Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau bữa tiệc sinh nhật năm tuổi của mình, An Nhiên ngước đôi mắt nhìn cha mẹ và ông đang nói gì chuyện gì mà cô bé không hiểu. An Nhiên chỉ biết, ngay sau đó, đôi vợ chồng lập tức rời đi, chỉ để lại một lời chào tạm biệt và chúc ngủ ngon vội vã cho hai chị em.

Đồng hồ điểm tám giờ tối, bữa ăn ấm cúng tại nhà ông nội cứ như vậy mà kết thúc. Mới giờ này hai người còn đi đâu được chứ, suy nghĩ non nớt cùng sự mất mát khiến cô bé buồn bã và có chút không cam lòng. Hình bóng cha mẹ vừa bước lên xe, cô bước đến bên ông nội - Cẩn Bách Văn , mong ông có thể nào nói cho cô bé biết có gì quan trọng hơn một ngày tràn đầy niềm vui như hôm nay cơ chứ.

Điều làm cô bé thất vọng là người ông chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô, nhẹ nhàng khuyên Cẩn Mạn Hoa - người chị lớn hơn An Nhiên năm tuổi nhanh chóng đưa cô bé đi vệ sinh cá nhân rồi về phòng nghỉ ngơi.

Mạn Hoa thấy sắc mặt ông không được tốt như mọi khi, hiểu chuyện lập tức nắm tay An Nhiên hướng phòng tắm đi tới. An Nhiên trong lòng dâng lên nỗi ủy khuất, trẻ con cố chấp với những gì chúng tò mò. An Nhiên cũng vậy, khi kim giờ chỉ số mười, Mạn Hoa như mọi đêm nằm bên cạnh giường đọc sách đã ngủ mất, cô bé khe khẽ sang phòng ông nội, quả nhiên nghe lén được cha mẹ đang ở nơi nào. Không đâu xa lạ chính là ngôi nhà riêng của gia đình họ, toạ lạc cách đây một tiếng lái xe.

Cô bé trầm lặng, đưa mắt nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ bên cạnh, đôi mắt chực khóc vì nhớ cha mẹ, trong suy nghĩ của An Nhiên, hai người hiện tại đã đi khá xa.

Sau một hồi đứng ngẩn ngơ ngoài cửa phòng ông, không nghe ngóng được tiếng nói ở bên trong. An Nhiên quay về với Mạn Hoa, để quyển sách của chị lên bàn rồi nằm bên cạnh ôm chặt người chị, cố gắng ngủ.

Đồng hồ điểm khoảng mười một giờ. Cẩn Bách Văn bỗng mở cửa phòng, không phải, trong trí nhớ của An Nhiên, khi cô bé đang mơ màng nhắm mắt, ông nội chính là cho cánh cửa uỳnh một cái, một bộ dáng hớt hải chạy vào, rất nhanh vơ vén đồ đạc cần thiết của hai chị em rồi bế cả hai ra ngoài.

"Chúng ta bây giờ lập tức lên máy bay, hai đứa nhanh chóng đi với ta nào"

An Nhiên không hiểu gì hết, Mạn Hoa cũng vậy, hai đứa có chút chậm chạp vì chưa tỉnh ngủ, một người đàn ông mặc vest có vẻ là chú lái xe hoặc vệ sĩ sắp xếp vali vào cốp xe đằng sau, trong khi ông bế cả hai đứa cháu bước vào phía trong.

Trong màn đêm, gió nổi lên, lá cây xào xạc, ngoài ánh điện le lói của đèn đường, xung quanh im lìm, tối đen, bao gồm cả ngôi nhà của bọn họ. Khung cảnh ảm đạm dần hiện rõ trước mắt An Nhiên. Lúc này xe đã lăn bánh, đi tới sân bay. An Nhiên bỗng thấy khoảnh khắc này không đúng, không được, chúng ta đi đâu, tại sao phải đi, cha mẹ chắc chắn đang đợi bọn họ chứ. Cô bé muốn khóc, cô vẫn đang trông mong được nhìn thấy cha mẹ, trong suốt quãng đường ông nội nói gì đó gấp gáp với chú lái xe, hoàn toàn không để ý đến hai đứa cháu ngồi ghế sau. Mạn Hoa đem những thắc mắc trong lòng hai người hỏi lại ông, nhưng câu trả lời của ông đến trẻ con cũng biết là qua loa, không đáng tin. Mạn Hoa và An Nhiên không gặng hỏi tiếp được nữa, đành phải im lặng.

