Chương 11: Bị trùm bao bố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ai... Không biết bây giờ từ chức có kịp không nhỉ?

Một mình trên đường phố Thành Nam náo nhiệt nhất kinh thành, Giang Cửu bước đi không nhanh không chậm, đã tới tới lui lui nhiều lần trên con đường không ngắn này.

Tình cảnh lặp lại, khiến người cho rằng thời gian dường như quay về vài tháng trước. Khi đó Giang Cửu mới vừa trúng Hội nguyên đã qua lại trên con đường này sáu vòng, cuối cùng quyết định bước vào quan trường, đồng thời phải nhanh chóng tìm một cơ hội thích hợp để yêu cầu được ra ngoài. Đáng tiếc sau khi trải qua cuộc sống quá mức bình thản an nhàn ở Hàn Lâm viện, nàng lại dần quên mất dự định ban đầu.

Khi Giang Cửu quanh quẩn qua lại trên con đường này một lần nữa, nàng đã hối hận. Sớm biết không dễ lăn lộn dưới chân Thiên tử, nàng không nên tồn tại tâm lý may mắn gì đó, nên yêu cầu ra ngoài làm tiểu Huyện lệnh từ lâu, 'trời cao Hoàng đế xa' tốt hơn nhiều. Đâu như hiện tại, không ở Hàn Lâm viện được nữa, vậy mà chẳng hiểu sao lại bị đưa vào hoàng cung!

Giang Cửu không hề muốn đi hoàng cung, dù cho không phải nàng dùng thân phận nữ để đi hậu cung, mà là dùng thân phận quan viên để đi thư phòng (phòng sách). Thế nhưng nơi hoàng cung kia, thật ra chính là đại danh từ 'mưu mô và tranh đấu', Giang Cửu luôn cảm thấy đó chính là nơi một đi không trở lại, nàng dự cảm chuyến đi này, chắc chắn sẽ không có chuyện tốt lành chờ nàng.

Lần trước đi sáu vòng đã nghĩ ra phương pháp giải quyết, lần này Giang Cửu đi tới đi lui trên con đường Thành Nam này khoảng chín vòng, nhưng vẫn vô kế khả thi (nghĩ mãi không ra).

Hiển nhiên, bây giờ nói từ chức đã không kịp nữa, huống chi vất vả cực khổ đọc sách nhiều năm mới thi được nghề viên chức, để nàng vứt bỏ như vậy... Giang Cửu tỏ vẻ, nàng luyến tiếc miếng thịt mới đến bên mép còn chưa kịp ăn thêm vài ngụm.

Đường phố Thành Nam nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, chín vòng đi lại, sắc trời cũng đã hoàn toàn tối sầm.

Bỏ đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chuyện ngày mai thì ngày mai lại nghĩ tiếp.
Thở dài bất đắc dĩ, rốt cục Giang Cửu quyết định rút khỏi đường phố Thành Nam. Lúc sắp đi còn sờ bụng một chút, nhỏ giọng lẩm bẩm câu: "Thật là, lo nghĩ đến nỗi cả ngày không ăn gì, đói chết rồi, nên nhanh chóng tìm chút gì ăn thôi."

Trời đất bao la, ăn là lớn nhất, kẻ tham ăn nào đó rầu rĩ một ngày quyết định thuận theo tự nhiên, không hao phí tâm tư nữa.

Vừa nhẹ giọng lẩm bẩm "Nghe Lục đại nhân nói, trong hẻm nhỏ đầu đường Thành Nam có chỗ làm hoành thành rất ngon, hôm nay hiếm khi được ra ngoài lại vừa lúc đói bụng, chi bằng đi nếm thử?", Giang Cửu vừa bước đi, rời khỏi đường phố náo nhiệt, rẽ vào một con hẻm nhỏ yên tĩnh bên cạnh.

Đi làm trễ về sớm, còn trốn việc ra ngoài dạo phố, có lẽ đến cả Ông trời đều không nhìn nổi. Thế là để nghiêm phạt Giang Cửu, khi nàng đang tập trung nghĩ về mỹ vị trong truyền thuyết kia, nàng đã bị người ta trùm bao bố.

*************************************

Lúc xoa đầu ngồi dậy từ trên chiếc giường êm, Giang Cửu vẫn còn hoàn toàn ở bên ngoài.

Chớp chớp mắt, cẩn thận đánh giá xung quanh một lần, phát hiện mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, hơn nữa xung quanh không có ai khác. Giang Cửu ngây người một lát, mới nhớ tới chuyện trước đó bị người ta trùm bao bố, lông mày liền nhíu lại.

Tay phải làm như vô ý giơ lên, sau đó ung dung nhẹ nhàng xoa xoa mặt... Ừm, tốt lắm, không thấy đau, vậy hẳn là không bị đánh... ít nhất... không bị người ta đánh lên mặt, không cần lo mặt mày vàng vọt gì đó.

