CHƯƠNG 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

😊😊😊😊

    Bé Linh Cơ lấy gói lá chuối nhỏ ở giỏ xe xong hai bé cùng ngồi bệt xuống bãi cỏ dựa lưng vào thân cây to. Mở gói lá chuối ra thì thấy nắm xôi đỗ xanh thơm phức dẻo mềm, bé Linh Cơ đưa lên gần miệng cắn một miếng rồi chuyển cho bé Hàn Linh Phượng, cứ thế lần lượt bé này cắn rồi đưa qua lại cho bé kia. Tất nhiên ăn chung là không hợp vệ sinh nhưng giữa ba bé nhà chị Chi chị Y thì sạch sẽ vô cùng chẳng vấn đề gì hết, trẻ con thế giới thường này mới dễ dính bẩn mắc bệnh thôi.

  Bữa ăn ngon lành kết thúc, chả ai nói gì về vụ oánh nhau vừa rồi. Bé Linh Cơ vo nắm lá chuối thành một cục và đứng dậy bước về phía thùng rác mầu da cam cách đó hơn một mét, nhưng vì thùng cao quá với không được để vứt thế là bé Hàn Linh Phượng lật đật đi tới, hơi khụy chân xuống quay lưng với bạn, nói "Linh Cơ lên đây. Linh Phượng cõng cho cao cao mà vứt." Mỉm cười leo tót lên lưng bạn, khoảng cách rút ngắn chút chút bé Linh Cơ ném chính xác cục lá chuối vô thùng rác.

  Vừa khi ấy vang rền tiếng sấm đì đùng đì đùng, ánh chớp lóe lên trên bầu trời, mây đen ùn ùn vẫn thấy rõ dù đang là ban đêm, những dấu hiệu báo động một trận mưa to sắp đổ bộ.

  Bé Linh Cơ nói "Sắp mưa rồi Linh Phượng ơi. Phải về nhà thôi, nhỡ Tuyệt Luân thức dậy không thấy ai là Tuyệt Luân lo đấy." Bé Hàn Linh Phượng gật đầu đáp "Ừ. Phải về bảo vệ Tuyệt Luân ngay." Dứt lời buông tay đang giữ chân bạn thân. Bé Linh Cơ chạy đi nhặt gậy cao su hút, bé Hàn Linh Phượng thì tranh thủ xông về phía thằng tóc đỏ, đá một cú mạnh vào đầu nó, chửi "Chết mẹ mày đi!" Thằng đó vẫn nằm im thin thít không phản ứng. Bé Linh Cơ vốn cũng ức vụ thằng tóc đỏ định đâm dao hai bé nên chạy tới học theo bạn đá mạnh vào đầu nó và chửi "Thằng súc vật!"

  Hai cô bé dễ thương ngồi lên yên xe của mình, đạp cút kít cút kít nhanh nhanh chóng chóng chỉ mong sớm về nhà, mặc kệ đằng sau hai thằng cặn bã.
  ....

  Cùng hộc tốc đạp xe, bé Linh Cơ đi trước bé Hàn Linh Phượng đi sau, bé Linh Cơ cuống quýt nói "Nhanh lên. Nhanh lên. Tuyệt Luân mà thấy Linh Cơ ướt mưa là Tuyệt Luân không vui đâu." Bé Hàn Linh Phượng cố đạp xe vượt lên dẫn đầu, cuống quýt nói "Nhanh lên. Nhanh lên. Về bảo vệ Tuyệt Luân."

  Gió nồi lên khá lớn, bụi bay hỗn loạn khiến hai bé phải nheo mắt, tuy vậy vận tốc đạp chẳng suy giảm. Cũng may đường vắng teo không có phương tiện nào tham gia giao thông nên thoải mái.

