Chương 17 : Một Tháng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời vừa tờ mờ sáng Lành đang say giấc bên cạnh mợ thì nghe tiếng nói quen thuộc ngoài cửa , nó ngồi dậy ngắm nhìn mợ đang ngủ say bên cạnh , đưa tay lên vuốt nhẹ những sợi tóc rối trên gương mặt mợ rồi cũng đứng dậy rời giường.

" Trời ơi làm gì lâu dữ dậy , biết đứng đợi nãy giờ lạnh lắm hông , hắc xì "

" Ai biểu cậu mới giờ này đã đòi đi chi con cũng lạnh lắm chứ bộ "  Lành cũng hịc mũi cái

" Không đi sớm sao kịp chuẩn bị đầy đủ chưa đi tới tháng lận đó"

Cậu ba thân mặc chiếc sơ mi trắng cùng chiếc quần đen dài , trên tay đang cầm theo hai túi đồ to

" Đi gì mà đi cả tháng sợ khi còn về mợ quên con luôn hỏng chừng "

Lành nhìn qua khe cửa thở dài than tiếng , đi lâu quá biết đây mợ quên thiệt rồi sao chưa kể đi còn không nói lấy mợ tiếng kiểu này về mợ không đánh cũng uổn .

" Lắm mồm đi là đi đừng có dài dòng, em không có chí hướng gì hết vậy Lành "

" Thì ... Cái cậu này đi nè tối ngày chửi con hoài hứ" đuối lí quá rồi Lành .

Thời tiết gần cuối tháng mười hai trời  cũng bắt đầu se se lạnh , hai cậu tớ nhà này lén la lén lút  lên xe . Bên ngoài lúc này mặt trời cũng vừa mới mọc lên , sương vẫn còn đọng nhẹ trên tán lá hai bóng người cứ thế mà đi

**********

Lúc mợ thức dậy đưa tay sang sờ soạng bên cạnh đã thấy bên cạnh mình đã lạnh đi từ bao giờ , mợ mở mắt không thấy Lành cũng ngầm hiểu có thể do Lành ngại .

Nếu có ai bắt gặp Lành nằm trên giường còn ngủ chung với mợ  thì khó có mà giải thích  nên đã rời khỏi phòng từ lâu . Mà mợ đâu biết lần này Lành với cậu ba cùng nhau  đi mất tiêu rồi có khi cả tháng chưa về luôn đó đa

Buổi sáng bên nhà ông hội đồng Tịnh lúc nào cũng yên tĩnh phải gọi là không có tiếng động luôn ấy chứ . Không phải nhà không có gia đinh gây ồn ào ngược lại nhà có hơn trăm người hầu kẻ hạ nhưng vẫn chả có mấy tiếng nói qua lại trong nhà . Lí do bởi vì mỗi khu nhà cách nhau tận năm đến 6 miếng vườn thì lấy đâu ra ồn ào ở đây .

Nhà ông Tịnh chia làm sáu khu riêng biệt bao gồm : khu nhà chính dùng tiếp khách , khu nhà hai là khu vực thờ cúng , khu vực ba, bốn , năm là khu của ba cô cậu .

Khu cuối cùng là nơi của ông Tịnh , có điều này ai cũng biết tuy khu hai là khu thờ phượng nhưng thật chất chỉ thờ ông bà tổ tiên của nhà ông Tịnh thui . Còn riêng người vợ quá cố không rõ lí do gì được ông Tịnh thờ riêng tại khu mình nghĩ ngơi sinh hoạt .

Nhiều người nghĩ là do ông quá yêu thương vợ mình nên mới làm vậy nhưng thật chất cũng chả ai rõ lí do bên trong,  là gì ngay cả mấy người con của ông cũng chả biết chỉ biết cha mình yêu thương má mình tới nhường nào thui .

" Sao từ lúc mợ dậy tới giờ không thấy Lành đâu hết vậy Dừa "

" Dạ con cũng không biết nữa cô út  lúc con dậy có ghé bếp  không thấy Lành trong đó ngoài sân hay xung quanh nhà cũng không thấy "

Ây chết tiệt cái con người đó lại trốn đi đâu nữa rồi , sáng ra thì chả thấy mặt mũi đâu riết rồi đâu coi tui ra gì tự mình làm theo ý mình chứ gì.  Bởi không đánh em thì em làm tới thiệt dám bỏ tôi sáng giờ gan của em dạo này đúng thiệt là phì to hơn hẵng rồi .

" Ừ mợ biết rồi , con chuẩn bị xe lát mợ với con lên chợ mua đồ chuẩn bị đám dỗ má mợ"

Tạm tha cho cưng đó , lo chuẩn bị đám trước rồi tính sau .

Tuy là gia đình giàu có bậc nhất ở đây , mối quán hệ đối với xung quanh của ông Tịnh không gọi ít ông có mối quan hệ rộng rãi khắp xứ Cà Mau ,  nhưng riêng đám dỗ của vợ ông tuyệt đối không mời người ngoài chỉ có duy nhất người nhà và người hầu trong thui . Dĩ nhiên điều này ai cũng biết nhưng cũng chẳng biết vì sao lại vậy .

