Chương 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 69: yêu đương khiến vị của dấm chua hun đến người.

Tịch Sư Tử đối với người đột nhiên xuất hiện trước mặt, đồng thời cũng là người đã từng dùng ngôn ngữ quấy rối cô, hiển nhiên không có chút hào hứng nào, giương mắt nhàn nhạt quét cô bé một chút, thanh lãnh cau mày, lễ phép thấp giọng trả lời một tiếng 'khỏe', rồi lập tức cúi đầu tiếp tục loay hoay với máy ảnh DSL trong tay.

Còn Tô Phùng Tần thì ngược lại, mỉm cười lễ phép thoải mái tự nhiên chào hỏi người nãy giờ vẫn dán mắt vào người Tịch Sư Tử: "Minh Huyên tiểu thư, không ngờ không hẹn mà lại hữu duyên gặp ở đây."

"Đúng vậy a, thật là trùng hợp. Ban nãy em còn đang suy nghĩ khi nào mới có thể gặp lại tiểu tỷ tỷ, vừa quay người lại đã thấy hai người, thật đúng là duyên phận a." Lông mày Minh Huyên nhướn lên, hào sảng không rơi vào thế hạ phong nhìn chằm chằm Tô Phùng Tần, âm thầm mang theo vài phần khiêu khích.

Hôm nay Minh Huyên hoàn toàn khác xa so với cô bé ăn mặc gợi cảm hôm nọ, cô bé vận một thân áo dây màu hồng thật dày, tóc dài buộc cao, để lộ màu lam nhạt ở đuôi tóc, thoạt nhìn thanh xuân mà tịnh lệ, như nữ sinh viên xinh đẹp vẫn còn đi học cùng tinh thần phấn chấn.

Cụ bà ngồi bên bị cướp tẩu thuốc hiển nhiên có chút không vui, lẩm bẩm thì thầm gì đó, khuôn mặt đầy nếp nhăn mang theo vài phần hờn dỗi trẻ con, bất mãn  nhìn Minh Huyên.

" Tiểu tỷ tỷ cố ý đi đường vòng tới nơi này du lịch phải không, vậy hai người cũng biết thưởng thức lắm, chỗ đẹp nhất, thanh tịnh nhất chính là chỗ này. Chỉ có điều ở đây đường đi có chút quanh co, khách du lịch dễ lạc đường. Nếu Tiểu tỷ tỷ có hứng thú tiếp tục tham quan, em có thể làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí." Minh Huyên nhìn Tịch Sư Tử, trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp là ánh mắt ranh mãnh như ma quỷ.

"Cám ơn, không cần làm phiền cô, chúng tôi sẽ hỏi đường." Không đợi Tô Phùng Tần trả lời, Tịch Sư Tử liền lên trước một bước, nắm chặt cổ tay của nàng, nhanh chân rời đi.

Hôm qua Minh Huyên to gan đùa giỡn, giọng điệu phóng khoáng, quả thật đã dọa sợ. Nghe Minh Huyên nói muốn dẫn đường, tranh thủ thời gian liền lôi Tô Phùng Tần chạy trước, để tránh cô nàng lại quấn lấy không buông. Cô đối với cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, lớn mật càn rỡ này, không có chút hứng thú nào, bây giờ chỉ muốn núp đi xa xa.

Tô Phùng Tần giống như cười mà không phải cười  nhìn Tịch Sư Tử nghiêm mặt cau mày, áy náy mỉm cười với Minh Huyên, liền bị Tịch Sư Tử lôi kéo đi.

Minh Huyên uể oải  ngáp một cái, ý cười trên mặt nhìn bóng lưng Tịch Sư Tử cùng Tô Phùng Tần rất nhanh liền biến mất cách đó không xa, không nhanh không chậm nhíu mày.

Sau đó thở dài quay người, đưa tẩu thuốc cho bà cụ nãy giờ vẫn giữ góc áo, vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều: "Chỉ cho phép hút hai phút thôi đó, lần trước còn dám nói với con là sẽ cai thuốc, con vừa quay đi bà liền hút ngay."

