Chương 2: Kết thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Bắc nằm ở nơi cực bắc lạnh buốt, cuộc sống thiếu thốn. Từ thời Hán Vũ Đế, tộc Hung nô di dời đến Mạc Bắc. Tộc Hung nô chia thành Nam Bắc Hung Nô. Nam Hung nô sức yếu, trở thành quân thần cho Hán, mặc y phục hán triều. Bắc Hung nô đổi tên thành Thiên Lang Quốc, trốn ở Mạc Bắc, dựa vào địa hình hiểm yếu để hồi phục nguyên khí, nhưng dã tâm của Thiên Lang Quốc chưa bao giờ mất đi, ở nơi biên ải thỉnh thoảng xảy ra chiến sự, nhưng hai bên đều không dùng binh lực quá lớn.

Ba tháng trước, Thiên Lang Quốc đột nhiên phái sứ thần tới, dọc theo Bạch thành tiến vào Hán, tới thành Trường An diện kiến đế tôn, tấu chiếu thư chỉ dụ của nữ vương Thiên Lang Quốc. Chiếu viết hai nước xảy ra chiến trận đằng đẵng nhiều năm, chúng dân lầm than, Thiên Lang Quốc nguyện lòng muôn đời trung thành với Hán triều, vĩnh viễn lệ thuộc Hán triều, nhưng cầu chỉ hôn cho hoàng tử Thiên Lang là A Trúc Na để tỏ rõ tâm ý hai nước Hán triều Thiên Lang đình chiến.

Đế tôn đồng ý, chỉ hôn cho hoàng thập tứ nữ là công chúa Lưu Tĩnh.

Tĩnh công chúa dòng dõi hoàng tộc, từ nhỏ đã được đế tôn sủng ái, được dạy thuật trị thế, thuật dùng người, cao quý đoan trang. Hoàng thập tự thứ nữ là người duy nhất đã quá đôi mươi vẫn chưa thành hôn, có thể thấy rõ đế tôn sủng ái đến mức nào.

Thiên Lang sứ thần cảm tạ, dập đầu ba lần trước đế tôn, ngày hôm sau lên đường trở lại Thiên Lang Quốc, cử hành nghi lễ long trọng đón công chúa giá đáo.

Nửa tháng sau. Nơi thảo nguyên biên ải.

Thảo nguyên vô cùng rộng lớn, trông hết tầm mắt cũng không thấy tận cùng. Buổi đêm lại càng vắng lặng yên tĩnh. Đại bản doanh của năm vạn tướng sĩ Hán triều và gần một vạn quân dân đặt ở đây. Doanh trại rộng lớn, canh giữ nghiêm ngặt, treo cờ đỏ vàng có hình biểu tượng của đế quốc nhìn có hơi kỳ quặc.

Đây là đội quân đi kết thân, hướng tới Thiên Lang Quốc xứ Mạc Bắc.

Công chúa được chỉ hôn chính là Tĩnh công chúa được đế tôn sủng ái nhất.

Một người mặc giáp đen vội vã tiến vào doanh trại báo cáo chủ soái.

Tướng thân ra lệnh mở cửa thành, quỳ xuống dập đầu, thần tử quỳ sạp xuống đất, ngữ khí muôn phần tôn kính.

"Vũ vệ tướng quân Từ Mãnh, tham kiến điện hạ."

Trong trướng, một người có thân hình hơi gầy gò xoay người lại, bộ giáp vàng dù trong ánh nến yếu ớt vẫn vô cùng chói mắt. Nàng ung dung hoa lệ, khí chất dịu dàng, nửa mặt bên trái đeo một chiếc mặt nạ bằng vàng, trên mặt nạ khắc hình hoa đỗ quyên tinh xảo, nhìn nàng rất oai hùng hiên ngang.

