CHƯƠNG 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Tại căn nhà của bà Lan.

    Trên tầng hai, vợ chồng Tâm - Lực đang ngủ trên giường, màn mắc kỹ càng, chiếc quạt thân dài Panasonic ở ngoài màn quay túp lăng chạy vù vù giúp chúng mát mẻ ngon giấc.


    Đột nhiên Lực rùng mình thức giấc, mắt mở thao láo trong màn đêm, nhìn sang bên cạnh thấy vợ nằm quay lưng lại hắn. Chắc do ăn nhiều thịt nên mới đầy bụng mất ngủ, Lực suy nghĩ mông lung về kế hoạch đến mai, bắt cóc mổ bụng lấy nội tạng đem bán lấy khoản tiền lớn rồi cùng vợ ra nước ngoài hưởng thụ. Tâm trí đang lâng lâng thoải mái thì bỗng hắn giật mình vì vợ vừa ngồi phắt dậy, vồ lấy cái đèn pin ngay đầu giường, vội vội vàng vàng bò qua chồng vén màn ra ngoài, đi dép chạy xồng xộc.

    Lực hỏi vọng theo “Sao đấy?” Tâm vừa huỳnh huỵch chạy xuống cầu thang tầng một vừa trả lời “Em đi vệ sinh. Đau bụng lắm.” Lực thở dài ngồi dậy dựa lưng vào gối, lẩm bẩm “Địt mẹ. Lần đầu ăn thịt người, chả ngon lành đéo gì!”. Hắn nhớ lại bữa ăn tối gồm mươi sáu người (tính cả vợ chồng hắn) chia thành hai mâm. Chủ yếu là thịt "cá voi" luộc chín kỹ ăn với rau sống chấm nước mắm tỏi ớt, thêm vài món xào rán đơn giản và nồi canh súp xương hầm. Vài người bảo thịt này vị thật lạ, vài người khác lại khen thịt mềm thơm ngon, nồi súp cạn sạch chỉ còn xót mấy khúc xương cục. Xong bữa vợ chồng hắn còn cực kỳ hào phóng tặng cho mỗi nhà cả đống đồ với lý do chú họ của Tâm bên Nhật gửi về quá nhiều thịt cá voi nên phải chia sẻ bớt, chính vì thế mà giờ đây trong tủ lạnh nhà bà Lan chả còn tí thịt chính chủ nào. Ngoài ra trên ngăn đá tủ lạnh là đầu bà Lan và đầu đứa bé gái đều bọc trong túi nilong, theo ý kiến bàn bạc trước thì đợi vài hôm hai cái thủ nhũn nhão nhoẹt là sẽ giã nát bét vứt vào bồn vệ sinh, phần xương vẫn còn nằm trong nhà tắm bởi không đủ thời gian băm chặt, chỉ riêng việc lọc thịt luộc thịt hầm súp đã tốn mấy tiếng đồng hồ rồi.

   Dưới tầng một Tâm vẫn đang ngồi ị, con khốn nạn gan lì nhìn hai bộ xương người đinh máu với chút thịt vụn xót nằm trong đây mà nhe răng cười cười gật gù, bình thản nói "Thịt chúng mày chán vãi cứt. Thịt chúng mày đang chuyển hóa thành phân của tao đây này, thối quá!" (Phòng tắm có bồn vệ sinh luôn)

   Ba phút sau thì bỗng mất điện, Tâm chửi "Con bà mày!" Vừa lúc đó nghe có tiếng bước chân ngoài hành lang, Tâm tưởng chồng mình xuống nên cất tiếng "Anh Lực à? Tự nhiên mất điện chó nhỉ!"

   Không tiếng trả lời, âm thanh bước chân cứ vang đều. Tâm cắn môi, tự nhiên bất an trong lòng, tỏ ý khó chịu nói "Đéo đùa đâu nhớ! Chưa chùi đít đây này!" rồi với tay cầm đèn pin đặt trên hệ thống xả bồn cầu, bật sáng. Thế quái nào mà tiếng bước chân vẫn vang vọng nghe như rất gần chỉ khoảng vài bước thôi là sẽ tới nhà vệ sinh này í. Tâm soi đèn về phía cánh cửa đang mở thì xuất hiện một cái bóng người lớn phản chiếu, đinh ninh là thằng chồng, Tâm hỏi "Anh Lực cũng đau bụng à?" Bóng im lặng, kẻ bên ngoài im lặng càng khiến Tâm nghi ngờ cẩn trọng vội xé giấy chùi, mặc lại quần đứng dậy xả nước xong xuôi thì rón rén từ từ đi tới cửa.