  Qua một giao lộ ngã tư đèn xanh đèn đỏ đã tắt từ lâu thì "Brum brum..." Chiếc ô tô tải trọng lượng chín tấn chở cát từ bên trái đang lao đi với tốc độ kinh khủng 154 km/h, quá láo toét và nguy hiểm. Đồng thời gian đúng lúc hai bé con đạp tới giữa ngã tư, xe tải thì cũng đã xát gần, chỉ khoảng ba giây nữa sẽ tông trúng bé Linh Cơ và bé Hàn Linh Phượng. Hai bé ngây ngô ngừng đạp ngoảnh sang bên trái nhìn thứ ô tô lớn gấp trăm lần cái ô tô đồ chơi ở nhà.

  Toành toành toành toành... Bất chợt bốn tia sét chói lòa từ trên trời với vận tốc nhanh hơn giáng xuống đánh trúng bốn bánh xe cao su to đùng mà nổ hơi bung bét luôn, đầu xe thân xe mất kiểm xoát văng vút lên không trung. Tiếp đó xuất hiện thêm một tia sét cuồng bạo phóng xuống đánh nổ tung rơi loạn xạ các mẩu xuống đất, cả thằng tài xế mất dậy cũng bị giật tưng người tan xác.

  An toàn rồi nha, nét mặt hai nhóc vẫn điềm tĩnh như thường. Bé Linh Cơ hỏi "Cái xe nó định đâm bọn mình à?" Bé Hàn Linh Phượng gật đầu trả lời "Ừ. Nó bị sét đánh chết rồi. Tuyệt Luân bảo nhớ không được phóng nhanh vượt ẩu." Vung nắm đấm về phía xác xe mà chửi "Chết mẹ mày đi! Chạy láo à! Tuyệt Luân bảo phóng xe láo là bọn láo toét!" Bé Linh Cơ thì giơ hai tay lên vẫy vẫy bầu trời, hí hửng tươi cười nói "Linh Cơ chào sấm sét nhớ." Bé Hàn Linh Phượng giục "Đi tiếp thôi. Nhanh lên sắp về đến nhà rồi. Về ôm Tuyệt Luân."

  Hai nhóc lại cặm cụi đạp trong gió bụi, chẳng hề nghĩ gì đến việc vừa mới quyết chiến mà trò chuyện rất thân thiết. (Vốn dĩ cứ mỗi lần có tai họa nghiêm trọng nhắm vào ba bé thì đều xuất hiện những hiện tượng bí ẩn ứng cứu lập tức. Có lần tam bé đi chơi ngang qua khu công trường xây dựng tòa nhà cao tầng, trên cao một khối bê tông to tướng rơi xuống vị trí các nhóc. Bé Linh Cơ còn chỉ tay lên hồn nhiên hòi "Cái gì kìa." Bé Tuệ Tuyệt Luân trả lời "Đá rơi đấy." Bé Hàn Linh Phượng ngây ngô bảo "Nó rơi vào bọn mình à?" Khi chỉ còn cách 50cm thì không hiểu thế nào ba bé đã đứng tại chỗ khác an toàn rồi. Khối bê tông rơi Rầm mạnh vỡ mấy mẩu nhỏ, trên không lại thấy một công nhân rơi tự do với gương mặt hoảng loạn cực độ, hắn ta là kẻ cẩu thả khiến khối bê tông giáng lâm, chả hiểu sao có lực kéo vô hình kéo hắn xuống ngã vỡ sọ vào chính thứ rắn chắc ấy. Bé Linh Cơ bé Hàn Linh Phượng ngây thơ chạy tới chạm vào và hò nhau kêu "I a. I a..." định nhấc thử nhưng vô ích, bé Tuệ Tuyệt Luân bảo đi về thì hai nhóc mới ngừng bê bê tông mà lon ton bước theo bạn)

  Một con chim bồ câu trắng muốt như tuyết, lông giữa trán phớt đỏ, bay lượn tít trên không trung, gió lớn hay sấm chớp không hề làm nó sợ. Vỗ cánh bay thật chậm, ánh mắt chăm chú dõi theo hai nhóc con đi xe đạp dưới đường.
  ....

  😊😊😊😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hnlcbdb