"Từ tướng quân, võ tướng trong triều ta không phải loại hữu dũng vô mưu, cứ liều lĩnh làm bừa, đa số đều là kẻ vô dụng. Phụ hoàng đối với ngươi rất coi trọng, phong cho ngươi làm chủ tướng, chắc hẳn lần này thâm ý việc chỉ hôn kết thân thế nào, tướng quân hẳn cũng đã hiểu rõ."

Tĩnh công chúa cầm thanh bảo kiếm trước nay luôn luôn mang theo, tựa kiếm vào bản đồ trên mặt bàn cẩn thận quan sát, nhìn có chút tùy ý.

Từ Mãnh càng cúi người thấp hơn, giống như bị uy người trước mặt ép xuống, nghe được Tĩnh công chúa nói vậy, khẩu khí cũng thả lỏng, tuy dè dặt nhưng giọng nói vẫn vang vọng.

"Điện hạ tài trí vô song, từ nhỏ đã cùng Hoắc tướng quân nam chinh bắc chiến. Điện hạ thân phận tôn quý, vốn dĩ là không nên bị gả cho man di tiểu quốc. Lần này mượn danh nghĩa cầu thân, thực chất là muốn tiến sâu vào Mạc Bắc, tiến vào vương triều của Thiên Lang Quốc."

Ánh nến bị màn đêm bao phủ càng lúc càng yếu ớt, đảo qua đảo lại, chiếu lên mặt nạ vàng sáng loáng của Tĩnh công chúa, mặt nạ ưu mỹ bị bóng đen che khuất, tựa như thêm phần lạnh lẽo.

"Từ tướng quân không hổ là người được phụ hoàng coi trọng, Tĩnh ta, từ nhỏ tòng quân, Hung nô tàn bạo, quấy nhiễu nơi biên ải của ta, tuy đã bị Hoắc tướng quân đánh đuổi tới thảo nguyên Mạc Bắc, thế nhưng dã tâm không dứt, đối với Bạch thành ở biên ải vẫn nhìn chằm chằm như hổ đói, ý đồ lật đổ giang sơn Hán triều của ta."

Tĩnh công chúa ngồi thẳng người lên, con ngươi sáng rực trong bóng tối, tựa như hoa đào nở rộ giữa trời xuân, mặt nạ vàng vẫn tiêu điều lặng lẽ.

"Lần này kết thân, Thiên Lang Quốc lòng dạ gian ác khó lường. Tĩnh không tiếc thân mình, vì mười vạn bách tính ở Bạch thành dẫn đầu đi trước. Tĩnh ngày đêm không ngừng suy nghĩ, chuyện này mười phần đáng nghi, ta đã thương lượng với phụ hoàng, quyết định thâm nhập vào vương triều Thiên Lang Quốc, triệt tiêu hoàn toàn chiến nạn ở biên giới Hán triều ta."

"Ngàn vạn lần không được! Điện hạ là thiên kim công chúa, sao có thể đặt mình vào thế nguy hiểm, xin điện hạ hãy suy nghĩ lại..."

Từ Mãnh liên tục dập đầu, trên màn là vẻ kinh hãi, khổ tâm can ngăn.

"Tướng quân! Tĩnh là công chúa một nước, nếu như có thể dùng một mình Tĩnh ta đổi lấy biên ải trăm năm thái bình, đổi lại mạng của hàng vạn binh sĩ, Tĩnh, chết không hối hận."

Tĩnh công chúa nói quả quyết, không để chút đường vãn hồi, nhẹ nhàng vuốt ve bảo kiếm, nhìn về phía Mạc Bắc băng tuyết không tan, tự nói với mình.

"Tĩnh chỉ là một người mà thôi, sao có thể so với cả thiên hạ..."

Vẻ mặt Từ tướng quân chìm trong bóng tối không thấy được biểu cảm, cả người cứng đờ. Rất lâu sau, dập mạnh đầu xuống đất một cái, vang lên âm thanh nặng nề, lan khắp thảo nguyên rộng lớn, nhưng thảo nguyên vẫn một vẻ lặng lẽ đến tàn nhẫn.

