Chương 19: Chút dịu dàng còn sót lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch thành, lạc viện công chúa.

Bầu trời biếc xanh, tịch dương chưa tàn trăng đã treo trên ngọn cây, trong phòng ngập tràn hương hoa đỗ quyên thanh mát ngọt lành, Tiểu Duy đứng bên khung cửa sổ, lặng lẽ nhìn sang bầu trời Mạc Bắc.

Sau ngày Từ Mãnh đưa quân tới, rất hiếm khi gặp được Tĩnh công chúa, mỗi lần tỉnh dậy hoặc là nàng đang ngủ hoặc là nàng đã đi.

Ba ngày rồi, hai người họ cũng không nói chuyện gì thêm, thời gian ánh mắt Tĩnh công chúa đặt trên người Tiểu Duy cũng càng lúc càng ít.

Tiểu Duy vẫn như trước nở nụ cười hờ hững, tựa như không không quan tâm đến chuyện gì, nhưng ánh mắt lại trống rỗng không có điểm nhìn.

Năm trăm năm trước, hắn cũng như vậy, khiến nàng chờ đợi hết đêm này tới đêm khác, trời tối trời sáng, cũng chỉ có nàng cô độc một mình.

Tước Nhi vội vã xông vào phá vỡ sự trầm mặc của nàng, Tước Nhi còn không kịp ổn định hơi thở gấp gáp, nôn nóng túm chặt y phục của Tiểu Duy.

"Tỷ tỷ, có rất nhiều người đang tiến về hướng này."

Tiểu Duy vén mái tóc mai hỗn loạn ra sau tai cho Tước Nhi, trán hơi nhíu lại, hiện ra những đường nét nhỏ.

"Rất nhiều người? Trang phục thế nào?"

Tước Nhi nghiêng đầu suy nghĩ, con ngươi sáng lên.

"Là một đoàn người mặc áo lông, vẻ mặt rất quái dị, dáng người cao lớn, nhìn rất hung hãn."

Tiểu Duy nhíu mày càng chặt, nụ cười cũng tan đi ít nhiều.

"Mặc áo lông sao?"

Thiên Lang Quốc?!

Tước Nhi đột nhiên định thần, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Tiểu Duy.

"Tỷ tỷ, bọn người đó muốn tới cướp công chúa sao. Tỷ tỷ, sắp tới kỳ nhật thực rồi, trái tim đó, không thể kéo dài thêm nữa."

"Đợi thêm đi."

Tiểu Duy nói dửng dưng, âm thanh rơi xuống không chút tiếng vọng, Tước Nhi chợt gấp gáp.

"Tỷ tỷ! Không thể đợi thêm được nữa! Không tới sáu ngày nữa là nhật thực rồi, nếu tỷ không có trái tim đó, sẽ bị hàn băng địa ngục tới làm tỷ chết cóng đó!"

Tước Nhi vội vã không biết phải làm sao, nàng không biết nên nói với Tiểu Duy thế nào. Tiểu Duy trầm mặc, đôi mắt điềm nhiên nhìn nàng, đáy mắt lóe một tia kiên trì.

"Đợi thêm vài hôm."

Tước Nhi bất lực ngậm miệng, tức giận nhìn Tiểu Duy, biến thành linh điểu bay đi.

Trong mắt Tiểu Duy chợt dâng lên chút khổ sở, cảm giác thân thể càng lúc càng lạnh, yêu khí càng lúc càng yếu, biết rằng sự việc đã rất cấp bách, nhưng nàng vẫn không muốn nói ra.

Đợi thêm vài ngày, đợi đến khi không thể đợi được nữa, sự do dự này, sẽ biến mất mà thôi.

Phủ chủ soái.

Mật thám gửi tin cấp báo, Thiên Lang đã huy động bảy đại thủ lĩnh, dường như có hành động khác thường.

Tĩnh công chúa không kịp giải thích với Tiểu Duy, triệu Từ Mãnh tới phủ chủ soái bàn việc quân, mệt mỏi vài ngày, trừ vài lần trở về gặp Tiểu Duy, Tĩnh công chúa hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi.

Chính điện soái phủ đèn đuốc sáng rực, ánh mắt sáng thấy giông tố không sợ hãi, bộ giáp vàng phong thái lỗi lạc như chiến thần.

"Điện hạ, dị quân Thiên Lang đã có hành động, chỉ sợ không tới một ngày sẽ tới Bạch thành, lần này Thiên Lang tập kích, điện hạ không báo cho các chủ soái Bạch thành, đợi lúc Thiên Lang công thành, Bạch thành không kịp phòng bị, sợ sẽ thất thủ."

Tĩnh công chúa vuốt ve món trang sức trên tay phải, đáy mắt lóe lên tia ấm áp, chớp mắt biểu tình lạnh lùng.

"Tĩnh, cần Bạch thành phối hợp diễn một vở kịch, nếu như báo sớm cho bọn họ, sợ Thiên Lang sẽ phát hiện đầu mối."

