh, Bản Công Chúa sẽ giáo huấn ngươi một phen. Miễn cho mổi lần ngươi đều đẩy ra ta! Bản Công Chúa nhất định đánh mông ngươi, cho ngươi không thể xuống giường được."

" Ừ.." Oanh Nhi hừ nhẹ một tiếng, như là trả lời lại.

" Trong lúc ngủ mơ cũng biết trả lời có lệ với ta, cũng không biết ai sủng ngươi thành hư a." Cảnh Lăng không hề có trách nhiệm nói.

" Công Chúa, nên tắm rửa." Liễu nhi nhẹ nhàng đi đến, ở bên tai Cảnh Lăng nhẹ giọng nói, " Để Liễu nhi chăm sóc cho Oanh Nhi tỷ tỷ đi. Công Chúa chiếu cố Oanh Nhi một ngày, cũng nên nghỉ ngơi một chút. Này bệnh cũng rất dễ lây, Công Chúa cả ngày mệt mỏi rất dễ nhiễm bệnh. Lỡ Công Chúa bị bệnh thì làm sao chăm sóc Oanh Nhi tỷ tỷ."

Liễu nhi nói rất hợp tình hợp lý, Cảnh Lăng cũng không có biện pháp.

" Kia trước giao cho ngươi, Bản Công Chúa đi tắm." Cảnh Lăng nói xong, đứng dậy ra ngoài.

Phòng tắm to như vậy chỉ có một mình nàng, tuy rằng mấy ngày nay đều như vậy, nhưng là Cảnh Lăng vẫn cảm thấy cô đơn. Chính là so với mấy ngày trước cũng tốt hơn, ít ra nàng còn có chờ đợi, chờ Oanh Nhi hết bệnh, nàng có thể cùng Oanh Nhi giống như trước.

Cởi hết quần áo, Cảnh Lăng đi vào bồn tắm. Liễu nhi có vẻ rất cẩn thận, trong bồn tắm toàn dược liệu.

Đưa tay khuấy khuấy xung quanh nước, Cảnh Lăng than thở nói, " Người dốc lòng vì bản Công Chúa có rất nhiều, Oanh Nhi sau này còn dám nói cùng ta phủi sạch quan hệ. Bản Công Chúa liền sủng ái Liễu nhi, hừ."

Nằm ở trên giường Oanh Nhi đột nhiên hắt xì một cái, Liễu nhi lập tức thay đổi khăn mặt, giúp Oanh Nhi hạ nhiệt.

Cảnh Lăng ghé vào thành bể, chà đạp cái giỏ hoa. Bình thường, Oanh Nhi khẳng định sẽ một bên vuốt ve eo của nàng, một bên đem cánh hoa dán lên thể của nàng. Oanh Nhi luôn nói, da thịt của mình trắng như tuyết, cánh hoa đỏ rực dán lên có một loại yêu thích không thôi.

Cũng không biết như thế nào Cảnh Lăng theo trong bồn tắm đi ra, cầm lấy cánh hoa dán trên người mình. Cánh hoa đỏ chói dán trên người nàng lúc đầu lạnh lẽo sau đó lại nóng lên. Cảnh Lăng nằm trên sàn, nhìn thân mình toàn hoa, tưởng tượng đến bộ dáng Oanh Nhi mỗi lần nhìn mình đầy hoa, không biết như thế nào thân thể bắt đầu nóng lên. Thật muốn Oanh Nhi sờ vào mình.

Cảnh Lăng đưa tay vuốt ve thân thể mình, tưởng tượng là Oanh Nhi đang vuốt ve. Nhiệt độ trên người không giảm xuống mà còn tăng thêm.

" Ân... Oanh Nhi, tiếp tục...." Cảnh Lăng mơ hồ rên rỉ.

Lòng bàn tay mơn trớn đến chổ nào đều đem lại cảm giác khác thường, làm người ta nhịn không được run lên.

Thân thể càng ngày càng nóng, nội tâm càng thêm trống rỗng. Này hai tay, chung quy cũng không phải là tay của Oanh Nhi, không thể giống Oanh Nhi, làm nàng thỏa mãn.

" Rầm" một tiếng Cảnh Lăng lăn xuống bể làm cho Cảnh Lăng tỉnh táo hơn, nhớ tới vừa rồi, hai má Cảnh Lăng đỏ lên. Nàng hôm nay sao vậy, cư nhiên lại làm như vậy. May mắn không có ai thấy nếu không nàng chẳng dám gặp ai.

" Đều là Oanh Nhi." Cảnh Lăng nói, " nếu không phải nàng, ta cũng không như vậy, tâm loạn như ma."

Ở trong bồn ngâm mình một lát, Cảnh Lăng đứng lên, lau khô thân thể, mặc thêm quần áo chuẩn bị rời đi. Mâu quang không biết như thế nào lại nhìn đến một giỏ hoa màu lam, ma xui quỷ khiến, Cảnh Lăng cầm lên giỏ hoa, đi đến phòng của Oanh Nhi.