"Điện hạ vì đại nghĩa, thần, thay mặt tướng sĩ biên ải, tạ ơn điện hạ!"

Sắc mặt Tĩnh công chúa trở nên mềm mại hơn nhiều, cúi đầu khẽ thở dài, đáy mắt như có như không một chút dịu dàng.

"Còn bao nhiêu ngày nữa là tới Bạch thành?"

"Thưa điện hạ, nếu chiếu theo tốc độ hành quân hiện tại, nửa tháng nữa là tới."

Từ Mãnh đứng dậy, cung kính đi ra đằng sau Tĩnh công chúa.

"Tướng quân, ngươi đã hiểu rõ mục đích của lần kết thân này, vì tránh quân sĩ làm lộ, trừ ta và ngươi, không được có kẻ thứ ba biết. Không có ngọc hổ binh phù làm dấu thì không được tự ý hành động. Đại quân đã được Tĩnh an bài ở nơi bí mật, thời cơ đến, Tĩnh sẽ nói cho tướng quân biết. Hiện tại, cần tướng quân giúp tìm một người thay thế Tĩnh trấn giữ trong quân."

Tĩnh công chúa tựa như càng lúc càng mơ hồ, nhưng bộ giáp vàng bao khắp người lại càng lúc càng sáng, tựa như một vị thần, hào quang vạn trượng.

"Điện hạ muốn đi đâu sao?"

Từ Mãnh biết Tĩnh công chúa muốn nói gì, trong lòng đã cẩn thận trù tính làm sao để không có chút sơ hở nào.

Tĩnh công chúa nhíu mày suy nghĩ, nói.

"Tĩnh theo đường tắt đi tới Bạch thành, giám sát Thiên Lang Quốc, tiên phong cho đại quân của ta."

Từ Mãnh mấp máy môi, theo thói quen định cất lời can ngăn, nhưng đột nhiên ngậm miệng lại, quỳ xuống hành lễ, dập đầu.

"Thần, tuân lệnh Tĩnh tướng quân!"

Tĩnh công chúa nghe được ba từ "Tĩnh tướng quân" tim chợt đập mạnh, lộ một nụ cười nhẹ, trăm hoa nở rộ, khuôn mặt trắng ngần như băng tuyết không tan nơi Mạc Bắc.

Từ Mãnh vô tình nhìn thấy nụ cười đẹp mê hồn của Tĩnh công chúa, trong lòng hoảng hốt, ánh mắt chạm tới mặt nạ vàng lạnh lẽo chợt tỉnh táo, vội vàng bước ra khỏi trướng.

Hắn khẽ thở dài một tiếng.

Năm đó, Tĩnh công chúa mới mười bốn tuổi đã lộ vẻ ung dung hoa lệ, phong thái phi phàm, là công chúa đẹp nhất Hán triều, vô số vương công quý tử hướng đế tôn cầu hôn, đều hết lượt bị từ chối. Nào ngờ chỉ vì một lần đi săn lại hủy hoại hạnh phúc của công chúa.

Lần đi săn đó chỉ có hai người, Tĩnh công chúa khuynh thành và học úy cấm vệ quân Hoắc Tâm.

Bị gấu tấn công.

Hủy mất dung nhan khuynh quốc khuynh thàn của công chúa, khiến nàng phải đeo chiếc mặt nạ vàng điêu khắc tinh xảo, từ đó chưa từng gỡ xuống.

Học úy cấm vệ quân Hoắc Tâm cứu giá có công, nhưng lại không bảo toàn được cho công chúa, công tội ngang nhau. Một tháng sau, Hoắc Tâm theo lệnh đi bảo vệ biên cương, đã gần mười năm rồi chưa về lại thành Trường An.

Tĩnh công chúa, từ đó cũng không còn nở nụ cười nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net