Từ Mãnh chuyển mắt nhìn món trang sức trên tay Tĩnh công chúa, là món trang sức làm bằng bạc, một chiếc vòng tay, rộng nửa tấc, có sợi dây nối liền với chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út, nhìn kỹ, hình như có thể thấy được trên mặt khắc hình hồ ly nhỏ xíu.

Nổi bật lên trên bộ giáp vàng của Tĩnh công chúa, lại có cảm giác rất hợp, vàng kim hoa lệ cứng cỏi đi với bạc kim lạnh lùng, tăng thêm vẻ dịu dàng.

Là của Tiểu Duy.

Nàng năm trăm năm trước, đeo trang sức khắc hình hồ ly, trải qua kỳ hoa Tịch Nhan chỉ nở một đêm.

Mà nay, người cũ không còn, chuyện cũ đã qua, món trang sức này từ sớm đã bị nàng niêm phong, vô tình bị Tĩnh công chúa tìm thấy, quấy nhiễu nàng muốn lấy đeo.

Tĩnh công chúa cầm ngọc hổ binh phù, đưa đến trước mặt Từ Mãnh.

"Đây là ngọc hổ binh phù, sau khi Tĩnh tìm thấy vương triều Thiên Lang, sẽ có người cầm theo một nửa binh phù nữa tới gặp mặt Từ tướng quân, tướng quân điều mười lăm vạn tinh binh triều ta, đến lúc đó, dựa theo kế sạch định sẵn, tấn công vương triều, triệt để diệt bỏ Thiên Lang dị bang."

Từ Mãnh cung kính nhận lấy binh phù, thần sắc do dự.

"Điện hạ, nếu như đi kết thân, Thiên Lang canh giữ cẩn mật, điện hạ làm thế nào cho người đem một nửa binh phù nữa ra?"

Tĩnh công chúa điềm nhiên nhìn hắn, Từ Mãnh lại hơi sợ hãi, vội vàng cúi đầu không dám thắc mắc, cử chỉ cung kính.

"Tướng quân không cần lo lắng, Tĩnh tự có cách. Vất vả vài ngày rồi, tướng quân cứ đi nghỉ ngơi trước, nếu như có việc quân lại tới bẩm báo."

Tĩnh công chúa xoay người đi, giáp vàng va nhau vang lên tiếng sắc nhọn, càng đi càng xa.

Từ Mãnh chăm chú nhìn bóng lưng Tĩnh công chúa, nhìn nàng đi về phía phòng nghỉ bước chân cũng bất giác nhanh lên, rầu rĩ thở dài.

Lạc viện công chúa.

Hôm nay trở về cũng coi như là sớm, có điều, Tiểu Duy đã đi ngủ rồi, mái tóc đen như thác xõa xuống giường, dung mạo yêu kiều diễm lệ giấu sau mái tóc, có vài mảng tối, phảng phất vẻ cô đơn tĩnh mịch.

Tĩnh công chúa không muốn đánh thức nàng, bước chân nhẹ nhàng, đi tới bồn tắm tắm rửa thay bộ y phục màu vàng, cả người thơm mùi hoa lan mát lành nằm xuống bên cạnh Tiểu Duy.

Bận rộn vài ngày không gặp, nàng hình như hơi gầy đi, trên mặt hơi có chút nhợt nhạt khó nhận ra, vẫn là vẻ yếu đuối động lòng người mà sao có gì đó khác lạ.

Theo thói quen ôm Tiểu Duy vào lòng, bất chợt bị lạnh đến chau mày, nhiệt độ này, đã gần giống như băng rồi, chẳng lẽ mấy ngày nay không có ta ở đây, nàng ấy đều đi ngủ trong trạng thái giá buốt như vậy sao?

Tiểu Duy ngủ nông, Tĩnh công chúa nằm xuống đã khiến nàng tỉnh giấc, vẫn nhắm mắt, không muốn gặp nàng ấy, dịch người ra phía ngoài, không muốn nàng ấy nằm cạnh.

Không nói một lời mất tích vài ngày, vừa trở về không nói một tiếng liền muốn ôm nàng, coi nàng là gì đây? Một món đồ chơi gọi thì chạy tới đuổi thì chạy đi sao?

Người nào đó giống một đứa trẻ cự tuyệt đẩy nàng ra khiến Tĩnh công chúa khẽ cười, âm thanh du dương lan khắp phòng.

Tiểu Duy ngồi thẳng người dậy, vô ý rơi y phục xuống, lộ ra xương quai xanh tinh tế trắng ngần, Tĩnh công chúa sắc mặt trở nên có chút kỳ quái, do dự không nhìn Tiểu Duy.

Tiểu Duy giả đò không biết, vẫn để mặc cho bờ vai và cánh tay như ngọc lộ ra, giọng nói khàn khàn trầm thấp.

"Tướng quân không phải là có việc quân cần bàn bạc sao, sao lại trở về sớm thế này?"