   Đột ngột xẩy ra điều hết hồn : Bà Lan mặt trắng bệch, máu từ đỉnh đầu tong tỏng chẩy xuống ướt đẫm bộ đồng phục bảo vệ bà mặc trước khi chết, lừ lừ tiến vào, lạnh lùng nói "Mày luộc tao à....."

   Tâm hoảng sợ cực độ thét lên "AAAAA..."



    Từ lúc mất điện Lực đã cởi trần, chiếc áo giờ thành rẻ lau mồ hôi đầm đìa, chốc chốc cáu kỉnh chửi một câu “Địt cụ chúng mày! Nóng cắt điện ăn lồn à!”


    Chợt tiếng thét thất thanh của vợ vang lên làm Lực giật mình, hắn cuống cuồng vén màn, đi đôi dép lê chạy vội uỳnh uỵch xuống tầng một, vừa chạy vừa quát hỏi “Gì đấy? Gì đấy?”


    Thấy Tâm nằm trong nhà vệ sinh, Lực nhào tới đỡ dậy, liên tục đánh nhẹ vào má, gọi “Tâm. Tâm. Sao thế?” Bỗng nhiên Lực cảm nhận đằng sau mình lành lạnh, hắn quay phắt lại thì thấy ngay “Bà bảo vệ máu me” trợn mắt, dữ dằn nói “Mày luộc tao à.....”. Lực hết hồn hết vía la thất thanh giống vợ nhưng chưa đến nỗi ngất đi. Đúng lúc ấy bà Lan biến mất, Lực run rẩy nhòm ngó xung quanh nhưng chả phát hiện gì nữa, hắn lắp bắp tự trấn an “Ảo giác! Ảo giác! Địt cụ mày! Ảo giác thôi!” Ngay sau đó giọng ghê rợn kia lại cất lên “Mày luộc tao à......”


    Lực giật nẩy mình quay ngoắt sang bên thì thấy bà Lan đang ngồi xổm cạnh hai bộ xương, trừng trừng lườm hắn, chậm rãi nói “Trả....thịt...cho...tao...” Quá hãi hùng, Lực gào “AAAAA....” rồi gục bất tỉnh đè lên vợ, hai đứa súc vật ngất xỉu.



     Chỉ là một linh hồn yếu ớt vì oán hận nên chưa thể siêu thoát, doạ thì được nhưng không đủ sức giết người trần gian, bà Lan tồn tại lay lắt với hy vọng có ai đó trả thù cho mình, ít nhất cũng cố gắng không để thêm bất cứ đứa trẻ nào bị cặp vợ chồng vô nhân tính này hãm hại nữa.



    Thùng rác bên ngoài cách nhà bà Lan bốn mươi mét lúc này kiến đen bu chi chít vì trong thùng ngoài đồ phế thải còn có số thịt luộc thừa mà Tâm gói gém vô túi ni lông đem vứt hồi tối.


    Màn đêm tĩnh mịch.


   Cái ác làm loạn xã hội cần phải bị tiêu diệt! Rồi sẽ đến lúc vợ chồng Tâm - Lực phải đền tội.
   

    ...

    Sáu giờ sáng hôm sau.




    Ba bé cùng dậy sớm tập thể dục. Vươn vai, lắc đầu, lắc hông, bé Tuệ Tuyệt Luân làm động tác gì thì bé Linh Cơ, bé Hàn Linh Phượng làm theo động tác đó. Bé Tuệ Tuyệt Luân dẫn đầu đoàn quân ít ỏi chạy bộ xung quanh sân nhà đồng thanh hô “2 - 3, 2 - 3...” Chạy mười vòng xong thì nhẩy dây, lắc vòng cho thật khoẻ mạnh. Tập xong xuôi thì bé Tuệ Tuyệt Luân cất hết đồ vào nhà, còn hai nhóc kia thì chơi kéo co sợi dây thừng dài.