" Công Chúa sao lại tới đây?" Liễu nhi hỏi, " Đêm khuya, Công Chúa nên nghỉ ngơi, nơi này có Liễu nhi là được rồi."

" Ngươi đi ra ngoài đi, Bản Công Chúa nhìn Oanh Nhi một lát." Cảnh Lăng nói.

" Vâng." Liễu nhi trả lời liền rời đi.

Để giỏ ở một bên, Cảnh Lăng đưa tay cởi bỏ quần áo, thẳng đến Oanh Nhi không còn mặc cái gì.

Cảnh Lăng cầm lấy giỏ hoa, đem cánh hoa dán lên người Oanh Nhi. Nóng bỏng da thịt, gặp phải mát lạnh từ cánh hoa, Oanh Nhi thoải mái hừ nhẹ.

Cảnh Lăng như được cổ vũ, cầm lấy cánh hoa tiếp tục dán. Cảnh Lăng giống như mê muội, cứ tiếp tục dán, thẳng đến giỏ hoa không còn gì cả.

Người trên giường, da thịt trắng noãn, cánh hoa màu lam dính đầy thân thể, xuyên qua kẻ hở, mơ hồ nhìn thấy trắng noãn làn da, Cảnh Lăng không biết như thế nào nhìn xem có chút ngốc. Nàng không bao giờ biết chỉ một đóa hoa, cư nhiên làm ra một bức tranh đẹp đến mức làm cho người ta hít thở không thông. Nàng tựa hồ có thể lý giải tại sao Oanh Nhi lại đem cánh hoa dán lên người nàng. Oanh Nhi giống như đang mời gọi nàng.

Này nữ tử là người trong lòng của mình, nàng ta dùng một loại dụ hoặc tư thái xuất hiện ở trước mặt mình. Cảnh Lăng cảm thấy tim của mình đập rất nhanh, hô hấp có chút khó khăn. Oanh Nhi của nàng, thật là mê người.

Kìm lòng không đậu vươn tay, vuốt ve thân thể của Oanh Nhi. Cảnh Lăng như là mê muội thân thể Oanh Nhi, không ngừng vuốt ve. Từ tinh xảo xương quai xanh đến ngực rồi xuống bụng.

" Ngô..." Oanh Nhi vô ý thức, hừ một tiếng, khép lại hai chân, kẹp lại tay Cảnh Lăng. Hai má Cảnh Lăng đỏ lên, muốn rút tay về, nhưng là lại luyến tiếc.

" Oanh Nhi, Oanh Nhi." Cảnh Lăng một bên vuốt ve, một bên kêu Oanh Nhi tên.

" Hắt xì." Tựa hồ cảm thấy lạnh, Oanh Nhi đột nhiên hắt xì, Cảnh Lăng thế này mới hồi phục tinh thần.

Thời tiết đã muốn chuyển lạnh, nơi này cũng không phải bể tắm, cho dù cửa sổ đóng chặt thì gió cũng có thể lùa vào.

Nghĩ đến Oanh Nhi còn đang bệnh, Cảnh Lăng thầm mắng mình háo sắc, vội vàng đắp lại chăn cho Oanh Nhi. Cánh hoa trên người Oanh Nhi bị gió thổi qua hai bên. Nhìn Oanh Nhi giống như đang nằm trong biển hoa, như vậy dụ hoặc, như vậy mê người.

Cảnh Lăng lại có cảm giác như bị luân hãm.

" Liễu, Liễu nhi." Cảnh Lăng hoang mang rối loạn đứng lên, kêu Liễu nhi.

" Công Chúa, có gì phân phó?" Liễu nhi mở ra cửa phòng hỏi.

" Khụ, Bản Công Chúa mệt mỏi, muốn đi nghỉ, ở đây giao cho ngươi." Cảnh Lăng ho khan một tiếng, " Còn có, trời lạnh, lấy thêm chăn cho Oanh Nhi đi." Nghĩ đến mình đem Oanh Nhi cởi sạch sẽ, Cảnh Lăng lo lắng Oanh Nhi sẽ cảm lạnh.

" Vâng, Công Chúa." Liễu nhi cung kính trả lời.

" Vậy, Bản Công Chúa đi trước." Cảnh Lăng nói xong thì rời đi.

" Cung đưa Công Chúa." Liễu nhi thi lễ, rồi bước đến giường Oanh Nhi.

" Kỳ quái, sao lại có nhiều cánh hoa như vậy?" Trong phòng truyền ra thanh âm nghi hoặc của Liễu nhi.

Nhớ tới phía trước hai lần mê loạn, mặt Cảnh Lăng " Xoát" một chút liền hồng thấu, vội vàng bỏ đi.

Trở lại tẩm điện, nhiệt độ trên mặt còn không có giảm, Cảnh Lăng hít sâu vài lần mới bình phục tâm tình, nàng hôm nay thật dọa người.

Editor: Trời thiệt là ba chấm với Cảnh Lăng, có cần như vậy không hic. Tội cho Oanh Nhi, bị bệnh mà còn bị Cảnh Lăng đem ra hành hạ như vậy. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net