Chập chiều mợ hai cùng Dừa cũng mua đủ đồ để về . Năm nào dỗ bà Tịnh điều do chính một tay mợ hai sẽ là người chọn lựa những thứ đồ tốt nhất ,  đồ cúng cũng do một tay cô tỉ mỉ sắp xếp . Điều này lại càng khiến ông Tịnh thương cô nhiều hơn . Tính cách tỉ mỉ lại càng giống vợ ông

**********

" Cô út dô nhà nghĩ ngơi đi để con kêu thêm vài người lên đem đống đồ này dô được rồi "

" Ừm " mợ cũng muốn giúp một tay lắm nhưng ngặt nổi sáng giờ ở chợ lựa tới lựa lui rồi còn thêm không được nghĩ ngơi nên giờ mợ cũng thấm mệt rồi  .

Ủ khoan lúc sáng đã không thấy Lành thì thui bây giờ chiều cũng không thấy là sao , còn anh ba nữa đi đâu hết rồi .Rõ ràng hôm qua mình đâu có đáng ẻm đâu , hôm nay mắc gì  trốn mình , mà có trốn thì trốn vừa phải thui chứ trốn sáng giờ luôn rồi.

Mợ hai đứng trong nhà thất thần nghĩ không lẽ hù ẻm nhiều quá em bỏ đi luôn rồi . Mà ẻm đi thì ai nói gì anh ba cũng không thấy luôn . Không lẽ hai người bỏ trốn cùng nhau chắc chắn là vậy luôn rồi hai người dính như sam vậy mà Lành dính cậu ba còn hơn dính mợ nữa .

Được lắm Lành có đi thì đi luôn đi nha , em mê cậu ba của em lắm rồi chứ gì về đây có bao lâu đâu mà toàn thấy ở với cậu ba .

Hai người thân tới nổi ông Tịnh còn tưởng Lành với cậu ba đang yêu nhau ấy hai người chả khác nào cặp vợ chồng mới cưới hết.

Tức thì tức chứ lòng mợ hai đang lo lắm chứ , sáng giờ không biết đi đâu lỡ gặp chuyện gì thì sao . Mợ hai cũng không thể nháo nhào lên mà kiếm Lành được , đối với mợ Lành là thương . Đối với người khác Lành cũng chỉ là một con hầu . Nếu mợ hai quan tâm Lành quá mức người thiệt chắc chắn là Lành .
Lòng người mà ai chẳng ganh tị mợ càng không muốn khi mợ không ở đây lại có người lại ức hiếp Lành đâu .

Dặn lòng là vậy nhưng mợ chịu hết nổi rồi , bỏ qua cơn mệt mỏi mợ đi xung quanh bắt đầu tìm kiếm Lành . Sợ người khác ganh tị thì mợ đành một mình tìm Lành vậy khỏi phiền tới ai .

" Lành ơi em đâu rồi "  không có ở khu cậu ba ở

"Lành ơi em đâu rồi" khu nhà chính lại càng không có

" Lành ơi ... Má em trốn đâu rồi" mợ miệt rồi nha kiếm hết rồi cũng không thấy đâu .
Chân tay mợ bây giờ đói run hết rồi , giờ mà bắt được Lành là nhừ xương nha cưng. 

Ông Tịnh từ ngoài cổng đi vào thấy con gái mình đứng , một tay chóng nạnh còn cả người dựa vào cột thở hỗn hển mặt thì tái xanh . Ông Tịnh lo lắng chạy lại hỏi han liền

" Trời ơi sao mặt mài con xanh lè vậy Hân làm cái gì mà người mồ hôi không vậy " ông đưa tay lau mồ hôi trên chán cho mợ

" Con kiếm Lành có chút chuyện mà sao kiếm nãy giờ không thấy " mợ thở hỗn hển nói

" Trời Lành với Thành nó sang Pháp thăm anh hai bây rồi kiếm gì mà kiếm bộ nó không nói bây biết hả "

" Hả sang ... Sang Pháp"

Chuyện là hồi sáng lúc ông Tịnh còn đang ngủ thì nghe tiếng gõ cửa,   bước ra thì thấy cậu ba với Lành trên tay cầm theo hai ba vỏ đồ . Hỏi ra thì mới biết cậu ba với Lành đi sang Pháp thăm cậu hai cả tháng mới về . Lúc đầu ông Tịnh không đồng ý nhưng rồi cũng bị thuyết phục dù sao cũng lâu rồi không biết cậu hai bên đó sống sau nữa để cậu ba qua xem sao . Sẵn coi đứa con vừa mới sinh của cậu hai luôn .

" Ừm một tháng mới về "

" Một ... Một tháng mới về " mợ hai ngất ngay tại chỗ ....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net