Thế nhưng, đứng trong sảnh sân bay vắng tanh, có chút heo hút, không khí ở sân bay vẫn là không tồi, đèn còn rất sáng, An Nhiên ngó nghiêng không thấy bóng dáng cha mẹ, lập tức muốn hỏi, cô bé thậm chí gào lên với ông của mình. Cuối cùng, ông đành phải dỗ dành rằng cha mẹ đã đi chuyến bay trước vì có việc gấp, ba ông cháu đáng lẽ tháng sau mới bay sang đó cùng hai người, mà vừa rồi ông nhận được tin nhắn đi gấp.

"Hai đứa không cần gọi cho An Huy hay Tư Lại, điện thoại của họ đã để chế độ máy bay, liên lạc vô ích"

Mạn Hoa trầm lặng, nắm chặt tay em gái.

"Ông nói thật không, có phải con sắp được gặp cha mẹ ở đất nước kia chứ?"

"Ông hứa là như vậy, chúng ta chắc chắn sẽ đoàn tụ và sống cùng nhau đến hết quãng đời còn lại". Nói rồi ngoắc ngón út với An Nhiên.

Đôi mắt ngấn lệ nhưng đã ngừng khóc. Bách Văn thở dài, tầm mắt nhìn ra ngoài, sau đó ba người cũng ngồi trên máy bay cất cánh.

Năm tháng trôi đi, lời hứa năm nào của Bách Văn chính là không bao giờ thành hiện thực. Quả thực, chỉ có ba ông cháu sinh hoạt mười lăm năm. Mười lăm năm, một chút tin tức chính xác của cha mẹ cũng không có, theo tuổi tác lớn dần, Bách Văn không thể che lấp, dối lừa được Mạn Hoa và An Nhiên nữa, ông lại đặt ra lời hứa khác:

"Cha mẹ thực sự mất tích nhiều năm nay, chúng ta cùng đi tìm họ được không, ông hứa sẽ tìm ra họ trước hai đứa"

Một ông lão với đôi mắt nhiều nếp nhăn nhưng không kìm nén được nỗi thất vọng dâng trào, tiêu điểm không để trên hai đứa cháu ngồi phía trước, thất vọng cùng xa xăm.

Sau mười lăm năm, trở về quê hương, quả thực đã tìm được An Huy và Tư Lại.

Đứng trước hai ngôi mộ, cỏ, rêu mọc um tùm xung quanh, suốt những năm qua không một ai đến thăm họ sao, An Nhiên và Mạn Hoa cảm thấy, lần này ông nội không thất hứa nữa rồi, gần đất xa trời như vậy, chắc chắn sẽ bước đi với cha mẹ họ nhanh thôi, ít ra nhanh hơn hai chị em rất nhiều. Chỉ là muộn hơn bà nội cũng rất nhiều.

Sau khi dọn dẹp, ngôi mộ trở nên sạch sẽ, thoáng đãng hơn, sắc xanh của cây lá xung quanh như giảm bớt không khí bi thương của nơi này, biến nó thành nơi để người ở lại thành kính, cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cách đó không xa là nơi nằm nghỉ của bà nội - Lại Nghiên. Gia đình cuối cùng cũng đoàn tụ rồi, từ đầu đến cuối, Mạn Hoa cùng An Nhiên trầm mặc, nhìn thật lâu vào dòng chữ khắc tên Cẩn An Huy - Mặc Tư Lại, thì ra tột cùng nỗi đau và nỗi tuyệt vọng là như vậy, chỉ như vậy thôi, hơn chục năm không một lần nhìn thấy cha mẹ, gặp lại được đã âm dương cách biệt.

Cuộc đời này vô thường, không đoán được ngày mai ra sao, An Nhiên nghĩ nghĩ, trong lòng đau đớn không nói nên lời, chỉ biết bần thần, chấp nhận rằng không bao giờ có thể chạm vào người đã sinh thành chị em cô. Người nuôi dưỡng hai đứa trẻ đến bây giờ cũng muốn đi rồi, An Nhiên phải làm sao. Cô chỉ còn ông nội và Mạn Hoa là người thân còn lại trên đời này!










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net