"Bà sống lâu lắm rồi. Hút hơn nửa đời người cũng không có việc gì, trước khi ra đi hãy cho ta thỏa chí đi." Bà cụ tẩu thuốc hưởng thụ hút một hơi, phun ra sương mù màu trắng, dùng tiếng địa phương giảo biện.

"Khó trách ba ba đều nói không lại bà, hóa ra bà dùng cớ này. Sống lâu lắm rồi à, bà lúc nào chẳng muốn sống lâu trăm tuổi , thì còn nói mấy lời này làm gì? Bà nói thế chẳng khác nào coi con như đứa bé không hiểu chuyện , đáng ăn đòn chứ?" Minh Huyên bất đắc dĩ cười cười, nhu thuận  ngồi xổm xuống, vùi đầu vào lòng bà cụ, nũng nịu giống như  oán giận.

"Lớn rồi bà nói gì cũng không nghe, không hiếu thuận." Bà cụ nở nụ cười khoe hàm răng chẳng còn chiếc răng nào, tuy mồm miệng nói như vậy, nhưng ý cười thì đầy thỏa mãn trong mắt, vỗ bàn tay gầy yếu nhăn nheo lên đầu Minh Huyên, nhu hòa thận trọng vuốt lên tóc cô bé.

Những con ngõ nhỏ giống nhau như đúc lượn quanh vài vòng cũng không thoát ra được, ngẫu nhiên gặp dân bản dịa đi ngang bèn hỏi đường, nhưng chỉ nhận được mấy câu thổ ngữ khó hiểu, nếu không phải do chỉ qua chỉ lại, thì họ cũng không đến nỗi lạc mãi vẫn không ra được.

"Em không phải kẻ mù đường đâu." Tịch Sư Tử khiêu mi, trên trán phủ một tầng mồ hôi thật mỏng, lưng thẳng tắp đeo túi xách, một tay cầm máy ảnh DSL, một tay nắm tay Tô Phùng Tần, chững chạc đàng hoàng  nhìn con ngõ nhỏ cơ hồ không thể thấy điểm cuối cùng.

"Không sao, không phải nói đến đây chơi sao? Vội vã như vậy làm gì?" Tô Phùng Tần nhẹ nhàng kéo tay Tịch Sư Tử, lôi từ trong ba lô ra một chiếc khăn mùi soa nhỏ mang theo mùi hương thoang thoảng, hơi nhón chân, chiếc khăn mát rượi dán lên trán Tịch Sư Tử, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trong suốt.

Bên trong ngõ cổ chật hẹp, Tô Phùng Tần ngẩng đầu giúp Tịch Sư Tử lau mồ hôi, trán của mình rõ ràng cũng đã thấm ướt mồ hôi, khiến tóc dính dính ở sau ót, ánh nắng đúng lúc chiếu lên cổ nàng, phát ra ánh hào quang xán lạn, giọt mồ hôi dưới ánh nắng chia ra thành nhiều màu sắc, tựa như ánh cầu vòng xuyên qua từng kẽ hở trên mái tóc nàng.

Tịch Sư Tử ngơ ngác nhìn Tô Phùng Tần trước mặt, đột nhiên có một loại cảm giác giống như chớp mắt đã qua vạn năm, phảng phất như đã quen biết nàng rất lâu rồi, phảng phất như họ đã ở bên nhau rất lâu rồi, tận trong xương tủy là hình ảnh quen thuộc và bình thản đến lạ kì.

"Học tỷ." Tịch Sư Tử nhẹ giọng kêu một tiếng, Tô Phùng Tần giương mắt, đôi mắt có chút ngây thơ lại có chút thắc mắc, nghiêng đầu nghiêm túc chờ Tịch Sư Tử nói tiếp.

"Lúc nào có rảnh, chúng ta về trường cũ gặp lại lão sư đi, lão sư vẫn luôn hi vọng chúng ta có thể quen biết nhau." Tịch Sư Tử chậm rãi nói, tay tự nhiên khoác lên vòng eo thon thả của Tô Phùng Tần, đôi mắt trong trẻo thâm thúy, thần sắc bình thản nhìn Tô Phùng Tần.