Tĩnh công chúa ý cười không giảm, rất nghiêm chỉnh đưa tay kéo áo Tiểu Duy lên.

"Ta bận bù đầu, không chăm sóc được nàng, việc quân vừa bàn xong, liền về xem nàng thế nào."

Tiểu Duy đẩy tay Tĩnh công chúa, đôi mắt mơ màng mang theo chút thờ ơ và bất mãn.

"Tướng quân thấy rồi đó, Tiểu Duy rất ổn, nên đi rồi."

Tĩnh công chúa ngây người, nàng là lần đầu bị người khác đuổi đi, cúi đầu suy nghĩ.

"Được, nàng ngủ đi, ta sẽ cho người đem tới thêm vào lò sưởi, khiến nơi này ấm áp thêm một chút."

Nàng vừa định đứng dậy thì liền bị Tiểu Duy hung hăng kéo xuống, thần sắc nàng không có thiện ý, giống như có vô vàn nộ khí, nhưng trong chớp mắt lại che giấu đi.

"Tướng quân, biết sai không sửa, đây không phải là thái độ người hoàng tộc nên có."

Tĩnh công chúa cúi đầu nhìn nàng, y phục tán loạn nửa ẩn nửa hiện làn da trắng ngần, Tĩnh công chúa nét mặt dần khác thường, khẩu khí có chút hoảng loạn.

"Vậy nàng muốn thế nào?"

Tiểu Duy vẫn đang ngồi, ngẩng đầu nhìn Tĩnh công chúa, từng chữ từng chữ đều thật rõ ràng.

"Tướng quân lấy thân bồi thường, thế nào?"

Sắc mặt ngượng ngùng vụt lóe trên mặt Tĩnh công chúa, nàng giãy tay thoát khỏi sự trói buộc của Tiểu Duy, vừa muốn đi, Tiểu Duy liền khẽ cười, tiếng cười là mang theo sự lạnh giá vắng lặng.

"Tướng quân không muốn? Thôi vậy, vậy cứ đi đi."

Câu nói đều đều đơn giản khiến Tĩnh công chúa dừng lại, nâng mắt nhìn thấy dáng vẻ càng thêm lãnh đạm lạnh lùng của Tiểu Duy, nhẹ nhàng thở dài, lại ngồi xuống, bàn tay ấm áp nắm lấy tay nàng.

"Tiểu Duy, đừng giận, sau này có chuyện gì ta cũng đều nói cho nàng biết, tha thứ cho ta lần này đi."

Tiểu Duy vốn không muốn động, lại không kìm chế được hơi ấm nóng bỏng từ tay nàng truyền tới, ấm áp dịu dàng, không giống kẻ khác.

Nàng lại nằm xuống, Tĩnh công chúa thả lỏng, cũng nằm xuống cạnh Tiểu Duy, ôm lấy nàng, cơ thể Tiểu Duy dần lấy lại độ ấm, biến thành viên ngọc mát lạnh trơn mịn.

Tiểu Duy nâng mắt nhìn chăm chú Tĩnh công chúa, dường như muốn nhìn ra điều gì đó trên khuôn mặt nàng.

"Tướng quân, ta chỉ muốn trái tim của ngươi."

Câu nói này, giống như nói cho nàng ấy nghe, cũng giống như nói cho mình nghe.

Tĩnh công chúa nét mặt dịu dàng, đáy mắt thoắt hiện một chút bất lực.

"Ta biết, ta quyết định sẽ trao cho nàng."

Trên mặt Tiểu Duy không khỏi có chút mất mát, không biết là vì cớ gì, nàng vẫn muốn nói lời gì đó, lại đột nhiên mím môi, nhắm mắt.

Bên tai truyền tới tiếng thở như có như không của Tĩnh công chúa, phảng phất hương hoa lan lành lạnh, tĩnh mịch thản nhiên.

Tiểu Duy từ từ chìm vào giấc ngủ, Tĩnh công chúa nhìn nàng hô hấp ổn định, con ngươi sáng ngời mới lộ ra biết bao đau thương, thê lương đến nỗi khiến căn phòng lạnh đi mấy phần.

Nàng nhìn Tiểu Duy ngủ say, yêu kiều mị hoặc, diễm tuyệt thiên hạ, thuần khiết như tuyết liên ở thiên sơn.

Nàng ấy chỉ cần trái tim này,

Trao trái tim cho nàng ấy rồi nàng ấy và mình sẽ không còn nỗi lo nào nữa,

Nàng ấy sẽ biến thành người.

Còn nàng sẽ trở thành yêu.

Nếu mình lần này chết trên đất Thiên Lang, sợ vẫn là kết quả tốt nhất.

Tĩnh công chúa không nén được mà để lộ ra thần sắc thê lương, nhìn thấy Tiểu Duy định nói lại thôi, những lời đó, ngay cả trong mộng nàng cũng không thốt lên được.

Tiểu Duy, ta còn có thể ôm nàng bao lâu đây?

Sợ là, không còn được mấy ngày nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net