Trong lòng thoáng thả lỏng, Giang Cửu rón rén xuống giường êm. Nhìn cách đối đãi không tệ lúc bị hôn mê, Giang Cửu cho rằng người trùm bao bố mình, hẳn là không có nhiều ác ý, chỉ không biết là ai trói nàng đến, lại có mục đích gì.

Lúc trong lòng không nắm chắc, Giang Cửu có thói quen cẩn thận. Vì thế nàng không định kinh động bất kỳ ai, cũng không định tùy tiện thử bỏ trốn dưới tình huống không rõ tình hình, nàng chỉ rón rén đi tới cạnh cửa, định mở kẽ hở nhìn tình huống bên ngoài, ít nhất trước hết phải xác định mình đang ở đâu.

Tay mới vừa chạm đến tấm cửa sổ tinh xảo trước mặt, còn chưa dùng lực, sau lưng bỗng nhiên truyền tới một giọng nữ trầm tĩnh:

- Giang đại nhân đến không dễ dàng, đây là định rời đi à?

Tay run lên, toàn thân cứng đờ.

Trước đó rõ ràng đã xem qua trong phòng không có ai, sao bây giờ tự nhiên biến ra một người sống?! Giang Cửu cứng người chậm rãi quay đầu, thậm chí nàng cảm giác khớp xương toàn thân đều phát ra âm thanh máy móc hư mòn "két két".

Đợi đến khi quay đầu thấy rõ người trước mặt, Giang Cửu mới thấy sáng mắt.

Đột nhiên xuất hiện trong phòng, là một cô gái xinh đẹp khoảng mười bảy mười tám tuổi, mắt ngọc mày ngài môi khẽ cười duyên. Mặc dù nụ cười trên gương mặt là 'tựa tiếu phi tiếu' (cười như không), nhưng đối với Giang Cửu, điểm này hoàn toàn có thể làm lơ. Bởi vì cho dù chỉ là nhìn thoáng qua, trong khoảnh khắc đó, nàng gần như cũng bị gương mặt đẹp của đối phương làm mù mắt.

Sửng sốt nhìn chằm chằm mặt của đối phương khoảng vài giây, mãi cho đến khi một chút ý cười trong mắt đối phương đã tan đi, lúc này Giang Cửu mới nhớ tới bản thân hôm nay là "nam tử", nhìn chằm chằm một cô gái, là một việc rất thất lễ. Đặc biệt đối phương còn là một cô gái rất xinh đẹp, nàng xử sự như vậy, rất dễ bị người ta xem như đăng đồ tử.

Giang Cửu vội quay đầu, thu mắt dáng vẻ phục tùng, tiếp đến lúng túng ho hai tiếng, lúc này mới hỏi:

- Không biết cô nương... đưa Giang mỗ đến đây, vì chuyện gì?

Nàng là người thẳng tính, không quen nói vòng vo, luôn cảm thấy như vậy quá mệt mỏi.

Đuôi lông mày của cô gái hơi nhướng lên, nét mặt vẫn không thay đổi. Nàng ấy chỉ lẳng lặng nhìn Giang Cửu một lúc, ánh mắt kia nhìn như ôn hòa, nhưng trong đó dường như chứa một loại lực xuyên thấu đặc biệt nào đó, khiến người ta có cảm giác không dám che giấu dưới ánh mắt của nàng ấy.

Cô nàng này đang trả thù à? Do vừa rồi nàng thất thần giây lát, nhìn nàng ta nhiều như vậy một lúc, cô nàng này có cần phải dùng kiểu ánh mắt dọa người này nhìn chằm chằm nàng không?! Chẳng biết lúc nào trên lưng đã toát ra một tầng mồ hôi, nét mặt Giang Cửu không đổi, nhưng trong lòng đang nhổ nước bọt không ngừng.

Cũng không biết đối phương thật sự có bản lĩnh nhìn thấu lòng người hay không, cuối cùng cô gái dời ánh mắt. Nàng ấy nhàn nhạt mở miệng, không ngờ giọng điệu có chút dịu dàng:

- Giang đại nhân thăng chức, ta có một lời cho hay.

Giang Cửu sáng mắt. Nàng thăng chức thị đọc vẫn là việc sáng nay, cô gái này sẩm tối đã trói nàng đưa đến, Giang Cửu không thể kiềm lòng đi nghĩ sâu về ngụ ý trong đó. Nhưng mà hiện tại không phải lúc nghiên cứu mấy điều này, vì vậy nàng chắp tay:

- Giang mỗ kính cẩn lắng nghe.

Giao tiếp với người thông minh, luôn là việc làm người vui thích. Vẻ mặt cô gái không đổi, giữa hàng lông mày đã giãn ra không ít, nàng ấy hé mở đôi môi đỏ mọng, nhả ra tám chữ:

- Đương ứng tắc ứng, ứng vi phương vi.*

(*) Khi ứng phó thì ứng phó, cần làm mới làm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net