"Về trường cũ à? Chỉ sợ cô không nguyện ý gặp chị thôi." Tô Phùng Tần ngây cả người, bất đắc dĩ cười yếu ớt lắc đầu. Những năm tháng qua, có hai nơi nàng không dám đi, một là thôn quê nơi nàng lớn lên, dạy nàng về hiện thực và tuyệt vọng, hai là ngôi trường xưa, cho nàng hi vọng và ánh nắng, cùng những sự bao dung và che chở.

Mà người nàng không dám gặp nhất, chính là người cô giáo đức cao vọng trọng nho nhã ôn hòa năm xưa trong trong đại học, người đã từng cho nàng sự ấm áp và thương yêu.

"Lão sư muốn gặp chị, vẫn luôn muốn gặp lại chị. Cô luôn yêu thương học tỷ, khi đó cô luôn nhìn ảnh của học tỷ đến ngẩn người, lúc nào cũng nói muốn gặp lại học tỷ một lần. Những lời đồn về học tỷ, cô đều không tin, cô chỉ nói, học tỷ là một đứa bé ngoan, vừa kiên cường cũng vừa mềm yếu, có tài hoa lại bình thản, là học trò giỏi nhất cô từng dạy." tay Tịch Sư Tử ôm chặt Tô Phùng Tần, cau mày nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt Tô Phùng Tần.

Thân thể Tô Phùng Tần nhẹ nhàng lắc một cái, từ từ cúi đầu trầm mặc thật lâu, Tịch Sư Tử chỉ có thể nhìn lông mi thật dài của nàng có chút run run.

Sau một lát, Tô Phùng Tần mới ngẩng đầu lên, mắt chứa đầy tinh quang vụn vỡ, nàng khẽ cười nói: "Khi lão sư nói như thế, Sư Tử đã đố kỵ à?"

"Đương nhiên rồi, nhưng cho dù có đố kỵ cũng phải làm bộ không quan tâm. Khi đó, em có oán niệm rất sâu đậm với học tỷ, còn tính chờ khi không có lão sư ở đó, vụng trộm đâm vào ảnh của học tỷ." Tịch Sư Tử nhíu mày, đôi mắt có chút chột dạ.

Cô còn nhớ vào một buổi chiều đầy mưa nhiều năm về trước, thừa dịp lão sư không có ở đó, nổi tính trẻ con dùng bút vẽ lên ảnh Tô Phùng Tần, nào là chòm râu, rồi tới mũi to, biến Tô Phùng Tần xinh đẹp thành một chú hề buồn cười, nhưng sau khi nghe thấy tiếng bước chân của lão sư, bèn dùng vạt áo thun lau hết màu trên ảnh.

"Chờ về thành phố H , chúng ta liền đi gặp lão sư đi." Tô Phùng Tần nhẹ nhàng cười một tiếng, đôi mắt lưu đầy lệ quang, nàng ngước mắt nhìn Tịch Sư Tử, nhắm mắt lại, nhón chân, một nụ hôn kiên định ôn nhu rơi lên khóe môi Tịch Sư Tử.

Ác lang Tịch Sư Tử lúc nào cũng giống như chưa ăn no, thấy Tô Phùng Tần chủ động dâng hiến một nụ hôn, mà còn giả bộ rụt rè ngượng ngùng. Cô cong cong môi, cười cười vươn tay nhu hòa giúp Tô Phùng Tần vén vài sợi tóc rủ xuống bên má.

Cô không cười phong tình ôn nhu như Tô Phùng Tần mà nguyên thủy nhất và thuần phác nhất, khiến ai nhìn thấy cũng nghĩ cô là một cô gái hướng nội không rành thế sự, tiếu dung thanh tịnh mà ngượng ngùng.

"Em đã nhắc nhở rồi, hai người không quen đường, rất dễ lạc đường, có cần em chỉ dẫn nữa không?" Một giọng lười biếng không đúng lúc vang lên.

Tịch Sư Tử cùng Tô Phùng Tần vội vàng nghiêng đầu, liền nhìn thấy đầu ngõ cách đó không xa , Minh Huyên lười biếng dựa vào bức tường lát đá màu xanh, miệng  ngậm một điếu thuốc, trong làn khói màu trắng, hơi hơi híp mắt. Như một cô gái lưu manh , trên mặt là nụ cười ý vị thâm trường, liếc vào ngõ hẻm, nhìn hai người đang ôm nhau thật chặt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net