    Chẳng ai muốn thua cuộc, bé nào cũng nhíu mày cắn răng gồng hết sức kéo. Đúng là ngang tài ngang sức chả ai hơn ai, đang thế dằng co căng thẳng thì chợt bé Hàn Linh Phượng buông ra làm bé Linh Cơ ngã oạch kêu “Ui cha.” bịch mông xuống đất. Ấy không phải bé Hàn Linh Phượng cố tình mà tại thấy bé Tuệ một tay xách cái ghế nhựa mầu đỏ, một tay cắp chiếc khăn trắng to dài cuộn tròn bên hông, thế nên bé Hàn Linh Phượng chạy tót tới muốn phụ giúp bê cái ghế, le te nói “Để Linh Phượng bê cho.”



     Bé Linh Cơ lồm cồm đứng dậy, phụng phịu trề môi nhưng khi thấy bé Tuệ Tuyệt Luân thì không tính toán vụ bị ngã nữa mà nháo nhào chạy tới muốn ôm giúp chiếc khăn, hăng hái nói “Linh Cơ cầm cho”. Bé Tuệ Tuyệt Luân mỉm cười thương mến, bảo hai bạn cùng bước tới thân cây cam gần đó. Đặt ghế xuống, bé Tuệ Tuyệt Luân nhẹ nhàng nói “Giờ Tuyệt Luân cắt tóc cho Linh Cơ, Linh Phượng nhớ. Tóc sắp dài che mắt rồi đấy. “Bé Hàn Linh Phượng ngồi vội xuống ghế trước, hí hửng nói “Tuyệt Luân cắt cho Linh Phượng trước đi.”. Bé Tuệ Tuyệt Luân lấy chiếc khăn và choàng quanh che kín từ cổ xuống chân bé Hàn Linh Phượng để tránh tóc rơi quần áo, quay sang nói với bé Linh Cơ “Thế Linh Cơ cắt sau vậy nhớ.” Linh Cơ gật đầu rất ngoan “Ừ. Linh Cơ nghe Tuyệt Luân hết.”


    Bé Tuệ Tuyệt Luân lấy trong túi quần ra kéo nhỏ vừa tay và lược trắng, thuần thục như người thợ chuyên nghiệp “Cách. Cách. Cách...” Bé Hàn Linh Phượng mỉm cười thích thú, cảm giác lâng lâng khi được bạn chăm sóc.



    Bé Linh Cơ đứng nhìn chờ đợi, được hơn một phút thì chạy vô nhà lấy ra khẩu súng aka đồ chơi bằng nhựa chạy loạn khắp nơi, nấp sau thân cây nọ thân cây kia giơ súng bóp cò bắn kẻ vô hình nào đấy “Tạch tạch tạch tạch...” Vừa bắn vừa quát “Bọn súc vật kia, chúng mày đến đây. Định bắt Tuyệt Luân của tao à, tao bắn chết chúng máy!"




   Bé Tuệ Tuyệt Luân đang cắt tóc thì tủm tỉm cười, nhìn bé Linh Cơ chạy nhẩy mà đáng yêu quá, bạn lo cho mình, mình lo cho bạn, hết lòng vì nhau. Bé Hàn Linh Phượng phồng một bên má, nói lớn “Linh Phượng cũng đánh chết bọn nó! Linh Phượng sẽ bảo vệ cho Tuyệt Luân!” Bé Tuệ Tuyệt Luân cười nhe răng trắng, nụ cười thánh thiện vô cùng, nói “Tuyệt Luân thương Linh Phượng với Linh Cơ nhiều lắm”. Bé Hàn Linh Phượng cười nhắm tịt mắt vênh mặt lên, hùng hồn nói “Sau này Linh Phượng cũng sẽ chăm sóc Tuyệt Luân! Không để ai hại Tuyệt Luân với Linh Cơ hết!”


    Tình thân vô địch, hạnh phúc vô địch, ba bé vô địch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hnlcbdb